Còn có một điều nữa, chính là Đinh Trường Sinh dựa vào tài trí bản lãnh của hắn, làm tới thư ký cho chủ tịch thành phố, mặc dù bây giờ là dạng việc làm hầu hạ người sống, nhưng đây chỉ là tạm thời, tương lai tiền đồ của hắn còn phát triễn chưa biết chừng nào…
Chính mình chỉ có một đứa con gái như vậy, tương lai gả cho người nào thì cũng không biết, riêng về trước mắt, nàng hiện tại ngay cả rời khỏi cửa nhà cũng không dám đi ra ngoài, Cổ Thanh Sơn cũng biết nếu tiếp tục như vậy, Cổ Hiểu Manh nhất định sẽ bị bệnh trầm cảm, đến lúc đó thì thêm phiền toái, giờ có thêm Đinh Trường Sinh làm bạn, hy vọng về sau sẽ cải thiện được vấn đề, đây cũng là nguyên nhân thứ hai mà Dương Hiểu tạm thời nghĩ đến.
– Này bà… lên tiếng đi chứ, có đồng ý hay là không?
Cổ Thanh Sơn không có trưng cầu ý kiến Đinh Nhị Cẩu, trước tiên ông phải thống nhất người nhà của mình cái đã, được như vậy thì Đinh Nhị Cẩu mới có thể giảm đi một chút áp lực.
– Lão Cố, nếu ông đã nói như vậy, thì tôi còn có ý kiến gì nữa, tôi đồng ý.
Lúc này Dương Hiểu mới sảng khoái đáp lời.
– Mẹ.. đây là ý gì? Chê con hiếu thuận với các người không đủ sao? Bộ cho rằng trong tương lai con không có năng lực phụng dưỡng hai người à?
Cổ Hiểu Manh không biết phải làm sao nữa, đây là chuyện gì vậy? Không ai báo cho nàng biết trước, bỗng nhiên trong buổi cơm lại có thêm một người em nuôi, đây lại còn là một người đáng ghét nhất đối với nàng.
– Con không đồng ý?
Cổ Thanh Sơn nhíu mày hỏi.
– Hừm.. con chẳng những không đồng ý, mà còn là kiên quyết phản đối.
Cổ Hiểu Manh nhấn mạnh từng chữ, sau đó nàng đứng đứng dậy rời đi.
– Con đi đâu vậy? Còn chưa ăn cơm xong…
Dương Hiểu hỏi.
– Con không ăn nữa, cha mẹ cùng con nuôi của các người ăn đi.
Cổ Hiểu Manh bỏ xuống một câu nói xong, cũng không quay đầu lại, đi thẳng về phòng của mình rồi.
– Thôi được… chúng ta cũng không cần để ý tới nó, Trường Sinh, cho chú biết ý của cháu đi.
Cổ Thanh Sơn gắp cho Đinh Nhị Cẩu thêm một ít thức ăn rồi hỏi.
– Cháu.. cháu thì cũng không có vấn đề gì, mà chỉ là lo lắng gia đình của chú sẽ không hòa thuận vì chuyện của cháu, bởi vì chú cũng cũng nhìn thấy vừa rồi thái độ Cổ Hiểu Manh, cho nên…
– Trường Sinh, chuyện của Cổ Hiểu manh thì cháu không cần phải xen vào, chú bây giờ đang hỏi ý kiến riêng của cháu? Rốt cuộc thì cháu cảm thấy sao về chuyện này?
Cổ Thanh Sơn tuy rằng cố gắng trấn định, nhưng trong lòng ông vẫn rất lo lắng, vạn nhất Đinh Nhị Cẩu cự tuyệt, ông sẽ không biết nên kết thúc chuyện này như thế nào, đương nhiên trong nội tâm sẽ có nhiều thất vọng, bởi vì lời nói vừa rồi, thì ông thật sự cũng đã sớm muốn Đinh Nhị Cẩu sẽ trở thành con của mình…
– Chủ nhiệm.. nói thật, mấy năm trước đây, cha mẹ cháu bất hạnh bị lũ lụt càn quét nên qua đời, cháu xem như là đã không còn có gia đình, khi đó cháu thật sự là rất thèm khát được giống như những đứa trẻ khác còn có cha mẹ, nhưng cháu biết, những điều đó đã không còn thuộc về cháu, cho nên từ đó về sau, cháu không còn có hy vọng xa vời về một mái ấm gia đình có cha có mẹ, nhưng hôm nay, chú và dì không chê, muốn cho cháu có lại một gia đình, cháu vô cùng cám ơn hai người.
Đinh Nhị Cẩu lúc này tình cảm xao động, trong đôi mắt đã ngân ngấn lệ.
Sau khi nói xong, hắn đứng người lên, rồi quỳ trên mặt đất:
– Cha nuôi, mẹ nuôi, xin cho con dập đầu hiếu kính.
Đinh Nhị Cẩu dập đầu một lòng thành kính thật sự…
Cổ Thanh Sơn không có kịp lay động, Dương Hiểu thì phản ứng nhanh, cô vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, đến trước mặt Đinh Nhị Cẩu kéo hắn lên, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, Dương Hiểu lại lần nữa dùng sức, Đinh Nhị Cẩu lúc này mới thuận thế đứng lên, Dương Hiểu dáng người hơi đẫy đà mượt mà, mái tóc dài có vẻ phiêu dật gợi cảm, mỗi lần giơ tay nhấc chân luôn toả sáng ra một loại tự nhiên cao ngạo thanh nhã phong tình mê người; Dương Hiểu cũng không khống chế được tình cảm của mình, nhiều năm trôi qua nàng cũng thầm mong mình có một đứa con trai như vậy, rốt cục giờ cũng được hồi báo, lúc này cô cũng hy vọng lấy Đinh Nhị Cẩu có thể tiếp nhận xem cô như là mẹ ruột của hắn, có thể gọi nàng một tiếng “mẹ”, cô xúc động vô cùng, duỗi ra hai tay đem Đinh Nhị Cẩu kéo vào, cô cũng vui đến chảy nước mắt.
Dương Hiểu kéo hắn vào, rồi tựa sát tại trên lồng ngực rộng lớn cường tráng của hắn, nước mắt Dương Hiểu cũng đã nhanh chóng thấm ướt một ít trước ngực áo sơ mi trắng của Đinh Nhị Cẩu, một chốc sau cô đột nhiên phát hiện mình đôi môi mềm mại của mình giống như vướng mắc đụng phải một vật gì nhô lên, lúc này cô mới chú ý tới trước ngực Đinh Nhị Cẩu đang thấm ướt gần như trong suốt một mảng nhỏ, đầu vú của hắn mơ hồ có thể thấy được, vừa rồi trong lúc vô tình bị cô ngậm trong miệng, hơn nữa đầu vú của hắn rõ ràng là đang ở trạng thái đứng thẳng rồi.
Dương Hiểu cuống quít đẩy Đinh Nhị Cẩu ra, đôi bàn tay ngọc thuận vuốt theo thái dương những sợi tóc mềm vương tán loạn, lúc này cô mới lưu ý đến trên người hắn tỏa ra dương cương khí tức của một nam tử, Đinh Nhị Cẩu vội vàng vịn đỡ Dương Hiểu ngồi xuống, sau đó mới chính hắn ngồi trở lại chỗ của mình.
Đinh Nhị Cẩu trong lúc vô tình bị bờ môi anh đào mềm mại của Dương Hiểu chạm vào như là ngậm lấy đầu vú hắn, cái loại cảm giác lúc này mỹ diệu vô cùng, dù cho trong lúc đang cùng phụ nữ ân ái cũng vô pháp so sánh, hắn tuy cực lực khống chế, nhưng cũng không cách nào ức chế được đầu vú cương lên đứng thẳng, khoảng cách gần như vậy cảm thụ được thân thể Dương Hiểu đẫy đà mượt mà, nhất là đôi bầu vú cao ngất mềm mại với lực đàn hồi mười phần hấp dẫn, hắn biết rõ, nếu như hắn không cực lực khống chế… nếu như Dương Hiểu lại ôm hắn thêm dù là một phút đồng hồ, chỉ sợ không chỉ là đầu vú đứng thẳng…
– Ừ… tốt rồi, cùng cha nuôi uống một chén….
Cổ Thanh Sơn nói liên tục tốt rồi, có thể nói là ông đang được an ủi rất nhiều.
Thời gian còn lại thì chỉ là Cổ Thanh Sơn lôi kéo Đinh Nhị Cẩu uống rượu, Dương Hiểu ngồi một hồi, vẫn có chút lo lắng đến con gái của mình, vì vậy cô lên lầu bước vào phòng ngủ Cổ Hiểu Manh.
– Sao mẹ không ở dưới đó cùng với con nuôi của mẹ, đến đây làm gì?
Cổ Hiểu Manh đang gặm bánh bích quy, tức giận nói với Dương Hiểu.
– Hừ đứa nhỏ này, sao con không hiểu chuyện gì hết vậy, con xem lại cha của con, đã vì con, mà tốn bao tâm huyết, mà con chẳng hiểu gì hết…
Dương Hiểu ngồi ở một bên cạnh con gái, thò tay nắm lấy bả vai Cổ Hiểu Manh, tựa đầu vào nhìn xem xét, lúc này tựa như là một đôi chị em thân thiết vậy, vốn là xuất thân từ diễn viên vũ đạo, Dương Hiểu lại rất chú ý bảo dưỡng mình, cô đã hơn bốn mươi tuổi, mà vẫn vẫn còn xuân sắc xinh đẹp như ngày nào, từ trước đến này Cố Thanh Sơn đối với cô vẫn mê muội không thôi, lúc tuổi còn trẻ cơ hồ mỗi đêm đều phải leo lên người nàng giày vò tưới tắm trong âm đạo cô mấy lần, hiện tại lớn tuổi, mỗi tuần ông cũng đều dùng dương vật cắm vào hang động nàng một, hai lần.. rất có thể đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho Dương Hiểu lộ ra nét trẻ trung xuân thì của mình, đàn bà thì lúc nào cũng cần đàn ông đổ vào bên trong cơ thể đấy.
Dương Hiểu nói tiếp.
– Cha của con chẳng qua là vì con, sợ con sau này bị người khi dễ mới làm như vậy, ngẫm lại sự kiện kia lòng mẹ đây ở bên trong còn sợ hãi, Đinh Trường Sinh bây giờ là thư ký chủ tịch thành phố, tương lai còn có thể lại tăng cao chức vụ, còn cha của con với địa vị này đã đạt đến đỉnh, cũng đắc tội không ít người, nếu như một ngày nào lui xuống, ai sẽ còn nể đến mặt mũi của chúng ta, hiện tại con gái của một chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố mà còn có người dám bắt cóc, nếu cha của con không phải là cán bộ tổ chức thành phố thì còn tệ đến mức nào cơ chứ? Cho nên, đây là cha con đang trải đường tiếp theo cho chúng ta đấy, con đã hiểu thâm ý của cha con chưa?
Dương Hiểu thong thả thở dài, nói ra tâm sự trong lòng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/04/2018 08:36 (GMT+7) |