– Tuấn đó hả em? Đêm qua ông cụ có thế nào không?
– Vâng vẫn thường chị ạ.
– Thế Tuấn có ngủ được không? (Giọng chị qua điện thoại nhẹ nhàng đáng yêu làm sao)
– Dạ vâng, em ngủ được chị a!
– Cái chăn đó của chị em đắp đỡ đi nhé, để hôm nào chị tìm cái khác thay nhé?
– Thôi khỏi đi chị a. Em thấy cái này dùng được rồi vả lại em… (Tuấn định nói thích cái mùi thơm của chị) thôi em thấy được chị ạ. Chị khỏi tìm cái khác nhé!
– Ừ thôi tùy chú, chứ chị thì thấy ngại…
– Này ông cụ có làm xấu (đi tiểu) nhiều không?
– Cũng bình thường chị ạ.
– Em nhớ chăm cho ông kỷ “chỗ đó” đấy nhé! Đừng để bẩn là được…
– Dạ em biết, em làm như chị đã chỉ…
– Em đã quen chưa nào?
– Dạ nhìn cũng cũng quen thôi chị…
– Chị thì nhìn “chỗ đó” riết cũng quen luôn, em tin không? (Chị bắt đầu tán tỉnh Tuấn)
– Người bệnh mà chị, phải đành chấp nhận thôi… (Tuấn trả lời lững lờ)
– Là như thế nào hả em?
– Ý em là ai bệnh thì “chỗ ấy” cũng như ông vậy thôi…
– Nhưng chị thấy có người không bệnh mà “chỗ đó” cũng trông chán lắm em ạ! (Chị như bật bài ngửa với Tuấn)
– Ý chị nói ai vậy đó?
– Chỗ chị em, chị mới dám nói mà em hứa không được kể ai nghe đấy nhé?
– Ai vậy chị? Bộ chị thấy rồi cơ?
– Chồng chị đó chứ còn ai nữa, giờ ổng dường như “thua” rồi đó em!
– Là sao chị? (Tuấn giả bộ hỏi)
– Là thua rồi đó, chả làm ăn gì được nữa em ạ. Chị cũng buồn lắm mà tâm sự với chú em dầu chỉ mới gặp lần đầu. (Hay là chị đã bật đèn xanh lúc tối qua và Tuấn đã biết tỏng rồi, đang tìm cách dụ Tuấn)
– Thôi em hiểu rồi chị, tại ảnh cũng lớn tuổi hơn chị mà hay nhậu nhẹt nên vậy. Em đôi khi nhậu cũng quên vợ đó chị ạ!
– Đúng bọn đàn ông mấy anh!
– Thôi chị đừng buồn nữa, có lúc ảnh sẽ hối lỗi như em với vợ em vậy mà!
– Kể ra thì xấu hổ cho chị, chứ gần cả năm nay mà chị có được bữa nào cho ra hồn đâu em ạ… cái đó nó nó…
– Nó là sao chị? (Tuấn tò mò hỏi)
– Thì chỉ như ông trong kia thôi…
– Thế cơ ạ?
– Chán, chị chán lắm rồi em ạ…
– Thế chị đang ở đâu mà gọi cho em thoải mái thế kia?
– Chị đang chỗ làm, chị có phòng làm việc riêng ai vào cũng phải gõ cửa, nên em yên tâm đi.
– Thế tối nay chị có vào thăm ông không đó?
– Có chứ em, chị không vào thì có ai vào lo cho ông đâu. Thôi chị làm việc đây.
Tuấn có lẽ đoán không nhầm sau lần va chạm chỗ nhạy cảm nhất hôm qua với chị và cái cách chị tâm sự chắc chị đang khát tình lắm đây. Chỉ tâm sự đến nước này mà không biết lợi dụng thì cũng phí. Của lạ, của chùa mà, biết đâu được việc lại được “thưởng công” nữa. Nghĩ đến đấy thôi Tuấn thấy người vui hẳn, Tuấn đứng lên về phòng bệnh tiếp tục công việc trong ngày.
Ngày thứ hai công việc cũng bắt đầu thấy hơi quen, cũng nhẹ nhàng, chỉ khổ hơi bẩn khi phải dọn vệ sinh lau chùi cho ông cụ, Tuấn cũng thấy thương cho ông, nằm đó mà không biết gì hết. Thân hình chỉ còn như trơ bộ xương khẳng khiu thảm hại.
Không biết cụ sẽ còn nằm đây được bao lâu nữa. Tuấn thu xếp đồ đạc gọn gàng xong rồi đi tắm cho thoải mái, toilet dành cho ông khá sạch sẽ, thơm tho. Tuấn vừa tắm vừa huýt sáo thật yêu đời khi nghĩ đến chị tối nay sẽ vào thăm ông. Chị cũng để lại đầy đủ xà bông thơm khăn tắm cho Tuấn. Chắc chị cũng mong Tuấn làm tốt công việc để chị yên tâm công việc cơ quan và gia đình…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chị Hằng dâm đãng |
Tác giả | thichmbhanoi |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 22/05/2021 01:36 (GMT+7) |