Truyện sex ở trang web truyensextv99.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensextv99.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv99.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 2 » Phần 220

Cẩm Y Vệ Đại Minh - Quyển 2


Update Phần 230

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv99.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 220: Trên Điện Dưới Điện

Thật may là có một vị đại trung thần can đảm trung thành ngang trời xuất thế, ngăn cơn sóng dữ, liên thủ cùng Phùng Đại Bạn trục xuất Cao Củng hoành hành ngang ngược, cứu vãn cục diện Hoàng đế còn quá nhỏ, phò trì cô nhi quả mẫu ngồi vững vàng giữa giang sơn. Vị đại trung thần này có thể so sánh với Gia Cát Lượng được Lưu Bị gửi gắm con thơ, Tạ An giơ tay chống trời, đương nhiên chính là Giang Lăng tướng công Trương Cư Chính đứng đầu quan văn, chấp chưởng triều cương.

Từ khi bắt đầu tức vị, suốt tám năm Chu Dực Quân đều làm học trò ngoan của đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính. Y giống như tên học trò ngu dốt lão sư nói gì nghe nấy, bình loạn biên cương, tiến hành triều chính mới, cách chức quan lại kém cỏi, chỉnh trị lại trị… Nhìn Trương Cư Chính vẽ ra từng nét trên bức họa giang sơn gấm vóc.

Nhưng càng ngày càng trưởng thành, Chu Dực Quân đã không còn cam lòng vĩnh viễn sống dưới cái bóng của lão sư. Y muốn tự mình thể nghiệm vị ngọt của quyền lực, y tưởng tượng ra mình cũng sẽ là một vị đế vương cứng rắn quyết đoán.

Hơn nữa nghiêm sư Trương Cư Chính cùng từ mẫu Lý Thái hậu nghiêm khắc quản thúc, khiến cho Chu Dực Quân dần dần sinh ra tâm lý nghịch phản, thỉnh thoảng lén lút oán trách mấy câu với Trương Thành, Trương Kình tương đối thân tín.

Thậm chí có lúc y nghĩ rằng, trước khi mình lên ngôi Cao Củng gây ra trận phong ba kia, có lẽ chân tướng sự thật có khoảng cách nhất định với lời mà Phùng Bảo nói.

Hiểu lầm như vậy khiến cho Chu Dực Quân càng ngày càng khát vọng thoát khỏi quản thúc, cũng làm cho y càng ngày càng không nhịn được Trương Cư Chính, Phùng Bảo. Dần dần cảm giác không kiên nhẫn này chuyển hóa thành oán khí, nhắm vào đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính bây giờ đang đứng sừng sững giữa thềm rồng, chấp chưởng triều cương, nhắm vào Phùng Bảo Phùng Đại Bạn đang đứng bên cạnh ngự tọa, thậm chí còn mơ hồ nhắm vào mẹ đẻ Lý Thái hậu đang sống một mình trong Từ Ninh cung.

Hoàng đế Chu Dực Quân trẻ tuổi ngự trên Hoàng Cực điện, khao khát được thần phục, khao khát được tôn trọng hơn hết bất cứ lúc nào.

Trung Hòa Thiều nhạc ầm ầm vang, nhịp điệu hợp với tiết tấu thánh nhân đã định. Thế nhưng những quần thần bên dưới lại tỏ ra mơ màng buồn ngủ, bằng không cũng châu đầu ghé tai nói chuyện, ngay cả Trương Cư Chính, Từ Văn Bích đứng ở trước văn quan võ viên cũng lộ không vẻ kiên nhẫn. Mấy chục năm qua bọn họ nghe qua mấy khúc nhạc này vô số lần, cho dù là tiên nhạc cũng cảm thấy chán ghét, huống chi là Trung Hòa Thiều nhạc này vừa dài vừa dở.

Ngược lại phía sau đám quan viên cấp thấp có một số là lần đầu tiên thấy được mặt rồng lại có cảm giác khác. Có người lộ vẻ háo hức nhìn chằm chằm trên điện, mong đợi giản tại đế tâm, có kẻ nơm nớp sợ hãi cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày mình, e sợ thất lễ trước long nhan, lúc ấy mình sẽ như gà đất chó ngói.

Duy chỉ có một vị quan viên cẩm y thanh niên tuổi tương đương với mình đứng ở hàng sau, không ngừng gật gù theo tiết tấu, thân thể cũng giật giật theo tiếng nhạc, hoàn toàn chìm đắm trong âm tiết Trung Hòa Thiều nhạc.

Chu Dực Quân thấy vậy, trong lòng nhất thời dâng lên mấy phần vui mừng, nhìn quanh tả hữu hỏi:

– Tên cẩm y quan chuyên tâm nghe thánh nhạc kia tên gì? Vì sao tất cả chúng quan mơ màng, duy chỉ có hắn nghe nhạc lại tỏ ra vui vẻ như vậy?

Phùng Bảo thân là Đại Bạn, Hoàng đế ngồi lão đứng bên cạnh, vốn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng tư của mình. Lão đang thầm tính toán Kỳ Liêu Tổng Đốc Dương Triệu mới vừa dâng cho mình một tòa Tu Di sơn bằng ngọc thạch điêu khắc, không chỉ là điêu khắc tinh mỹ, khối ngọc kia lúc nguyên vẹn hoàn chỉnh nặng đến vạn cân càng là khó được. Hiện tại dùng nó để lấp vào tiếc nuối Thanh Minh Thượng Hà Đồ ít ngày trước mất đi, cũng phải nghĩ biện pháp cất nhắc đề bạt họ Dương kia mới được.

Vạn Lịch đế đột nhiên mở miệng hỏi, Phùng Bảo lên tinh thần, mở to hai mắt nhìn về phía đó, từ trên cao nhìn xuống lập tức thấy đó là người quen Tần Lâm Tần trưởng quan, nhất thời đã cảm thấy huyệt Thái Dương hơi căng phồng giật giật: Tên khốn này lại muốn giở trò gì đây?

Mặc dù trong lòng vô cùng muốn nói xấu Tần Lâm vài câu, nhưng trong lòng xoay chuyển ý niệm nghĩ lại tên này toàn thân đầy gai, bất quá chỉ là tứ phẩm Chỉ Huy Thiêm Sự. Nếu mình so đo với hắn chẳng khác nào chén ngọc chọi với chén đá, không thể liều mạng với hắn được, vì vậy Phùng Bảo cúi đầu nói:

– Hồi bẩm Hoàng gia, lão nô biết người nọ, hắn gọi là Tần Lâm, là một Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Thiêm Sự. Tưởng có lẽ vì bài hát trong cung dễ nghe, cho nên trong lúc nhất thời nghe mê mẩn.

Phùng Bảo nói như vậy không hề thiên lệch chút nào, trên thực tế không hề nói xấu Tần Lâm, tránh cho chọc vào con nhím kia sẽ bị đâm thủng tay, lại làm giảm hứng thú của Hoàng đế, khiến cho y mau sớm quên người này.

Cái gọi là giản tại đế tâm chính là có thể làm cho Hoàng đế nhớ tới một người, lúc ấy cất nhắc sẽ rất nhanh. Những chuyện hoàn toàn không phải là “chính diện”, tỷ như gây ra một chuyện nực cười nào đó, làm ra cái gì xấu xí… để cho Hoàng đế nhớ tên của người này, cũng đủ để các quan viên khác hâm mộ đỏ mắt. Bởi vì không ngừng suy tính lúc nào chức vị gì khuyết chỗ, Hoàng đế thuận miệng nói một câu “Để cho người nào đó lên”, chính là đường tắt thăng quan nhanh hơn người khác rất nhiều.

Tuy Phùng Bảo không yên lòng, ngược lại trả lời cũng nằm trong quy củ.

Không nghĩ tới người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Chu Dực Quân càng cảm thấy hứng thú, đưa ngón tay ra điểm điểm vào trán mình:

– A, thì ra hắn chính là Tần Lâm ngày hôm trước trẫm nghe mẫu hậu nói đến, Từ thị con gái Ngụy Quốc Công chính là gả cho người này. Sau đó nhờ có hắn nhắc nhở, hoàng muội mới nhớ tới tiên hoàng để lại di vật trong ngự thư phòng, thay tiên hoàng hoàn thành di chiếu ban thưởng Thành Quốc Công. Hôm nay lại thấy mọi người mơ màng, duy chỉ có hắn chìm đắm trong hoàng nhạc thanh bình, có thể thấy được là một thần tử trung thành.

Vạn Lịch đế tư chất tầm thường, ngay cả lão sư của y Trương Cư Chính cũng lén lút nói sau lưng rằng tên đệ tử này thật ra chỉ có tư chất trung bình. Lúc còn nhỏ vị phụ hoàng của y vì quá bận rộn cho nên rất ít khi dạy dỗ, mẫu phi Lý thị làm bạn chỉ là con gái thương nhân, cũng không thể nào chỉ điểm cho quá nhiều, cho nên Vạn Lịch đế nhận xét người khác đa phần từ trực giác và yêu ghét cá nhân. Thường bởi vì chữ viết người khác thật tốt, một câu nói hay của người khác liền gia tăng cất nhắc trọng dụng.

Nếu Hoàng đế nói như vậy, Phùng Bảo cũng không tiện nói loạn gì nữa, thế nhưng Vạn Lịch đế thấy Tần Lâm gật gù như vậy lại cảm thấy thú vị, tiếp tục hỏi:

– Nghe nói vị Tần Chỉ Huy này chuyên cưa đầu người, mổ bụng phá ngực, có chuyện này không?

Sắc mặt Phùng Bảo trầm xuống, tỏ ra nghiêm trang trịnh trọng dạy dỗ:

– Hoàng gia sao thể nói những lời thô bỉ ngoài đường ngoài chợ như vậy, nếu truyền vào tai Thái hậu nương nương cùng Trương tiên sinh, sẽ không tốt chút nào.
– Hừ, nếu truyền vào tai mẫu hậu cùng Trương tiên sinh, nhất định là lão lén lút tố cáo.

Chu Dực Quân ngoài miệng không nói, trong bụng oán hận Phùng Bảo, Phùng Đại Bạn này có thói quen hay báo cáo, khiến cho y cảm thấy không được tự nhiên.

Phùng Bảo thấy Hoàng đế không nói lời nào, âm thầm đắc ý, vừa đúng nhạc khúc sắp kết thúc, lão phải đi ra ngoài khen ngợi chỉ đạo vũ đạo, bèn từ bên cạnh ngự tọa đi ra cửa Hoàng Cực điện.

Có Phùng Đại Bạn, Trương Thành cùng Trương Kình giống như bị ai bịt miệng không nói nửa lời. Chờ Phùng Bảo vừa đi, hai người bọn họ nhìn quanh quất, thấy trong triều hội này xung quanh Hoàng đế cũng không còn thái giám nào khác, lập tức phấn chấn tinh thần.

– Hoàng gia chúng ta đã có mười tám tuổi, đám cưới đã có hai năm, Phùng Ty Lễ còn ngạo mạn tự đại như vậy, không khỏi có chút khi quân phạm thượng…

Trương Kình nhìn thần sắc Chu Dực Quân, ra sức nói xấu Phùng Bảo.

Trương Thành dùng chiêu bọc lót vu hồi, nói giúp cho Tần Lâm:

– Hồi bẩm Hoàng gia, chẳng những nô tỳ nghe nói Tần Lâm biết cưa đầu người, mổ bụng moi ruột, còn có bản lĩnh đoán âm xét dương. Bảo toàn thể diện cho thiên gia trong vụ án tranh đoạt Kinh Vương phủ, lại nhiều lần đánh bại Bạch Liên giáo ở Nam Kinh, công lao rất lớn. Phùng công công chấp chưởng Đông Xưởng, danh tiếng còn bị Tần Lâm Cẩm Y Vệ vượt qua, đương nhiên trong lòng lão không vui.

Trương Kình nghe vậy ngẩn ra, thật ra y giống như Phùng Bảo, cũng không thích Tần Lâm, nhưng lúc này phải tranh thủ thời gian nói xấu Phùng Bảo trước mặt Hoàng đế, cho nên cũng không quản được rất nhiều, phụ họa lời của Trương Thành.

Chỉ bất quá Trương Thành là mắng Phùng Bảo một câu, sau đó khen ba câu Tần Lâm. Trương Kình lại là khen Tần Lâm một câu, lại mắng Phùng Bảo ba câu.

Chu Dực Quân xưng Phùng Bảo là Đại Bạn, sợ hãi không dám thân cận quá nhiều, thân tín chân chính là hai Trương Ty Lễ Giám này. Nghe hai người bọn họ đều nói Tần Lâm là một trung thần, càng thêm tin tưởng phán đoán của mình, gật đầu nói:

– Trẫm nói không sai, hừ hừ, Phùng Đại Bạn xem trẫm như đứa trẻ, lão nhìn người còn không chính xác bằng trẫm nữa là. Tên họ Tần này, trẫm cũng muốn cho hắn chút ích lợi…

Trương Thành cùng Trương Kình liếc mắt nhìn nhau, không biết Vạn Lịch sẽ cho Tần Lâm ích lợi gì. Hiện tại Phùng Bảo cai quản chuyện phê hồng, phiếu nghĩ (ý kiến tham khảo) là do Trương Cư Chính định đoạt, hai vị này trông chừng Hoàng đế gắt gao như vậy, trong Từ Ninh cung còn có Lý Thái hậu, dường như Chu Dực Quân không thể làm chủ bất cứ chuyện gì…

Tần Lâm đang chuyên tâm nghe “Tân niên âm nhạc hội”, nằm mơ cũng không ngờ rằng chỉ là nghe nhạc cũng có thể gây ra giản tại đế tâm.

Lúc này Phùng Bảo đi tới cửa chính Hoàng Cực điện, chắp tay ngạo nghễ đứng trên thềm, lớn tiếng quát khen, gọi công khanh trăm quan quỳ lạy vũ đạo.

Phùng Bảo đặc biệt nhìn chăm chú vào Tần Lâm, xem thử hắn có ngoan ngoãn quỳ lạy hay không, kết quả làm Phùng công công có hơi thất vọng: Lần này Tần trưởng quan vô cùng ngoan ngoãn, xen lẫn trong đám đông văn võ bá quan, mọi người quỳ hắn quỳ theo, mọi người lạy hắn lạy theo, như cánh bèo trôi theo dòng nước, cũng không có hành động gì khác thường.

Coi như ngươi thức thời! Phùng Bảo không tìm được sơ hở nào của Tần Lâm.

Đông Xưởng Chưởng Hình Thiên Hộ Từ Tước cùng Lý Hình Bá Hộ Trần Ứng Phượng đều có gia quan, một gia đến tam phẩm Chỉ Huy Đồng Tri, một gia đến tứ phẩm Chỉ Huy Thiêm Sự, xem sắc đoán ý thấy Xưởng Công mình nhìn chằm chằm Tần Lâm, liền thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ dời chân, tới đứng bên cạnh Tần Lâm, nhìn chằm chằm hắn như hổ đói rình mồi.

Người khác sợ Đông Xưởng như sợ hãi hổ lang, Tần Lâm lại hồn nhiên không hãi sợ, còn cười nhìn hai người bọn họ gật đầu một cái.

Hắn không biết lúc này quan viên bên cạnh tim đập thình thịch: Từ Tước, Trần Ứng Phượng tiếng xấu vang xa, Tần Lâm cũng không phải là hạng tốt lành gì. Chuyện hắn cưa đầu nghiệm não sớm không cánh mà bay, cả kinh sư đều biết Cẩm Y Vệ lại vừa xuất hiện một vị hắc sát thần.

Ba vị này tụ lại một chỗ, lập tức sát khí tuôn trào như muốn lấy mạng người ta.

Cũng may Phùng Bảo thủy chung không có tỏ vẻ gì, Từ, Trần cũng không có làm gì Tần Lâm. Cho đến khi kết thúc, tấu khúc Hạ Thánh Minh, Thượng Bảo ty ôm bảo, Đạo Giá hồi cung, cũng không hề xảy ra chuyện gì.

Hồng Dương Thiện lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo kéo Tần Lâm:

– Cuối cùng xong rồi, ôi, thật là làm cho hạ quan vô cùng lo lắng…
– Đi liền sao?

Tần Lâm quay đầu nhìn bốn phía:

– Không phải nói mồng Một Tết có ban yến sao? Lão bà ta nói, yến trong cung rất ngon lành.

Tên nhà quê lên tỉnh này, ngươi cho mình là Ngụy Quốc Công sao? Từ Tước, Trần Ứng Phượng cùng mấy tên quan võ cùng cấp đều cười rộ lên.

Trong cung ban yến vào mồng Một Tết, từ năm Long Khánh chính là đại viên triều đình văn chức tứ phẩm, vũ chức Đô Đốc trở lên mới được ban yến ở Hoàng Cực điện, còn lại đều “Chiết sao”, tức là tính phí bữa ăn chiết thành bạc mặt phát cho.

Tần Lâm chẳng qua là Chỉ Huy Thiêm Sự, còn cách Đô Đốc thật là nhiều cấp, dĩ nhiên là không có tư cách tham gia ban yến.

Từ Tước cũng còn giữ gìn một chút, Trần Ứng Phượng vốn là tính tình thô lỗ, cười tới nỗi cằm cũng sắp sửa rớt xuống đất, chế nhạo nói:

– Tần trưởng quan, ngươi cho là mình là Đô Đốc hay là Quốc Công? Ban yến cũng có phần ngươi sao?

Như vậy sao?! Tần Lâm sờ sờ cằm, hơi có chút thất vọng, hắn cũng rất muốn nếm thử mùi vị ẩm yến trong cung.

Sắc mặt Hồng Dương Thiện đỏ bừng, lúng túng muốn tìm thang cho Tần Lâm hạ đài.

Không nghĩ tới đột nhiên trong điện có một tiểu thái giám vội vã chạy tới, nói với bên này:

– Tần trưởng quan, mới vừa rồi Hoàng gia truyền dụ, dạy ngươi lưu lại tham gia ban yến Hoàng Cực điện.

Ôi chao! Trần Ứng Phượng đang cười to, lập tức cắn phải đầu lưỡi của mình.

– Ha ha, xem ra khẩu phúc bản quan không tệ…

Tần Lâm cười híp mắt, xoa xoa bụng sôi òng ọc, phải nói rời khỏi nhà từ lúc trời chưa sáng, cho tới bây giờ đã hai ba canh giờ.

Có thể được tham gia ban yến ở Hoàng Cực điện vào ngày mồng Một Tết, chính là vinh dự chỉ có Công Hầu Phò mã cùng quan viên cao cấp mới được hưởng. Tần Lâm không nằm trong số người này mà được đặc biệt ban cho, càng là vinh dự khó được.

Bất quá nhìn bộ dáng của hắn cũng không có vẻ gì là vì được quá yêu mà kinh sợ, thoạt nhìn tựa hồ thuần túy chỉ là được ăn một bữa thỏa mãn khẩu phúc mà cao hứng, chảy nước dãi ròng ròng.

Trời ơi, Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng khóc không ra nước mắt: Chẳng lẽ người này không biết vinh dự đặc thưởng Hoàng Cực điện ban yến sao? Hắn xem Thiên gia ban yến chẳng khác nào ăn vịt quay ở Tiện Nghi phường ư?

Đây quả thật là kẻ hết sức muốn tham gia lại không được, người không hiểu quy củ tham ăn hốt uống lại được đặc chỉ ban yến.

Đông Xưởng Chưởng Hình Thiên Hộ, Lý Hình Bá Hộ kế dưới Đốc Công Phùng Bảo, bàn về quyền thế còn lớn hơn nhiều những Bá Tước, Đô Đốc chỉ có quan hàm không cầm quyền, ngày thường gặp bọn họ còn phải chắp tay thi lễ, sắc mặt tươi cười. Thế như quy củ bên trong Tử Cấm thành vô cùng nghiêm ngặt, hai vị Từ, Trần không có tư cách tham gia, không thể làm gì khác hơn là tràn đầy hâm mộ ghen tị nhìn Tần Lâm, ủ rũ cúi đầu rời đi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Danh sách truyện cùng bộ:
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 1
Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 2 (Update Phần 230)
Thông tin truyện
Tên truyện Cẩm Y Vệ Đại Minh - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Tình trạng Update Phần 230
Ngày cập nhật 13/10/2025 03:33 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Vết cắt 1 - Tác giả Hiroshi D
Nợ Sau vụ cháy nhà, may mắn là chỉ phần bếp bị thiêu rụi, không ai bị thương. Nhưng cảm giác bất an vẫn bám lấy Hoàng. Khi công an trích xuất băng ghi hình từ camera an ninh, một bóng người bịt mặt, bước đi lặng lẽ trong đêm, châm lửa rồi biến mất. Bình chỉ cần nhìn thoáng qua dáng đi ấy...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex cưỡng dâm Tuyển tập Vết cắt
Chuyện sex khi đi ở trọ
Lúc này mình đứng hẳn lên, cởi quần ra, tụt xuống chân rồi hất qua một bên, ngồi xuống nói nhỏ Tú quỳ chống hai tay xuống đưa mông ra, mình cúi xuống vét, lồn nó lông rậm thôi rồi, tràn ra hai mép, nước lồn dính cả vào hai mép lông đó. Lồn con Tú còn non, không còn hồng hào nhưng mu cao, cộng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Tâm sự bạn đọc Truyện bú cặc Truyện liếm đít Truyện sex có thật Truyện sex hay Truyện sex ở nhà trọ Truyện sex sinh viên
Hoán mệnh - Tác giả 69deluxe
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Minh, Tam lão đứng bên cạnh cười lạnh nói: 1992, Liên Hiệp Quốc đã có một chiến dịch càn quét nhổ cỏ tận gốc Tam Giác vàng... Đốt phá hơn 2000 héc ta trồng á phiện. Tiêu diệt hơn 1000 đối tượng chống trả. Kết quả... sau cơn mưa cỏ dại lại nảy mầm. Vấn đề...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex Full Truyện xã hội
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân