Tống Ngọc Thục lúc này mới nói hôm qua có một người nam giới bỗng nhiên tìm đến cô ta, cắt ngón tay cho cô ta uống một giọt máu, cô ta lúc đó mới từ trạng thái ngơ ngơ ngác ngác tỉnh lại. Người vừa cao vừa gầy đó nói toàn bộ chân tướng cho cô ta, Tống Ngọc Thục sợ hãi, biết mình bị bạn trai tính kế, liền đau khổ cầu khẩn người kia cứu nàng. Người đó chỉ để lại một câu, bảo Tống Ngọc Thục tới tìm tôi, chỉ có tôi mới có thể giúp được nàng. Tôi bỗng nhiên ý thức được, người chỉ điểm cho Tống Ngọc Thục rất có thể là Nhất Sơ! Tôi lập tức lấy điện thoại ra, cho Tống Ngọc Thục nhìn qua ảnh chụp Nhất Sơ, cô ta lập tức nhận ra Nhất Sơ.
Tôi cười, trong lòng ấm áp, nhất định là lần trước tôi gọi điện cho Nhất Sơ, anh ta lo lắng cho tôi nên mới ngàn dặm xa xôi chạy đến. Chỉ là người đã tới, vì sao không gặp tôi đã rời đi rồi? Anh ta rốt cuộc đi đâu? Tôi lập tức bảo Tống Ngọc Thục không nên gấp gáp, sau đó gọi cho Nhất Sơ, anh ta nhất định biết nên làm như thế nào mới hàng phục được tấm gương đồng.
Không ngờ tiếng chuông điện thoại Nhất Sơ lại vang lên ở hành lang. Tôi giật nảy mình, lập tức chạy đi mở cửa. Cửa mở ra, tôi nhìn thấy Nhất Sơ trên vai khiêng một cô gái, sắc mặt lạnh lùng đi tới, trông thấy tôi liền nhẹ gật đầu. Tôi rất tò mò, người trên lưng Nhất Sơ là ai?
Tôi lập tức mở rộng cửa, Nhất Sơ đem cô gái ném trên ghế sofa, lúc này tôi mới phát hiện người này đúng là Tống nữ sĩ. Chuyện gì đã xảy ra? Tống nữ sĩ không phải đã chết rồi sao? Vậy Tống nữ sĩ này là thế nào? Tống nữ sĩ cùng Tống Ngọc Thục tình trạng rất giống nhau, đều là bẩn thỉu, quần áo tả tơi, rõ ràng là bộ dáng của kẻ ăn mày. Nhưng toàn thân cũng không có vết thương nào, nhìn giống như ngủ thiếp đi, an tường nằm trên ghế.
Tống Ngọc Thục trông thấy Tống nữ sĩ, lập tức khóc òa, nhào lên ôm chặt, hô to xin lỗi. Nhất Sơ ra hiệu cho tôi và Lý Mặt Rỗ kéo Tống Ngọc Thục ra, nhưng cô ta vẫn đang thống khổ, nhìn bộ dáng thật sự hối hận. Tôi vội vàng hỏi Nhất Sơ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với Tống nữ sĩ? Không phải đã bị lột da đốt thi rồi sao? Nhất Sơ lắc đầu, nói Tống nữ sĩ thật ra chưa chết, chỉ là bị cầm tù trong mật thất dưới mặt đất.
“Vậy người chết là ai?” – “Một tên ăn mày đầu đường xó chợ thôi.” Nhất Sơ nói “Đó là đối phương mê hoặc chúng ta, để chúng ta nghĩ Tống nữ sĩ đã chết.” – “Ừm?” Tôi nghi hoặc không thôi “Không phải là chỉ có đem người thân nhất làm cho chết dần chết mòn rồi rút linh hồn ra, mới có thể tạo thành Ký Sinh Quỷ Vương sao? Tống nữ sĩ còn sống, làm thế nào có được Ký Sinh Quỷ Vương?”
Nhất Sơ duỗi hai ngón tay lật mí mắt Tống nữ sĩ, cười lạnh nói “Anh xem thử hồn phách cô ta còn ở đó không.” Tôi nhìn thoáng qua hai mắt Tống nữ sĩ, lập tức giật mình. Con ngươi trong mắt cô ta hiện ra hình hồ lô, tựa hồ là muốn một phân thành hai, đây rõ ràng là trạng thái vô hồn.
Tôi không thể tưởng tượng nổi nhìn Nhất Sơ, Nhất Sơ giải thích “Rút linh hồn ra, nhưng đồng thời giữ cho nhục thân không bị hư thối, mới có thể tạo ra Ký Sinh Quỷ Vương lợi hại nhất! Tên ăn mày bị giết là dùng để giữ cho thân thể Tống nữ sĩ không bị hư thối.” Tôi bỗng nhiên hiểu rõ, người vô hồn không thể sống, hẳn là đối phương đem linh hồn tên ăn mày cương ngạnh ép vào trong nhục thân của Tống nữ sĩ? Ý nghĩ này làm tôi thất kinh toát mồ hôi lạnh cả người, nhưng nhìn ánh mắt Nhất Sơ, tôi biết lời giải thích nghe có vẻ hoang đường vừa rồi là chính xác.
“Mẹ nó.” Lý Mặt Rỗ đồng tình “Vì một Quỷ Vương mà không tiếc hại ba mạng người, tên khốn kiếp kia thật đúng là to gan! Tên ăn mày bị lột da rồi đốt xác chắc chắn sẽ biến thành lệ quỷ quấn lấy hắn.” – “Tên ăn mày kia không phải bị đốt xác, mà là bị ngâm sống trong axit cường toan, bị ăn mòn mất nhục thân chỉ còn lại lớp da. Sau đó dùng câu hồn thuật đặc thù, đem móc linh hồn ra…” Nhất Sơ nói.
Tôi và Lý Mặt Rỗ rụng rời chân tay. Tôi vội hỏi Nhất Sơ tiếp theo có tính toán gì.
Nhất Sơ nhìn Tống Ngọc Thục một chút “Tiếp theo cần Tống nhị tiểu thư toàn lực phối hợp với tôi.” Tống Ngọc Thục lập tức đồng ý, vì chị gái, cô ta nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì.
Nhất Sơ gật đầu, sau đó để tôi đưa Tống nữ sĩ vào phòng ngủ. Lúc đi ra, tôi thấy Nhất Sơ đang cầm gương đồng một cách cẩn thận. Tôi nhíu mày hỏi Nhất Sơ có biết tấm gương này không, lai lịch của nó là gì? Nhất Sơ như có điều suy nghĩ nói “Hiện tại chưa thể xác định.” Sau đó, anh ta ra hiệu cho Tống Ngọc Thục cởi áo.
Tống Ngọc Thục tựa hồ đã sớm quen với việc lõa thể trước mặt nam giới, không chút do dự cởi bỏ quần áo. Nhất Sơ cầm gương đồng soi vào gương mặt trên lưng Tống Ngọc Thục, đồng thời cắn ngón tay, trong miệng lẩm nhẩm, dùng máu dựa theo gương mặt trong gương vẽ ra hình dáng khuôn mặt.
Chợt có chuyện cổ quái, Tống Ngọc Thục bỗng nhiên toàn thân co quắp, giống như phát bệnh kinh phong, tôi có chút lo lắng nhìn Tống Ngọc Thục, sợ cô ả bị giày vò mà chết. Một lát sau, Tống Ngọc Thục chậm rãi xoay người, hai hàng lệ nóng theo khóe mắt chảy xuống “Đàn ông không có ai tốt cả!” Cô ta cắn răng, từng chữ từng chữ nói. Nghe giọng điệu này, rõ ràng là Tống nữ sĩ. Hẳn là Nhất Sơ đem hồn phách Tống nữ sĩ ép ra ngoài rồi?
Tôi nơm nớp lo sợ nhìn Tống Ngọc Thục, không biết người trước mặt rốt cuộc là ai. Nhất Sơ nói “Nói ngày sinh tháng đẻ cho tôi.” – “Hừ, tôi cho dù hồn phi phách tán cũng sẽ không để các người được như ý!” Tống nữ sĩ hừ lạnh một tiếng. Nhất Sơ khẽ chau mày “Không biết tốt xấu, tôi là tới cứu cô…” Tôi bước nhanh về phía trước nói “Tống nữ sĩ, chúng tôi thật sự là tới cứu cô, cho dù cô không để ý an nguy của mình, cũng phải nghĩ đến em gái chứ? Nếu như cô không phối hợp với chúng tôi, cô và em gái cô sẽ bị người khác luyện thành Ký Sinh Quỷ Vương, đến lúc đó không thể quay đầu lại, ngay cả đầu thai cũng không có cơ hội.”
Chung quy vẫn là máu mủ tình thâm, Tống nữ sĩ trầm mặc một hồi sau đó đồng ý. Thậm chí còn nói chỉ cần có thể để em gái bình an sống sót, dù cô ta có như thế nào cũng không hề gì. Nhất Sơ thản nhiên nói “Yên tâm đi! Tôi còn ở đây thì các người sẽ không có việc gì.” Tống nữ sĩ nói cho chúng tôi ngày sinh tháng đẻ của cô ta là ngày 22 tháng 6 năm 1990.
Vừa trông thấy ngày tháng này, Nhất Sơ sắc mặt thay đổi một chút, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn chòng chọc Tống nữ sĩ. Trong ấn tượng của tôi, Nhất Sơ trên mặt vĩnh viễn chỉ có hai loại biểu cảm, hoặc là ngây ngốc, hoặc là loại cảm xúc không cách nào biểu hiện được.
Vậy mà bây giờ anh ta thay đổi hẳn nét mặt, tôi đoán được ngày sinh của Tống nữ sĩ nhất định có vấn đề lớn liền vội hỏi Nhất Sơ tình hình thế nào? Nhất Sơ nói “Tôi có lẽ đã biết lai lịch tấm gương đồng này! Người kia sở dĩ muốn đem chị em họ Tống luyện thành Ký Sinh Quỷ Vương là để thế chỗ cho oan hồn ngàn năm bên trong gương đồng…”
Tôi còn muốn hỏi oan hồn ngàn năm kia là ai? Nhất Sơ lại khoát tay nói “Trước tiên giải quyết vấn đề trước mắt này đã.” Nói xong, Nhất Sơ ngậm một hớp nước phun lên gương đồng, gương mặt dùng máu vẽ trên gương đồng lập tức không còn nữa, mà Tống Ngọc Thục cũng hai mắt nhắm chặt, ngã lên ghế.
Nhưng cô ta rất nhanh đã tỉnh lại, lệ rơi đầy mặt, bứt tóc, đau lòng hét lớn “Chị, em có lỗi với chị!” Đoán chừng vừa rồi lời lẽ của Tống nữ sĩ đã đả động đến Tống Ngọc Thục. Nhất Sơ nói với tôi “Trương Cửu Lân, anh đi mua hắc kim phấn đi, tôi cần dùng.” – “Hắc kim phấn?” Tôi lần đầu tiên nghe tới từ này, cho nên không biết phải làm sao.
Nhất Sơ do dự một chút, cuối cùng móc ra một cuốn sổ nhỏ, trên đó ghi địa chỉ, một dãy số điện thoại, bảo tôi trực tiếp liên lạc với số điện thoại kia để mua hắc kim phấn. Tôi cũng không hỏi nhiều bèn đi luôn. Theo địa chỉ tôi tìm đến chợ đồ cổ phụ cận Phan Gia Viên. Ở một góc trong cùng của chợ tôi tìm được người bán hắc kim phấn.
Khi nhìn thấy người bán, tôi trợn tròn mắt, chẳng phải là trước đây khi tôi và Lý Mặt Rỗ xử lý tấm chăn kim hoa, gặp phải lão già đổi mệnh với chuột đó sao? Không ngờ Nhất Sơ để tôi tới tìm lão. Nhìn thấy lão lần nữa, tôi liền bần thần, rất lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Lão nhìn thấy tôi, lại không hề giật mình, giống như sớm biết tôi sẽ đến. Tôi biết rõ không nên ở lại nơi này lâu, biết được Nhất Sơ cử tôi tới, lão già rất nhanh liền mang cho tôi hắc kim phấn. Khi tôi nhìn thấy quá trình chế tạo hắc kim phấn, xém chút là nôn mửa. Cái gọi là hắc kim phấn, là đem một khối bột kim loại chì bên ngoài có màu đen ánh kim, cùng với xương chậu người chết trộn lẫn thành một khối, đập nát thành bột phấn.
Lão già tựa hồ thấy tôi không đủ buồn nôn, còn cố ý giải thích “Hắc kim phấn này có được không dễ, cần có chì nhất định phải lấy từ trong xác chết ra mới được. Còn có xương chậu, cũng nhất định phải là của người tự sát mà chết…”
Tôi cầm hắc kim phấn vội vàng trở về tìm Nhất Sơ, ở cùng một chỗ với lão già này, tôi cả người thầm hoảng sợ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/11/2020 11:36 (GMT+7) |