Toàn xin vào làm nhân viên phòng Nhân Sự cho một chi nhánh của Đại Á. Nó vẫn chưa tính hết cho kế hoạch của mình, nên nó tạm đi làm, vừa có thời gian nghĩ thêm, vừa để có kinh nghiệm từ cấp thấp nhất. Với khả năng của mình, nó cũng được nhận vào chính ngân hàng mà nó có cổ phần, sau khi vượt qua hàng tá ứng cử viên có bằng ĐH, thạc sĩ khác.
Nó vừa được nhận hôm trước thì hôm sau, đích thân ông Dương gọi cho giám đốc chi nhánh nhờ chỉ bảo nó tận tình trong quá trình học việc. Ông giám đốc này vừa nghe vừa run, may mà mình lựa chọn nhân viên đúng quy trình, chứ nếu có mờ ám gì, hay đưa người nhà vào thì nhất định tên nhân viên này sẽ “méc” sếp Tổng ngay… Thế là ngay hôm sau, Toàn vác cặp táp đi làm. Nó ra tới cửa, chị Phụng từ trong bếp gọi với ra:
– Đợi chị chút.
– Nhanh lên, không em bị trễ, sếp trừ lương là không có tiền nuôi chị đâu.
– Em chưa trừ lương sếp em là may, haha.
Phụng lau tay, rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Chị mở ra, lấy chiếc carvat mới tinh, đeo vào cổ nó.
– Đi làm nhớ tập Toàn vào công việc, cấm đi ngắm gái. – Phụng hù.
– Anh ngắm, vợ cũng đâu biết được, hehe.
– Thử đi rồi biết, liệu hồn em…cắt.. – Phụng lấy tay làm động tác cắt..
– Thôi, anh đùa thôi, sợ quá.
Toàn đi làm. Hôm nay nó đi xe máy, nó đang là nhân viên mà. Lâu lắm mới đụng lại chiếc xe máy, làm giữa đường nó phải dừng lại thay nhớt, bơm bánh xe, rồi xiết lại dây xích… Báo hại nó đến nơi thì vừa vào làm việc. Đến nơi, nó lại phòng hành chính “trình diện”. Theo lẽ thường thì phó hay trưởng phòng hành chính sẽ dắt nó tới bàn, giới thiệu nó với đồng nghiệp.
Tuy nhiên vì được dặn trước nên khi Toàn tới, nhân viên Hành Chính đã báo ngay với ông Cường – Giám đốc chi nhánh. Toàn đang đứng thì ông Cường bước vào:
– Chào, cậu là Thế Toàn? – ông Cường đưa tay ra.
– Dạ, là em. – Toàn nhã nhặn bắt tay với ông.
Ông Cường thầm đánh giá Toàn. Mặt đẹp trai, cân đối, cơ thể khỏe mạnh, tướng người rất tốt. Hơn nữa phong thái đĩnh đạc, cái bắt tay vừa rồi không quá kiêu ngạo cũng không quá khúm núm sợ hãi. Hầu hết các nhân viên mới khi được bắt tay với ông, đều cúi người xuống thấp cả. Ông cảm thấy khá vừa lòng.
– Tôi sẽ dẫn cậu đi một vòng phòng nhân sự.
Thế là Toàn vào phòng, dạo một vòng làm quen. Khái quát thì phòng nhân sự có 7 nhân viên tính luôn nó, 2 nam và 5 nữ. Phòng có một trưởng phòng, hai phó phòng, còn lại là chuyên viên. Trưởng phòng là một ông tên Hùng, hai phó phòng là nữ. Khái quát xong thì ông Cường để Toàn đứng chào hỏi với cả phòng, rồi ngoắt tay với ông Hùng ra.
– Này, cậu nhớ đối xử tốt với tên nhân viên mới này một chút.
– Sao vậy anh? Ông Hùng thắc mắc. Ngay khi đích thân ông Cường dắt vào thì ông đã ngờ ngợ.
– Cậu ta được đích thân sếp tổng gửi gắm đó.
Đó là lý do quá đủ cho cả ông Hùng và ông Cường!
Trong lúc đấy thì một bầy bươm bướm đang vây quanh Toàn. Phòng nhân sự luôn ưu tiên Nữ, nên trừ trưởng phòng và Toàn ra thì toàn là nữ. Toàn đùa với bốn bà chị này một tí, rồi nhìn quanh hỏi:
– Em vừa nghe GĐ nói phòng có 7 người, nhưng hình như hôm nay có 6 thôi hả mấy chị?
– Tinh ý phết nhỉ, chị Nhung phó phòng thường trực được cử đi học trên trung tâm đào tạo nửa tháng rồi em, phải tuần sau chị mới về.
– Không sao, xung quanh là bốn chị dễ thương như này thì thiếu một chị cũng không quan trọng, haha.
– Mới vào mà đã giở cái giọng nịnh nọt rồi… Nhưng mà chị thích.
Cả phòng cười đùa thì ông Hùng đã vào lại. Cả phòng im bặt, Toàn vội im theo. Ông Hùng nổi tiếng là người nghiêm túc. Ông nghiêm mặt nhìn Toàn, rồi nở nụ cười:
– Để anh hướng dẫn công việc mới cho em…
Bốn bà chị kia đớ mặt ra, tự hỏi hình như từ lúc mình vào làm việc, chưa thấy ông Hùng cười ở phòng làm việc lần nào cả?
Toàn bắt tay vào công việc luôn, dưới sự hướng dẫn trực tiếp và tận tình của anh Hùng. Ông khoảng 40 tuổi, theo lẽ thì nó gọi là chú cũng được, nhưng cả phòng đều gọi là “anh” cho thân mật, nên nó cũng thế. Nó bắt đầu bằng việc đọc hồ sơ của tất cả nhân viên trong chi nhánh, trừ ông Cường – GĐ và hai phó GĐ, hồ sơ của họ không được lưu ở chi nhánh.
Nó vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm lắm cho những công việc “nhỏ” như thế này, nên nó quyết định tự đánh giá một số hồ sơ đặc biệt, và hỏi các chị đồng nghiệp để biết mình đánh giá có đúng không. Đương nhiên là khó có thể đúng hết, nhưng những phán đoán của nó cũng tương đối trùng với nhận xét của các chị về những người này.
Cứ thế, nó dần dần học được cách phán đoán một nhân sự, chỉ bằng cách đọc CV và đơn xin việc viết tay của họ. Đến hôm thứ hai, trong lúc tra hồ sơ nghỉ phép thì nó phát hiện ra một số lỗi. Nó cầm lịch nghỉ của một nhân viên đến bàn chị Yến, một chị trong phòng nhân sự:
– Chị Yến, em thấy hồ sơ này nghỉ tận 6 ngày trong một tháng, và không có đơn xin phép hợp lệ theo đúng quy định của Đại Á?! Hơn nữa số ngày vắng khác cũng rất nhiều…
– À….ừ…. Cái này cũng lâu rồi em. – Chị Yến trả lời ngập ngừng?
– Một số hồ sơ cũng như vầy thì bị khiển trách, nhưng tại sao hồ sơ này không việc gì hả chị…?
– Vì…cô này là cháu ruột của ông Cường đó em – Chị Yến ghé tai nó nói nhỏ, mắt liếc về bàn ông Hùng trưởng phòng.
– Cháu ruột ông Cường, Giám Đốc của mình? – Nó hỏi lại.
– Chứ ai nữa em, chứ không thì với việc nghỉ vô tội vạ vậy, bị đuổi việc lâu rồi em….
Nó thấy ánh mắt chị Yến liếc về chỗ ông Hùng, e ngại như sợ ông biết chị nói gì, nên nó cũng hiểu ý, nó nói nhỏ:
– Em hiểu rồi. Trưa chị rảnh không, em với chị đi ăn, em hỏi chị vài cái chứ không lại không rõ..
– Được thôi, nhưng em mời đấy nhé!
– Ha ha, vô tư, chỉ sợ chị ăn không hết.
…
Trong bữa cơm, Toàn hỏi rất nhiều và biết cũng rất nhiều về những “góc” của chi nhánh. Hóa ra ông Cường thường tác oai, che chở cấp dưới và hay làm sai qui trình. Ông Hùng trưởng phòng của Toàn cũng là “tay sai” cho ông. Nó hỏi chị Yến thật kĩ về những việc làm sai trái, mánh khóe của ông Cường…
– Thôi, có gì chị nói hết rồi, cấm bép xép đấy nhé – Chị Yến nháy mắt với nó.
– Chị yên tâm!
– Mà thật ra cả phòng ai chả biết, chỉ là sợ không dám nói ra thôi em ạ.
– Ừ, em biết rồi. Nhưng nhiệm vụ của phòng nhân sự là “thanh lọc” các thành phần nhân sự làm hại cơ quan ra đó chị!
– Em đủ sức “thanh lọc” giám đốc sao?
– Để em thử, haha!
– Vào mới hai hôm mà mạnh miệng quá, thôi vào, sắp tới giờ làm rồi!
Hai chị em lại đủng đỉnh đi vào. Dọc đường từ quán ăn về, Toàn nói chuyện làm chị Yến cười mãi, lâu lắm rồi chị mới có bữa trưa thoải mái như thế này. Tiếc là chị đã có chồng con rồi, chứ không chàng trai thông minh hài hước, lại đẹp trai như thế này thì đừng hòng… thoát với chị!
Trong tuần làm việc tiếp theo, Toàn tích cực tìm hiểu các hồ sơ nhân sự, nó còn nhờ chị Yến xin các hồ sơ của phòng ban khác để tìm hiểu những sai phạm. Tất nhiên với tư cách phó phòng nhân sự thì chị cũng mượn dùm nó được kha khá, nhưng cũng có những cái không mượn được. Đặc biệt, phòng hành chính được xem như “sân nhà” của ông Cường nên chị không dám lân la đến. Nhưng với những tài liệu mà Toàn có được, có lẽ cũng đã đủ.
Nó chỉ thắc mắc một điều, những tài liệu này không được che đậy kĩ, và nhân viên cũng có biết, vậy tại sao ông Cường này vẫn ngồi yên ghế Giám Đốc Chi Nhánh, mặc cho Hội Sở xuống kiểm tra nội bộ? Nó chợt nhớ ra, có lần nghe ông Bách nói trong ban kiểm tra nội bộ, đa số là người của ông Đại.
Nó nghĩ mình đã hiểu tại sao ông Cường còn ngồi được ở chiếc ghế này.
…
Qua tuần sau, nó đi làm sớm để chào cờ, thì chợt gặp một người con gái, làm nó hơi để ý. Cô ta đứng cùng hàng phòng nhân sự với nó, chỉ sau ông Hùng trưởng phòng và trước chị Yến phó phòng. Nó kéo áo một chị đứng trước nó, hỏi:
– Kia là chị Nhung phó phòng thường trực của mình hả chị?
– Ừ em.
Như nghe thấy tên mình, chị Nhung quay lại, làm Toàn như hoa cả mắt. Chị xinh quá, mái tóc mềm được búi cao, chị lại mặc áo dài – đồng phục thứ 2 của Đại Á, làm tôn thêm vẻ nữ tính. Chị đưa mắt nhìn nó, nó cũng không ngại ngừng nhìn chị. Tiếng trống hiệu vang lên làm chị giật mình quay người lên, còn nó cũng bừng tỉnh. Nó nhận ra xung quanh, cũng rất nhiều gã nhìn chị hau háu.
Đúng là mỹ nhân luôn được săn đón!
Chào cờ xong, nó lên phòng nhân sự và ngồi xuống, chị đã lên trước nó. Nó lại chào chị:
– Chào chị Nhung, em là Toàn vừa mới vào làm việc từ tuần trước.
– Chào em, chị có nghe Yến nói về em, về cả những hồ sơ em thu thập nữa.
Sự thẳng thắn của chị làm nó bất ngờ.
– Cảm ơn chị đã quan tâm. Em về chỗ đây.
– Ừ, chào em.
Phòng nhân sự khá rộng rãi, dù mới tuyển thêm người. Bàn của Toàn đặt hơi đối diện với bàn của ông Hùng trưởng phòng, và bên phải là bàn chị Yến và chị Nhung. Suốt buổi nó cứ liếc nhìn chị Nhung, giây lát. Rồi nó lại cắm cúi làm việc, mài giũa những hồ sơ nó có…
Tan ca, nó lại rủ chị Yến đi ăn, dạo này hai chị em thường đi ăn trưa cùng nhau.
– Chị Yến, đi ăn không, mới tra trên foody quán này ngon lắm, sát quán cũ luôn!
– Để bữa sau đi em trai, nay chị đi ăn với chị Nhung.
Nó nhìn chị, rồi nhìn chị Nhung, mặt cố không xịu xuống, nó vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
– Okey, để em đội nắng đi ăn một mình.
– Vậy thôi, để chị rủ Nhung đi ăn luôn, cái miệng rên rỉ thấy tội quá!
– Chị Yến là nhất, hehe. – Nó cười.
Nó dẫn hai chị tới quán mà nó mới tìm được, lại thêm trò chuyện vui vẻ nên khá ngon miệng. Chủ yếu là nó với chị Yến nói, vì hai chị em đã thân rồi mà. Chị Nhung ngồi bên nghe thôi, thỉnh thoảng nhìn nó nói với vẻ mặt chăm chú.
Nó cứ tưởng chị đang lắng nghe nó pha trò, chú ý nó. Mãi về sau nó mới biết chị là con người luôn tập trung nghe người khác nói, dù bất cứ câu gì. Quả thật “luôn lắng nghe” là đức tính cần có của một người làm mảng nhân sự.
Đó là sau này, còn hiện giờ nó cứ tưởng chị đang để ý câu chuyện của nó lắm, nên ngày càng pha trò tợn. Chị Yến thì cười nhiều, còn chị thì vẫn giữ vẻ mặt chăm chú ấy, làm nó hơi chột dạ và cụt hứng.
Thế là nó lại quay ra “chính sự”, chuyện ông Cường:
– Em nghĩ rất nhanh ông Cường sẽ phải đối mặt với người trên Hội Sở xuống.
– Người trên đó xuống cũng bao che cho ổng, mấy lần rồi. – chị Yến nhạt giọng.
– Lần này sẽ khác!
– Thôi đi ông tướng, lính mới cứ thích chém gió, coi chừng mất việc!
– Chị cứ yên tâm, em đoán hay lắm
Chị Yến định nói thì chị Nhung mở miệng:
– Nói cho chắc nha em, đàn ông không huênh hoang được đâu!
Câu nói của chị Nhung làm nó hơi nóng mặt, ỷ đẹp thì có quyền kênh kiệu với ý kiến của đồng nghiệp sao?
– Nếu đúng vậy thì sao. – Nó nhạt giọng lại.
– Thì thôi. Chỉ là chị không thích ai nói khoác.
Buổi trưa trở nên nhạt nhẽo dần. Toàn đành cố chọc cười chị Yến để cố vớt vát không khí. Chị Yến hiểu ý nên cũng vui vẻ hùa theo…..
Ngay sau chiều hôm đó, Toàn vác tất cả giấy tờ nó có đến chỗ ông Dương. Ông đã nhận được cuộc gọi từ nó nên chờ sẵn, hai chú cháu lại ngồi bàn chuyện ở dưới tán của vườn lan. Quả thật Toàn rất thích không gian này!
– Cháu nói tên Cường này có vấn đề?
– Vâng, đây là toàn bộ hồ sơ cháu có. Tuy chưa đầy đủ nhưng nếu kiểm tra toàn diện chắc chắn sẽ lòi ra đủ thứ!
Ông Dương lấy tập hồ sơ, chăm chú, càng đọc trán ông càng nhăn lại. Chỗ nào chưa rõ lắm thì Toàn nhanh nhẩu vạch ra.
– Quá thật! Không ngờ ông Đại dám làm thế.
– Sao vậy chú?
– Tên Cường này là em của vợ ông ta….
Toàn hiểu ra vấn đề. Ông Đại dung túng cho ông Cường em vợ mình, ông Cường lại dung túng cho cháu họ và phe cánh sai phạm. Nó tưởng việc Con Ông Cháu Cha chỉ tồn tại ở khu vực Nhà Nước. Ông Dương nắm tay, cương quyết:
– Ngay trong tuần này, chú sẽ ra lệnh kiểm tra chi nhánh này!
– Hay quá, cháu mong tin vui của chú.
Ông Dương cầm tập hồ sơ, trình Hội Đồng Quản Trị. Đúng ra thẩm quyền thanh tra chi nhánh là thuộc HĐQT, ban giám đốc chỉ có thẩm quyền thanh tra cấp nhỏ hơn. Nhưng lần này chứng cớ khá rõ ràng, lại thêm ông Bách và các thành viên khác ủng hộ, nên ông Đại buộc phải giao cho Ban Giám Đốc thanh tra chi nhánh. Quả thật ông Dương – ông Bách cứ nhịp nhàng phối hợp, làm cả HĐQT đều tức giận tay Cường, mà ông Đại không làm gì được.
Rất nhanh chóng, một ban thanh tra nội bộ được lập ra, do đích thân ông Dương làm chủ tịch. Hôm thứ 2 Toàn gặp chú Dương, sáng thứ 4 đã có quyết định thanh tra và chiều hôm ấy, Đoàn đã tới kiểm tra chi nhánh… Hành động quá nhanh làm ông Cường không kịp trở tay gì cả, đành ngồi im nhìn đoàn thanh tra lục tung hồ sơ…
Bao nhiêu hồ sơ là bấy nhiêu sai phạm lòi ra. Dù đã che dấu nhưng vì chủ quan được ông dượng mình bảo vệ, nên ông Cường không xóa hết dấu vết. Hơn nữa với năng lực của Đoàn thanh tra nội bộ thì mọi sai phạm đều được phanh phui.
Đến bốn giờ chiều, mọi sai phạm được liệt kê, năm giờ, hoàn tất hồ sơ và có kết luận. Đồng thời Đoàn thanh tra cũng mời công an đến giám sát ông Cường.
Ông Cường thất thểu ra về. Tuy còn được tự do nhưng ông hiểu kết quả của mình. Ông đã thử gọi điện cho anh rể mình là ông Đại, nhưng câu ông nhận được là:
– Đừng khai ra, cứ khai ra một người thì một người thân của mày sẽ…..
Sáng hôm sau, Công An đến nhà ông, đọc quyết định bắt khẩn cấp ông Cường về hành vi “vi phạm quy định của nhà nước về quán lí kinh tế”….
Cú đánh đầu tiên của Toàn vào phe ông Đại đã hoàn toàn thắng lợi.
Sáng hôm sau đi làm, Toàn được nghe quyết định bổ nhiệm quyền giám đốc. Quả thật chú Dương phen này ra tay nhanh thật. Người giám đốc mới này là người nổi tiếng trung thực. Tuy không tài năng xuất sắc nhưng tính tình cẩn trọng, có thể từ từ phục hồi Chi nhánh.
Ông Hùng trưởng phòng nhân sự, ông trưởng phòng hành chính cũng bị tạm đình chỉ công tác. Chị Nhung lên làm quyền trưởng phòng nhân sự. Trưa hôm ấy, Toàn đang làm việc thì chị Yến tới gõ bàn:
– Đi ăn trưa nào em trai, hết giờ rồi.
– Thì đi!
Không ngờ có chị Nhung đi theo nữa. Toàn hơi cụt hứng vì tưởng chỉ có chị Yến thôi, vì nó cũng không thích bà chị dù xinh đẹp nhưng lạnh lùng, nói chuyện chuyên chặn họng người ta như chị Nhung. Không ngờ vào bàn, chị Nhung mở miệng hỏi nó:
– Em biết trước chuyện này?
– Chuyện gì. – Toàn giả vờ ngơ ngác.
– Chuyện chi nhánh mình bị thanh tra.
– Thì chính em đưa hồ sơ vi phạm lên trên mà. – Nó tự nhiên, vừa ăn vừa nói.
Nhung và Yến nhìn nhau. Có mấy người can đảm đưa hồ sơ lên rồi, nhưng kết quả đều bị trù dập không thương tiếc đến độ phải nghỉ việc. Cậu thanh niên này… Nhung nghĩ vậy nên cũng thay đổi thái độ với nó, cười nói dần tự nhiên.
Trên đường về, Toàn kéo chị Yến hỏi nhỏ:
– Chị Nhung sao nay khác vậy?
– Ai biết nó. Chắc sắp tới ngày cưới đó em.
– Cái gì…. Chị Nhung sắp cưới?!
– Ừ, chắc tháng sau, cũng cười người trong Đại Á mình đó, ở chi nhánh khác.
Toàn cũng hơi buồn khi nghe tin bà chị đẹp này đi lấy chồng, nhưng chả tiếc gì vì nó có gì với chị đâu, thôi kệ.
Chiều hôm đó cả Chi nhánh như trầm lắng, một phần vì còn quá sốc trước việc nguyên một ban lãnh đạo bị hạ bệ, một phần vì những người lên nắm quyền tạm thời vẫn chưa quen hết. Phòng nhân sự cũng thế, các hồ sơ giấy tờ như bị ngưng trệ, những cuộc tụm năm tụm ba diễn ra. Ông Hùng bị tạm đình chỉ công tác, thành ra Toàn trở thành nhân viên nam duy nhất trong phòng.
Nó hơi “ngộp” trước việc bốn “bà tám” ngồi rôm rả về sự kiện động trời hôm qua. Chị Nhung thì không tham gia, nhưng cũng không tập trung được. Toàn có thể thấy thỉnh thoảng chị như bần thần trước màn hình, thỉnh thoảng lại cười cười một mình. Chắc là lại nghĩ tới người chồng sắp cưới rồi. Không hiểu sao nghĩ tới đây Toàn lại thấy buồn buồn, dù rằng nó cũng chả thân thiết gì với bông hoa xinh đẹp nhưng băng giá như chị Nhung.
Tan ca, nó chuẩn bị đi về thì cả phòng nó xôn xao.
– Ra xem, ra xem mấy bà ơi. – một chị trong phòng hú lên.
Thế là ba chị còn lại chạy ra, nhìn xuống dưới. Hóa ra chị Nhung đang đứng trò chuyện với ai đó, nhìn cũng khá to cao đẹp trai.
– Chồng sắp cưới của nó đó. – Chị Yến ra vẻ hiểu biết.
Đương nhiên là ba chị kia không bỏ qua cơ hội hóng hớt, liền bu quanh chị Yến để hỏi han. Toàn im lặng ngồi nghe, xong rồi cười rồi xách cặp đi về. Nó biết được vài điều về anh. Anh tên Lâm, giám đốc một chi nhánh khác của Đại Á, có công ty riêng nữa…. Nó rất ấn tượng với anh chàng này.
Nó đi ra lấy xe về, định lơ hai người. Nhưng không hiểu sao khi đi ngang qua hai người, nó không kìm lại được. Nó đứng lại:
– Em chào chị. – Nó cố ý bắt chuyện với chị Nhung.
– Chào em. – Chị Nhung miễn cưỡng nhìn nó lịch sự chào lại.
Nó nhìn anh chàng đang đứng nói chuyện với chị, thầm đánh giá. Người anh cũng cao gần bằng nó, nhìn cũng ra dáng đàn ông lắm! Nó gật đầu, chào anh. Anh ta cũng gật đầu, cười lại với nó. Quả thật nụ cười của anh đầy sức hút, đến Toàn còn ấn tượng với nụ cười ấy.
– Em nghe chị Yến nói anh sắp rước chị Nhung về hả anh Lâm.- Toàn nói với anh.
– Cái cô Yến này, bép xép hoài… Mà biết tên anh luôn? – Anh cười.
Nó đứng nói chuyện phiếm vài câu với hai người, rồi đi ra lấy xe. Anh cũng đưa chị sang bên đường nơi xe anh đang đậu. Quả thật tuy còn trẻ nhưng anh làm giám đốc một chị nhánh khác của Đại Á, rồi lại tự lập công ty, xe hơi nhà lầu có cả.
Toàn quay đi đầu không ngoảnh lại, sau lưng nó nghe tiếng cười duyên.
Tiếng cười của chị Nhung, hạnh phúc bên vị hôn phu tương lai của mình. Nó hơi buồn một cách vô cớ. Toàn nhìn lên tán cây trên đầu, thở dài một tiếng. Hết hi vọng với chị Nhung rồi, chắc chắc không có cơ hội gì!
…
Toàn vừa đút chìa khóa vào ổ xe, thì “Aaaaa……” một tiếng, nó lập tức quay lại thì thấy anh Lâm đang kéo nắm tay kéo chị Nhung lùi về. Một chiếc xe tải đang lao lên, đáng lẽ đã cán trúng chị Nhung, nhưng nhờ anh kéo nên chị thoát nạn. Xui thay khi kéo chị lùi lại, anh chúi người lên trước nên đầu anh nhô ra đúng vào thành cabin của chiếc xe tải hung ác….
Rầm…
Toàn có thể thấy được máu tươi bắn ra từ đầu anh. Khuôn mặt của anh nhìn chị Nhung, ánh mắt anh vẫn tràn đầy ấm áp. Rồi anh ngã xuống, máu dần rỉ ra loang lổ trên đường. Mắt anh nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm…
– Anh Lâm……… – Tiếng chị Nhung kêu lên xé lòng.
Toàn lập tức chạy lại, nó sờ cổ anh, vẫn còn sống!
Nó nhìn chị Nhung, hét lên như ra lệnh:
– Chìa khóa xe ảnh đâu? Mau lên!
Chị Nhung sực tỉnh, mò trong túi quần anh. Nhưng vì hoảng loạn nên mất gần cả phút. Người đi đường dồn lại, nhân viên trong Chi nhánh túa ra, chỉ trỏ… Toàn nhìn, quát lớn:
– Xê ra, cho người ta thở!
Chị Nhung lẩy bẩy cầm chùm chìa khóa… Rồi nó giật chùm chìa khóa từ tay chị Nhung, ôm anh Lâm lên, cố giữ đầu anh cố định để tránh vết thương nặng thêm. Nó quay lại nó chị Nhung:
– Xe ảnh đâu, mau lên chở đi bệnh viện không là không kịp!
Chị Nhung hoảng quá, không nói nên lời. May sao có chị Yến bước ra:
– Chị biết, nó đậu bên kia đường kìa, để chị dẫn qua.
Toàn ôm anh Lâm chạy tới xe, mở cửa xe anh, đặt anh vào rồi rồ ga gấp lên, suýt nữa tông phải hàng xe đang đậu phía trước.
Đi đươc vài trăm mét, nó nhìn lại trong xe. Không hiểu cách nào chị Yến và Nhung lên xe được. Chắc là do nó loay hoay đưa anh lên xe không để ý. Rồi chiếc xe dừng ở bệnh viện Trưng Vương…
Chiếc xe đẩy anh Lâm vào phòng cấp cứu, bỏ lại ba con người bất lực đứng ngoài vì không được vào bên trong. Toàn thở dốc, nó mệt quá. Nó nhìn sang chị Yến đang dỗ dành chị Nhung… Nó lại, nói:
– Chị Yến, kêu chị Nhung gọi cho thân nhân anh Lâm đi, gấp lên. Bị nặng vậy, có khi phải có người thân kí đồng ý thì bệnh viện mới dám mổ.
– Không sao, chị….với ảnh….đi đăng kí kết hôn rồi, chị kí được! – Chị Nhung nghẹn ngào.
…
Toàn, chị Yến, chị Nhung và ba mẹ cùng em gái anh Lâm đứng chờ trước phòng mổ. Vết thương nặng quá nên họ đã chuyển anh từ phòng cấp cứu sang phòng mổ khẩn cấp.
Cánh cửa mở ra. Toàn tái mặt. Chỉ khi nào thất bại thì họ mới ra nhanh thế, không lẽ…?!
– Chúng tôi cần thêm quỹ máu cho bệnh nhân. Có ai có nhóm máu O không, xin vào làm xét nghiệm.
– Tôi. – Toàn lên tiếng.
Chị Yến, Chị Nhung và gia đình anh Lâm nhìn Toàn ái ngại. Dù sao nó cũng là người dưng thôi…
– Cô chú cứ để con, mọi người còn phải giữ sức nữa. Con đàn ông con trai không sao đâu! – Toàn nói với ba mẹ anh Lâm.
Mất máu nhiều làm Toàn hơi mệt… Nó nằm ở ghế ngủ, chờ kết quả của anh. Ca phẫu thuật kéo dài từ 7h tối. Đến 5 giờ sáng thì cánh cửa mở ra… Mọi người nhổm dậy.
– Ai là người nhà của bệnh nhân Vũ Văn Lâm?
– Tôi, tôi… – ba mẹ anh Lâm ùa tới.
– Chúng tôi rất tiếc….
…
Quả thật hơn nửa lít máu của Toàn đã phí phạm vô ích. Mất nhiều máu nên nó không còn sức an ủi chị Nhung, và gia đình anh nữa. Nó chỉ biết đi theo, nhìn sự đau đớn của gia đình anh và chị Nhung. Nó theo xe chở thi thể anh về tận nhà, rồi gọi điện cho dịch vụ đám tang… Quả thật nhà anh không có con trai khác, ba mẹ anh già, em gái thì cũng không biết gì, nên nó một tay lo liệu đám tang anh… Quả thật nó rất quý anh, dù mới gặp một lần. Tiếc là mệnh anh quá ngắn.
Toàn lo liệu việc anh Lâm được năm ngày, hôm hạ huyệt anh xong thì nó cũng đổ bệnh. Có lẽ nó đã lo quá sức và quá nhiều – so với một người dưng. Nó chỉ xin nghỉ một ngày do quá mệt, rồi hôm sau lại nốc một đống thuốc giảm đau hạ sốt để đi làm, nó không thể nghỉ lâu được. Phòng Nhân sự vừa có biến cố, trưởng phòng bị đình chỉ, tân trưởng phòng là chị Nhung lại nghỉ tang chế, quả thật rất khó để mọi người còn lại kham hết việc nếu nó cũng nghỉ.
Nó đến làm với gương mặt tươi tắn một cách miễn cưỡng, vì dù sao nó cũng đang mệt. Công việc cứ ùn ùn kéo đến làm mắt nó hoa lên, đầu nóng ran… Nhưng thuốc hạ sốt bắt đầu thấm vào máu, nên nó lấy lại tinh thần và xử lí đống hồ sơ chồng chất.
Cứ như thế, nó làm đến hết tuần. Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Chưa bao giờ nó thấy hai ngày cuối tuần lại quí giá như thế. Chiều thứ 6, nó về, vứt cặp lên sofa là nằm xuống. Chị Phụng thấy vậy, kêu lên:
– Mệt rồi hả em?
– Ừ chị, cũng may là hết sốt rồi.
– Mai thứ 7 em có đi đâu không?
– Không chị, chỉ muốn ở nhà với chị thôi. – nó ngọt ngào.
– Cái miệng ngọt chưa – chị vừa rót nước cho nó, vừa nói – Vậy mình đi Vũng Tàu chơi đi.
– Đi Vũng Tàu chơi? Với ai?
– Thì chị với em thôi, coi như…tuần trăng mật.
– Cũng được, em căng não quá rồi.
Thế là vài bộ đồ được gói ghém nhanh gọn, cho vào xe. Toàn kiểm tra cửa nẻo cẩn thận, rồi hai chị em lên xe. Cánh cổng khóa chặt lại, căn nhà đường Tú Xương lại im lìm… Cùng lúc ấy chiếc xe của chị em Toàn xé gió lao về hướng Vũng Tàu.
…
Đến Vũng Tàu thì vẫn còn sớm, do hai chị em xuất phát lúc 7h tối mà. Toàn lái xe đến bãi Sau nghỉ ở một Hotel nhìn ra biển. Vừa vào phòng, nó nằm bịch xuống. Chị Phụng móc quần áo của hai người lên, rồi dọn đồ đạc lên bàn.
– Trời, đi nghỉ chứ đi chụp ảnh đâu mà chị mang nhiều mỹ phẩm vậy.
– Hứm, không xài cho đen da hết à, lúc đó mấy người bỏ tui sao…
– Chị da đen chứ chị da đỏ em cũng yêu, hehe. – Toàn vừa nói vừa chồm dậy ôm lấy chị Phụng đang ngồi trước bàn.
– Bỏ ra nào, người ta đang sắp, kẻo đổ giờ….
Hai chị em xuống đi ăn tối, rồi dạo ở bờ biển. Tiếng sóng rì rào làm Toàn tạm quên những căng thẳng ngày qua. Lo cho đám tang anh Lâm, rồi bệnh nhưng vẫn đi làm…. Những việc ấy làm nó hơi cạn sức. Nhưng ngay bây giờ, nó lại cảm thấy thật thoải mái. Tiếng sóng vỗ rì rào, ánh sáng hắt ra từ đèn đêm cùng gió thổi mơn man làm nó lâng lâng. Hơn hết, lại có chị Phụng nắm tay nó đi dạo trên bãi biển. Người con gái đầu tiên của nó, cũng là người nó yêu nhất. Mọi thứ đêm nay thật tuyệt diệu.
Rồi hai người lên phòng, đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm. Hai chị em nhìn nhau, cười cười không nói. Toàn nhìn chị gái, âu yếm. Rồi bất ngờ nó chồm lên, vật chị Phụng ra giường, mặc kệ cái đẩy ra chiếu lệ của Phụng.
…
Toàn vật chị Phụng ra, đè vào môi nàng một nụ hôn nồng nàng. Môi nàng thơm và ngọt ngào quá. Nó bỗng nhớ tới một câu nói “nếu phụ nữ dùng 7 cân son môi trong cả cuộc đời, thì đàn ông ăn hết 3 cân rưỡi.” Quả thật son làm đôi môi chị vốn đẹp càng trở nên tuyệt vời. Đôi môi đỏ làm dục vọng của nó trào dâng, chỉ muốn ngoặm lấy, bao bọc lấy đôi môi ấy. Nó dùng môi mình ngậm lấy môi trên của chị, rồi từ từ kéo ra, vừa kéo vừa nhìn chị…
Rồi nó thả ra, đánh “bực” một cái. Nó làm như thế 2 – 3 lần thì chị Phụng chịu không được, vươn miệng lên mà ngoạm lấy môi nó.
– Hư quá, để chị ngoặm hết cho khỏi tác quái….
Hai chị em nút lưỡi thật lâu, rồi Toàn vừa hôn môi của chị gái, vừa thò tay vào chỗ “môi dưới” của chị. Chị mặc váy nên thật dễ dàng cho tay vào. Nó xoa xoa mu lồn chị, thật êm ái. Rồi nó lấy miệng ra, hôn lên cổ chị. Chị lại vươn cổ ra cho nó hôn, liếm. Rồi nó dựng chị dậy, bồng chị ra ban công…
– Làm gì đấy, người ta thấy bây giờ…. – Chị sợ hãi.
– Em tắt đèn rồi, ở dưới nhìn lên không thấy gì đâu…
Nó bế chị ra ban công, đặt cho chị chống tay vào và nhô mông ra. Nó từ từ vạch hai dây váy chị ra hai bên vai, rồi vén váy chị lên. Cặp mông dần hiện ra, run rẩy. Nhìn cặp mông và cái lồn mờ mờ ẩn hiện, Toàn kích thích quá. Bản năng nó nổi lên, đưa tay xoa xoa làm chị Phụng càng thêm co giật… Rồi nó đưa lưỡi liếm cổ, dái tai chị. Nó liếm dần xuống lưng, vừa liếm vừa xoa bóp cặp vú mềm mại của chị. Chiếc váy làm bằng vải mềm nên có thể cảm nhận được hết bầu vú chị, dù cách một lớp vải. Rồi nó cúi xuống…..
– Đừng em, bị thấy bây giờ….
Toàn mặc kệ tiếng hổn hểnh của chị, nó cúi xuống liếm chân chị. Lưỡi nó giơ ra vét một đường, làm Phụng bật ra tiếng rên dài, rồi hẩy cả thân dưới về sau cho nó…
– Ư…..ư…..coi chừng….. – Chị vùa nói nhưng lại vừa hẩy về phía sau.
Nó lại liếm tiếp, lần này chị lại hẩy mạnh hơn. Nó liếm dần lên đùi và bẹn chị. Chị lẩy bẩy dang chân ra cho nó liếm. Dâm thủy của chị bắt đầu túa ra, mùi dâm đãng đã dần nồng đậm. Nó xoay người lại, ngửa mặt lên mà liếm đùi và bẹn chị, cái lồn chị dí trên trán nó, rỉ ra dâm thủy. Rồi nó tiến lên, liếm cái lồn của chị gái mình.
Phụng rên lên, rồi chà xát mu để sướng hơn, chị nứng quá rồi. Cứ thể Toàn liếm lồn và hạt le của chị. Đã có mấy lần chị sướng quá chịu không nổi, suýt khuỵu chân xuống.
Rồi chính Toàn cũng chịu không nổi, nó đứng dậy, lột con cặc của mình ra, dí vào lồn chị. Hai vật gặp nhau như được kích thích lên, lồn chị càng thêm ướt và cu nó thêm cứng. Nó để cặc nó chà chà mép lồn và âm vật chị từ đằng sau. Cái lồn chị ở trên nên cặc nó không thể ngỏng cao hết cỡ. Thay vào đó, vì bị chặn nên lồn chị và cặc nó lại ma sát với nhau hơn bao giờ hết..
Nó ưỡn người lên, di chuyển con cu để chà sát vào âm vật chị, vừa chà vừa bóp vú và hôn lưng chị. Chiếc váy không tụt xuống mà còn mặc kẹt ở eo chị, nhìn thật kích thích.
Rồi nó không chần cừ, đặt con cu mình ngay mép lồn chị, kê thật chuẩn rồi từ từ đâm vào. Con cu của người em trai tách hai múi lồn của chị gái, đi thẳng vào âm đạo nóng nhớt.
Chị Phụng rên lên một tiếng mê người, văng vẳng trong đó là sự thèm khát và dục vọng của một con cái đang được thỏa mãn dục vọng….
…
Sáng hôm sau, Toàn giật mình tỉnh dậy. Đêm qua Toàn điên cuồng làm tình với chị cả đêm, nó xuất tận ba phát tinh vào cái lồn của chị gái, rồi mệt nhoài đi ngủ. Chị Phụng bị nó đè ra đụ nên cũng ngủ vùi, quên cả rửa cái lồn. Toàn phét vào mông chị một cái:
– Dậy, ngủ gì dữ thế chị yêu!
– Im nào, để người ta nằm thêm một tí, tối qua hành…chưa đã sao. – Chị càu nhàu.
– Chưa, giờ hành tiếp nè.
Toàn nói rồi lao vào đè lên chị Phụng. Nhưng chị ngồi dậy, đẩy nó ra.
– Để đánh răng rửa mặt đã nào, ham thế ông tướng.
– Hehe….
Chị Phụng vào vệ sinh cá nhân, thì Toàn gọi mang bữa sáng lên. Khi nó đánh răng xong cũng là lúc chuông phòng reo, phục vụ mang bữa sáng lên. Hai chị em ăn sáng, rồi đi dạo Vũng Tàu. Mùi gió biển, mùi nắng vàng, mùi cây cỏ, tiếng sóng vỗ rì rào… Tất cả làm Toàn thấy thật thoải mái, quên hẳn áp lực mấy ngày rồi. Nó lái xe đưa chị dạo từ Bãi Sau ra Bãi Trước, rồi lái lên dinh Bảo Đại ngồi uống café. Đi dạo chán chê, hai chị em lại về khách sạn nghỉ ngơi. Đến chiều thì hai người ra tắm biển. Bãi tắm ngay trước mặt khách sạn nên không cần phải đi đâu xa.
Chị Phụng diện một bộ bikini màu tím thật nổi bật, rồi cùng Toàn đi ra bãi biển. Bộ bikini nổi bật làm tôn lên dáng vẻ gợi cảm của chị, làm cánh đàn ông ở bãi tắm không hẹn mà cùng ngoái về ngắm chị. Chị có vẻ hơi ngại, nép vào người Toàn. Toàn thấy thế ôm eo chị, như một cặp tình nhân thực thụ.
Cuối tuần, bãi biển khá đông. Toàn kéo chị ra phía xa. Nơi đây khá vắng người, bãi cát cũng sạch hơn, mỗi tội hơi xa nên ít người tắm. Toàn cùng chị đi dạo bãi cát, rồi bất ngờ đẩy chị xuống nước, nó nhảy xuống sau. Bất ngờ, chị Phụng hét toán lên nhưng sau đó hai chị em cùng nghịch nước, tạt vào nhau. Toàn giả vờ thua chị, thấy thế chị tạt nước ngày càng mạnh vào nó. Nó ngã nhào về phía sau, chìm xuống.
Chị Phụng thấy thế lật đật lại gần, nhưng không thấy nó đâu.
Bất ngờ nó nổi lên từ phía sau, đội nước đứng dậy.
– Hù! Hahaha…. – Nó vừa cười vừa ôm lấy chị từ phía sau.
– Quỉ sứ, làm người ta sợ – Chị quay lại, đánh vào ngực nó.
– Sợ không, giờ em đền nhé!
Toàn liền ôm chặt lấy chị, rồi hôn lên môi. Ban đầu nó định ôm chị từ sau lưng rồi sờ nắn ngực chị cơ, nhưng chị quay lại lên nó đành thay đổi âm mưu đen tối của mình. Nó hôn chị, ép chặt chị vào người.
Biển cả như cổ vũ cho hai người khi cứ đẩy hai người vào nhau bằng những con sóng.
Nó hôn môi chị, rồi từ từ đưa tay xuống làn nước, xoa cặp mông tròn trịa. Chị rụt đầu ra, nhìn nó:
– Này, làm gì đấy.
– Em….xoa mông chị thôi mà.
– Cái mặt, chỉ được cái lợi dụng. Ở đây là nơi công cộng đó nghe chưa.
– Biết rồi, để em ôm tiếp nào…
Rồi nó lại ôm hôn chị, tay tiếp tục sờ soạng cặp mong to tròn của chị. Dưới độ lạnh và sức ép của làn nước biển, mông chị như săn chắn hơn, nó cố bóp…
Rồi nó thò tay vào quần lót chị…
– Này, đừng…. Ở đây đông người em.
– Dưới nước ai thấy đâu mà…. – Toàn trấn an.
Thế là chị Phụng để mặc nó móc lồn chị. Ngón tay nó tách hai múi lồn chị ra, rồi đi vào sau bên trong âm đạo. Nước lồn từ từ túa ra nhưng bị nước biển Toàn hòa đi hết… Nó sờ thấy không nhớt lắm nên cũng cụt hứng, liền day day âm vật chị. Chị ưỡn cổ lên, thụ hưởng cảm giác khoan khoái khi âm vật được em ruột chà xát…
Nó thấy chị ưỡn cổ lên, biết chị đang sướng. Nó liền liếm một đường dài trên cổ, rồi tai chị. Nó thọc lưỡi vào ngoáy tai chị, vừa ngoáy vừa chà xát âm vật chị mạnh hơn. Thỉnh thoảng một cơ sóng mạnh ập tới, lại ép hai người gần với nhau hơn.
Có vài người bơi ngang qua, nhưng cũng không phát hiện tay Toàn đang móc lồn chị gái, mà chỉ thấy cậu trai trẻ đang hôn cô bạn gái. Cứ như thế làm Phụng kích thích quá. Em trai nàng đang kích dục, móc lồn nàng ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Nó đang làm chị gái nó sướng.
Rất nhanh chóng nàng đạt đến cao trào, lồn nàng co rút, chân nàng như khụy xuống… Từ lồn nàng bắn ra một tia nước, nhưng nhanh chóng hòa tan vào biển cả… Mặt nàng long lanh, môi đỏ thắm, hai má hây hây, điển hình của một con cái vừa đạt đến cực khoái…
Toàn định nhờ nàng xốc cặc cho nó, nhưng chị Phụng kêu:
– Chị…đói quá, mình về ăn gì đi.
– Em đang muốn mà. – Nó ôm chị chặt hơn.
– Thôi mà, tối chị bù cho…
Nghe thế, Toàn liền nghe lời chị. Nó bế chị lên, chạy vào bờ rồi đặt chị xuống, mặc cho chị phản đối. Hai chị em nắm tay nhau đi về phòng. Nắng nhạt dần trên con đường Thùy Vân. Gió biển vẫn mát rượi, sóng vẫn rì rào như ru tình đôi lứa. Làn sóng cũng đánh tan dâm thủy Phụng tiết ra. Bằng chứng về việc đứa em trai kích dục chị ruột ngay giữa ban ngày ban mặt đã tan thành hư không.
Chỉ còn kí ức của hai chị em, cùng khuôn mặt thỏa mãn của Phụng là bằng chứng về màn kích dục ban nãy.
…
Ăn tối xong, Toàn mở một đĩa nhạc nhẹ, rồi chị em nó cùng ôm ấp, đung đưa theo tiếng nhạc. Là những người con một gia đình gia thế, hai chị em được học âm nhạc, nghệ thuật đầy đủ từ bé, gồm cả khiêu vũ. Tuy nhiên Phụng giỏi âm nhạc hơn, nàng chơi vĩ cầm rất cừ! Còn Toàn thì học Piano nhưng chả mặn mà gì cả, nó chỉ học cho biết.
Toàn cất tiếng hỏi chị:
– Em vẫn thắc mắc tại sao chơi vĩ cầm nhiều vậy mà tay chị vẫn mềm mại nhỉ?
– Bí mật! Mà sao em biết tay chị mềm?
– Thì chị nắm của em hoài mà.
– Nắm cái gì của em. – Phụng khiêu khích.
– Còn hỏi nữa hả, cho biết tay.
Hai chị em đang ôm nhau đung đưa theo tiếng nhạc, thì Toàn đè nàng ra sàn. Chị Phụng bật cười:
– Từ từ em, để chị dẫn em ra chỗ này.
– Chỗ nào?
– Cứ đi với chị.
Thế là Phụng và Toàn lại dắt nhau ra bãi biển. Ban chiều, Phụng đã để ý một rặng phi lao nằm khuất tầm nhìn của người đi dạo. Nàng dẫn em trai ra đó để đền bù việc hồi chiều không sóc lọ cho nó. Dạo này nàng cũng tìm hiểu về sex, nàng hiểu rằng cứ nằm im cho em trai đụ thì nó sẽ rất mau chán. Nàng muốn gắn bó với em trai cả đời, muốn có con với nó, nên nàng tìm hiểu thật kỹ về sex để trói buộc em trai, để nó đi với ai cũng muốn làm tình với nàng…
Và nàng biết đến thể loại làm tình ngoài trời. Nàng định áp dụng thì hồi chiều em trai nàng đã áp dụng mất rồi, nó dám móc lốp nàng ngay giữa ban ngày ban mặt. Quả thật việc làm tình ngoài trời này làm nàng sướng quá. Nàng quyết định sẽ đáp lại em trai thật xứng đáng.
Hai chị em đến rặng phi lao, nó lọt thỏm giữa bãi biển. Vừa vào thì cả hai nhận ra đã có vài cặp đôi đang xxx rồi, đúng là không có gì là khó tưởng tượng. Phụng hơi ngại vì sự có mặt của các cặp đôi đồng dâm, nhưng rồi nàng nghĩ như thế sẽ còn kích thích hơn.
Nàng thỏ thẻ:
– Ngồi xuống đi, để chị “làm cho”.
Nghe chị nói, Toàn bất ngờ quá. Trước giờ vẫn có lần chị chủ động làm tình cùng nó, nhưng rất ít. Giọng nói nhu mì của chị lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn, làm dục tính nó nổi dậy mãnh liệt. Chị đã kích thích dục vọng của nó, chỉ bằng một câu nói ngọt ngào.
Toàn vội vàng ngồi xuống, thậm chí còn mở cả thắt lưng ra sẵn, nó sợ chị đổi ý. Chả mấy khi chị gái của nó lại chủ động như thế này. Chị Phụng nhìn nó hấp tấp, bật cười. Chị cúi xuống, mở quần nó ra. Con cặc nó đội quần bật ra, suýt chạm vào mặt chị. Mùi nồng nồng của dương vật đàn ông xông lên mũi chị, làm chị thật thèm muốn. Chị bảo:
– Không mặc cả sịp cơ à, lỡ đang đi nó “ngỏng” lên thì sao?
– Thì đè chị ra tại chỗ mà “quất” chứ sao.
– Gan nhỉ, để chị quất em cho biết.
Nói là làm, tay chị chộp thấy “thằng nhỏ” của Toàn, bóp mạnh một cái. Toàn rên lên:
– Đau, coi chừng chị bóp nát của em giờ.
– Sao để nát được, nát thì chị sướng bằng cái gì? – Phụng lả lơi.
Chị nới tay ra, rồi từ từ xoa bóp thân cặc Toàn. Chị xoa nhẹ ngàng, rồi mạnh dần. Những vài sợi lông dính vào tay chị nên khi chị xóc, Toàn hơi đau. Thấy thế nó đưa tay xuống, gỡ những sợi lông ra. Tiện tay, nó cầm lấy tay chị, điều chỉnh tốc độ của chị….
– A….đúng rồi chị, em sướng quá….
Phụng nghe Toàn nói, thích thú lắm. Em trai nàng đang sướng khi được nàng hand – job cho. Hạnh phúc của một người đàn bà, là có thể làm người đàn ông của mình sướng. Nàng đưa tay xóc ngày càng nhanh, dương vật Toàn đã to phồng hết cỡ. Đầu khấc nó tiết ra một ít dịch tiền tinh, trong suốt và nhơm nhớp. Phụng thấy vậy, liền cúi đầu xuống….
Dương vật em trai nàng không quá khổng lồ, nhưng cũng có thể gọi là tương đối. Nàng há miệng ra, đầu môi nàng dần dần bao phủ lấy thằng nhỏ. Lưỡi nàng đã chạm vào đầu khấc của Toàn, càm nhận được vị mằn mặn, khai khai của cái dương vật.
Rồi miệng nàng đã phủ gần hết con cặc của Toàn, nó đã đụng vào cổ họng nàng. Mùi vị của đàn ông đang nồng đậm trong miệng nàng. Nàng thích thú nút nút lấy mùi vị ấy, rồi từ từ kéo ra.. Cứ thế, dương vật Toàn dần dần thấm đẫm nước bọt của chị gái.
Phụng đưa tay xuống, vân vê hai viên bi của Toàn, một tay còn đưa lấy xoa xoa lỗ đít nó. Trời ơi, Toàn sướng quá! Chị gái nó đang dùng mọi cách để thỏa mãn con cặc nó, nó hạnh phúc quá. Nhìn đầu chị nhấp nhổm bú cặc nó, nó lại yêu chị hơn bao giờ hết…
Bỗng có ánh đèn pin từ bãi biển rọi vào, làm hai chị em giật mình. Phụng vội nép vào lòng Toàn như cần sự chở che. Cơn sướng đang sắp tới cực hạn thì bị làm phiền, Toàn bực mình ghê!
Hóa ra đó là đám bảo vệ của khu resort gần đó, đang đi kiểm tra xung quanh. Toàn chỉ muốn bay ra đạp bọn họ rớt xuống biển, dám làm nó cụt hứng! Đám bảo vệ cười cười, hình như họ quá quen thuộc với cảnh này, họ còn cố ý rọi pin vào rặng phi lao. Ánh đèn pin làm hai chị em nhìn rõ xung quanh. Có 3 – 4 cặp đang ôm ấp tình tự nhau. Thậm chí có cặp đã cỡi hết áo, phía dưới đang dính lẹo nhau.
Đám bảo vệ rồi cũng đi qua. Còn những cặp tình nhân kia, họ cũng bất ngờ vì ánh đèn pin, nhưng rồi mặc kệ và tiếp tục tình tự. Nhưng có lẽ họ không bao giờ ngờ được có một người con gái đang bú cặc cho đứa em ruột nàng, ngay trước mắt họ.
Bị cụt hứng, Toàn mặc lại quần, Phụng sửa soạn lại đầu tóc, rồi hai người dắt nhau đi dạo. Họ nằm trên biển, cùng ngắm bầu trời đêm đang bàng bạc ánh trăng.
– Đã lâu lắm mới đi dạo biển chị nhỉ, từ hồi ba mẹ còn.
– Ừ, nhớ có lần cả nhà mình cắm trại, đốt lửa qua đêm nữa…
– Lần đó chị bị sứa cắn, tay chân đỏ ửng, haha….
Họ nằm cạnh nhau, ôm ấp và tâm sự về những ngày đã qua. Đã quá lâu rồi họ mới có dịp mở lòng như vậy. Toàn lại thấy thêm yêu chị, Phụng cũng vậy.
Họ nằm nghe sóng vỗ, cùng nói chuyện, ôm ấp, rỉ vào tai nhau những lời ngọt ngào nhưng cũng rất chân thành…
Đêm dần khuya, Toàn lại dắt Phụng về phòng. Và họ lại làm tình với nhau dưới ánh trăng vàng, dưới những làn gió biển thổi vào cùng và tiếng sóng rì rào vọng lại từ phía biển.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bú cu bên bãi biển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex cũ |
Phân loại | Truyện cũ mà hay |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/10/2015 19:27 (GMT+7) |