Nhưng Lương Thần cũng cảm thấy hoài nghi. Chẳng lẽ y lại thiếu kiên nhẫn như vậy sao? Đối phương muốn dùng bạo lực để đối phó với Trưởng phòng công an huyện sao? Hoặc là Tề Học Quy tin tưởng thế lực sau lưng của mình đã đủ mạnh nên mới làm việc không kiêng nể như vậy? Hay là óc của Tề Học Quy quá đơn giản dẫn đến việc y làm việc quá lỗ mãng? Lương Thần hy vọng Tề Học Quy thuộc loại thứ hai. Nếu như vậy thì sẽ dễ đối phó hơn nhiều.
– Tề Học Quy chính là tên côn đồ dựa vào chém giết để lập nghiệp, lại tự cao mình có thế lực lớn chống đỡ sau lưng. Nhưng khi y bị cháu liên tục can thiệp vào một số chuyện của mình thì thẹn quá hóa giận, đâm ra thiếu kiên nhẫn mà thôi.
Lan Kiếm nhìn vẻ trầm tư của Lương Thần thì nói một câu:
– Huống chi nếu cẩn thận một chút thì sẽ không có chỗ hỏng.
Khi Lan Kiếm bước vào trong nhà thì Lương Thần không cảm thấy khó chịu gì cả. Kỳ thực hắn cũng đã từng nói với Lan Kiếm. Trong nhà có hai phòng ngủ, mỗi người ngủ một phòng là vừa đủ. Chỉ có điều Lan Kiếm cứ khăng khăng ở lại khu tập thể của lái xe phòng công an huyện.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần đến phòng công an huyện. Đẩy cửa bước vào phòng mình, hắn đã thấy có mấy người cảnh sát ngồi sẵn trong phòng. Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng đang cùng nói chuyện với những người cảnh sát này. Nhìn thấy hắn bước vào, mọi người không hẹn mà cùng đứng lên.
– Chào buổi sáng Trưởng phòng Lương!
– Tiểu Trác tử, Tiểu Thuận tử!
Khuôn mặt Lương Thần biểu lộ sự vui mừng.
– Hai người cũng đã tới đây rồi à?
Hắn không hề nghĩ đến trong sáu nòng cốt cục Công an thành phố điều đến lại có hai người hắn quen là Tiểu Trác Tử và Tiểu Thuận Tử này.
– Vâng, thủ tục giấy tờ đều đã làm xong. Từ nay trở về sau, em và Tiểu Thuận Tử sẽ là lính của anh.
Tiểu Trác cười hì hì nói.
– Đúng là thằng nhóc xấu bụng. Hai người cũng giấu kỹ quá nha. Năm ngoái hai người đến cùng lúc với Khương Bằng nhưng lần đó vẫn không thấy hai người nói ra điều gì cả.
Lương Thần vừa cười vừa đấm vào ngực của Tiểu Trác Tử và Tiểu Thuận Tử. Đối với việc có mặt của hai người này, Lương Thần cảm thấy rất cao hứng. Tiểu Trác Tử và Tiểu Thuận Tử đều là những thân tín của hắn. Liếc mắt nhìn bốn cảnh sát viên còn lại, Lương Thần cười nói.
– Mọi người sẽ không hối hận chứ? Nơi thâm sơn cùng cốc này sẽ không thể sánh bằng với thành phố được.
– Trưởng phòng, chúng em không bao giờ sợ khổ!
Những cảnh sát viên ưỡn thẳng ngực, dõng dạc nói.
– Trước tiên, Chủ nhiệm Ngô sẽ sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Khi tan sở, tôi sẽ cho xe đến đón mọi người.
– Cảm ơn Trưởng phòng!
Đám người Tiểu Trác Tử, Diêu Tiểu Thuận cung kính chào Lương Thần rồi bước theo Chủ nhiệm Ngô rời khỏi phòng.
Lương Thần ngồi trên chiếc ghế bành, hai mắt nhắm lại suy nghĩ, sau đó cầm điện thoại gọi cho Chủ nhiệm Trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh nói.
– Anh Diêu, phiền anh thông báo cho tất cả các thành viên Đảng ủy một giờ sau sẽ có cuộc họp.
Là người quản lý mọi chuyện lớn nhỏ của phòng công an huyện, Diêu Kim Minh xử lý mọi chuyện rất nhanh chóng. Khi Lương Thần vừa mới gọi điện thoại xong, Diêu Kim liền đem danh sách nhân viên được điều phối của cục công an thành phố đến phòng họp.
Không cần phải trao đổi trước, chỉ dựa vào hành động của Trưởng phòng, Chủ nhiệm Diêu có thể phán đoán được dụng ý của hắn. Lần này Đảng ủy trăm phần trăm có liên quan đến việc sắp xếp những cảnh sát viên mới đến.
Nói cho rõ ra là Trưởng phòng Lương chuẩn bị sắp xếp vào những chức vị quan trọng sắp tới đây.
9: 30, Cuộc họp của các thành viên Đảng ủy bắt đầu diễn ra. Chính ủy Quách Ninh, Phó phòng Hà Nghĩa Trung, Lưu Gia Võ, Quách Cẩm Tiêu, Phù Đại Cương, Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh, Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Trọng và các thành viên của Đảng ủy đều đến tham dự đúng giờ.
– Lần cải cách nhân sự này của phòng công an huyện, Cục trưởng cục công an thành phố Bộ đã nhiệt tình ủng hộ. Cho nên ngày hôm nay, cục công an thành phố đã cử sáu vị đồng chí đến đây. Chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu việc sắp xếp công tác cho sáu vị đồng chí này.
Lương Thần trước tiên nhấn mạnh sáu viên cảnh sát này là do Cục trưởng cục công an thành phố Bộ sắp xếp, vô hình chung đề cao thân phận của sáu người này. Điều này đã khiến cho Quách Ninh, Hà Nghĩa Trung, Phù Đại Cương sinh ra e dè. Do đó, khi hắn đề nghị việc sắp xếp nhân sự thì lực cản tự nhiên sẽ giảm bớt.
– Sơ yếu lý lịch của sáu vị đồng chí này đều không có vấn đề gì. Quả thật cục công an thành phố đã phái không ít nòng cốt tinh anh cho phòng công an huyện chúng ta.
Lương Thần vừa nói xong, Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh lập tức đem tư liệu của sáu người này phân phát cho các ủy viên Đảng ủy đang ngồi ở đây, giọng điệu vô cùng cảm thán nói.
– Chúng ta hãy ủng hộ cho việc sắp xếp của lãnh đạo cục công an thành phố.
Phó trưởng phòng Hà Nghĩa Trung, Phù Đại Cương, Quách Cẩm Tiêu, Lưu Gia Võ cầm xấp tài liệu, liếc sơ qua. Chỉ có Chính ủy Quách Ninh là tỏ thái độ khinh thường, không thèm quan tâm đến xấp tài liệu mà ném nó qua một bên.
Một lát sau, Lương Thần cảm thấy mọi người đã xem qua tài liệu, lúc này mới ho nhẹ một tiếng nói:
– Trong số sáu vị đồng chí này, đồng chí Trác Hiểu và Diêu Tiểu Thuận là những tinh anh của đại đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố. Đồng chí Lưu Quân, Trương Duyên là những cảnh sát điển hình của đại đội trị an năm ngoái. Đồng chí Cao Ba, Sa Trí Hoa cũng là nòng cốt của đại đội cảnh sát tuần tra. Lời đề nghị của tôi là hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc, giúp cho các đồng chí đó có thể tiếp tục phát huy năng lực. Không biết mọi người có ý kiến gì không?
– Tôi cảm thấy sự sắp xếp này rất là hợp lý.
Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng vội vàng tỏ thái độ.
– Các đồng chí đó đã quen với công việc trước đây và có thể lập tức bắt tay vào công việc ngay bây giờ.
– Tôi đồng ý với ý kiến của Trưởng phòng.
Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh cũng tán thành. Nhìn cảnh này, nữ Bí thư Đảng ủy Quách Ninh suýt chút nữa tức muốn ói máu. Trước đây, bà ta quen với việc người khác nịnh bợ mình nhưng hôm nay đối tượng được nịnh bợ không phải là bà ta nữa mà là một người khác.
Hai vị thành viên của Đảng ủy vừa biểu lộ thái độ, những người còn lại như Hà Nghĩa Trung, Quách Cẩm Tiêu cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Trên thực tế, sự đề nghị này của Trưởng phòng Lương là hợp tình hợp lý, căn bản không có gì để phản bác.
– Nếu mọi người đã thống nhất ý kiến, như vậy tôi sẽ sắp xếp công việc của các đồng chí đó như sau. Đồng chí Trác Hiểu, Diêu Tiểu Thuận đảm nhận chức Đại đội phó đại đội hình sự. Đồng chí Lưu Quân, Trương Duyên đảm nhận chức Đại đội phó đại đội trị an. Đồng chí Cao Ba, Sa Trí Hoa đảm nhận Đại đội phó đại đội cảnh sát tuần tra.
Lương Thần cất giọng đều đều nói. Vừa rồi hắn đã nghĩ đến phương án sắp xếp công việc cho người có năng lực. Lưu Quân, Cao Ba đều đã từng là Đại đội phó, nay về phòng công an huyện đảm nhận lại chức vụ này cũng không có gì lạ. Vấn đề là ở Trác Hiểu, Diêu Tiểu Thuận vốn chỉ là những cảnh sát viên bình thường, nên tạm tránh cho các thành viên Đảng ủy khác phản đối thì việc tạm đề xuất hai người đảm nhận chức Đại đội phó đã là cực hạn.
Phó trưởng phòng Hà Nghĩa Trung, Phù Đại Cương, Quách Cẩm Tiêu không hẹn mà cùng thay đổi sắc mặt. Tuy là việc phân công công việc cho sáu người này đều nằm trong phạm vi quản lý của họ nhưng ai nấy cũng đều hiểu rõ là hình sự, trị an và tuần cảnh là những đại đội quan trọng của phòng công an huyện. Nếu nắm giữ ba đại đội này tương đương với việc nắm giữ toàn bộ quyền lực của đại bộ phận chấp pháp của phòng công an huyện.
Tuy sáu người này đều là những cảnh sát nòng cốt do cục công an thành phố phái đến nhưng mọi người đều biết đây là những người được phái đến để hỗ trợ riêng cho Lương Thần.
Chính ủy Quách Ninh cười lạnh nói.
– Trưởng phòng Lương, đây là đề nghị của cậu hay là cậu đã có tính toán trước?
– Đương nhiên là đề nghị. Nếu Chính ủy Quách không có cùng ý kiến thì có thể đề nghị khác mà. Nếu ý kiến của Chính ủy Quách hợp lý thì chúng ta sẽ hoàn toàn tiếp thu.
Lương Thần nheo hai mắt lại nói.
Quách Ninh lập tức nghẹn lời. Tập tài liệu bà ta chưa hề xem qua thì làm sao mà có thể đề xuất ý kiến nào được. Tuy nhiên không phải là bà không có sự chuẩn bị, ánh mắt đảo qua đám người Hà Nghĩa Trung, Phù Đại Cương, Quách Cẩm Tiêu, cuối cùng dừng lại Phó trưởng phòng chủ quản hình sự Lưu Gia Võ, giọng điệu xúi giục nói.
– Tôi không có ý kiến gì. Tuy nhiên, Phó trưởng phòng Lưu quản lý hình sự có phải hay không cũng nên cho một chút ý kiến?
– Ai có ý kiến gì thì cũng có thể đề nghị, chỉ cần là hợp lý.
Lương Thần mỉm cười nhìn về phía Phó trưởng phòng L: Ưu Gia Võ nói.
Trưởng phòng Lương nhấn mạnh hai chữ “hợp lý”. Hợp lý nhưng hợp lý về cái gì và hợp lý như thế nào? Người khác thì không hiểu nhưng Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng thì lại không thể không hiểu. Cuối cùng thì hơp lý hay không hợp lý thì cũng phải dựa vào ý tứ của Trưởng phòng. Trưởng phòng đã cho là hợp lý thì tức là hợp lý.
Chủ nhiêm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh vội vàng nói.
– Đại đội trị an và đại đội cảnh sát tuần tra được giao cho đồng chí Lưu Quân và Cao Ba đều là những đồng chí có kinh nghiệm. Các đồng chí ấy đến đây giống như là mưa dầm đúng lúc. Tôi tin tưởng hai đồng chí đó có thể hoàn toàn đảm nhiệm được vị trí đại đội trưởng, dẫn dắt đại đội trị an và đại đội cảnh sát tuần tra đi theo đúng hướng quỹ đạo của mình.
Vị trí của Chủ nhiệm Trung tâm chỉ huy là xếp hạng gần cuối trong các thành viên của Đảng ủy nhưng lại có thể phân công nhân sự quản lý hai đại đội trị an và đại đội cảnh sát tuần tra. Rõ ràng là Diêu Kim Minh rất được Trưởng phòng coi trọng. Vì thế y luôn quán triệt tư tưởng “Hễ ý Trưởng phòng muốn gì thì đều phải ủng hộ”. Kiên định giữ vững nguyên tắc, không chút do dự ở phía trước phất cờ.
– Dường như tuổi của các đồng chí này vẫn còn trẻ lắm.
Phó trưởng phòng Phù Đại Cương cầm xấp tài liệu, giọng điệu có chút dị nghị nói. Nhưng lập tức Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng liền cười nhạt nói.
– Hiện tại bất kể là thành phố hay là huyện lý đều cổ vũ tuổi trẻ hóa cán bộ. Theo như tôi thấy, tuổi tác không thành vấn đề. Chỉ cần các đồng chí ấy có thực lực thì chúng ta nên cho các đồng chí ấy một cơ hội.
– Nhưng…
Quách Cẩm Tiêu dường như muốn nói thêm gì đó nhưng lại chạm phải ánh mắt của Trưởng phòng khiến trong lòng không khỏi kinh động. Nếu nói về trẻ tuổi thì ai trẻ hơn người đang chủ trì hội nghị này Trưởng Phòng Lương Thần? Y nhấn mạnh vào hai chữ trẻ tuổi chẳng khác nào chỉ vào Trưởng phòng. Suy nghĩ cẩn thận, y vội vàng giả lả cười nói.
– Chủ nhiệm Ngô nói thật hợp lý!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường quan lộ - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Update Phần 102 |
Ngày cập nhật | 14/04/2024 11:14 (GMT+7) |