Hai người ngồi trên chiếc ghế dài ven đường nghỉ mệt, Lan Hoa cười nói với chồng. Biên Cương thì nhìn quanh, cảm thấy nơi này thật xa lạ trong mắt anh. Mặc dù nơi này chỉ cách thành phố vài trăm dặm nhưng diện mạo thành phố rất khác ở làng quê này nhiều. Ánh mắt anh chậm rãi thu lại, rơi vào trên mặt Lan Hoa, anh vẫn cảm thấy Lan Hoa đẹp hơn bất cứ thứ gì khác. Nhìn về Lan Hoa, anh Cương có câu hỏi: “Thế, em gái em bao nhiêu tuổi vậy vợ? Rồi Trong ba chị em, ai là người đẹp nhất?”
Khi nói những lời này, vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc, không hề phù phiếm chút nào nhưng trong lòng lại rất quan tâm đến chị em cô. Anh tự nhủ: “Dù không tòm tem được em gái và chị gái của vợ thì vẫn có thể liếc nhìn vài cái để đo nhan sắc ra làm sao?”
Lan Hoa nắm lấy cánh tay người đàn ông ngồi bên cạnh tức chồng mình, nhẹ nhàng nói: “Em gái em năm nay mười sáu tuổi, đang học lớp 11. Anh hỏi ai là người đẹp nhất thì em trả lời không được, bởi vì em thấy cả hai đều xinh đẹp, nhưng trong ba chị em gái thì em là người xấu nhất.”
Nghe câu này thì anh Cương lắc đầu, hướng đôi mắt tuấn tú về phía Lan Hoa, chân thành nói: “Trong lòng anh, em luôn là đẹp nhất.”
Lan Hoa cười rạng rỡ vì được người chồng khen, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng lại nói: “Nhìn thấy chị cả và em gái của em, chắc chắn anh sẽ không nói như vậy.”
Vừa nói, Lan Hoa vừa tựa vào người Biên Cương, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng ngọt ngào. Sau đó Lan Hoa nói: “Em nhất định sẽ sinh con cho anh, để vui nhà vui cửa.”
Anh Cương ôm chặt lấy cô vợ bé bỏng vì biết cô ấy khiêm tốn, lòng tràn ngập hạnh phúc. Đúng như lời vợ anh nói, bây giờ anh Cương rất cần một đứa con nhưng anh chưa bao giờ có thể để vợ mình mang thai trong giai đoạn này và anh đã làm việc rất chăm chỉ để lo tương lai đủ đầy trước đã. Nghỉ ngơi một lúc, hai người xách đồ đi về phía đông, tức là hướng đông mặt trời mọc. Biên Cương đang mang theo hai chiếc vali, trong đó có những món quà mà Lan Hoa đã mua cho gia đình cô. Còn Lan Hoa thì đang cầm vật yêu thích của anh Cương, đó là một chiếc máy tính xách tay, cô lên xuống xe rất cẩn thận, kẻo có người đụng vào mình thì làm rơi chiếc máy tính đắt tiền của chồng.
Hai người đi đến rìa thành phố, thuê một chiếc xe ba bánh và hướng về ngôi làng nhỏ. Lan Hoa mỉm cười và tâm trạng vui vẻ trên đường đi. Càng về gần quê hương, tâm trạng cô càng phấn chấn, máu trong người như sôi lên. Khi xe tới cổng thôn, Lan Hoa chỉ vào một cây châu chấu già bên đường nói: “Anh Cương, hồi nhỏ em thường chơi dưới gốc cây này. Có lần em trèo lên đó lấy tổ chim, bị chim mổ vào tay, rồi ngã xuống về nhà sẽ bị mẹ đánh.”
Lan Hoa nói và cau mày nhìn chồng. Anh Cương thì nắm lấy tay cô, xúc động nói: “Em thật may mắn, anh muốn bị mẹ đánh nhưng anh lại không may mắn như vậy.”
Anh nói xong với vợ và thở dài. Lan Hoa biết mẹ anh mất sớm và thiếu tình mẫu tử nên cô mỉm cười với anh và nói: “Sau này em sẽ chăm sóc anh tốt hơn và khiến anh hạnh phúc mỗi ngày.”
Cách cổng làng không xa, Lan Hoa nhìn thấy một chiếc xe máy chạy về phía mình như một cơn gió, như thể đang chạy trốn kiểu thục mạng vậy. Lan Hoa vừa nhìn thấy chiếc xe máy chạy ngược chiều liền vội vàng hét lên: “Dừng xe nhanh, dừng xe.”
Anh Cương khó hiểu hỏi: “Lan Hoa, em làm sao vậy?”
Lan Hoa giải thích: “Dạ! Đó là anh trai họ hàng của em.”
Cô đang nói thì xe dừng lại, Lan Hoa mở cửa bước xuống, vẫy tay chào chiếc xe máy đang lao tới và hét lên: “Anh Quang, em là em gái họ của anh. Này, xe máy của anh chạy đi đâu vậy?”
Chiếc xe máy phanh gấp và dừng lại trước mặt Lan Hoa ba mét. Anh Cương cũng xuống xe, nhìn thấy người đàn ông đó là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, mũi cao, mắt to, khí chất khá mạnh mẽ, nhưng lúc này trông có vẻ hoảng hốt, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, như kiểu thăm dò điều gì đó. Lan Hoa thấy biểu cảm lo lắng của anh họ nên bước tới hỏi: “Anh ơi, anh sao vậy? Trông anh giống như kẻ chạy trốn vậy?”
Quang liếc nhìn Lan Hoa và nói: “Chị ơi, em sẽ không nói với chị nữa. Bây giờ em đang chạy trốn, em phải rời đi. Xin chị giúp em giải quyết chuyện gia đình.” (Giải thích: “Tại sao Quang là anh họ của Lan Hoa nhưng lại gọi cô ấy bằng chị. Tại vì cậu ấy nhỏ tuổi hơn Lan Hoa, tuy vai vế lớn hơn nhưng tuổi thì nhỏ, với lại cậu ấy mồ côi cha mẹ từ nhỏ và được mẹ cô nuôi nấng nên mới gọi Lan Hoa bằng chị…”)
Vừa nói, cậu ta, tức là Quang vừa gượng cười với Lan Hoa và anh Cương, sau đó vừa tăng tốc bỏ chạy. Lan Hoa bối rối, nhìn anh trai họ đang đi xa rồi quay lại chỗ anh Biên Cương chồng cô. Anh Cương thấy vợ quay lại thì hỏi: “Anh họ của em sao vậy? Anh họ em có chút không bình thường.”
Lan Hoa lắc đầu, vẻ mặt lo lắng nói: “Anh ơi, em không biết anh ấy lại gặp phải rắc rối gì nữa.”
Anh Cương hỏi tiếp: “Chẳng lẽ anh họ em đã gây rắc rối gì sao?”
Lan Hoa thở dài nói: “Anh ấy, em cũng không biết phải nói gì về anh ấy nữa. Thật là cạn lời…”
Lúc này cô ấy mở cửa xe bước vào, anh Biên Cương cũng theo sau. Theo chỉ dẫn của Lan Hoa, xe rẽ vào một con hẻm rồi dừng lại. Hai người xuống xe và trả tiền vé. Biên Cương nhìn qua thì thấy cổng làm bằng gỗ, tường trong sân làm bằng đất, chỉ cao khoảng một mét rưỡi. Đứng ngoài cửa có thể nhìn thấy cảnh tượng trong sân. Anh nhìn thấy một bà già đang giận một người phụ nữ trung niên, bên cạnh có một người đàn ông đứng im lặng, vẻ mặt nghiêm túc, như thể có người nợ ông ta rất nhiều tiền. Vừa vào sân bỏ đồ xuống, Lan Hoa vợ anh liền lanh lảnh kêu lên: “A… Mẹ, con về rồi.”
Người phụ nữ trung niên vội vàng chạy tới, ôm lấy Lan Hoa, vui vẻ nói: “Nếu con về thì tốt quá. Mẹ nhớ con quá.”
Giọng điệu tràn đầy tình yêu và tình mẫu tử. Biên cương nhìn mẹ vợ, bà nhiều nhất cũng đã bốn mươi ba tuổi, ăn mặc thô kệch, trên tóc có vài cọng rơm, nhìn như mới đi rẫy về. Nhìn dung mạo, tuy rằng sắc mặt có chút xám xịt nhưng cũng không che giấu được vẻ đẹp, lông mày sáng nhưng sắc mặt lại tối hơn. Chẳng trách phụ nữ ở nông thôn không được chiều chuộng như phụ nữ ở thành phố. Lan Hoa tách ra khỏi mẹ, chỉ vào anh Cương giới thiệu: “Mẹ, đây là người đàn ông của con.”
Anh Cương thấy vợ mình giới thiệu thì bước lên phía trước gọi: “Chào mẹ vợ, con tên là Biên Cương.”
Mẹ Lan Hoa nghe vậy cảm thấy kỳ lạ, bởi bà chưa có gả con gái nhưng sao anh ta lại gọi là mẹ vợ. Vả lại Lan Hoa con gái bà lại nói anh Cương là người đàn ông của cô ấy? Điều này làm cho bà hơi mâu thuẫn. Đến đây, bà lão bên cạnh sắc mặt dữ tợn, bước tới trước, lớn tiếng nói: “Thư Bình, tức tên gọi của mẹ Lan Hoa. Nè, ngươi đừng vội liên lạc ăn mừng mẹ con với nhau. Chúng ta hãy giải quyết việc trước đã.”
Nói xong, bà già quay lại nói với người đàn ông: “Lão điền chủ, con trai của ông bị bắt nạt nên ông đến đây đánh rắm.”
Người đàn ông khoanh tay dựa vào đống rơm ngoài sân, đáp: “Bà nói gì thì tôi đây cũng cũng làm theo.”
Lan Hoa nhìn hai người, cô cũng chưa hiểu chuyện quái quỷ gì rồi nhìn mẹ cô, hỏi: “Mẹ, sao vậy? Ai bắt nạt mẹ, xin hãy nói cho con biết.”
Thư Bình mẹ của Lan Hoa còn chưa kịp nói gì, giọng nói đứt quãng của bà lão đã vang lên: “Lan Hoa, chú Mã của con và ta không hề ức hiếp mẹ con, chúng ta đến đây để giải thích với mẹ con thôi.”
Lan Hoa nghĩ: “Cái này nghe không giống lý luận mà giống đánh nhau hơn.” Cô ấy đang suy nghĩ thì anh Cương hỏi: “Thế, có ý nghĩa gì vậy vợ?”
Cô chưa trả lời anh Cương mà ưỡn ngực, tròn xoe đôi mắt xinh đẹp, thay đổi hình ảnh dịu dàng khi ở trong vòng tay anh Cương. Biên Cương đứng bên cạnh cô không nói thêm một lời nào nữa, anh cảm thấy mình chưa cần lên tiếng nhiều kẻo đổ thêm dầu vào lửa mà xem tình cảnh ra sao. Lúc này, lão Mã điền chủ khịt mũi, làm động tác khó chịu, da thịt trên mặt càng lộ rõ hung tợn kiểu đầu gấu, nói: “Sáng nay, thằng Quang, anh họ tốt của ngươi, suýt chút nữa đã đánh chết con trai ta. Ngươi nói cho ta biết, trong nhà chúng ta dù có dễ dàng nói chuyện, chúng ta không thể giả vờ câm được phải không?”
Lan Hoa nhìn Lão Mã và nói với bà già: “Không thể nào? Họ là bạn tốt và thường xuyên đánh bạc cùng nhau. Chắc mâu thuẫn gì đó, bởi họ đang ở tuổi dậy thì mà chỉ mới mười sáu tuổi thôi.”
Bà lão nhìn Lan Hoa rồi nói: “Cô vẫn chưa tin à?”
Nói xong thì bà lão quay sang người đàn ông trung niên và nói: “Lão Mã, tôi nói đúng không?”
Lão Mã chậm rãi bước tới, vẻ mặt buồn bã nói: “Không phải sao? Thằng Quang là một cậu bé rất độc ác. Nó dùng xẻng tròn đánh vào sau đầu Mã Ngưu con trai tôi, gây ra một trận chấn động, máu chảy ra rất nhiều.”
Lan Hoa giật mình quay đầu hỏi Thư Bình mẹ mình: “Mẹ, đây là sự thật sao?”
Mẹ cô không biết giải thích gì nên gật đầu và nói: “Đúng, đó là sự thật. Mẹ cũng rất tiếc nhưng thằng Mã Ngưu con trai ông ta không phải là không có lỗi.”
Vẻ mặt buồn bã và ngượng ngùng, Lan Hoa hỏi: “Tại sao anh họ con lại đánh Mã Ngưu?”
Lão Mã Thái nghe Lan Hoa hỏi mẹ mình thì cười lạnh nói: “Ai biết thằng Quang của ngươi lại điên cuồng đến mức nào? Nó đánh con ta xong thì bỏ chạy rồi.”
Lúc này, cô ấy liếc nhìn chồng mình. Thư Bình mẹ cô thì kiên quyết nói: “Thằng Quang nó không điên, tất cả những chuyện này đều là do con trai của ngươi gây ra.”
Nghe câu này, bà lão bực tức tiến lên một bước, chỉ vào Thư Bình mẹ của Lan Hoa và hét lên: “Con trai tôi bị sao hả? Hãy nói cho tôi biết.”
Lan Hoa nhìn Biên Cương, rồi nhìn vợ chồng Mã gia, cau mày, cô muốn nói gì đó nhưng lại không nói, rõ ràng là rất khó để nói về điều đó, bởi vì cô cũng từ xa mới về lại quê hương ngôi làng nhỏ này. Lan Hoa thúc giục: “Mẹ, mẹ nói đi, chuyện thế nào vậy?”
Thư Bình mẹ cô mở miệng nhưng một lúc sau mới nói: “Bởi vì cậu bé Mã Ngưu đó đã ngang ngược với chị gái của con vài ngày trước.”
Lan Hoa lúc này đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn chằm chằm vào nhà họ Mã, nói: “Vậy là xong! Ông bà giờ muốn tính sổ với chúng tôi nhưng chúng tôi phải tính sổ với gia đình ông bà mới đúng, bởi thằng con ông bà nó hành động ngang ngược đến chị cả của tôi. Hãy cho tôi một lời giải thích, chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
Bà lão nghe giọng Lan Hoa nói thì lắc eo, phồng má, nhổ nước bọt nói: “Ngươi muốn đánh lộn với bà này à! Đấu thì đấu ai sợ ai? Ta đánh nhau với người khác, ngươi còn bú sữa mẹ đấy con nhóc.”
Thấy sự việc ngày càng nghiêm trọng, anh Cương không còn cách nào khác đành phải lên tiếng. Anh ta tiến lên một bước và nói với vợ chồng họ Mã Thái Gia: “Theo cách nhìn của tôi, chuyện này hãy giao cho cảnh sát. Chúng tôi cần phải chi trả chi phí y tế và chúng tôi không phản đối nhưng đối với việc con trai của ông bà quấy rối phụ nữ thì sao?” Chúng ta phải hành động theo pháp luật, phải công tâm mới được.”
Nghe xong lời này của anh Cương, bà lão bớt kiêu ngạo đi nhiều. Bà ta trợn mắt, lẩm bẩm mấy câu với người đàn ông ở bên cạnh, sau đó lớn tiếng nói với Thư Bình mẹ của Lan Hoa: “Này Thư Bình, hôm nay chúng ta hãy tạm thời gác lại việc này đi. Tôi sẽ quay lại gặp cháu trai của bà sau, nhớ đó, tôi sẽ quay lại. Ngày mai, tôi sẽ đến tìm ngươi tính sổ. Vẫn là… Còn có tiểu tử cháu ruột của bà, tức thằng Quang đó nhưng nếu nó muốn cố bỏ chạy thì biết tay. Bởi vì cho dù là “hòa thượng bỏ chạy thì không thể trốn khỏi chùa”, để xem nó có thể trốn ở đâu”
Vừa nói, bà ta vừa kéo người đàn ông trung niên tức chồng bà ra ngoài, trừng mắt nhìn Thư Bình và Lan Hoa trước khi đi ra ngoài. Ngay khi họ rời đi, Lan Hoa nở nụ cười. Cô nắm lấy tay Thư Bình và nói: “Mẹ, không sao đâu. Mẹ có nghĩ con rể của mẹ ổn không? Chỉ vài lời nói của chồng con thôi đã khiến họ sợ hãi bỏ đi.”
Thư Bình nhìn anh Cương một cách nghiêm túc và thấy rằng anh ta chưa đầy ba mươi tuổi, cao khoảng 1, 83 mét, mặc một bộ vest màu xanh, khuôn mặt kiểu đàn ông An Nam vừa hiền lành vừa có chút nghiêm túc. Tính tình của anh ta rất không phù hợp với ngôi làng nhỏ này, thoạt nhìn có thể nói anh ta là người thành thị và khá có học thức. Thư Bình mỉm cười với anh và hỏi: “Cậu kết hôn với Lan Hoa nhà tôi à? Sau không cho tôi biết sớm?”
Lan Hoa nói cắt ngang, sợ mẹ cô hỏi dồn nên nói trước: “Dạ! Chúng con tuy chưa tổ chức đám cưới nhưng đã đăng ký kết hôn rồi.”
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn anh Cương, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm và vui mừng. Bởi vì anh ấy là người chồng hiền lành, cũng là niềm tự hào của cô. Ánh mắt Thư Bình mẹ cô giờ đây rơi vào trên mặt anh Cương, nhìn không chớp mắt. Anh Cương thấy vậy nên đáp: “Dạ! Đúng vậy thưa dì, à ờ… là mẹ vợ. Lan Hoa nói đúng, chúng con đã đăng ký kết hôn được một thời gian rồi.”
Nghe vậy, Thư Bình cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bởi vì bà sợ nhất con gái mình sẽ bị lừa. Bà lại nhìn anh Cương và khá hài lòng, do anh đẹp trai, thân hình thì cân đối cao ráo. Sau đó bà nhìn con gái Lan Hoa của bà, rồi bà thấy cô ấy đã thay đổi chỉ sau vài năm lên thành phố. Mái tóc dài của Lan Hoa buông xuống vai và được uốn theo kiểu bồng bềnh, cô ấy mặc quần áo “đờ min”, để lộ toàn bộ dáng người đẹp. Còn bộ ngực của Lan Hoa nó to và cao vút phập phồng như sắp rơi ra khỏi quần áo, mông thì hếch lên và tròn trịa, trông quyến rũ khi đi ra ngoài đường phố, tuy cô rất mộc mạc, không trang điểm nhưng lại hoàn toàn khác với các cô gái xung quanh. Thư Bình mẹ Lan Hoa nói với anh Cương: “Này, sao cậu lại ăn mặc thế này, tức áo vest, không sợ bị người trong làng chê bai sao? Dù thời thế đã thay đổi, nông thôn hóa thành thị nhưng ngôi làng nhỏ này vẫn khá bảo thủ trong suy nghĩ.”
Trong lúc ngạc nhiên và lo lắng với cách ăn mặc của anh Cương, Thư Bình đã để con gái và con rể yêu quý của mình vào nhà. Thư Bình không thể thư giãn khi nghĩ rằng chuyện của nhà họ Mã vẫn chưa được giải quyết và số phận của con trai của chị bà không thể đoán trước được. Bà rất thương nó, bởi vì nó mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Thằng Quang sống được đến lớn là do bà móm sữa, chăm sóc nó tận tình và xem nó như con ruột trong gia đình. Sau khi vào nhà, Thư Bình dẫn hai người, tức Lan Hoa và anh Cương đến căn phòng phía tây. Nhà của bà có ba phòng, được lợp bằng ngói và tường đất. Phòng phía Tây trước đây là nơi các con bà sử dụng, sau khi chồng mất, bà cũng chuyển sang phòng phía Tây và nhường phòng phía Đông cho cháu trai là thằng Quang ngủ.
Vô đến nơi thì anh Cương nhìn quanh phòng, thấy rất đơn giản, một đầu là một cái giường lớn, một đầu là tường đất, một đầu là một cái tủ lớn dựng đứng, nhìn rất cổ kính. Trên mặt kính tủ là hình “Tết Thần Tài” và con cá chép nhảy qua Long Môn. Dưới sàn là bàn trang điểm dựa vào tường, phía trước là chiếc ghế đẩu kiểu của người “Kinh Cổ” có chân ố màu, còn bên cạnh là cái bàn, một chiếc bàn sàn kiểu cũ. Cái vách ngăn trong phòng thì làm bằng giấy báo dán vào, kiểu thôn quê đầy những con Hổ, con thì bụng phệ, con thì bụng phẳng. Tuy căn phòng không đẹp đẽ gì nhưng lại được làm gọn gàng, ngăn nắp, thoạt nhìn có vẻ như là do một người nào đó làm ra, có lẽ là bàn tay khéo léo của đàn bà. Nhìn lại chiếc giường, nó được bọc bằng da màu hồng, trên đó có vài hoa văn hình vuông và hình tròn. Tất cả những điều này đều khiến anh Biên Cương thấy mới mẻ, bởi cả đời anh chưa bao giờ rời khỏi thành phố. Trước đây, khi nhìn thấy nông thôn, anh Cương chỉ thấy trên TV và trong tiểu thuyết nên không có cảm tình nhiều với họ, chỉ đến khi thực sự về quê vợ như hôm nay thì anh mới cảm nhận sâu sắc hơn.
Vừa ngồi xuống mép giường, Lan Hoa liền mỉm cười lấy ra thứ gì đó. Trong đó có mỹ phẩm, quần áo, quần áo nhỏ, váy và rất nhiều đồ ăn, trái cây, tất cả chỉ có thể mua được trong thành phố. Thư Bình mẹ Lan Hoa nhìn thấy choáng váng, không khỏi hỏi: “Nè, Lan Hoa, những thứ này không phải rất tốn tiền sao? Sao con phung phí thế?”
– Dạ! Không nhiều tiền cho lắm.
Lan Hoa liếc nhìn anh Cương, kiêu ngạo nũng nịu nói với mẹ mình: “Tất cả đều do con rể của mẹ chi trả mà!”
Thư Bình nhìn anh Biên Cương và hỏi: “Biên Cương, con làm gì trong thành phố?”
Anh Cương ngồi xuống cạnh Lan Hoa, cung kính đáp: “Dạ! Con làm việc ở công ty thiết kế quảng cáo.”
Thư Bình không biết nhiều về thiết kế quảng cáo là gì nên bà đành phải gật đầu, bởi vì bà ấy ở quê suốt. Lan Hoa biết mẹ cô không hiểu nên cô giải thích: “Con rể của mẹ giúp người ta thiết kế quảng cáo, như kiểu cái biển hiệu nhà hàng quán ăn hay doanh nghiệp, hoặc thiết kế quảng cáo trên web điện tử… Nếu thiết kế được duyệt, con rể của mẹ sẽ trả theo giá”.
Thư Bình mẹ Lan Hoa hỏi thêm: “Vậy… Một thiết kế có thể bán được bao nhiêu?”
Anh Cương đáp: “Dạ! Từ vài trăm đến vài nghìn đô.”
Nghe câu này từ anh Cương thì mẹ của Lan Hoa sửng sốt và thở dài: “Haizz… Nhiều tiền như vậy. Nếu con thiết kế một mẫu và bán nó trong một ngày, con sẽ có thể làm được trong một tháng như vậy được không?”
Anh Cương nghe xong tự cười một mình, nhưng lại không cười thành tiếng vì sợ bị bà ấy la… Nhưng Lan Hoa không nhịn được, cười lớn nói: “Trời ơi, không phải chuyện đó có dễ dàng đâu. À! Nhân tiện, chị cả đâu rồi mẹ?”
Đến đây Thư Bình mặt nóng lên, biết mình là người ngoài và ở quê không rành rẽ về công việc thiết kế quảng cáo của con rể nên nhanh chóng trả lời câu hỏi của con gái: “À! Chị cả của con vẫn chưa tan sở.”
Lan Hoa lại hỏi thăm: “Thế còn em gái của con, buổi tối có về không?”
Thư Bình trả lời: “Hôm nay không phải là chủ nhật, em gái con sẽ không về. Con bé thường sống ở nhà chú của con. Mỗi lần con bé về, con bé đều nhắc đến con suốt. Mẹ hy vọng ba chị em con sẽ sớm quây quần lại bên nhau.”
Lan Hoa cười ngọt ngào nói: “Cô bé này đang nghĩ tới việc con mua đồ ăn ngon cho cô ấy phải không?”
Thư Bình cũng mỉm cười và nói: “Em con vẫn còn trẻ? Nó đã mười sáu tuổi và nó đã cao hơn trước rất nhiều.”
Lan Hoa cười nói lan tỏa theo mẹ mình: “Cô gái nhút nhát, cô ấy nhất định còn xinh đẹp hơn con nữa. Sau này con nhất định phải tìm ra chiêu lớn để chúng ta lợi dụng cô ấy mới được.”
Vừa nói, Lan Hoa vừa liếc nhìn anh Cương, người chỉ mỉm cười không nói gì. Lan Hoa lại nói: “Trời ơi, con vừa nhìn thấy anh họ con ở cổng làng.”
Thư Bình vội vàng hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi? Anh họ con chạy rất xa à? Không ai có thể đuổi kịp anh họ con phải không?”
Lan Hoa thở dài: “Haizz… Này, anh ấy thật sự là kẻ chạy trốn sao? Sợ cái gì? Anh đánh tên đó thì cứ đánh. Người tốt thì làm việc gì phải sợ. Hơn nữa, đứa trẻ đó thật sự đáng bị đánh. Con trai trưởng thôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên anh họ con mới đánh nó chứ? Trưởng thôn phải có lý, phải công tâm, sao lại bênh vực.”
Thư Bình cảnh cáo khéo Lan Hoa: “Ái chà! Con nên nhỏ giọng, người khác nghe không tốt.”
Lan Hoa cười nói: “Mẹ, nói cho con biết, xe máy của anh họ con từ đâu mà có?”
Thư Bình cau mày và nói: “Nó có thể đến từ đâu khác? Do mẹ đã mua nó cho anh họ của con.”
Lan Hoa lại thở dài, bất mãn nói: “Haizz… Mẹ, sao mẹ có thể chiều chuộng anh ấy như vậy? Anh ấy thua bạc nhiều như vậy, sắp mất đi tất cả chúng ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật đáng sợ.”
Thư Bình bất lực nói: “Mẹ mua xe máy cho anh họ con, để anh họ con chịu bỏ cờ bạc. Anh họ con nói nếu có xe máy thì sẽ không đánh bạc nữa.”
Lan Hoa vội vàng hỏi: “Vậy mẹ có chắc chắn anh đã thay đổi sao?”
Đến đây, mẹ Lan Hoa trên mặt lộ ra vẻ bối rối. Bà tự nghĩ: “Thôi thì mặc cho con tạo xoay vần”, rồi mẹ Lan Hoa nhướng mày và trả lời: “Anh họ con không đánh bạc trong tuần này và đã đến làm ruộng với mẹ rồi.”
Nghe bà ấy nói vậy thì Lan Hoa gật đầu nói: “Thật sự là hiếm thấy, xem ra con đã đánh giá sai về anh ta.”
Thư Bình nghĩ thầm: “Làm sao cho Lan Hoa biết đây? Gia đình đã mất hết tiền bạc, nếu lại thua, thằng Quang thậm chí còn không thể cứu được chiếc xe máy của mình vì cầm cố. Tôi vẫn còn nợ tiền lương của những người giúp việc đó, bởi vì thuê họ làm nương rẫy, vài ngày tới họ sẽ đòi tiền công nhưng tôi không biết phải giải quyết thế nào. Thằng Quang không đáp ứng được kỳ vọng nào cho gia đình, nay lại làm ảnh hưởng thêm đến tiền lương của em họ nó luôn.”
Bây giờ Lan Hoa quay lại hỏi chồng cô: “Anh Cương, sao anh không nói gì vậy?”
Anh Cương cười đáp: “Anh đang nghe, nghe em nói chuyện rất thú vị.”
Thư Bình liếc nhìn đôi vợ chồng trẻ, đứng dậy từ rìa mép giường và nói: “Các con đã ở trên xe cả ngày, chắc chắn các con đói lắm rồi, mẹ sẽ nấu ăn cho các con dùng bữa.”
Lan Hoa xắn tay áo lên nói: “Mẹ, để con giúp mẹ nấu ăn”, sau đó cô hỏi anh Cương: ” Anh yêu nè! Anh muốn ăn gì?”
Anh Cương lịch sự trả lời, kèm theo lời ghẹo: “Cái gì cũng được. Anh sẽ ăn bất cứ thứ gì em nấu.”
Lan Hoa cười nói: “Chồng đúng thật là dễ đối phó hé!”
Nói xong, Lan Hoa cầm laptop của anh Cương lên đi về phía phòng hướng Đông. Anh Cương thấy vậy thì cũng theo sau. Lan Hoa đưa anh đến phòng phía Đông, rồi cô vào bếp giúp mẹ mình. Phòng phía Đông gần giống với phòng phía Tây, ngoại trừ việc có thêm một chiếc TV. Đó là một chiếc TV đen trắng 17 inch, anh Cương thật sảng khoái khi nhìn thấy chiếc TV “cổ lỗ sĩ” này. Bởi vì loại TV “cổ lỗ sĩ” này có thể truyền tải suy nghĩ của anh Cương về quá khứ xa xôi, và thời gian dường như quay ngược lại. Anh Cương vốn muốn xem ảnh của gia đình cô vợ, chính vì anh nghe Lan Hoa nói rằng trong ba chị em một người đẹp hơn người kia và họ đều giống như những bông hoa nên anh Cương thực sự không tin và muốn xem từ những bức ảnh đầu tiên. Thật bất ngờ, anh quay lại và không bao giờ nhìn thấy một tấm hình nào. Anh tự nghĩ: “Có lẽ người dân quê không thích chụp ảnh lưu niệm nhỉ?”
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, khi nhìn thấy số người gọi, tim anh Cương đập nhanh hơn. Anh đã tránh mặt người này được một thời gian rồi. Sở dĩ anh cùng Lan Hoa về nhà bố mẹ đẻ, thứ nhất là để thư giãn, xem các chị em cô thế nào, thứ hai là Lan Hoa muốn có thai ở quê để hưởng không khí trong lành. Vừa nhận được tin nhắn của Đoan Trang, anh vội vàng về quê vợ, lý do khác là muốn tránh mặt người này. Vì lý do này, anh ấy đã nghỉ phép dài hạn. Thế nhưng khi người đó gọi, liệu anh Cương có trả lời điện thoại không? Nếu không trả lời, anh sẽ hối hận, còn nếu trả lời thì anh có thể càng cảm thấy tội lỗi hơn với vợ mình là Lan Hoa. Anh do dự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn chọn nhận lấy để nghe. Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói thanh tú của một người phụ nữ vang lên: “Anh Cương, mời anh quay lại thành phố. Em đã quên mất chuyện đó rồi. Anh còn quan tâm đến điều gì? Yên tâm, em không cho ai biết cả.”
Sau khi nghe được đối phương đã tha thứ cho mình, anh Cương cuối cùng cũng nói: “Cảm ơn em, tạm thời anh không muốn về nhà, em thay anh chăm sóc bản thân thật tốt, đến lúc phải về, anh sẽ nhất định phải quay lại.”
Nói xong, anh cúp điện thoại. Bởi vì anh thực sự không dám nói chuyện với cô ấy nữa, một khi nói quá nhiều, cảm giác tội lỗi của anh sẽ càng nặng nề hơn. Điện thoại đã bị ngắt kết nối nhưng suy nghĩ của anh Cương vẫn chưa bị ngắt kết nối trong lòng. Khi nghĩ đến chuyện đã xảy ra, anh Cương muốn mọc một đôi cánh bay như trong phim “Thần Thoại” và trốn thoát càng xa càng tốt. Anh không thể ở lại lâu hơn nữa và bước ra khỏi căn phòng phía Đông. Bên ngoài nhà là phòng bếp, nơi Thư Bình mẹ vợ anh đang thái rau, còn Lan Hoa vợ anh thì đang gọt khoai tây, mỗi lần cử động tay, bộ ngực căng mọng của Lan Hoa đều run lên, vô cùng quyến rũ. Anh Cương sững sờ một lúc khi nhìn thấy cảnh tượng này, bởi ngực của cô ấy trắng nõn và to tròn. Nhìn thấy người đàn ông là chồng cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình, Lan Hoa rất tự hào và hỏi: “Anh Cương, em nghe thấy điện thoại di động của anh đổ chuông. Ai gọi đến vậy anh?”
Nhịp tim anh Cương đập nhanh hơn, anh cười nói: “À! Là bạn cùng công ty muốn đãi anh một bữa tối nhưng anh lấy đâu ra được? Bởi hiện tại anh đang ở quê em nè!”
Lan Hoa mỉm cười với anh và nói: “Vậy mà em tưởng có mỹ nữ nào đó sẽ cướp anh chứ?”
Thư Bình đang thái rau quay lại trợn mắt nhìn cô con gái, tức giận nói: “Cô nhóc, cô nói không đúng đâu.”
Lúc này anh Cương nhận thấy khi Thư Bình mẹ vợ anh cúi xuống, vòng eo của bà vẫn thon gọn nhưng mông thì khá to tròn và rất bụ bẫm, chiếc quần thô vẫn không thể che giấu được vẻ quyến rũ của bà, bời dù gì đi chăng nữa thì bà ấy chỉ mới bốn mươi ba tuôi mà thôi nên trong còn “mi nhon” lắm. Anh Cương thấy vậy thì chảy nước dãi đến mức gần như chảy nước miếng kiểu thèm món ăn ngon. Anh nảy ra ý tưởng và muốn cởi chiếc quần này ra để ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp bên trong. Anh ấy cũng muốn thử cảm giác và độ đàn hồi của nó, thậm chí còn muốn thử giá trị thực tế của nó bằng cây gậy của chính mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cảnh xuân ở làng nhỏ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Truyện bóp vú, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/01/2024 12:04 (GMT+7) |