Một chữ nhìn như đơn giản này lại ẩn chứa quá nhiều thứ bên trong đó, nàng chưa từng thấy điều gì phức tạp đến mức như vậy.
Có khổ tận cam lai, có đỉnh cao danh vọng, cũng có nguy cơ trùng trùng điệp điệp, đến nét cuối cùng ngoặc lên trên cao như đang cùng toàn bộ thiên địa chống lại, thật sự không thể tưởng tượng một người lại có thể trải qua những thứ như vậy, quá mức phức tạp, quá mức khó diễn tả.
“Công tử có thể cho mượn tay…” Thiếu nữ đưa mắt nhìn hắn.
Lạc Nam gật đầu, đưa tay về phía trước.
Lúc này thiếu nữ mới tháo ra găng đeo tay của nàng, lộ ra bàn tay ngọc ngà thon dài trắng nõn định chạm vào cánh tay Lạc Nam.
Chợt một bàn tay già nua đem nàng kéo lại, ngăn cách tay của hai người trong gang tấc.
“Mệnh số của ngươi… thầy trò chúng ta không xem.” Thiên Cơ Tán Nhân trầm giọng nói, lại đeo găng tay trở về cho thiếu nữ.
Thiếu nữ ánh mắt kinh dị nhìn qua sư phụ của mình, lúc này mới áy náy hướng về phía Lạc Nam cúi thấp đầu áy náy:
“Thật xin lỗi, đã phụ kỳ vọng của quý khách rồi.”
“Không có gì.” Lạc Nam thoải mái mỉm cười, ánh mắt ngưng trọng nhìn lấy Thiên Cơ Tán Nhân.
Vốn hắn định thử xem khả năng ngăn cách thiên cơ của mình đạt đến mức nào, để ngày sau không cần lo lắng có địch nhân âm thầm thôi diễn thiên cơ tính kế bản thân, nào ngờ Thiên Cơ Tán Nhân lại từ chối dò xét.
Rõ ràng ông ta đã nhìn ra thứ gì đó khác người bình thường…
“Haha, tưởng gì… hóa ra chỉ là thầy bói xem voi, lừa đảo cả lũ.” Ma Vô Lượng khinh miệt cười, quay người lôi kéo thuộc hạ rời đi.
Mà những tu sĩ khác thấy Thiên Cơ Tán Nhân và thiếu nữ không thể xem ra chữ viết của Lạc Nam, nhất thời cũng liền mất đi hứng thú, không tiếp tục tìm đến.
“Xem ra ta đã vô tình phá chuyện làm ăn của hai vị.” Lạc Nam vuốt vuốt mũi nói:
“Không biết có thể bồi thường?”
Thiên Cơ Tán Nhân vuốt cằm mỉm cười: “Là thầy trò chúng ta đạo hạnh không đủ, sao có thể trách đạo hữu?”
“Huống hồ ngay cả vận số của đạo hữu chúng ta cũng coi không xong, vậy liền không dám tiếp tục lấy thiên cơ hành sự.”
Nói xong đã thu lá cờ vào trong nhẫn trữ vật, lôi kéo thiếu nữ xoay người rời đi…
Thiếu nữ nhịn không được quay đầu nhìn thật kỹ Lạc Nam, lúc này mới theo chân sư phụ phiêu nhiên rời đi, chỉ thoáng chốc đã lẫn vào dòng người.
“Công tử thật khiến người khác ngoài ý muốn.” Trương Nhã Trâm mỉm cười nói:
“Chẳng lẽ có cao nhân của Vạn Cổ Đạo Thống che đậy thiên cơ của ngươi, khiến ngay cả Thiên Cơ Tán Nhân cũng vô pháp dò xét.”
“Haha, xem là như thế đi.” Lạc Nam cười một tiếng, âm thầm suy đoán vì sao thiếu nữ kia muốn tháo găng, dùng tay trần để tiếp xúc với mình.
Nếu sư phụ của nàng không ngăn cản, liệu chuyện gì sẽ xảy ra?
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: http://truyensextv.cc/con-duong-ba-chu-quyen-14/
Bên trong dòng người, lúc này xung quanh thầy trò Thiên Cơ Tán Nhân có một cổ lực lượng huyền ảo bao phủ, dù đứng giữa đám đông nhưng lại không có bất kỳ ai đủ khả năng nhìn thấu.
“Sư phụ… vừa rồi tại sao không cho ta xem?” Thiếu nữ thắc mắc hỏi Thiên Cơ Tán Nhân:
“Ta sở hữu Thiên Cơ Chi Thể, có khả năng nhìn thấy một góc quá khứ và tương lai của bất cứ ai mà ta chạm vào, tại sao người lại ngăn cản ta xem vị đại ca đó?”
“Ngươi xem không nổi.” Thiên Cơ Tán Nhân thản nhiên đáp.
“Cái gì?” Thiếu nữ hoài nghi mình nghe lầm:
“Ngay cả vị tiểu thư của Trân Bảo Lâu kia có Đạo Thống sau lưng, có Cấm Kỵ gia thân ta vẫn có thể xem thấu, tại sao không xem được đại ca kia?”
“Không chỉ ngươi, ngay cả vi sư cũng không thể xem…” Thiên Cơ Tán Nhân thanh âm ngày càng ngưng trọng:
“Cưỡng ép tìm kiếm, kết cục chính là huỷ diệt.”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: http://truyensextv.cc/con-duong-ba-chu-quyen-14/
Lạc Nam cùng Trương Nhã Trâm chỉ xem việc coi bói vừa rồi như khúc nhạc dạo, cả hai tiếp tục ghé ngang các quầy hàng quan sát từng loại vật phẩm.
“A… người quen.”
Chợt hắn nhìn thấy ba bóng hình xinh đẹp đang đứng cùng nhau, mỗi người đều như chúng tinh ủng nguyệt, tập hợp tất cả sự mỹ lệ của thế gian, có thể cùng Trương Nhã Trâm phân biệt cao thấp.
Các nàng chính là Thánh Linh Thiên Vận, Vũ Mộng Tinh Huyền và Điêu Thuyền.
Lúc này bên cạnh các nàng đang có đám đông tu sĩ vây quanh, Lạc Nam thậm chí cảm thấy nếu mình chen vào cũng không thể lọt.
“Ta có một thắc mắc, Thánh Linh Thiên Vận là Thiên Nữ của Đại Nguyên Thiên Viện, Điêu Thuyền là Thiên Nữ của Càn Khôn Học Viện, vậy ba học viện còn lại có Thiên Nữ của bọn họ hay không?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.
“Chẳng lẽ công tử cũng có hứng thú với các vị Thiên Nữ còn lại?” Trương Nhã Trâm trêu tức nhìn hắn.
“Haha, chỉ tâm lý tò mò của nam nhân mà thôi.” Lạc Nam thoải mái nói.
“Đáng tiếc không có.” Trương Nhã Trâm nhún vai, truyền âm giải thích:
“Thiên Nữ hay Thiên Tử chính là cách gọi chung bên trong Ngũ Đại Học Viện, ám chỉ những nhân vật đại diện cho Đạo Thống mạnh nhất bên trong học viện đó, nữ nhân thì được gọi là Thiên Nữ, nam nhân thì được gọi là Thiên Tử.”
“Giống như Thánh Linh Thiên Vận đại diện cho Vô Tướng Đạo Thống mạnh nhất Đại Nguyên Thiên Viện nên được gọi là Thiên Nữ, tương tự thân phận của Điêu Thuyền ở Càn Khôn Học Viện cũng là như thế.”
“Về phần tam đại học viện khác, bọn họ cũng có ba vị Thiên Tử… thân phận sánh ngang Thánh Linh Thiên Vận và Điêu Thuyền.”
Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, Vũ Mộng Tinh Huyền từng có ý định liên thủ với hắn để hạ bệ Thánh Linh Thiên Viện, rõ ràng là nàng muốn thay thế Thánh Linh Thiên Vận trở thành Thiên Nữ của Đại Nguyên Thiên Viện.
Cấp bậc phân chia của đám người Ngũ Đại Học Viện này cũng thật thú vị, đồng thời Lạc Nam cũng cảm thấy bất đắc dĩ khi mình vô tình đắc tội với nhân vật có bối cảnh kinh người như Thánh Linh Thiên Vận.
“A… Trương tiểu thư đến, tứ đại mỹ nhân tập hợp rồi.”
Đám đông chú ý đến Trương Nhã Trâm đến gần, vô thức kinh hô lên.
Toàn trường hai mắt lóe sáng, sau đó vô thức tránh sang hai bên nhường đường cho Trương Nhã Trâm.
“Haha, không ngờ đi cùng mỹ nhân cũng có phúc lợi.” Lạc Nam khoái trá cười, sóng vai Trương Nhã Trâm tiến về phía trước.
Mà lúc này ba vị mỹ nhân Thánh Linh Thiên Vận cũng chú ý đến Trương Nhã Trâm, liền tiến lên chào hỏi nàng.
Trương Nhã Trâm khéo léo lễ độ chào hỏi ngược lại.
“Hừ.”
Chú ý đến Lạc Nam tò tò bên cạnh, sắc mặt Thánh Linh Thiên Vận nhanh chóng phát lạnh.
Vũ Mộng Tinh Huyền ý vị thâm trường nhìn hắn, còn Điêu Thuyền thì chớp chớp đôi mắt đẹp, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Gặp qua ba vị mỹ nhân.” Lạc Nam hướng các nàng chào hỏi, cũng không thèm để ý đến ân oán với Thánh Linh Thiên Vận.
“Lạc Gia Chủ không ngờ lại trở thành vệ sĩ của Trương tiểu thư, thật khiến người ta hâm mộ nha.” Vũ Mộng Tinh Huyền che miệng cười khẽ.
“Vũ Mộng tiểu thư nói đùa, ta và Lạc Gia Chủ chỉ tiện đường đồng hành mà thôi, vào Đoạt Cấm Chiến liền sẽ trở thành đối thủ.” Trương Nhã Trâm thản nhiên đáp.
“Đúng vậy, đến lúc đó không ai có thể cứu hắn.” Thánh Linh Thiên Vận lạnh lùng nói.
“Không phải chứ tỷ tỷ?” Lạc Nam ra vẻ kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng:
“Đoạt Cấm Chiến là sân chơi của đám hậu bối Chí Tôn chúng ta, ngài là một lão tiền bối tu vi Cấm Kỵ, còn xen lẫn vào trong đó làm cái gì?”
Nghe hắn gọi mình là lão tiền bối, Thánh Linh Thiên Vận tức muốn nổ phổi, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo vô tình, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Nàng không muốn tranh đua miệng lưỡi với tiểu tử này, đợi tiến vào Đoạt Cấm Chiến sẽ dạy cho hắn một bài học.
Thấy Thánh Linh Thiên Vận bị Lạc Nam không kiêng nể trêu tức, mấy nữ nhân cố gắng nhịn cười, Điêu Thuyền thay mặt giải vây lên tiếng:
“Cấm Kỵ áp chế tu vi mà thôi, phần thưởng cuối cùng bất kỳ ai cũng sẽ có hứng thú.”
“Có thể tiết lộ về phần thưởng cho tại hạ hay không?” Lạc Nam mặt dày cười nói:
“Các vị là cao tầng của Ngũ Đại Học Viện, chắc hẳn nên biết.”
“Sao phải nói cho ngươi?” Vũ Mộng Tinh Huyền chen miệng vào:
“Dù sao ngươi cũng không đạt được.”
“Sao Vũ Mộng tiểu thư lại dám chắc ta không đạt được?” Lạc Nam tự tin nói:
“Có dám cùng ta đánh cược?”
“Cược cái gì?” Vũ Mộng Tinh Huyền hứng thú.
“Nếu như ta thật sự đoạt được phần thưởng cuối cùng, vậy tiểu thư phải giúp ta làm một việc, đổi lại nếu ta thất bại… ta cũng sẽ vì tiểu thư làm một việc.” Lạc Nam mỉm cười:
“Đương nhiên việc này chỉ nằm trong phạm vi năng lực cá nhân, không đòi hỏi những điều vô lý.”
“Sợ gì không dám chơi?” Vũ Mộng Tinh Huyền nhếch miệng cười: “Dù sao thì lần này Lạc Gia Chủ ngài đắc tội không ít đối thủ cường đại, cơ hội chiến thắng của ngươi rất thấp.”
“Quyết định như vậy đi.” Lạc Nam nhún nhún vai.
“Sợ rằng hắn không còn mạng để trả nợ cho ngươi.” Thánh Linh Thiên Vận hờ hững nói với Vũ Mộng Tinh Huyền.
“Ta thích mỹ nhân mạnh miệng.” Lạc Nam nháy mắt nhìn nàng.
“Nín!” Thánh Linh Thiên Vận lạnh lùng nói.
Thấy bầu không khí căng thẳng, Trương Nhã Trâm vội vàng giảng hòa, thay đổi chủ đề hỏi:
“Ba vị mỹ nhân tập hợp ở nơi này, không biết có chuyện gì?”
“Chúng ta chỉ hứng thú với một vật phẩm mà thôi.” Điêu Thuyền thong dong nói.
Đám người hướng mắt nhìn qua, thì ra ba vị mỹ nhân đứng ở phía trước một quầy hàng.
Người mở quầy là ông cụ dáng người thấp lùn, sau lưng có đeo một cái giỏ trúc, lúc này đang lười biếng nằm ngủ trên thảm cỏ, cũng mặc kệ xung quanh đã bu đen kịch một đám người.
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, thứ có thể khiến ba mỹ nhân thân phận bất phàm này chú ý chắc chắn không đơn giản.
Hắn nhìn vào trong quầy hàng, lập tức cũng liền bị một loại đồ vật hấp dẫn.
Đó là một nhánh linh thảo có hai lá, một lá như cổ thạch ngưng thành có nét hoang sơ cổ lão, một lá trong suốt phiêu miểu tựa khói sương nhàn nhạt sắc trắng.
“Đây là Thể Hồn Song Diệp Thảo…” Lạc Nam động dung.
Thể Hồn Song Diệp Thảo này bên trong Nguyên Đan Bí Điển có ghi chép, nó được xưng là tài nguyên có thể trợ giúp Thể Tu và Hồn Tu đột phá bất cứ cảnh giới nào bên trong Chí Tôn.
Nhưng đó chưa phải điểm lợi hại nhất, chỗ lợi hại của Thể Hồn Song Diệp Thảo là nếu như biết cách bồi dưỡng, nó sẽ có cơ hội thăng cấp trở thành Cấm Kỵ Tài Nguyên, vượt lên Cửu Phẩm Chí Tôn cấp bậc.
Chẳng trách cả tam đại mỹ nhân đều hứng thú với Thể Hồn Song Diệp Thảo, bởi vì chỉ cần cố gắng chăm sóc nó, tương lai sẽ có được một loại Cấm Kỵ Tài Nguyên.
Lạc Nam liếm liếm mép môi, hắn đang cần tài hồn Hồn Tu cấp Cấm Kỵ để có thể cứu trị cho tàn hồn Cấm Kỵ, mà Thể Hồn Song Diệp Thảo này không thể nghi ngờ chính là một cơ hội.
Bất quá đã ba nữ nhân đến trước, hắn cũng không thể vô lễ xen vào, đành phải âm thầm quan sát cục diện.
“Vị tiền bối này, không biết Thể Hồn Song Diệp Thảo bán thế nào?” Vũ Mộng Tinh Huyền ôn nhu hỏi.
Lão đầu cũng không mở mắt, chỉ lười biếng lên tiếng:
“Dùng vật phẩm trao đổi, thứ gì có thể khiến lão phu hứng thú… liền đổi với các ngươi.”
“Thứ khiến lão hứng thú?” Mấy người đưa mặt nhìn nhau.
Điêu Thuyền khẽ cáu nói: “Làm sao chúng ta biết lão hứng thú với cái gì chứ?”
Thánh Linh Thiên Vận lúc này lấy ra một cái vỏ sò màu xanh ngọc bích, bên trên có những đường vân như sóng biển lay động, ung dung nói:
“Đây là vỏ của một con Thượng Cổ Hải Trai, đã lưu tồn qua hàng tỷ năm… có thể dùng để luyện chế thuỷ hệ Đạo Bảo.”
Lão đầu lười biếng ngáp một cái, không thèm để ý lắm.
Thánh Linh Thiên Vận cau mày, lại lấy ra thêm một viên ngọc lấp lánh thất thải quang mang nói: “Đây là ngọc của Thượng Cổ Hải Trai, có thể luyện thành Hồn Đạo Bảo.”
Lão đầu nghiêng mình ngủ thêm một giấc.
Toàn trường líu hết cả lưỡi, vị lão già này cũng quá lớn mật, vậy mà dám bơ đẹp Thiên Nữ của Đại Nguyên Thiên Viện.
“Ta ở đây có một đôi cánh Cửu Quang Hồ Điệp viễn cổ, không biết tiền bối có hứng thú hay không?” Đến lượt Vũ Mộng Tinh Huyền lấy ra vật phẩm của nàng.
Lão đầu vẫn chẳng thèm ngó đến.
Mấy nữ nhân chau mày, Điêu Thuyền cũng từ nhẫn trữ vật lấy ra một kiện sáo trúc tinh xảo như ngọc, thon thả uyển chuyển, êm tai nói:
“Đây là Thanh Trúc Sáo, được tạo nên từ một óng của Mệnh Thiên Nguyên Chủng – Hồng Hoang Khổ Trúc, có tác dụng tĩnh khí ngưng thần, bày trừ tạp niệm, xua đuổi tâm ma, gia tăng ngộ tính khi nghe được tiếng sáo, không biết tiền bối có muốn đổi?”
Lạc Nam âm thầm chép miệng, đúng là mấy đại phú bà… ném ra ngoài toàn là hàng khủng, ngay cả đồ vật được luyện chế từ Mệnh Thiên Nguyên Chủng như Hồng Hoang Khổ Trúc cũng xuất hiện.
Hồng Hoang Khổ Trúc cũng là một trong các loại Mệnh Thiên Nguyên Chủng như Tre Cổ Việt, tương truyền nếu như ngồi bên cạnh Hồng Hoang Khổ Trúc tu luyện sẽ làm ít công to, tốc độ tăng tiến tu vi cực nhanh, thậm chí không cần chiến đấu để tích luỹ kinh nghiệm cũng như tăng cường tâm cảnh.
Nếu như có được Hồng Hoang Khổ Trúc và đầy đủ tài nguyên, ngươi chỉ cần ngồi bên cạnh nó tu luyện đến khi nào đạt đến tu vi ngươi muốn thì thôi, không cần phải vất vả lăn lộn.
Nhưng dù là những đồ vật như thế, lão đầu vẫn chưa từng mở mắt.
Trương Nhã Trâm thấy vậy cũng lặng lẽ suy nghĩ, không biết nên lấy cái gì để trao đổi với lão già.
Lấy ra vật phẩm đẳng cấp Cấm Kỵ thì quá thừa, bởi vì Thể Hồn Song Diệp Thảo chỉ có tiềm năng thăng cấp mà thôi, cũng chưa phải thật sự là Cấm Kỵ.
Mà lấy ra đồ vật bên dưới Cấm Kỵ thì không đủ để trao đổi với Thể Hồn Song Diệp Thảo, khó khăn nằm ở chỗ đó.
“Cổ Ngữ Định hoặc Cổ Ngữ Đoạt, không biết tiền bối thấy thế nào?” Lạc Nam cũng mở miệng, dự định đem một trong hai loại Cổ Ngữ ít sử dụng của mình ra giao dịch.
“Thứ đồ chơi chỉ có tác dụng với Chí Tôn này cũng lấy ra? Không biết xấu hổ.” Lão đầu khinh bỉ bĩu môi.
“Moá.” Lạc Nam thầm mắng một tiếng, lão già này đúng là khó chơi…
Đúng lúc này, có người cất tiếng hô lớn:
“Các vị Thiên Tử đến!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 14 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 240 |
Ngày cập nhật | 05/06/2024 15:39 (GMT+7) |