Ngay khi tôi cúi đầu xuống, Tiểu Đình đã dùng tay nâng cằm tôi lên, giống như một người phụ nữ đang đùa giỡn một người đàn ông vậy. “Nếu có một ngày ngươi dám rời xa ta, trước tiên ta sẽ giết ngươi, sau đó ta sẽ tự sát.” Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, giọng nói truyền vào tai tôi giống như một ma âm từ địa ngục. Lúc này Tiểu Đình giống như một sứ giả từ địa ngục, vầng hào quang ban đầu thánh khiết đã biến mất không thấy đâu.
Nếu một ngày nào đó tôi rời bỏ Tiểu Đình, liệu nàng có chết vì tôi không? Tôi đã nghĩ về vô số câu mà nàng sẽ trả lời, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ trả lời như vậy, câu trả lời như vậy đại biểu cho cái gì? Có nghĩa là đối với tôi nàng yêu cho tới chết? Tôi không khỏi nghĩ đến bài hát này, chỉ là câu trả lời này làm cho toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh! Sao trước kia tôi không phát giác Tiểu Đình cứng nhắc và đáng sợ như vậy a. Tôi tin rằng bộ dạng của tôi tại thời điểm này phải là choáng váng sợ hãi, đáng tiếc tôi không có gương để xem biểu hiện của mình.
“Haha…” Tiểu Đình nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của tôi, rốt cục nhẫn nại không được, không thể không bật cười. Nàng cười to bên cạnh bồn tắm, bởi vì thân thể đang cười mà run lên, song nhũ của nàng không khỏi run run nhấc lên từng đợt sóng thịt. Chỉ là lúc này tôi không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp này, tôi bị nàng thay đổi cảm xúc làm cho hồ đồ. Rốt cuộc cái nào mới là Tiểu Đình chân chính đây?
“Chồng sợ chưa? Hừ, em phải dọa anh như vậy. Sau này không được nhắc đến vấn đề này nữa, em không thích nghe đề tài này.” Tiểu Đình ngừng cười, không khỏi có chút hờn dỗi nói với tôi, sau đó bắt đầu tiếp tục tắm cho tôi. Thì ra vừa rồi nàng nói giỡn với tôi để trừng phạt, bất quá thật đúng là nàng đã làm tôi sợ chết khiếp.
“Nếu như anh thật sự muốn có câu trả lời của câu hỏi này, trước hết, em sẽ không bao giờ bỏ chồng, cho dù hai chúng ta có một ngày phải ly thân, vậy thì khẳng định là anh không cần em nữa, tuyệt đối không phải em không cần anh, điểm này bà xã dám cam đoan với ông xã.” Tiểu Đình nhìn tôi còn ngốc nghếch, có lẽ biết tôi khẩn trương muốn tìm câu trả lời, nàng không khỏi ngừng động tác tắm rửa, nhìn tôi dịu dàng trả lời.
…”Nếu có một ngày anh không muốn em nữa mà bỏ rơi em, thì em sẽ cố gắng nghĩ hết mọi biện pháp để vãn hồi, anh bảo em sửa cái gì em sửa cái đó. Nói tóm lại, nhất định phải làm cho anh hồi tâm chuyển ý mới thôi, vì chồng, em nguyện ý làm hết thảy chuyện mình không muốn làm. Ừm… Nếu như đến lúc đó chồng đã quyết tâm không muốn em nữa và em không thể nào vãn hồi được, khi đó em sẽ lựa chọn kết thúc cuộc sống của mình trong nhà của chúng ta, cho dù có chết, em cũng muốn chết ở trong nhà thuộc về hai chúng ta.” Nói đến cuối, Tiểu Đình đã rưng rưng nước mắt. Có lẽ nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện mình làm sai, cũng nghĩ đến nếu như tôi biết chân tướng sự việc sau đó có thể sinh ra hậu quả, nàng không kìm được mà bắt đầu khóc, nhưng lúc nàng nói ra đoạn cuối, trong mắt rưng rưng nước mắt lại mang theo một tia kiên định. Nhìn thấy biểu tình này của nàng, tôi biết những lời này của nàng tuyệt đối không phải là lời nói suông.
“Xin lỗi bà xã, đáng ra anh không nên đề cập đến đề tài này, anh tin tưởng vào tình cảm của em dành cho anh.” Giờ phút này tôi có chút hối hận, kìm lòng không được mà ôm nàng vào trong ngực vỗ về, lấy tay nhẹ vỗ vỗ lưng Tiểu Đình.
“Chồng à, em có thể hỏi anh một câu được không?” Sau khi khóc một hồi, đột nhiên Tiểu Đình ngẩng đầu đẫm nước mắt lên nói với tôi.
“Hỏi đi…” Tôi ôn nhu cúi đầu nhìn hai má Tiểu Đình, đưa tay vuốt nhẹ tóc của nàng.
“Có một ngày… Ý em là, nếu có một ngày nào đó em làm điều gì có lỗi với anh, anh có tha thứ cho em không?” Đột nhiên Tiểu Đình cúi đầu, nhỏ giọng hỏi tôi.
Xem ra nàng đang nói về chuyện nàng và cha, chỉ là nàng thêm một câu nếu, với từ này ý tứ sẽ hoàn toàn khác nhau.
“Chuyện gì mà có lỗi với anh?” Tôi giả ngu giả dại hỏi, đối với diễn xuất tôi vẫn rất am hiểu, lúc trước tại sao tôi không đi học điện ảnh?
“Ví dụ như… ngoại tình…” Tiểu Đình kìm lại một lúc lâu mới nói ra những lời này, nói xong nàng cúi đầu xuống thấp hơn nữa.
“Nếu có một ngày thể xác em ngoại tình, mà không phải về mặt tinh thần, khi đó em vẫn yêu anh, hơn nữa là vì tốt cho anh, có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, hơn nữa là nhất thời xúc động, khi anh phát hiện sau đó em nguyện ý hoàn toàn từ bỏ… Điều kiện trên được thỏa mãn, anh sẽ tha thứ cho em.” Tôi suy nghĩ thật lâu, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, đồng dạng dùng ngữ khí kiên định nói với nàng. Những điều kiện mà tôi đưa ra, kỳ thật Tiểu Đình đều đã thỏa mãn, chỉ là tôi không muốn thừa nhận tôi biết chuyện của hai người, cho nên chỉ có thể dùng những câu giả thiết để mô tả quan điểm của mình.
“Cảm ơn anh, ông xã…” Tiểu Đình lại vùi đầu vào trong ngực tôi, lời nói của tôi vô tình làm cho nàng hoàn toàn yên tâm, cũng trút bỏ được lo lắng cho tới nay, lời nói của tôi đã cho nàng một viên thuốc bình an. Tôi không biết câu trả lời và điều kiện của mình có phù hợp với những người đàn ông khác hay không, nhưng chỉ cần tôi là người đàn ông yêu nàng thật lòng thì tôi tin rằng mình sẽ tha thứ cho nàng.
Sau khi tắm xong, chúng tôi ôm nhau cứ thế trần truồng ngủ thiếp đi. Đêm nay khác với trước đây, chúng tôi ngủ rất ngọt ngào.
Cái gì nên đối mặt thì luôn phải đối mặt, sáng hôm sau tỉnh dậy, rốt cục cha không trốn tránh tôi nữa, mà dậy sớm làm điểm tâm cho chúng tôi. Có lẽ ông cũng muốn bù đắp bằng cách khác. Khi ông nhìn thấy tôi lần đầu tiên, ánh mắt cũng không có né tránh, nhưng vẻ hoảng loạn mờ ẩn vẫn bị tôi bắt được.
Ăn sáng xong, công việc bận rộn của một ngày bắt đầu đến xế chiều. Chỉ còn 2 tiếng rưỡi nữa là tan sở, chỉ còn 1 tiếng nữa là Tiểu Đình sẽ tan sở. Sau khi nàng tan sở, phải ở một mình với cha hai tiếng đồng hồ, ít nhất trước khi tôi về đến nhà, nàng có nói chuyện gì với cha hay không? Dù sao trong nhật ký nàng viết, nàng muốn đoạn tuyệt quan hệ mập mờ này với ông, đồng thời còn cam đoan nàng sẽ không làm tổn thương ông, tôi rất tò mò nàng sẽ dùng biện pháp gì?
Đang lúc tôi đang suy nghĩ. Đột nhiên tôi nhận được điện thoại của Tiểu Đình. Trong điện thoại, nàng nói cho tôi biết bắt đầu từ hôm nay, nàng sẽ tìm thêm một công việc làm thêm, đó chính là đến ngành cắt may chuyên nghiệp của trường cao đẳng nghề và kỹ thuật thành phố làm trợ giảng, mỗi ngày hai tiết học. Hơn nữa với lộ trình qua lại, sau này khi nàng về nhà còn trễ hơn tôi khoảng nửa tiếng. Tôi không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao vô duyên vô cớ Tiểu Đình lại tìm việc làm thêm? Nàng là kỹ sư cao cấp của Nghệ Mỹ, đối với năng lực của nàng một chút tôi cũng không có nghi ngờ, nhưng cho dù làm trợ giảng kiếm được cũng không nhiều, vì sao phải lãng phí thời gian như vậy?
Qua điện thoại, tôi đặt câu hỏi, theo câu trả lời của Tiểu Đình, nàng muốn kiếm được nhiều tiền hơn, để giảm bớt một số gánh nặng cho gia đình. Buông điện thoại xuống, tôi không khỏi bắt đầu tự hỏi, nàng làm như vậy không phải vì kiếm tiền, mà là vì muốn trốn tránh ba chồng. Từ khi nàng bắt đầu làm thêm công việc này, mỗi ngày nàng về nhà muộn hơn tôi nửa giờ, nói cách khác sau này nàng không còn thời gian và cơ hội ở một mình với ông nữa, chỉ khi tôi đi công tác không có ở nhà mới ở một mình với ông. Tiểu Đình đây lại ngụy trang trốn tránh ông, tôi tin rằng nàng có thể tìm được công việc làm thêm này, chắc chắn không phải là chuyện ngày một ngày hai, có lẽ nàng đã sớm bắt đầu chuẩn bị rồi. Nàng đang thực hiện lời hứa của mình trong nhật ký, có lẽ tìm kiếm một công việc bán thời gian chỉ là bước đầu tiên của nàng.
Sau khi đọc nhật ký của Tiểu Đình, tôi quyết định không thúc đẩy chuyện của hai người nữa, tùy ý hai người thuận theo tự nhiên phát triển, ban đầu tôi cho rằng chỉ là tạm thời nàng nảy sinh ý định, nhưng bây giờ xem ra, hai người thật đúng là có khả năng chấm dứt. Nghĩ đến những điều này, tôi không khỏi do dự, việc hai người chấm dứt quan hệ thật sự là điều tôi chờ mong sao? Tại sao trái tim luôn luôn có một ý tưởng mâu thuẫn? Tôi không muốn nghĩ tới nữa, suy nghĩ nhiều phiền não cho mình thôi. Còn tình yêu thì sao? Hơn nữa, hai người muốn chia tay cũng không phải dễ dàng như vậy, ai dám cam đoan sau này sẽ không xuất hiện những “tai nạn ngoài ý muốn” không thể khống chế đây?
Đến tối, tôi về nhà trước. Tôi thấy cha đã chuẩn bị xong bữa ăn, ông đang chờ tôi và Tiểu Đình về nhà ăn cơm tối. Sau khi về đến nhà, trước tiên tôi nói cho cha chuyện nàng làm trợ giảng ở học viện kỹ thuật chuyên nghiệp. Sau khi ông nghe được tin tức này, đầu tiên là xuất hiện nghi hoặc, thứ hai là thất vọng, cuối cùng là đau lòng. Biểu tình biến hóa của ông bị tôi nhìn thấy, cuối cùng hai người chúng tôi quyết định chờ nàng về cùng nhau ăn cơm.
Sau khi chờ khoảng nửa giờ, cuối cùng Tiểu Đình cũng về. Trên bàn ăn, nàng có vẻ rất hưng phấn, trò chuyện với chúng tôi về khung cảnh của trường đại học và cảm giác khi dạy những sinh viên đại học đó, giống như mình trở lại thời đại học. Nhìn vẻ ngoài hưng phấn của nàng, tôi cảm giác được việc nàng làm trợ giảng trong trường đại học có thể là một lựa chọn tốt, giúp cho cuộc sống của nàng viên mãn hơn và thực hiện được “ý nguyện” của mình.
Trong khoảng thời gian này, chúng tôi duy trì tần suất quan hệ tình dục hai lần một tuần, phải nói rằng nếu không có sự hỗ trợ của thuốc kích dục thì tôi không còn đạt được bản lĩnh trong đêm đó nữa. Bất quá đáng mừng chính là mỗi lần Tiểu Đình đều phục vụ tôi chu đáo, chuyển vùng, ngực, thổi kèn, Tiểu Đình thay đổi trò chơi tình dục với tôi, nàng không hề cảm thấy mệt, để cho tôi có thể tận hưởng hết sự dịu dàng của nàng.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã kiểm tra rất nhiều thông tin trên Internet và xem rất nhiều AV, tôi đã học được thủ đoạn tán tỉnh của đàn ông, mỗi lần làm tình với Tiểu Đình, tôi cũng làm đủ màn dạo đầu cho nàng. Một đêm chúng tôi làm hai lần, buổi tối một lần, buổi sáng thức dậy một lần, tối thiểu một lần cũng có thể đảm bảo cho nàng đạt đến cao trào, mặc dù cao trào không phải là rất mãnh liệt.
Tiếc nuối duy nhất chính là tôi chưa một lần có thể làm cho Tiểu Đình đạt tới trình độ triều phun, kể cả khi tôi uống thuốc kích dục cũng vậy. Mà lúc hai người làm tình, chỉ cần cha cố ý, có thể dễ dàng làm cho nàng đạt tới trình độ bắn nước. Tôi nghĩ đây có quan hệ đến kích thước dương vật và độ bền, những lợi thế bẩm sinh này tôi không thể so sánh được với cha tôi trong cuộc đời này, tôi không thể cấy ghép một dương vật lớn trên cơ thể của mình.
Lại qua nửa tháng sao, cơ thể của cha đã hoàn toàn bình phục, tất cả hóa đơn và thủ tục của bệnh viện đều hoàn thành, cũng đã đến lúc cùng công ty bảo hiểm và công ty điện lực của cha thương lượng vấn đề bồi thường. Bên phía công ty bảo hiểm thì dễ nói, có hợp đồng và điều khoản, tất cả đều theo tiêu chuẩn điều khoản từng ngày. Rắc rối là vấn đề của công ty điện lực nơi cha làm việc, bởi vì công ty đã đưa ra thông báo nguy hiểm cho cha, nhưng ông đã không rời đi, vì vậy công ty điện lực không muốn chịu trách nhiệm và các cuộc đàm phán với công ty điện lực từ từ rơi vào bế tắc.
Cuối cùng, tôi quyết định cầm vũ khí pháp lý kiện công ty điện lực, nhưng trong khi tôi đang chuẩn bị bản cáo trạng, công ty điện lực nói rằng trụ sở chính của họ sẽ cử một nhà lãnh đạo lớn để đàm phán riêng với tôi, sau tất cả, họ không muốn dính vào một vụ kiện, cho dù kết quả cuối cùng là thua hay thắng. Nghe nói lãnh đạo lớn do đại bản doanh của bọn họ cử đến là tổng giám đốc khu vực ba tỉnh miền Đông.
Ngày hôm đó, tôi nhận được thông báo rằng tổng giám đốc khu vực của công ty điện lực đã đến, tôi vội vã đến công ty điện lực để đàm phán. Khi tôi chạy đến văn phòng tổng giám đốc, đẩy cửa văn phòng, tôi và vị tổng giám đốc khu vực được gửi đến trụ sở chính đều trợn tròn mắt chết lặng.
“Thảo Nhi…”
“Tao Nhã…”
Tổng giám đốc công ty điện lực khu vực lập tức đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, chúng tôi ôm chầm lấy nhau, gọi những biệt danh mà mọi người đặt cho nhau hồi học ở đại học…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cha và vợ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện loạn luân, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/11/2023 11:39 (GMT+7) |