Truyện sex ở trang web truyensextv55.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensextv55.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv55.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chạm…! » Phần 4

Chạm…! - Tác giả Thiên Hạ Du Mục


Update Phần 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv55.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 4: Bão Tình

Từ khi vị Chủ tịch đương nhiệm Tôn Thiên – người đàn ông quyền lực và bí ẩn ấy – biến mất một cách không dấu vết suốt hơn một tháng qua, bầu không khí trong toàn tập đoàn như bị bao trùm bởi một lớp sương mờ nặng nề. Từng nhân viên, từng lãnh đạo cấp cao, ai nấy đều thấp thỏm, hoang mang, dù ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh làm việc như không có gì xảy ra. Trong các hành lang, thang máy, quán cà phê gần tòa nhà, những lời bàn tán rì rầm vẫn len lỏi:

“Chủ tịch thật sự biến mất sao?”

“Có khi nào ông ta bị hại?”

“Hay chỉ là một ván cờ lớn mà ông ấy đang giấu kín?”

Một nhóm điều tra đặc biệt được thành lập trong âm thầm, những người được chọn đều là nhân sự cấp cao tin cậy, nhưng mọi thông tin đều bị niêm kín.

Trong khi đó, giới truyền thông bùng nổ tin tức, các bài báo dày đặc chữ nhưng lại không một ai có thể đăng được hình ảnh thật của hắn… bởi suốt bao năm qua, chưa từng có một tấm hình nào của vị chủ tịch được công khai. Hắn là người đàn ông ẩn trong bóng tối, điều khiển cả tập đoàn hùng mạnh như những quân cờ trong tay. Và giờ đây, khi hắn biến mất, cả thương trường dường như đang chao đảo.

Một ẩn số. Một cái tên không khuôn mặt.

Và một bí mật có thể thay đổi tất cả.

Ở một nơi khác, cách xa thành phố rực rỡ ánh đèn, một người đàn ông cao to khoác trên mình toàn đồ đen – áo khoác da, găng tay, và chiếc nón đen kéo thấp che gần nửa khuôn mặt. Dưới ánh hoàng hôn nhạt, lão ngồi trong một chiếc xe bán tải Ford màu xám đen, ánh kim loại lạnh lẽo phản chiếu mờ mịt qua làn khói thuốc.

Chiếc xe tấp chậm vào ven đường hoang vắng. Tiếng động cơ im bặt. Gió thổi ràn rạt qua những tán cây khô.

Lão châm một điếu thuốc, kéo một hơi thật sâu, ánh lửa đỏ lập lòe phản chiếu trong đôi mắt lạnh lùng, như thể trong đó đang ẩn chứa một cơn bão chưa bùng nổ.

Từ túi áo, lão lôi ra một chiếc ví da, đen bóng – lão đã xem đi xem lại hàng chục lần, vậy mà vẫn chưa tìm ra, thứ lão cần tìm.

Bên trong ví chỉ có:

– Một chứng minh thư mang tên Tôn Cuồng Phong…
– Một xấp tiền ngoại tệ…
– Một chiếc thẻ đen kim loại, khắc chìm ký hiệu đặc biệt…
– Và một tấm ảnh cũ, mép đã sờn.

Trong bức ảnh là ba người – một người đàn ông trung niên dáng cao, khuôn mặt nghiêm nghị, khí chất quyền uy, một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi, nét đẹp mặn mà, ánh mắt dịu mà kiên nghị, và giữa họ là một cậu bé tầm năm, sáu tuổi, mái tóc hơi xoăn, nụ cười sáng như nắng – đẹp như một thiên thần nhỏ.

Lão nhìn tấm ảnh thật lâu, khói thuốc bay nghi ngút hòa vào sương đêm. Đôi mắt lão nheo lại, thấp thoáng một tia lạnh lùng đầy sự dã tâm.

Lão nhớ lại… đêm mưa đó… hơn một tháng trước.

Trên bến cảng lạnh ngắt, giữa những thùng hàng và ánh đèn vàng lờ mờ, lão bước ra từ bóng tối. Ánh mắt lão nhìn về phương xa, một chiếc Lamborghini đỏ lao đang vút đi, khuất dần, bóng đèn hậu rạch ngang màn đêm như vết chém đỏ máu. Lão đã lặng lẽ lái xe bám theo.

Trận mưa càng lúc càng nặng hạt. Trời tối đặc.

Lão bám theo dấu vết chiếc xe đỏ qua nhiều con đường, khi lão đến, nó đã dừng lại ở một đoạn đường vắng, giữa cánh rừng heo hút, giữa cơn mưa tầm tã. Khi lão bước xuống xe và đến gần, chỉ còn lại chiếc xe đỏ trống rỗng… không người lái, không dấu vết, chỉ có sự im lặng tuyệt đối.

Trong ngăn chứa đồ, lão tìm thấy duy nhất chiếc ví đen này…

Và từ đó, mọi chuyện bắt đầu.

Chiều cuối tuần, trời lất phất vài giọt mưa báo hiệu một cơn bão sắp kéo đến. Trong căn phòng đầy hồ sơ và mùi cà phê cũ ở sở cảnh sát quận vùng ngoại ô, ông Tịnh Ngộ – viên cảnh sát trưởng có bụng phệ nhẹ và tính tình vừa nghiêm vừa… hay cằn nhằn – đang ngồi vắt chân trên ghế, tay cầm điện thoại gọi cho cô con gái cưng.

“Con nhớ mang ô nghe chưa? Thời tiết báo tối nay có mưa bão đó. Ba không muốn con lại lấy áo mưa của “người ta” mà mặc như lần trước nữa nha!” – Ông vừa nói vừa chau mày, giọng pha chút hài hước nhưng đầy thương con.

Sau khi dặn dò xong, ông đặt điện thoại xuống, thở dài. Trên bàn, tờ báo Người Đưa Tin nằm chễm chệ, trang nhất in dòng tít to tướng:

“CHỦ TỊCH TẬP ĐOÀN TÔN THIÊN BIẾN MẤT BÍ ẨN – MỘT ẨN SỐ TOÀN QUỐC ĐANG THEO DÕI”

Ông Ngộ cau mày, tay vuốt cằm, miệng lẩm bẩm:

“Cái tên nghe quen quen… Tôn Thiên… ờ, chẳng lẽ… là… năm đó?”

Rồi bỗng ký ức ùa về… một ký ức vừa đau vừa buồn cười đến lạ.

Năm đó, ngày con gái ông vừa chào đời cũng chính là ngày ông mất người vợ hiền, bà qua đời vì ca sinh khó. Sau khi lo xong hậu sự, thu xếp thủ tục, để đưa vợ ông về an táng, lòng ông nặng trĩu, ông cố gắng nén nước mắt, lặng lẽ đi lên tầng 1 phòng hồi sức để nhìn mặt đứa con gái bé bỏng mới sinh.

Vừa bước đến, ông đã nghe tiếng ồn ào “náo động thiên cung” như cái chợ. Một lão già đầu tóc muối nhiều hơn tiêu, áo vest sang trọng đang chen lấn, xô đẩy với đám vệ sĩ mặc đồ đen bóng loáng trước cửa phòng hồi sức – nơi con gái ông đang nằm.

“Buồng 8! Tôi nói buồng 8 mà! Tránh ra coi! Kia kìa… đang nằm đó trong đó đó! Thấy rồi… thấy rồi… dễ thương ghê”

Thấy Chủ tịch quên mình, xông pha nhào dô chen lấn dữ dội, đám vệ sĩ cũng lúng túng, cười khổ, complet thì xộc xệch, có người, mắt vẫn cố nhìn vào trong nơi buồng 8, có người, vừa giữ người vừa xin lỗi, “Thưa ngài, xin ngài giữ trật tự!”

Nhưng lão đâu có nghe. Cuối cùng, sau màn chen lấn rối tung như ong vỡ tổ, lão cũng ngoi lên được tới cửa kính, tóc tai rối bù như vừa bị “gió thổi bão qua”, áo khoác lệch vai, cà vạt lủng lẳng. Lão đặt bàn tay run rẩy lên lớp kính, ánh mắt rưng rưng khi nhìn đứa trẻ sơ sinh bé xíu trong lồng ấp, buồng 8.

Lúc đó ông Ngộ đứng sau, nhìn cảnh ấy mà bối rối đến mức không biết nên cười hay xúc động. Một người xa lạ, lại thương con gái mình như thế – lòng ông chợt ấm lại.

Và chuyện lạ, càng lạ hơn nữa là… Chiều hôm đó, bệnh viện thông báo:

“Toàn bộ chi phí điều trị, sinh nở, hậu sự của ngày hôm nay – đã được tập đoàn Tôn Thiên thanh toán toàn bộ.”

Ông Ngộ lúc ấy cũng ngẩn người, ngạc nhiên.

Giữa nỗi buồn mất mát vừa mất đi người vợ, ông cảm thấy như có ai đó, âm thầm dang tay giúp, khiến lòng ông vừa cảm kích, vừa ngờ ngợ.

Giờ đây, khi đọc lại cái tên “Tôn Thiên”, tim ông đập khẽ một nhịp lạ.

Có lẽ, quá khứ tưởng đã ngủ yên… đang bắt đầu trỗi dậy cùng cơn bão ngoài kia.

Trời vừa nhá nhem tối, những tia chớp xé ngang bầu trời như những lưỡi kiếm bạc, cơn bão ào ào đổ bộ vào vùng ngoại ô quận, mang theo gió rít và mưa trút như thác lũ. Tiếng gió gào bên ngoài nghe như tiếng thú hoang nổi giận, làm rung chuyển cả những tấm cửa gỗ cũ kỹ. Cả khu phố chìm trong bóng tối đặc quánh vì mất điện, chỉ còn ánh chớp lóe sáng từng chập soi rõ những cành cây gãy đổ, những mái tôn bay loảng xoảng giữa đêm bão.

Trong căn nhà nhỏ, cô gái đứng bên khung cửa sổ, lòng đầy lo lắng. Tiệm sách cũ của cô – nơi chứa đựng bao kỷ niệm, bao tháng ngày vun đắp. Không biết có trụ nổi qua cơn bão dữ hay không. Cảm giác bất an khiến tim cô đập loạn nhịp. Cô vội khoác chiếc áo mưa mỏng, tay cầm ô, chạy ra giữa màn mưa gió mịt mù.

Gió quất vào người cô rát buốt, mưa tạt như hàng ngàn mũi kim, nhưng cô vẫn cố bước đi, từng bước nặng nhọc trên con đường ngập nước. Cả vùng chìm trong bóng tối, không một ánh đèn, chỉ có tiếng gió hú và sấm chớp nối nhau. Tim cô như thắt lại khi nhìn thấy bóng dáng tiệm sách giữa cơn bão… mái ngói run rẩy, những tấm kính cửa sổ đập rầm rầm theo từng cơn gió.

Rồi trong ánh chớp lóe lên, cô thấy hắn.

Hắn cao lớn, khuôn mặt điển trai giờ nhòe trong mưa, áo sơ mi dính chặt vào người, nước chảy ròng ròng. Hắn đang cố che đậy những kệ sách bằng tấm bạt, từng cuốn sách quý run rẩy trong gió bão như chính nỗi lo của cô. Hắn ướt sũng, đôi môi tái nhợt vì lạnh, nhưng ánh mắt vẫn kiên định, cố giữ lấy từng thứ trong tiệm.

Cô đứng sững lại nơi cửa, tim đập thình thịch, vừa xúc động vừa hoảng hốt. Cảnh tượng trước mắt khiến cô như muốn bật khóc… hắn ở đó, một mình giữa cơn bão, liều mình giữ lại chút kỷ niệm của cô. Mưa đổ ầm ầm, mái nhà rung lên bần bật, vài tấm ván bung ra, nước mưa tràn khắp sàn, mấy khóm hoa nhỏ trước cửa bị quật nát tan tành.

Cô lao tới, vừa run vừa nghẹn giọng gọi tên hắn giữa tiếng gió:

“Gấu anh làm gì vậy, mau ra đi! Nguy hiểm lắm!”

Nhưng hắn chỉ quay lại, cười nhạt giữa mưa, ánh mắt ấm áp lạ thường giữa cơn bão dữ, rồi lại cúi xuống kéo tấm bạt che thêm mấy thùng sách.

Cái khoảnh khắc ấy, tim cô như bị bóp chặt… giữa mưa gió điên cuồng, cô vừa sợ, vừa cảm động đến nghẹn lời, vừa muốn khóc, vừa muốn lao tới cùng hắn giữ lấy những gì cả hai trân quý.

Từng cơn gió rít qua khe cửa, tiếng mái tôn va đập, tiếng sấm đì đùng hòa với nhịp tim thình thịch của cô… tất cả tạo nên một bản nhạc nghẹt thở, hồi hộp và đầy kịch tính giữa đêm giông bão.

Cô vội bước đến giúp hắn giữ chặt tấm bạt, tay run lên vì gió lạnh và lo lắng. Hai người cùng cúi xuống, gió mạnh quất qua, mưa tạt xối xả khiến cả hai gần như không mở nổi mắt. Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, cô trượt chân vì nền ướt, nghiêng người về phía hắn… và hắn kịp đưa tay đỡ lấy cô.

Khoảng cách giữa hai người… gần đến mức hơi thở hòa vào nhau.

Ánh chớp lóe lên, chiếu sáng đôi mắt họ trong thoáng chốc. Cô ngẩng mặt lên, tim đập nhanh, hơi thở rối loạn. Cảm giác vừa sợ, vừa ngượng, vừa như có một luồng điện nhẹ chạy dọc khắp cơ thể. Hắn nhìn cô… cái nhìn vừa ấm áp, vừa mãnh liệt, như muốn nói điều gì mà không thể cất thành lời.

Cơn gió ào qua, tấm bạt bị thổi tung, hắn với tay giữ lại… và trong khoảnh khắc đó, ánh mắt họ lại chạm nhau lần nữa. Không ai kịp nghĩ, chỉ còn tiếng tim đập và tiếng mưa rơi ào ạt.

Hắn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên thứ cảm xúc sâu đậm. Cô vẫn còn bối rối, chưa kịp tránh, chỉ thấy hơi thở nóng ấm của hắn gần kề, rồi tất cả tan biến trong khoảnh khắc…

Một sự im lặng kỳ lạ giữa tiếng bão đang gầm thét.

Nụ hôn ấy không dữ dội, mà đầy dồn nén – là sự va chạm của hai tâm hồn, như vừa tìm được nơi nương tựa giữa bão tố. Cô khẽ run, mắt mở to, trong lòng ngổn ngang cảm xúc khó tả… nửa muốn né tránh, nửa lại muốn giữ lấy giây phút ấy. Hắn ôm lấy cô, không nói gì, chỉ để mặc cho mưa rơi và gió cuốn quanh, như cả thế giới ngoài kia bỗng dưng tan biến, cô định thần lại đẩy hắn ra…

Cơn bão bên ngoài vẫn gào thét, nhưng dường như mọi âm thanh đều trở nên xa xôi. Giữa khoảng không mờ tối, chỉ còn lại hai người đứng sát bên nhau, hơi thở hòa quyện trong hơi mưa lạnh buốt.

Khoảnh khắc ấy, mọi lý trí như tan biến. Nỗi sợ, lo lắng, cô đơn và xúc động đan xen thành một cơn sóng lớn cuốn trọn cả hai. Cô không còn biết mình đang run vì lạnh hay vì cảm xúc đang dâng tràn trong tim.

Hắn vẫn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm. Không cần nói lời nào, cô có thể cảm nhận được nhịp tim hắn đang đập nhanh chẳng kém gì mình. Giữa tiếng gió hú, hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt ướt mưa của cô… đôi mắt long lanh, hàng mi dính nước, và hơi thở ngắt quãng.

Một khoảng lặng dài đến nghẹt thở.

Rồi hắn tiến lại gần hơn, thật gần.

Cô khẽ lùi một bước, định nói gì đó, nhưng chưa kịp… cảm xúc như một cơn lũ tràn đến, không ai cưỡng nổi. Cô nhắm mắt, và tất cả chỉ còn là nhịp tim rối loạn, là sự gần gũi đến nao lòng giữa hai con người đang tìm chút ấm áp giữa đêm giông bão.

Cơn gió lớn bất ngờ thổi ập vào làm tấm rèm cửa tung bay, cô giật mình, khẽ đẩy hắn ra để lấy lại hơi thở. Tim vẫn đập mạnh trong lồng ngực, gò má đỏ bừng lên không biết vì mưa lạnh hay vì điều vừa xảy ra.

Cả hai đứng đó… không nói gì.

Chỉ có ánh mắt giao nhau, thật lâu, không cần lời nào cũng đủ nói hết tất cả.

Trong đôi mắt cô, là sự bối rối, nhưng cũng có ánh sáng dịu dàng lạ lùng, thứ cảm xúc mà cô chưa từng dám thừa nhận.

Trong ánh nhìn của hắn, là sự ấm áp, như chứa cả nghìn lời thương yêu mà gió mưa không thể cuốn đi.

Giữa cơn bão đang dần lắng lại, hai người vẫn đứng đó, ướt sũng, tim đập nhanh, nhưng trong lòng… lại bình yên đến kỳ lạ…


Còn tiếp…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Thông tin truyện
Tên truyện Chạm…!
Tác giả Thiên Hạ Du Mục
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Làm tình nơi công cộng, Sex public, Truyện sex lén lút, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Update Phần 4
Ngày cập nhật 11/11/2025 11:43 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân