Tống Thanh Thư vừa vào cửa qua đi, mũi chân liền điểm một cái, cả người úp sấp chỗ bóng tối trên nóc nhà, toàn bộ quá trình chỉ thoáng qua mà thành.
– A…
Hoàn Nhan Bình đột nhiên có cảm giác, nàng quay người quay đầu liếc mắt nhìn, tuy nhiên đập vào mắt đều là tất cả thủ hạ đang cung cung kính kính, nàng nhíu mày, rất nhanh liền cho là mình quá đa nghi, Hoán Y Viện người ngoài không biết tới, lại ở vào nơi sâu trong của hoàng cung được thủ vệ sâm nghiêm, thì làm sao có người tìm được tới nơi này…
Nhìn theo bóng lưng đám người Hoàn Nhan Bình đi qua, Tống Thanh Thư buông lỏng một hơi, tiểu di tử này cảnh giác thật sự là đáng sợ, sau đó hắn hành động càng thêm cẩn thận, may mắn trong phòng cũng không còn có người khác, cho nên Tống Thanh Thư mới ung dung bám theo phía sau, chứ nếu có sẵn người bên trong, cho dù hắn có khinh công cao đến đâu, thì trước mắt bao người cũng là rất khó không lộ ra dấu vết.
Đi theo sau Hoàn Nhan Bình, rất mau tiến đến một loạt gian phòng trước mặt, nói là gian phòng, nhưng hình dung là nhà giam thì thích hợp hơn, vách tường không phải là bùn đất gạch đá dựng thành, mà chính là tinh thiết chế thành hàng rào sắt, xuyên thấu qua dãy lan can có thể nhìn thấy bên trong đang ngồi xếp bằng mấy người.
Tống Thanh Thư trước tiên liền nhận ra Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình, bên cạnh bọn họ còn có một người mặt chữ điền mũi rộng, thần tình trên mặt rất là yên ổn, tóc mai đã chớm hoa râm, khí chất ôn văn nho nhã…
Cứ việc Tống Thanh Thư từ trước cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người này, nhưng thần thái của người này khiến cho hắn có cảm giác vừa kính vừa sợ, người này chính là Tống Viễn Kiều…
Nhìn lấy người phụ thân tiện nghi này, Tống Thanh Thư tâm tình có thể nói là ngũ vị trần tạp, nếu nói hắn đối với Tống Viễn Kiều có cái gì là phụ tử chi tình, thì thật là vô nghĩa, dù sao hắn chỉ là linh hồn một kẻ hậu thế vượt qua đến nơi này…
Nhưng muốn nói hắn xem Tống Viễn Kiều là người qua đường, thì Tống Thanh Thư lại không làm được, dù sao hắn đến với cái thế giới này, có thể nói vô cùng cô đơn chỉ có một mình, Tống Viễn Kiều dù nói thế nào thì cũng là thân nhân duy nhất với hắn, huống chi hắn đã chiếm lấy thân thể nhi tử của người ta, mặc dù nhi tử của Tống Viễn Kiều trên thực tế tại trên đại hội Đồ Sư đã chết, mà lại là chết trong tay của Võ Đang phái…
– Tống đại hiệp, đã lâu như vậy, các ngươi đến tột cùng đã suy nghĩ xong chưa?
Trong thời khắc Tống Thanh Thư xuất thần, thì Hoàn Nhan Bình đã mở miệng.
Tống Viễn Kiều mở mắt ra, nhàn nhạt liếc nhìn nàng, lại lần nữa nhắm mắt lại, tựa nhưng không nghe thấy nàng nói gì, nhưng một bên Ân Lê Đình thì cả giận nói:
– Yêu nữ, mặc kệ ngươi nói như thế nào cũng vô ích, chúng ta tuyệt sẽ không tiết lộ tuyệt học Võ Đang ra đâu.
Tống Thanh Thư âm thầm gật đầu, lão phụ thân tiện nghi kia không hổ là chưởng môn Võ Đang, khí độ phải có thì không nói, chỉ có Ân Lê Đình rõ ràng vẫn còn dễ xao động, có chút không giữ được bình tĩnh…
Bất quá hắn cũng phải cảm tạ Ân Lê Đình không giữ được bình tĩnh, để hắn hiểu được Hoàn Nhan Bình đến tột cùng là muốn cái gì từ trên người bọn họ.
– Tuyệt học Võ Đang?
Hoàn Nhan Bình khinh thường hừ một tiếng…
– Võ công Võ Đang nếu quả thật lợi hại như vậy, thì các vị sẽ không bị chúng ta bắt tới nơi này…
– Yêu nữ ngươi nói cái gì?
Ân Lê Đình tức giận, phải biết trong giang hồ các môn các phái coi trọng nhất cũng là danh dự môn phái, nếu không phải bây giờ thân đang hãm ngục tù, chỉ bằng câu nói mới vừa rồi kia của Hoàn Nhan Bình, thì liền sẽ có một trận quyết đấu.
– Xem ra võ công của Võ Đang phái thật đúng không ra gì, Ân Lục Hiệp thân là một trong Võ Đang thất hiệp, ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu không nghe được rõ ràng rồi, chậc… chậc…
Hoàn Nhan Bình mũi chân điểm một cái, liền phóng đến trên một cái ghế ngồi xuống, tay chống cằm, nhìn qua Ân Lê Đình một bộ giống như chế giễu.
Ân Lê Đình khuôn mặt đỏ bừng lên, đang muốn nói gì, thì Tống Viễn Kiều đã mở mắt ra, lắc đầu, sau đó từ tốn nói:
– Nếu cô nương không nhìn trúng võ công Võ Đang phái, thế thì cần gì phải trăm phương ngàn kế bức hỏi chúng ta vậy?
Hoàn Nhan Bình hừ một tiếng:
– Võ Đang võ công tuy không tính là cao thâm bao nhiêu, nhưng lại vừa vặn rất tốt dùng cho những kẻ bậc thấp tập luyện, rất thích hợp để cho quân binh binh sĩ sử dụng.
– Yêu nữ, Tống Kim bất lưỡng lập, ngươi cho rằng chúng ta sẽ đem võ học tiết lộ cho các ngươi, để cho các ngươi dùng luyện cho quân binh, ngày sau Nam chinh dùng để đối phó với người Tống sao a?
Trương Tùng Khê trước đó luôn trầm mặc, bây giờ thì lạnh lùng nói ra.
– Trương Tứ hiệp, trước đó ta đã nói qua, những quân binh này là dùng tới để đối phó với Mông Cổ, Nam Tống những năm qua đã cùng Mông Cổ giao chiến, cũng xem như là thù sâu như biển, bởi vì cái gọi là địch nhân của địch nhân thì có thể là bằng hữu, Kim Quốc chúng ta giúp các ngươi tiêu hao lực lượng người Mông Cổ, cớ sao mà lại không đồng ý chứ?
Hoàn Nhan Bình cau mày, vẫn là kiên nhẫn giải thích nói.
Tống Thanh Thư lúc đầu cũng cảm thấy kỳ quái, nghe được nàng nói như vậy liền giật mình, muốn nói thì hẳn là những năm qua chiến tranh Kim quốc cùng Mông Cổ dẫn đến thương vong quá nhiều quân tinh nhuệ Nữ Chân, mà võ học cơ bản của Võ Đang, rất là thích hợp dùng để nâng cao tố chất thân thể của quân binh, nếu có thể áp dụng trong quân đội, thì có thể trong thời gian ngắn nhất có thể tạo ra lực chiến đấu tốt…
Trương Tùng Khê lạnh lùng đáp:
– Ngươi cũng không cần tốn nhiều miệng lưỡi, chúng ta tuyệt sẽ không tiết lộ võ công của Võ Đang đâu…
Hoàn Nhan Bình liền thu hồi nụ cười, bỗng nhiên đứng dậy:
– Suốt thời gian vừa qua, ta một mực dùng lời nhẹ nhàng khuyên bảo, vốn nghĩ song phương hợp tác đều vui vẻ, ngày nào Đại Kim nhất thống thiên hạ, thì võ công của Võ Đang cũng là quốc giáo, nào ngờ các vị rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, lẽ nào cho là ta không có cách nào để cho các vị mở miệng sao a?
Tống Viễn Kiều từ tốn nói:
– Chúng ta đã rơi xuống trong tay các ngươi, thì đã nghĩ đến chuyện không còn đường sống ra ngoài, muốn chém muốn giết gì thì cũng được…
– Muốn chém muốn giết?
Hoàn Nhan Bình khinh thường cười cười…
– Trên đời này có nhiều chuyện thống khổ hơn là so với cái chết…
Ẩn mình trong bóng tối, Tống Thanh Thư âm thầm vận lên chân khí, vạn nhất tiểu di tử này quả thật muốn hạ sát thủ hoặc là dùng cực hình tra tấn, thì cho dù là hắn có bị bại lộ hành tích thì cũng phải xuất thủ.
– Các vị có biết nơi đây được gọi là gì không?
Hoàn Nhan Bình đột nhiên hỏi, nhìn thấy đối phương ba người mờ mịt, nàng khẽ cười…
– Nơi này được gọi là Hoán Y Viện, trên danh nghĩa là nơi tẩy sạch y phục các quý nhân trong hoàng cung, các vị có biết những cung nữ tẩy sạch y phục trong này có thân phận gì không?
Hoàn Nhan Bình chắp hai tay sau mông, đi chậm từng bước:
– Các vị thân là người Tống Nhân, hẳn là đối với sự kiện Tĩnh Khang thì phải khắc cố ghi tâm chứ…
(Sự kiện Tĩnh Khang nói đến hai vua Tống bị quân Kim bắt, phải chịu nhục như nô lệ rồi chết trong cảnh giam cầm, hoàng hậu của Khâm Tông là bậc mẫu nghi thiên hạ thì phải tự vẫn để bảo toàn khí tiết, thái tử và nhiều hoàng tử bị giết, nhiều công chúa bị dâm ô cưỡng hiếp, bị bắt làm thê thiếp, nô tỳ. Gần hết hoàng tộc họ Triệu chịu cảnh nước mất nhà tan, gần một nửa giang sơn Đại Tống rơi vào tay giặc. Sự biến Tĩnh Khang là mối quốc hận to lớn chưa từng thấy đối triều đình và thần dân nhà Tống, và cũng là nỗi nhục hiếm thấy đối với một triều đại lớn trong lịch sử Trung Quốc. Bắc Tống từ đây diệt vong, nhưng may mắn là vận nước nhà Tống còn chưa hết, hoàng tử thứ chín của Tống Huy Tông là Khang Vương Triệu Cấu đang cầm quân bên ngoài nên thoát được sự vây bắt của quân Kim…)
– … người Kim tiến hành bắt giữ tất cả tông thất nhà Tống, khoảng 3.000 người gồm có vương phi, công chúa, quý phụ, ngoại trừ một số bị chết cùng với một một số bị các vương gia người Kim thu vào làm thê thiếp, số còn lại đều nhốt tại trong Hoán Y Viện này, đương nhiên, đã nhiều năm trôi qua như vậy, những nữ nhân kia cũng đã chết đi hết bảy tám phần, bất quá là năm xưa đó, những ấu nhi đến bây giờ thì tất cả đều đã trưởng thành lớn lên…
Hoàn Nhan Bình thanh âm chuyển sang lạnh lẽo…
– Nếu là người Tống bây giờ biết được các vị đại danh đỉnh đỉnh hiệp nghĩa của Võ Đang, tại Kim Quốc đã gian dâm với những nữ nhân kim chi ngọc diệp đó, các vị cảm thấy Võ Đang phái tại Nam Tống còn có thể đặt chân lên sao a?
– Yêu nữ, ngươi thật là vô sỉ!
Lần này ngay cả Tống Viễn Kiều cũng ngồi không yên được, cả ba người tức giận đến toàn thân phát run, cái âm mưu này quá ác độc, phải biết Tĩnh Khang chi nạn là sự kiện mà trong lòng người Tống vĩnh viễn đau nhức, lúc trước Huy Khâm nhị đế bị bắt, một đống lớn vương phi, công chúa bị ngoại tộc lăng nhục, mỗi một người Tống khi nhắc đến chuyện này ai cũng đều nổi giận đùng đùng.
Những nữ nhân kia đã lâm hoàn cảnh thê thảm, ngay cả một người bình thường cũng không bằng, nếu nhóm Tống Viễn Kiều tại Kim Quốc cùng với những vị công chúa đời sau này phát sinh có quan hệ, thì người Tống nếu biết được thì chỉ sợ muốn nổ lật trời.
Năm xưa Tống Huy Tông có 34 nữ nhi, trừ đi chết yểu 13 người, còn lại 21 người bị bắt làm tù binh đến Kim Quốc, Tống Khâm Tông bị bắt làm tù binh cũng một nhi nữ, ngay cả đương kim hoàng đế Nam Tống Triệu Cấu, ngoại trừ ba nữ nhi chết yểu bên ngoài, cũng vẫn có hai nữ nhi bị bắt làm tù binh đến Kim Quốc, còn có một nhi nữ nị lưu lạc dân gian, đến nay tung tích cũng chưa rõ…
Bất kể là Hoàn Nhan Bình vừa rồi nói đến công chúa là người nào, một khi ba người Tống Viễn Kiều nếu quả thật cùng các nàng phát sinh giao hoan, đừng nói đến giang hồ thiên hạ cũng sẽ không dung cho Võ Đang phái, mà ngay cả triều đình Nam Tống, bản thân hoàng đế Triệu Cấu lại có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ? Dù sao những nữ nhân này nếu không phải là tỷ muội thì cũng là chất nữ của hoàng đế Triệu Cấu, mặc dù hiện nay hoàng đế Triệu Cấu vẫn chưa có cách nào tìm đến Kim Quốc báo thù, nhưng chuyện thu thập Võ Đang phái ở trong nước, thì không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Bọn người Tống Viễn Kiều cũng không dám đặt cược vào tâm tình hoàng đế Triệu Cấu, ngay cả Nhạc nguyên soái có công lao cùng uy vọng lớn như vậy, còn bị hoàng đế Triệu Cấu nói giết liền giết, người của Võ Đang so với Nhạc nguyên soái thì tính cái gì! Ba người bọn họ tính mạng thì cũng không nói, chỉ sợ làm liên lụy đến Võ Đang phái vạn kiếp bất phục a…
Tránh ở một bên Tống Thanh Thư cũng âm thầm tắc lưỡi, tiểu di tử này thật đúng là đủ hung ác! Tuy nhiên lại nghĩ tới cái chuyện giao hoan cùng với các vị công chúa kia, thì hắn biểu lộ liền cực kỳ cổ quái, tuy rằng hắn biết chuyện này có quan hệ trọng đại, nhưng trong đầu vẫn là ngăn không được tràng cảnh “nhất thụ lê hoa áp hải đường” cực kỳ hấp dẫn…
– Ngươi dù sao cũng là nữ nhân, làm sao lại có nhẫn tâm tàn phá với những nữ nhân cũng là đồng dạng như mình chứ!
So với mấy vị sư huynh đệ, thì Ân Lê Đình đối với chuyện ái tình thì càng coi trọng hơn, bởi vậy vẫn không hiểu vì sao Hoàn Nhan Bình lại sử dụng cái cách làm này?
– Hừ… ai bảo hoàng đế Tống Quốc của các người không có bản sự, những nữ nhân này bị Kim Quốc bắt làm tù binh, đương nhiên chúng ta có toàn quyền xử trí, nếu có bản lĩnh thì hoàng đế Nam Tống cứ phái binh đem các nàng đoạt lại đi…
Hoàn Nhan Bình đối với lời của Ân Lê Đình khịt mũi coi thường.
Tống Thanh Thư cảm thán, nữ nhân trên thảo nguyên quả nhiên cùng với Hán nhân khác nhau, thế nhưng nàng xuất phát từ lập trường của quốc gia mình, làm như vậy cũng không có gì đáng trách.
– Yêu nữ, gian kế của người đừng có mơ tưởng đạt được, sư huynh đệ chúng ta tuy nhiên không phải là thánh nhân gì, thế nhưng về định lực chuyện như vậy vẫn có thể tuyệt sẽ không làm điều gì tổn thương đến với bọn họ…
Trương Tùng Khê cả giận nói.
– Võ Đang thất hiệp danh mãn thiên hạ, bổn cô nương đương nhiên tin tưởng phẩm cách của các vị, thế nhưng…
Hoàn Nhan Bình lời nói xoay chuyển…
– Thái Y Viện của Kim Quốc có rất nhiều loại chi dược mê tâm, tùy tiện cho chư vị uống chút, rồi đưa các vị công chúa vong quốc đó ở cùng một phòng, nếu không muốn phát sinh cái gì đó thì cũng khó mà nói a…
Tống Viễn Kiều ba người nghe được toàn thân đại chấn, trong lúc nhất thời nói không ra lời…
Tống Thanh Thư thì tiếc nuối vô cùng, loại chuyện tốt này tại sao không rớt trên đầu ta chứ? Ta nếu như bị bắt làm tù binh, bị nghiêm hình tra tấn thì không nhất định là chịu đựng nỗi thật, nhưng nếu địch dùng mỹ nhân kế, ta chắc chắn là không chống cự lại được.
– Yêu nữ, cùng lắm thì chúng ta sẽ tự sát, nhất quyết không để cho gian kế của ngươi đạt được.
Khi lại tinh thần, nhóm người Võ Đang mắng to rồi giơ lên hữu chưởng hướng chính đỉnh đầu của mình đánh xuống…
Tống Thanh Thư quá sợ hãi, đang muốn xuất thủ cứu giúp, bất chợt nhận ra ba người bọn họ xuất chưởng mềm yếu bất lực, căn bản không có mảy may lực sát thương, lúc này Hoàn Nhan Bình cũng cười rộ lên:
– Chư vị đã trúng phải Yên Chi Túy của bổn cô nương, làm gì mà còn có nửa điểm chân khí? Đừng vọng tưởng tự sát, tối hậu lại hỏi các vị một lần nữa, đến tột cùng có đồng ý hay không?
Tiếp theo là một hồi trầm mặc, nhóm võ đang tam hiệp nhìn nhau, trong ánh mắt bây giờ lộ ra rõ ràng không có còn kiên quyết như vừa rồi nữa…
Gặp ba người Tống Viễn Kiều vẫn còn bình yên vô sự, Tống Thanh Thư lại cao hứng không nổi, bởi vì lúc đầu hắn dự định thừa dịp cơ hội hôm nay xuất thủ đem bọn họ cứu ra ngoài, lấy võ công của ba người bọn họ, lại thêm mình tại một bên trợ giúp, thừa dịp bên trong Hoán Y Viện không có phòng bị, khả năng thành công thoát ra khỏi hoàng cung thì vô cùng lớn…
Nhưng lúc này nghe qua ngữ khí của Hoàn Nhan Bình, vậy là nhóm Tống Viễn Kiều đã trúng kỳ độc, không chỉ có mất hết công lực, ngay cả khí lực cũng không bằng nổi người bình thường, bản sự của hắn dù lớn đến đâu, muốn cùng lúc mang cả ba người bọn họ ra ngoài, thì tuyệt đối đó là si tâm vọng tưởng…
– Yên Chi Túy?
Tống Thanh Thư nhớ lấy cái tên kia, hắn vắt hết óc cũng nghĩ không ra tin tức gì về loại độc được này, tuy nhiên nghe qua thì hẳn là có thể cùng có tác dụng như Thập Hương Nhuyễn Cân Tán của Triệu Mẫn…
Tống Thanh Thư thấy khó xử, lấy năng lực hắn, chỉ có thể bảo đảm cứu được một người ra ngoài, nhưng làm như vậy, sẽ đả thảo kinh xà, nếu muốn cứu hai người còn lại thì khó như lên trời.
Võ Đang Thất Hiệp thân như huynh đệ, Tống Viễn Kiều chắc chắn cũng không đồng ý một mình chạy trốn, huống chi Tống Viễn Kiều còn đáp ứng với Trương Tam Phong đem hai người kia cứu ra ngoài…
– Chậc… chậc… bổn cô nương trước kia còn tưởng là Võ Đang thất hiệp là cái gì chính nhân quân tử, kết quả bây giờ phát hiện ra, nguyên lai trong lòng các vị cũng muốn nếm thử tư vị của các công chúa kia a…
Tống Thanh Thư đang trầm tư, Hoàn Nhan Bình lại mở miệng, nàng vừa lắc đầu, vừa cười, trong giọng nói vô cùng mỉa mai chi ý…
– Nói bậy nói bạ! Yêu nữ đừng có ngậm máu phun người…
Ân Lê Đình thét lên.
– Không phải vậy sao?
Hoàn Nhan Bình thu hồi nụ cười…
– Lúc đầu ta chỉ muốn các vị hợp tác, cho dù võ công của Võ Đang bị tiết lộ ra ngoài, đối với Võ Đang phái tuy có ảnh hưởng nhưng cũng không tính là gì so với những công phu tuyệt học, huống chi bổn cô nương cũng đã hứa hẹn ngày sau sẽ phong cho Võ Đang làm quốc giáo, nhưng các vị lại không muốn, chẳng thà đem Võ Đang phái lâm vào cấp độ vạn kiếp bất phục, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể suy đoán ra vì các vị tham niệm sắc đẹp của các công chúa Tống triều để giải thích…
Tống Thanh Thư nghe được cũng thầm thầm bội phục, Hoàn Nhan Bình dùng chiến thuật công tâm từng bước ép sát, nhịp nhàng ăn khớp, chỉ sợ mấy người Võ Đang kia sẽ có khả năng bị nàng làm cho tan rã tâm phòng…
Hoàn Nhan Bình cũng chú ý tới ánh mắt bên trong nhóm người Võ Đang đã là do dự mềm yếu, biết thời cơ không sai biệt lắm, đang định lại thêm một mồi lửa tối hậu công phá tâm phòng của bọn họ, đột nhiên từ xa xa truyền đến tiếng âm thanh ồn ào…
– Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Hoàn Nhan Bình thần sắc lạnh lẽo, quay đầu lại hỏi.
Rất mau có tên thủ hạ đến bẩm báo:
– Khởi bẩm đại đương đầu, trong hoàng cung vừa xông tới một tên thích khách, xem ra võ công rất cao cường, náo ra động tĩnh…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |