Cao Kiệt dù sao cũng là Đạo Tử, là nhân vật có kiến thức, vừa mới nhìn thấy Nguyệt Hồng Kiếm chém ra đã lập tức cảm giác mọi chuyện không ổn.
Đáng tiếc đã muộn, bởi vì chủ quan không kịp đề phòng, khi ánh trăng máu nhuộm đỏ cả bầu trời, kiếm khí như khuyết nguyệt đã băng cắt không gian mà đến.
Dễ dàng cắt đôi Tử Vong Quy Tắc đem Tử Vong Chưởng của Cao Kiệt chém thành hai mảnh, đem cả Tử Vong Lĩnh Vực đang bao trùm chiến trường xé nát, vẫn hung hăng chém thẳng về phía Cao Kiệt.
Cao Kiệt lập tức thi triển Thân Pháp né tránh, nào ngờ Lạc Nam chẳng biết từ bao giờ đã Dịch Chuyển Tức Thời đến trước mặt hắn, Nguyệt Hồng Kiếm như lưỡi hái tử thần đòi mạng gặt ngang.
XOẸT.
Sinh Tử Quy Tắc bao quanh Cao Kiệt như đậu hủ bị xẻ đôi, hắn hoảng sợ lùi bước không dám tin gầm lên:
“Vì sao ngươi có được Đạo Binh?”
“Bởi vì ta chính là Đạo Tử của Vạn Cổ Đạo Thống.” Lạc Nam lẫm liệt nói.
“Vạn Cổ Đạo Thống?” Cao Kiệt âm thầm giật mình, thầm nghĩ đây là Đạo Thống gì? Vì sao nghe tên ngưu bức như vậy?
“Chết!”
Lạc Nam nhân cơ hội đối phương thất thần, Nguyệt Hồng Kiếm như ánh trăng chiếu rọi, xoay tròn trong tay gặt ngang cổ hắn.
“Nằm mơ đi!” Cao Kiệt lạnh lùng nói:
“Giải Phong!”
Lạc Nam dường như đã sớm lường trước điều này.
Ngay khi Cao Kiệt vừa thốt lên hai chữ Giải Phong, Lạc Nam đã ngay lập tức biến mất.
Hắn mặc kệ Cao Kiệt, ngược lại là xâm nhập vào giữa đám cường giả Ẩn Châu.
KENG KENG KENG KENG KENG KENG KENG…
Phô thiên cái địa, 9999 thanh Kiếm ngạo thị trường khung, mỗi một thanh kiếm thiêu đốt Bất Diệt Viêm và Bá Lực hừng hực mang tính huỷ diệt, kết hợp với Quy Kiếm Tổ Phù gia tăng sức mạnh.
“Diệt Thần Kiếm Trận!”
Đồ sát…
Cảnh tượng xảy ra chính là đồ sát.
Gần ba mươi vị Chí Tôn của Ẩn Châu rơi vào Diệt Thần Kiếm Trận mang tính huỷ diệt, kết quả chính là phanh thây, tiếng gào thét vang vọng trời đất nghe như lệ quỷ đến từ địa ngục, chỉ có số ít Chí Tôn cao cấp đạt đến Bát Cảnh, Cửu Cảnh mới may mắn sống sót thoát khỏi kiếm trận khủng bố.
Trong sự ngơ ngác của toàn trường, Lạc Nam phất tay đem mảnh vụn thi thể của đám Chí Tôn thu vào óng tay áo.
“Ngươi làm cái gì?” Cao Kiệt thấy cảnh tượng này liền phẫn nộ ngút trời.
Hắn vừa giải phong thành công, tu vi đạt đến Cấm Kỵ cấp cường giả, vốn định mang theo một đám thuộc hạ nghênh ngang rời khỏi hiện trường, trước khi đi sẽ uy hiếp đám người Lạc Nam một trận cho hả giận.
Nào ngờ con hàng Lạc Nam đột ngột bỏ chạy chuyển sang đồ sát đám thuộc hạ của hắn, hơn nữa vừa ra tay chính là quả quyết cực kỳ, xuất động công kích mang tính huỷ diệt quy mô lớn.
Diệt Thần Kiếm Trận là một trong những Kiếm Trận cường đại nhất Kiếm Châu, Cao Kiệt làm sao có thể không biết điều đó?
Trước cơn tức giận như phát cuồng của Cao Kiệt, Lạc Nam lại là âm thầm cười nhạt.
Hắn đã sớm rút kinh nghiệm từ lần trước khi đối mặt với Thánh Linh Thiên Vận, thừa hiểu một khi bị dồn vào chân tường, con hàng Cao Kiệt kiểu gì cũng sẽ giải phong tu vi.
Lạc Nam làm sao để đối phương cứu người rời đi như cái cách Thánh Linh Thiên Vận đã làm?
Thế là hắn đem Cao Kiệt bỏ mặc, chuyển sang giết càng nhiều chó săn của đối phương càng tốt, như vậy xem như có thu hoạch thay vì để bọn chúng được Cao Kiệt cứu đi.
Kế hoạch diễn ra trót lọt, thành công thu hơn hai mươi bộ thi thể Chí Tôn của Ẩn Châu, tâm tình của Lạc Nam có thể nói là sảng khoái.
Hắn nhìn Cao Kiệt chắp tay cười hề hề nói:
“Cao huynh, chúng ta không đánh nhau thì không quen biết, hôm nay mọi chuyện đến đây thì dừng.”
“Ngươi…” Cao Kiệt xém chút phun máu, hai mắt như muốn phún hoả.
Tại sao con hàng này không chủ động tấn công ta? Đến lúc đó ta có thể đường đường chính chính lấy tu vi Cấm Kỵ tiêu diệt hắn.
Ngược lại lúc này thái độ của Lạc Nam như thế, càng để Cao Kiệt vừa hận vừa giận mà không thể làm gì.
Nghĩ đến đây, Cao Kiệt cố gắng dùng lời lẽ khiêu khích:
“Bổn thiếu chắc chắn sẽ để ngươi và nữ nhân của ngươi hối…”
TEN TÈN TEN TÉN.
Thiên địa đột ngột vang vọng thanh âm kỳ quặc lấn át tất cả lời nói vừa ra khỏi miệng của Cao Kiệt.
“Cao huynh nói gì tại hạ nghe không rõ?” Lạc Nam đưa bàn tay áp sát lỗ tai mình lớn tiếng nói.
“Ngươi chờ… lần sau ta mang theo Đạo Binh, để xem ngươi lấy gì tự đắc.” Cao Kiệt hít sâu, biết rằng kế hoạch lần này của mình đã triệt để thất bại.
Mang theo ít ỏi vài tên thuộc hạ xé rách không gian rời đi, từ đầu đến cuối vẫn không thèm nhìn đến bất kỳ ai dù chỉ một chút.
Ánh mắt Lạc Nam híp lại, lời nói của Cao Kiệt thật sự rất đáng lưu ý.
Lần trước chiếm thế thượng phong trước Thánh Linh Thiên Vận và lần này thành công bức lui Cao Kiệt đều là nhờ có Nguyệt Hồng Kiếm trong tay.
Nhưng nếu đối phương thật sự cũng lấy ra Đạo Binh, vậy thì thắng bại thật khó mà nói.
Không thể ỷ vào Nguyệt Hồng Kiếm mà xem nhẹ được.
“Phu quân, tay của ngươi…” Nam Thiên Tố lo lắng nhìn cánh tay của hắn.
Bởi vì vừa thi triển Nguyệt Thần Trảm, cánh tay của Lạc Nam đã có dấu hiệu vỡ vụn, máu đang không ngừng chảy.
“Chút di chứng nhỏ.” Lạc Nam lắc đầu cười khổ, Bất Diệt Viêm bao trùm cánh tay, bắt đầu làm lành vết thương.
Dựa vào cường độ này, hắn ước tính dù mình có sử dụng Vạn Cổ Bất Hủ Thân cũng chỉ có thể thi triển Nguyệt Thần Trảm được tối đa hai lần, nếu gắng gượng thêm các thủ đoạn khác thì là ba lần.
Như vậy vẫn còn quá ít, nếu như địch nhân lấy theo Đạo Binh, sợ rằng ba lần Nguyệt Thần Trảm cũng rất khó để chống lại.
Phải cố gắng đề thăng tu vi Thể Tu.
“Đông Hoa Cung Chủ, lần này thật sự cảm tạ ngươi, Trụ Việt Tông thiếu ngươi một đại ân tình.”
Thanh âm thanh thoát trong trẻo vang lên, Trụ Việt Mẫu Tôn đã cùng cao tầng của Trụ Việt Tông hướng Lạc Nam thi lễ cảm tạ.
“Tiền bối đừng quá lời, ta và Vân Duyên là người một nhà, lại thêm có giao tình sâu nặng với Quỷ Đỏ, Hắc Trư bọn hắn… nhìn thấy Trụ Việt Tông gặp nạn sao có thể làm ngơ?” Lạc Nam vội vàng hoàn lễ.
“Hừ.” Vân Duyên ngạo kiều hừ một tiếng, sắc mặt biểu hiện kiểu xem như ngươi thức thời.
“Ột ột, nói thế nào vẫn nên cảm tạ ngươi, người lão đại này Trư gia phải kết giao.” Hắc Trư từ đâu chạy ra cười hắc hắc.
“Heo mập chết tiệt, vừa rồi đại chiến không thấy ngươi, nhát gan sợ chết trốn ở đâu hả?” Tôn Hầu Tử giận dữ đá đít hắn.
“Hầu ca, ta cũng không có cơ duyên lớn như ngươi, mới đột phá Nhất Cảnh Chí Tôn mà thôi.” Hắc Trư uỷ khuất nói:
“Kẻ thù là một đám Chí Tôn cao cấp, ta đánh không lại, chỉ có thể nhẫn nhục cứu người.”
“Đừng trách hắn, vừa rồi Hắc Trư nhờ vào tốc độ và khả năng giả chết đã cứu được không ít tu sĩ Trụ Việt Tông chúng ta.” Bụt vuốt râu nói.
“Lạc Nhất Vương, ngươi dẫn người đi dọn dẹp chiến trường, cũng đừng buông lỏng đề phòng.” Trụ Việt Mẫu Tôn phân phó.
“Biết rồi mẫu thân.” Lạc Nhất Vương cầm Bảo Thiên Tháp vội vàng chạy đi.
Trụ Việt Mẫu Tôn lúc này mới dùng ánh mắt đánh giá “cháu rể” xem lấy Lạc Nam, hài lòng mỉm cười, mời hắn vào Trụ Việt Tông làm khách.
“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Lạc Nam chắp tay, đồng thời để các thê tử xuất thân từ Nhất Thế Vũ Trụ từ Chí Tôn Giới đi ra.
Mặc dù có vô vàn lời khó thể nói hết, nhưng hắn biết các nàng cũng rất nóng lòng nhìn thấy cố hương và thân nhân của mình.
Hình xăm Nghịch Long trên thân hắn sáng lên, Long Khuynh Thành cũng xuất hiện, biểu lộ phức tạp nhìn lấy Trụ Việt Mẫu Tôn đám người.
“Cô nương này là…”
Long Liên đứng ở bên cạnh tâm linh có chút run rẩy, chẳng biết vì sao khi nhìn thấy Long Khuynh Thành, trong lòng dâng lên cảm xúc rất khó tả.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 14 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 240 |
Ngày cập nhật | 05/06/2024 15:39 (GMT+7) |