– Thế anh hận ai nhất? – Em hỏi tôi trong vô thức.
– Hận chính anh! – Tôi trả lời cho qua
Em lặng lẽ uống rượu, hình như rượu với em lúc này như là thứ thuốc giải khát vậy, hay nó chính là giải khát cho tâm hồn đau đớn bị tổn thương của em. Tôi nửa chừng muốn hỏi ra cho rõ, nửa chừng lại muốn làm em lạc hướng để quên đi, vì thế tôi cũng chẳng biết nói gì cả.
– Anh không hỏi em điều gì nữa sao?
Em cười lạnh nhìn tôi làm tôi sởn cả gai ốc, trông em thật lạ lẫm, không giống những gì tôi thấy trong mấy ngày ở gần em. Tôi im lặng.
– Chẳng phải anh cũng muốn biết về em sao?
Cứ mỗi câu nói ra là lại thêm một chén rượu vào người em, tôi thấy thương em vô hạn, người con gái nhỏ bé này hình như đã chịu quá nhiều đau khổ. Tôi nắm lấy bàn tay em nhẹ nhàng.
– Em đừng uống nữa
– Chẳng phải anh cũng coi em là hạng con gái như mấy anh kia nói sao? – Em cười lạnh lẽo.
Tôi thảng thốt, em hình như say rồi, hay em bị sao rồi, em nói linh tinh gì vậy chứ? Có thể lúc đầu là thế nhưng tôi không cần biết nữa, lúc này tôi chỉ thương em tôi, người con gái tên Khả Vân của tôi.
– Có anh ở đây em không còn cô đơn nữa đâu – Tôi thì thầm với em coi như chưa nghe thấy em nói gì cả.
Giọt nước mắt em lại rơi nhưng cũng rất nhanh, em nhanh chóng gạt cả nước mắt lẫn tay tôi ra để nốc cạn tiếp. Hành động của em vừa lạnh lùng vừa yếu đuối.
Tôi kê ghế chuyển sang phía em ngồi, không cần ngồi đối diện nữa, để bất cứ lúc nào em cũng có thể mượn bờ vai tôi mà dựa vào, mà khóc. Khẽ thấm giọt nước mắt còn vương, tôi biết không thể khuyên em thôi uống, vậy thì đành để em uống một lần vậy, cho em đối diện vậy. Một lần nữa tôi cầm lấy bàn tay em, bàn tay nhỏ bé có vết sẹo mờ trên cổ tay ấy, tôi ngửa lên nhìn thẳng vào nó rồi áp vào má mình.
– Anh biết không dễ dàng, nhưng nếu có thể em cứ nói với anh – Tôi cố lấy giọng để em tin tưởng nhất có thể.
Em không nói gì nữa, chỉ gục đầu vào vai tôi, để từng giọt nước mắt lại chảy trong im lặng, thấm ướt cả vai áo tôi, và cả cái không gian này nữa.
Tôi dìu em về phòng khi cơ thể em đã lả đi về rượu, tuy em không nặng nhưng tôi cũng phải thầm cám ơn là vì chúng tôi thuê nhà nghỉ ở gần đó chứ nếu không thì cũng rã rời tay mất. Giờ đây khi nhìn em nằm thở đều trên chiếc nệm trắng thơm tho, tôi cũng chằng còn ngại ngần gì mà cởi bỏ những thứ vướng víu trên người em, cho em một giấc ngủ thoải mái nhất. Sau khi xong mọi chuyện tôi tự mình pha cafe và ra ngoài ban công châm điếu thuốc.
Hơi thuốc phả ra trắng như làn sương. Hút thuốc đúng là không có lợi cho sức khỏe, nhưng những lúc như thế này thì tâm trạng tôi phụ thuộc vào nó để cân bằng trở lại. Thêm cả cafe nữa, không biết từ bao giờ tôi đã bị nghiện hai cái thứ ấy, hai thứ không thể tách rời được với nhau.
Suy nghĩ miên man qua các chặng đường. Vốn tôi thích có con gái, nếu có thể thì tôi muốn nhà mình có cả một bầy con gái cũng được. Ngẫm đi ngẫm lại ngoài sự đời thì tôi thấy mẹ thường yêu con trai hơn, cha thường tình cảm với con gái hơn, đúng như câu hát hồi bé lại văng vẳng đâu đây “Ba thương con vì con giống mẹ, mẹ thương con vì con giống ba”. Tôi chẳng hiểu tại sao mọi người lại thích con trai chứ, mỗi khi đứa cháu gái gọi tôi bằng cậu chỉ cần nhào vào lòng tôi thơm chụt cái là mọi sự trên đời này đều bay biến hết cả. Tôi ao ước có một đứa con, đứa con gái.
Vậy mà với Khả Vân, một cô gái như thế này, lại yêu bố mình nhất trên đời thì làm sao ông ta có thể cư xử được chứ, làm như thế thì Khả Vân sẽ bị tổn thương rất lớn… Tôi không dám nghĩ nữa… nhưng…
Suy nghĩ của một người có thói quen làm việc logic cho tôi thấy có điều gì đó không ổn. Nếu như Khả Vân yêu cha như thế thì chắc hẳn ông ấy phải đối xử rất tốt với em, rất yêu em nữa là khác, vậy thì chẳng có lý do để ông ấy có thể làm cho Khả Vân một vết thương lớn đến mức phải cắt cổ tay như vậy cả. Trong chuyện này chắc còn có điều gì đó nữa mà tôi vẫn chưa thể biết được. Thật phức tạp.
Em ngủ say rồi, chẳng biết tôi có làm được điều gì cho em hay không nhưng nhìn em ngủ tôi lại thấy thanh thản lạ kỳ. Mối duyên nghiệp nào đưa hai chúng tôi đến với nhau nhỉ? Chẳng biết nữa, có thể cả hai đều không như thế này khi đi cùng nhau, nhưng ở với nhau đến giờ phút này tôi cũng hiểu em được đôi chút, và cũng cảm ơn cuộc đời này cho tôi được gặp em. Tự hứa với lòng mình là sẽ làm em bình yên cả chuyến đi này.
Tiếng em ưm ưm làm tôi quay lại. Chắc em đang ngủ mơ. Tôi nhẹ nhàng lật chăn chui vào ôm em thật chặt không em lại bảo tôi chẳng ôm em bao giờ. Hôm nay ngày hai lần mệt lử, lại thệm chút rượu nữa nên tôi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng. Tôi mơ, trong đó tôi cầm tay em chạy trên một thung lũng toàn hoa, tiếng em hát theo những ngọn gió cuộn vào tôi yên ả. Đời đúng chỉ là cần có thế mà thôi.
Tôi giật mình tỉnh giấc khi trời đã hửng sáng, nhìn sang không thấy Khả Vân đâu cả, tôi đoán em lại đi mua đồ ăn sáng như hôm trước nhưng vẫn có đôi chút cảm giác lo lắng trong lòng.
Đánh răng và vệ sinh xong tôi vẫn chưa thấy em đâu, tôi thực sự lo hơn vì nếu đi mua đồ ăn sáng thì kể từ lúc tôi dậy đến bây giờ cũng là quá đủ rồi… 30 phút trôi qua, vẫn chẳng thấy em đâu, đồ đạc em còn để nguyên ở đây cơ mà, lạ thật… 1 tiếng nữa cũng vậy, tôi gọi điện cho em thì chỉ là tiếng ò í e lạnh lẽo.. Em ở đâu chứ? Lòng tôi như có lửa thiêu đốt?
Chẳng lẽ….
… Bạn đang đọc truyện Chuyến đi phượt đáng nhớ tại nguồn: http://truyensextv.cc/chuyen-di-phuot-dang-nho/
Nhìn đồng hồ đã gần 10h sáng, em có thể đi đâu được chứ? Tôi loanh quanh trong phòng không biết nên đi tìm hay là ở lại chờ em. Nếu đi thì tìm ở đâu và nếu đợi thì sốt ruột vô cùng.. Tôi chỉ biết chạy loanh quanh trong phòng cho đỡ bứt rứt bởi những lo lắng.
10h30. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi quyết định sẽ ra khỏi phòng và tìm em, tìm ở đâu thì tìm và đi đâu thì đi chứ không thể chịu nổi cái cảm giác này nữa, tôi bật dậy đẩy cửa ra ngoài..
– Úi cha! đau quá
Tiếng Khả Vân đau điếng do bị cửa đập vào người. Đúng lúc tôi mở cửa ra thì em hình như cũng đang định đẩy cửa vào nhưng bây nhiêu đó không làm tôi kìm nén được cơn giận dữ:
– Em đi đâu mà giờ mới về thế hả? Có biết là anh lo lắng thế nào không? – Tôi hét lên vào mặt em.
Em co rúm lại trước thái độ của tôi, tôi định thêm một câu nữa thì có tiếng nói dưới cầu thang vọng lên.
– Mày muốn chết hử? Dám quát con Vân cơ đấy.
Tiếng cụ Dìn, tôi ngay lập tức hiểu ra, chắc là Khả Vân đi đâu đó thì gặp cụ và hai cụ cháu đi cùng nhau nên mới về muộn vậy.
– A cụ Dìn! – Tôi cười.
– Ừ! Mày mà quát con Vân nữa là tao cho mày tiêu luôn đấy – Cụ Dìn hừ mắt nhìn tôi.
– Vâng cháu nào dám – Tôi cười.
Tôi thủ đá nhẹ vào chân em một cái, lườm em một phát ý nói “tí tui xử cô sau” rồi theo cụ vào ngồi trong phòng, em thì líu ríu đi theo tôi mắt he hé nhưng chả có vẻ gì là buồn cả.
Ngồi một lúc nói chuyện với hai người tôi mới hiểu rõ hơn là Khả Vân trong lúc đi ăn sáng thì gặp cụ Dìn đi giao thuốc cho một nhà gần đấy, Khả Vân mời cụ Dìn vào cafe, chắc hẳn hai người đã nói chuyện với nhau nhiều lắm nên mới lâu như vậy, báo hại tôi ngồi một chỗ mà lo lắng không đâu.
– Tại em quên không mang điện thoại, nó lại hết pin nữa nên không nghe được – Khả Vân nhỏ nhẹ như một em bé đang hối lỗi.
– Thôi được rồi, về là an tâm rồi chứ gì – Cụ Dìn cười ha hả
– Vâng, cháu yên tâm rồi – Tôi cũng cười theo cụ.
– À tao có món quà tặng cho chúng mày này
Cụ Dìn lôi trong túi ra hai cái nhẫn bạc, nhìn qua cũng biết là khá lâu rồi vì đã bị xỉn màu ngả đen. Cụ đưa cho tôi và Khả Vân mỗi người một cái. Chẳng hiểu do chúng tôi có duyên hay sao mà cả hai chiếc đều rất vừa vặn.
– Chúng cháu cảm ơn cụ – Khả Vân cười, tôi cũng cười theo thầm cảm ơn cụ cùng.
– Có gì đâu mà cảm ơn, chúng mày cũng tặng tao khá quà còn gì – Cụ Dìn cười tươi.
– Hì! Đáng gì đâu cụ
– Đôi nhẫn này bằng bạc nguyên chất, của bà lang dạy cho tao cái nghề thuốc này để lại, đưa cho con thì không được hôm nay tao mới có người để truyền cho, nhớ giữ gìn cẩn thận nhé – Cụ chép miệng.
– Vâng ạ! – Khả Vân xúc động
– Ừ, nó tượng trưng cho tình yêu nguyên sơ vì thế chỉ có 2 cái là nhẫn đực và nhẫn cái chứ không đề tên như dưới xuôi. Chúng mày đeo nhẫn này thế nào cũng thành – Cụ cười
– Hi hi – Khả Vân cười tươi
Tôi không được vui vẻ như Khả Vân nhưng cũng ráng cười, dù sao thì tôi cũng sẽ đeo nó trong cuộc hành trình này, cuộc hành trình trong mơ.
Cụ nói chuyện thêm một lúc nữa thì đi về mặc cho chúng tôi ráng giữ cụ lại ăn trưa cùng, nói có việc phải làm gấp. Tôi và Khả Vân cũng tính ở lại đây khá lâu rồi và ăn trưa xong chúng tôi cũng sẽ di chuyển tiếp, đi đến hết đường thì thôi.
Thu dọn hành lý xong tôi thấy Khả Vân ngồi một chỗ mân mê cái nhẫn trên tay. Cái nhẫn quả là rất hợp khi nó được ngự trị trên ngón tay trắng ngân và thon nuột của em. Thấy vậy nên tôi cũng cười cười.
– Xí! Gì mà cười, anh không thấy đẹp à? – Khả Vân vừa nói vừa giơ hẳn chiếc nhẫn ra phía ánh sáng để nhìn cho rõ hơn.
– Đẹp, nhưng trông hơi cũ – Tôi trêu em
– Đồ cổ mới có giá trị chứ – Khả Vân hào hứng
– Ừ!
– Của người dân tộc nên nó thiêng lắm đấy nhé – Em ngồi dậy và tiến về phía tôi
– Thiêng thế nào? – Tôi châm điếu thuốc hút cho đỡ vật.
– Thì như cụ nói đấy! – Em đứng cạnh tôi rồi.
– Anh chả biết – Tôi nhả ra hơi khói và trêu em
– Xí! Anh không được tháo ra đâu đấy, độc lắm! – Em ôm lấy cổ tôi nũng nịu
– Chả lẽ đi tắm hay đi vệ sinh cũng không được à? – Tôi thõng tay kệ em ôm vì đang cầm điếu thuốc mà.
– Hừ! Không được! Anh hứa là không tháo đi – Em nghiêm mặt nhìn sát vào tôi.
Có thể tôi sẽ không tháo ra trong chuyến đi này, nhưng mà… Tôi tư lự nhìn em một chút, đôi mắt đen lay láy nhìn thẳng vào tôi, hình như em đang nghiêm túc, vẻ cười cợt hay đùa bỡn của tôi có thể trở thành lố bịch lúc này
– Anh hứa! – Tôi mỉm cười nhưng trong lòng biết rằng mình đang nói dối, tôi chỉ là không muốn làm em mất hứng mà thôi.
– Thế chứ!
Em cười tươi đặt lên môi tôi một nụ hôn thật sâu làm bản năng tôi xém chút nữa lại trỗi dậy nữa, rồi sau đó lại cằn nhằn là toàn mùi thuốc lá thôi. Và em lại như con chim chích nhảy nhót xuống tầng cùng tôi trả phòng, bắt đầu tiếp cho một chặng đường xa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến đi phượt đáng nhớ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/10/2017 23:59 (GMT+7) |