Tôi lấy cái khăn kế giường đưa cho nhỏ, nhỏ cười khì nhận lấy. Mưa vẫn rí rít rơi, trời sao ông cứ mưa hoài thế, những giọt mưa này có phải là nước mắt của ông, ông đang khóc cho người nào đó phải không. Gió lại nổi lên, gió thổi mạnh cuốn phăng tất cả những gì cản trở nó, nhỏ bước ra tóc tai đã khô trở lại, nhỏ trở về cái gương mặt hồn nhiên không chút lo nghĩ giống như lần đầu tôi gặp nhỏ ở sân thượng, cái gương mặt ngây ngô ấm áp, không biết nhỏ có bao giờ chịu đau đớn chưa, tôi mong nhỏ sẽ không bao giờ có ngày đó, những tháng ngày xung quanh nhỏ chỉ là tiếng nói ấm áp, tiếng cười ngọt ngào, không đau đớn, không buồn khổ, và không phải khép mình giống như tôi. Đang nghĩ đăm chiêu vu vơ không biết nhỏ đã ngồi trên giường tự lúc nào, nhỏ kề mặt mình sát mặt tôi, 2 cái chán chạm vào nhau, chán nhỏ ấm quá, nó đâu như tôi chỉ là một khúc gỗ thôi.
– Nghĩ zì mà nhìn ngu ngu zị – nhỏ hỏi tôi…
– Hã ngu gì – tôi trở lại hiện thực…
– Minh nghĩ gì mà nhìn ra ngoài đó vậy – nhỏ đánh vần từng chữ…
– À không có gì đâu – tôi trả lời nhỏ…
– Thật không, sao nhiều lúc nhìn Minh kỳ lắm á – nhỏ cười…
– Thật, mà tui kỳ hồi đó đếm giờ rồi không biết hả…
– Hông biết. – Nhỏ trả lời…
– Trời – tôi thở dài…
– Trời gì, mà sáng giờ ăn gì chưa – nhỏ hỏi tôi…
– Ăn rồi – tôi thở dài…
– Ăn gì?
– À thì thuốc giảm đau…
– Thuốc mà cũng nói được hả – nhỏ hất cằm lên…
– Ừm cũng vào bụng thôi mà – tôi cười khì…
– Trời đất ơi, ăn cơm đi, cơm gà tui mới mua đó…
Nhỏ nói rồi lại đằng kia lấy cái bọc màu trắng đưa cho tôi, bên trong là hai cái hộp nhựa đang toát ra một mùi thơm cực kỳ…
– Chà chà, nằm viện có cơm gà ăn, có người đẹp chăm sóc kiểu này chắc tui ở đây lun quá – tôi cười…
– Điên hay sao mà muốn ở đây trời – nhỏ mắng tôi…
– Cũng sướng mà hehe – tôi bưng hộp cơm lên…
– Sướng cái đầu ông – nhỏ cóc nhẹ lên đầu tôi…
Cốc đâu không cốc lại cốc ngay cái vết thương, nó làm tôi đau tê rân cả người…
– A… a… đau quá – tôi la lên…
– Hã trúng vết thương hở. Mỹ anh xin lỗi nha…
Có vụ đánh xong rồi xin lỗi nữa hả trời, nhỏ lắc lắc cái bàn tay tôi tỏ vẻ xin lỗi rồi giả bộ cười. Nhìn cái mặt nhỏ lúc đó khó ưa ghê thật.
– Tối qua ở đây buồn hok – nhỏ hỏi tôi…
– Hok có người thăm nuôi mà – nhỏ nói làm tôi nhớ lại cái bộ dạng của nhỏ quyên tối qua…
– Ai? – Nhỏ hỏi…
– Nhỏ quyên tối qua ở đây, nhà nhỏ hok có ai hết nên qua đây – tôi giải thích cho nhỏ…
– Ừm… ờ…
Gương mặt nhỏ xụ xuống, 2 bở mì nhấp nháy chầm chậm, tôi nhìn sâu vào mắt nhỏ trong đôi mắt ấy có một thứ gì đó buồn miên mác, chắc nhỏ nghĩ tôi với nhỏ quyên abcxyz chứ gì, đúng là con gái thường hay nghĩ lung tung thật. Nhỏ im phắt một lúc rồi nhìn thẳng tôi, hai bờ môi nhấp nháy vào nhau, nhỏ cất giọng yếu ớt…
– Minh và quyên q… ue… n… nhau hả – nhỏ chậm rãi nói…
– Khùng hả cô kia, làm gì có – tôi trả lời nhỏ…
– Thậ… t… không – nhỏ gặng hỏi tôi…
– Dóc làm gì…
Làm sao tôi có thể quen nhỏ quên trong khi tôi vẫn còn vương vấn những kỉ niệm ấm áp với em, làm sao… làm sao tôi có thể làm tiếp điều có lỗi với em, làm sao tao có thể làm chuyện đó làm sao tôi có thể…
– Ăn cơm đi làm gì mà nhìn ngoài đó quài vậy – nhỏ vẫn đang miệt mài với hộp cơm…
– Hã…
Nhỏ cắt ngang dòng ý nghĩ trong tôi, mưa vẫn tí tách ngoài kia, ngoài trời mây đen vẫn vây kín, nó cũng giống như những ý ngiã đang bị lấn át trong tim tôi.
Ngước nhìn lên đồng hồ thì đã 12h, nắng đâu không thấy chỉ thấy mưa vẫn rí rách ngoài kia, tiếng bước chân lao xao ngoài kia lấn át cả tiếng mưa, nhỏ nằm vẫn ngồi cạnh tôi, nhỏ nói chuyện ríu rít để tôi không buồn. “Cạch” tiếng mở cửa vang lên, cả đám người bước vào thoáng chốc tôi nhận ra đó là mấy đứa trong lớp, và có cô và nhỏ quyên nữa…
– Woa ghê vãi có người thăm nuôi siêng năng kìa – thằng thành vang lên cười khúc khích…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyensextv.cc/chay-tron/
Tôi giật mình ngước nhìn theo nơi phát ra tiếng nói ấy, tiếng cười khúc khích lẫn tiếng nói vang vọng lên, một cơ thể nhỏ nhắn hòa lẫn trong đám đông ấy, mùi thơm dịu nhẹ hòa vào nhau một mùi thơm dịu không bị hòa lẫn với những thứ khác, hương thơm đó xuất phát từ một mùi hương nhè nhẹ, đó là nhỏ quyên không ai khác. Nhỏ lấp lóa trong đám đông nhìn tôi, đôi mắt thoáng buồn, tôi không biết nhỏ buồn vì chuyện gì. Trong đó có một tà áo dài xanh thướt tha mỏng tanh, đó là cô người phụ nữ muốn làm bạn với tôi. Cô đung đưa trong tà áo dài thướt tha mỏng manh, cô tiến lại xác giường tôi, nhỏ mỹ anh đứng dậy làm bộ khép nép nhường ghế cho cô ngồi…
– Cô nghe nói em té xe phải không…
Té xe tôi ngơ ngác nhìn cô chợt thằng thành ra hiệu cho tôi, tôi cũng thuộc dạng siêu giả ngu nên diễn gâm gấp…
– Dạ bữa đó lạc tay lái nên té – tôi lắp bắp nói…
– Em đỡ chưa, sao rồi – cô hỏi tôi…
– Dạ cũng đỡ rồi ạ – sao hôm nay tôi ngoan lạ lùng vậy trời…
Cô nắm lấy bàn tay chai sạn của tôi, sao làn da cô mịn màng đến thế, ngày ngày đứng trên bục giảng đôi tay cô thăn thoắt uốn éo trên cái bảng xanh, từng dòng chữ đều đều trên bảng. Làn da cô mịn màng mát lạnh chạm vào tay tôi, lần đầu tiên tôi được một cô giáo cầm chặt lấy tay mình khi tôi biết nhận thức, nhỏ mỹ anh và nhỏ quyên nhìn vào bàn tay cô đang nắm lấy tay tôi, đôi mắt 2 nhỏ hừng hực, tôi thắc mắc nhìn lên 2 con nhỏ, 2 đứa này bị gì vậy trời. Cô nắm chặt lấy tay tôi, hơi ấm từ tay cô làm tan đi câu hỏi ngờ vực trong đầu tôi.
– Chừng nào em xuất viện – cô hỏi tôi…
– Dạ… bác sĩ nói chiều nay – tôi nói nhẹ…
– Ừm thôi em nghỉ đi cô về…
Cô bước ra về, cả đám con gái trong lớp liếu riếu ra về kèm theo một nụ cười hiểm, tôi thật sự không hiểu ý nghĩa của những nụ cười ấy.
– Tao về à, ở đây giống thứ dư thừa quá – nó cười khì…
– Khùng hả mậy, làm gì thừa – tôi trả lời…
Nó đá mắt sang hai con nhỏ, tôi liếc nhìn theo, 2 nhỏ vẫn đứng đó 2 cái bản mặt nhăn nhỏ làm như có điều gì đó không vui, tôi gãi đầu, thằng thành bước ra về bỏ lại tôi với hai con nhỏ. Hai nhỏ đứng nhìn tôi chân chân, tôi giả vờ vu vơ ngước nhìn ra cửa sổ ngắm mưa, nhưng tôi lại cảm nhận một thứ gì đó rất rùng rợn trong căn phòng này.
– Minh ăn cháo đi – nhỏ quyên lên tiếng…
– Hã… – tôi giật mình hỏi lại…
– Quyên mới mua cháo còn nóng đó – nhỏ chìa hộp cháo ra đưa cho tôi…
– Nãy Minh mới ăn rồi – nhỏ Mỹ anh xen ngang…
– Ăn rồi thì thôi – để Quyên đem đi đổ…
Không lẽ tôi lại phụ lòng nhỏ, khi nhỏ chạy trong mưa mua cháo cho tôi, mà tôi lại từ chối sao, nhưng tôi lại mới nuột hộp cơm gà của nhỏ Mỹ anh lúc nãy, thôi kệ chết thì chết vậy…
– Đừng, đưa đây tui ăn cho – tôi mỡ giọng sau khi đắn đO…
Nhỏ bổng mỉm cười nhưng vẫn còn tỏ vẻ giận dỗi, nhỏ lại dỡ giọng…
– Ăn không nói thì để tui đem đi đổ…
– Thôi đưa đây nỗi mà – tôi gượng giọng nói…
Nhỏ mỉm cười tươi rồi, còn mỹ anh thì trố mắt nhìn tôi, nhỏ mở cái hộp cháo nghi ngút khói ra, hơi nóng phả vào mặt tôi…
– Ăn được hok, hok thì để quyên đút như hôm qua nha – nhỏ cười khì…
– Thôi thôi, để tui tự ăn hôm qua sợ lắm rồi – tôi than vãn…
Nhỏ Mỹ anh xụ mặt xuống khó chịu, nhỏ đứng phắt dậy vùng vằng bỏ đi…
– Mỹ anh đi đâu vậy – tôi ngước nhìn…
– Tui đi học thêm, mấy người có người chăm sóc rồi làm gì cần tui nữa – nhỏ tỏ vẻ giận dỗi…
– Làm gì có, ừ… bận thì về trước đi cẩn thận đó…
Nhỏ “ừ” quay lại nhìn tôi lè cái lưỡi ra rồi chạy mất, căn phòng im phắt mưa vẫn tí tách rơi, tôi sau khi gượng ép hộp cháo bự tổ chảng kia thì ngước nhìn ra cửa sổ, chiều là tôi sẽ ra khói cái nơi tù túng này rồi, nhưng vấn đề lớn nhất là tiền đâu mà trả viện phí đây trời…
Tôi quên mất, tiền trong người tôi chỉ còn vỏn vẹn 300 ngàn sau mà đủ trời má ơi chắc chết quá, không lẽ tôi phải trốn viện quá, nhỏ từ ngoài cửa nhìn thấy gương mặt lo lắng hốt hoảng của tôi chắc nhỏ cũng đón ra điều tôi đang nghĩ trong đầu nên giả vờ hỏi…
– Nghĩ gì thế – nhỏ cất giọng…
– Ừ… ừ… thì… về cái vụ viện phí – tôi lắp bắp nói…
– Quyên trả cho – nhỏ nói tỉnh queo…
– Hã… nhưng kỳ lắm – tôi nghệch ra…
– Cho mượn thôi chứ đâu có cho luôn đâu – nhỏ cười khì…
– Nhưn… g… mà – tôi lấp bấp…
– Hok có nhưng nhị gì hết nhớ trả tiền tui đó – nhỏ hất giọng lên…
– Ừ… m…
Mưa đã ngừng rơi, từng giọt nước còn đọng lại trên những tán lá cây ướt đẫm, sau cơn mưa trời lại sáng, sau khi mấy đen tan biến trong làng nắng, mây xanh lại trở về vị trí củ của nó. Bầu trời hoang đãng, dòng người lại tiếp tục lấn át nhau dưới đó, trên này tôi đang loay hoay dọn đồ, tôi chỉ có vài bộ độ nhỏ nên cũng nhanh, nhỏ lúi húi dìu tôi…
– Đi được mà – tôi nói…
– Được không đó – nhỏ chau mài lại…
Tôi dậm chân chứng tỏ cho nhỏ thấy, nhỏ cười khì nhìn tôi…
– Thôi biết rồi khỏi làm nữa…
Tôi quải cái balo ngồi trước ghế đá đợi nhỏ, mấy chóc nhỏ quay lại với cái biên lai trên tay, nhỏ thấy tôi đang ngồi nhìn lên trời liền rón rén lại hù tôi, tôi giật mình vô tình môi tôi lướt ngang má nhỏ, hai má nhỏ đỏ ửng lên, và hình như tôi cũng vậy, tôi và nhỏ đứng như tượng nhìn nhau…
– Bao nhiêu vậy – tôi cắt ngang cái gương mặt đỏ gất của nhỏ…
– À ừm… ít thôi – nhỏ lắp bắp…
– Ít là bao nhiêu – tôi nghiêm giọng…
– 3 Triệu – nhỏ nói…
Sặc… 3… 3 triệu má ơi ăn gì mà mắt dữ vậy trời, bà mẹ mày bệnh viện ơi, mày hại tao rồi, đào tiền đâu ra mà trả cho nhỏ bây giờ trời, chắc tôi đi ở đợ quá…
– Ngồi ở đây nha, để quyên đi lấy xe…
Nhỏ lon ton chạy lại nhà xe của bệnh viện, tôi bước uể oải chậm theo, chóc lác sau nhỏ phi trên con dylan màu đen, sau mà nhìn ngộ quá vậy trời, cái tướng nhỏ xíu mà ham chạy xe bự. Nhỏ ngồi đứng trước, tôi ôm cái ba lô ngồi phía sau, tôi ngắm nhìn con phố sau cơn mưa lớn, nước còn đọng khá nhiều trên đường chưa kịp thoát, nước bị chẻ đôi dưới bánh xe của nhỏ, chẳng mấy chốc nhỏ đã tới khu nhà trọ của tôi, tôi bước xuống vừa định bước vào thì nhỏ lên tiếng…
– Mai quyên qua rước minh đi học nha – nhỏ nói…
– Thôi tui đi bộ được…
– Không! Mai quyên qua rước đó…
Tôi chậm rãi lại mở cửa, căn phòng lạnh lẽo cô đơn, tối hù, tôi ngả người xuống cái giường lạnh lẽo, chẳng mấy chốc sau tôi chìm vào giấc ngủ vô hồn…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chạy trốn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 63 |
Ngày cập nhật | 17/08/2021 11:33 (GMT+7) |