– Kim Xà vương, vì sao không làm thịt tên tiểu tử này, tại sao phải nhọc nhằn khổ sở mang theo hắn chạy trốn?
Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết lạt ma sau khi rời khỏi Dương Châu thì có thể rời đi, chỉ là vì sợ Vi Tiểu Bảo được cứu, dẫn đến nhiệm vụ thất bại, mới lại tiếp tục một đường đi theo nhóm người của Viên Thừa Chí, có điều mấy ngày nay trốn đằng đông nấp đằng tây làm cho hai người bọn họ không còn kiên nhẫn, Huyết Đao lão tổ mới hỏi.
– Tại hạ dự định đem tên cẩu quan này mang về Kim Xà doanh, mời các thủ lĩnh nghĩa quân Sơn Đông đến đây, lúc đó mới giết hắn để tế cờ, lấy thanh thế cho nghĩa quân Sơn Đông.
Từ khi Khang Hi lên ngôi đến nay, là chuỗi tháng ngày khổ sở của nghĩa quân, mấy năm gần đây sĩ khí nghĩa quân có chút hạ thấp, không còn có nhuệ khí như trước đó nữa, do đó y hi vọng thông qua giết chết một tâm phúc ái tướng của hoàng đế, để phục hồi sự phấn chấn lòng người.
Vi Tiểu Bảo bị trói ở một bên nghe được lạnh cả người, nghĩ thầm:
“Con bà nó… cái thằng mặt trắng này nhìn qua thì thấy trung hậu, vậy mà lòng dạ lại độc ác như vậy, vẫn còn nằm trong tay của hắn thì thế nào cũng bị ngàn đao bầm thây, trái lại là hung thần ác sát Huyết Đao lão tổ…”
Đôi mắt của Vi Tiểu Bảo vội vã xoay tròn, liền nảy ra một ý, hét lớn:
– Ui… ta muốn đi tiểu.
Huyết Đao lão tổ vừa vặn đi tới bên cạnh hắn, liền mắng:
– Không nhịn được thì tiểu trong quần đi.
Vi Tiểu Bảo lộ ra vẻ lấy lòng mỉm cười:
– Ta đương nhiên không đáng kể, chỉ là nước tiểu của ta vừa khai lại vừa hôi, chỉ sợ quấy rối nhã hứng ăn cơm của Huyết Đao lão tổ mà thôi.
– Hừ, thật là xúi quẩy!
Huyết Đao lão tổ cầm trong tay cái bánh nướng liền vứt qua một bên, kéo hắn đi đến hơn mười thước, mở ra sợi dây trói trên người gã.
– Ầy, nhanh lên một chút, nếu như tiểu tử ngươi dám chạy, lão tổ ta sẽ đánh gãy gân tay gân chân của ngươi.
– Khà khà, ta nào dám… đúng ra điều ta muốn chính là cùng lão tổ trò chuyện…
Vi Tiểu Bảo cười híp mắt nhẹ giọng nhìn lão, không có dáng điệu gì gấp gáp đi tiểu cả.
– Ta cùng ngươi có cái gì tốt để mà nói.
Huyết Đao lão tổ khinh thường nghiêng đầu sang chỗ khác.
– Lão tổ có phải là cảm thấy sau khi ta chết rồi thì các người coi như hoàn thành nhiệm vụ?
Vi Tiểu Bảo không để ý tới còn hỏi ngược lại.
– Đương nhiên, vì lẽ đó ngươi tốt hơn là nhanh lên một chút đi chết đi cho khuất mắt.
Huyết Đao lão tổ lạnh lùng lườm hắn nói.
– Buồn cười… buồn cười, thật sự là buồn cười.
Vi Tiểu Bảo đắc ý nói, đôi mắt gã làm như thương hại nhìn Huyết Đao lão tổ.
Huyết Đao lão tổ bị hắn nhìn chăm chăm phải rùng mình, không khỏi hỏi tới:
– Ngươi cười cái gì.
– Ta cười tiền bối cùng gã lạt ma kia là con lừa, tự nhiên đi làm chuyện không công rửa hậu đình cho người ta.
Vi Tiểu Bảo khinh bỉ liếc mắt nói.
– Tiểu tử ngươi không cần châm ngòi ly gián.
Huyết Đao lão tổ cười ha ha.
– Lão tổ ta khi thành danh trên giang hồ, thì ngươi còn có chưa ra đời đấy.
– Hừ… vậy thì Viên Thừa Chí giết chết ta thì có thể còn được nghĩa quân Sơn Đông ủng hộ, đề cao uy vọng của hắn, còn nếu như ta chết rồi, đối với lão tổ thì có ích lợi gì chứ?
Vi Tiểu Bảo cười gằn hỏi.
– Làm sao mà không có ích lợi chứ…
Huyết Đao lão tổ lên tiếng,
– Thất vương gia vốn là muốn cho ngươi chết, mục đích chúng ta cũng giống như là Viên Thừa Chí, theo nhu cầu mỗi bên mà thôi.
– Được lắm theo như nhu cầu mỗi bên…
Vi Tiểu Bảo cười nhạo nói tiếp.
– Xin hỏi Vương gia các người muốn ta chết mục đích là cái gì? Chúng ta hiện tại đang ở nơi nào?
– Hừ… mục đích cũng là muốn diệt trừ phụ tá đắc lực của Khang Hi. Uả… hình như là… không đúng…
Huyết Đao lão tổ giật mình, ý muốn của Thất vương gia chủ yếu là vì phá hoại sự kết minh của Mãn Thanh và nước Tống, nếu tại trong cảnh nội nước Tống giết được Vi Tiểu Bảo, thì nước Tống khó có thể thoát được liên quan, sứ giả bị diết chết ngay trong nước Tống thì minh ước tự nhiên không thành, dưới cơn thịnh nộ của Khang Hi, nói không chừng còn có thể cùng nước Tống khai chiến, hưng binh vấn tội.
Nhưng đến này thì Vi Tiểu Bảo đã sớm rời khỏi nước tống, thân của gã đang ở bên trong quốc thổ Mãn Thanh!
– Nhưng làm đứt đoạn mất cánh tay phải của Khang Hi cũng là chuyện tốt.
Huyết Đao lão tổ vẫn mạnh miệng.
– Ai, mặc dù câu nói của lão tổ gượng gạo, để ta thẳn thắn mà nói, ta Vi Tiểu Bảo ngoại trừ nịnh hót, tham ô nhận hối lộ, thì còn có cái gì khác để mà gọi là phụ tá đắc lực cho Hoàng đế chứ? – Vi Tiểu Bảo khổ giương mặt nói:
– Nêu quả thật lão tổ để cho ta chết đi, chỉ e sợ rằng lão tổ có đầu nhập về với Thất vương gia cũng không có khả năng có ngày nổi danh đâu.
Huyết Đao lão tổ bị hắn doạ cũng giật mình:
– Làm sao lại có không có khả năng?
– Lão tổ suy nghĩ lại đi, ở trong cảnh nội nước Tống thì không giết được ta, đây là vô năng, sau đó bắt được ta, nhưng không mang ta về được Mông Cổ, nhân cơ hội dùng tánh mạng ta để gây áp chế với hoàng đế Mãn Thanh, lại để cho những người khác tùy ý đem ta ra giết, đây là ngu ngốc, như vậy một kẻ vừa vô năng lại ngu ngốc, Thất vương gia làm sao sẽ mà lại tin dùng?
Vi Tiểu Bảo nụ cười trở nên càng ngày càng gian trá.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/03/2019 06:29 (GMT+7) |