Lão Thái nói “Ai, con mẹ nó chứ sống tiếp có gì vui đâu? Mỗi ngày bị người ta sai vặt như chó, còn bị đạo diễn nhục mạ, ta sống khổ sở như thế làm gì.” Tôi nhìn ra lão Thái bị tiếng đàn khơi lên suy nghĩ tiêu cực. Nhưng chúng tôi có cái nhìn khác nhau. Trong thế giới của y, toàn thế giới đều có lỗi với y, cho nên đắm chìm trong đó y mới cảm thấy mình ủy khuất, nhân sinh tràn ngập đau khổ. Mà tôi thì có cái nhìn tích cực, cho nên sẽ thấy thế giới đẹp đẽ. Tôi lo lắng lão Thái sẽ nghĩ quẩn, cho nên quyết định trông chừng y cả đêm. Mà cây đàn đã bị lão Thái bẻ gãy, một đêm an tĩnh trôi qua cũng xuất hiện điều gì dị thường nữa.
Đến tận hừng đông, Lý mặt rỗ mới mỏi mệt đi tới, nặng nề nhìn tôi nói vong hồn tại sao lại phá hủy âm vật? Chẳng phải là phá bỏ nơi ở của mình sao? Tôi thở dài, tôi cũng không thể lý giải nổi hành động của đối phương. Tôi nhặt lại mảnh vỡ của cây đàn, đàn bị gãy đôi, dây đàn cũng bị đứt gần hết. Tôi gảy lên mấy sợi dây dàn chưa đứt, thanh âm phát ra lại khàn khàn mười phần khó nghe. Có lẽ tối qua cây đàn phát ra thanh âm cũng là do có linh tính.
Lý mặt rỗ hỏi tôi, tối nay còn có thể triệu hoán vong hồn trong cây đàn ra hay không? Nếu không được, chúng tôi làm sao để tìm Dạ Long Đạm? Theo lý thuyết thì cây đàn đã hỏng, vong hồn hẳn là nguyên khí đại thương, không biết còn có thể xuất ra không. Tôi đang đau đầu không biết nên xử lý như thế nào thì Nhất Sơ gọi điện tới. “Tin tức về Dạ Long Đạm, ta đã tìm thấy.” Nhất Sơ nói. Sao cơ? Tôi và Lý mặt rỗ rất hưng phấn vội hỏi Nhất Sơ xem Dạ Long Đạm rốt cuộc ở nơi nào? Nhất Sơ không nói mà lại hỏi chúng tôi xử lý cây đàn như thế nào.
Tôi lập tức kể lại từ đầu chí cuối chuyện đêm qua, sau đó lại bổ sung một câu “Hiện tại việc cấp bách là tìm Dạ Long Đạm! Về phần cây đàn, thực sự không được tôi sẽ mang theo bên người, trên đường đi tìm cách xử lý.” Nhất Sơ nói “Mang theo đi, trên đường hẳn là không có gì nguy hiểm đâu.” Nhất Sơ đã nói cây đàn sẽ không xảy ra vấn đề gì, tôi và Lý mặt rỗ nhẹ nhàng thở ra, lập tức đóng gói cây đàn rồi lái xe đến nơi hẹn Nhất Sơ.
Chúng tôi phải đi Vũ Hán. Vì thời gian đang gấp, chúng tôi muốn đi máy bay. Nhưng cân nhắc lại cuối cùng quyết định lái xe. Không nói cây đàn có thể gửi lên máy bay hay không, cho dù có thể gửi được, vạn nhất cây đàn giữa không trung lại phát cuồng, ảnh hưởng đến phi công thì thảm rồi, nói không chừng máy bay rơi thì toi. Tôi và Lý mặt rỗ ngựa không ngừng vó, thay phiên nhau lái xe. Nhưng nghỉ ngơi trên xe cũng không thoải mái, dù sao chúng tôi cũng phải đề phòng cây đàn.
Cũng may, cây đàn trên đường đi giống như tử vật, rất yên lặng, không phát sinh bất cứ dị thường nào. Đến Vũ Hán, chúng tôi lên taxi đi thẳng tới Vũ bá thôn tìm Nhất Sơ. Nhất Sơ đưa chúng tôi đến một ngôi nhà, Trong nhà chỉ có một tên lưu manh rất lạnh lùng. Lý mặt rỗ cũng không nhiều lời, trực tiếp mở miệng hỏi Dạ Long Đạm ở đâu? Nhất Sơ nháy mắt với chúng tôi, ra hiệu chúng tôi đừng nói nhiều, tôi biết muốn lấy được Dạ Long Đạm không đơn giản như vậy. Tôi lập tức bảo Lý mặt rỗ ngậm miệng, sau đó tìm cơ hội nói chuyện với Nhất Sơ.
Nhất Sơ đưa cho tên lưu manh kia một tờ giấy, bảo hắn ra ngoài chuẩn bị đồ vật ban đêm cần dùng. Tên lưu manh như bị câm, cổ họng phát ra thanh âm rất khó nghe “Được.” Tôi lúc này mới nhìn thoáng qua y. Tóc hoa râm, bẩn thỉu, quần áo tả tơi, xú khí đầy trời, không biết y bao lâu rồi chưa tắm. Y vừa rời đi, Lý mặt rỗ không kịp chờ đợi hỏi Nhất Sơ, Dạ Long Đạm rốt cuộc ở đâu. Nhất Sơ không đáp chỉ bảo chúng tôi lấy cây đàn ra.
Tôi lập tức làm theo, lấy cái bao đựng cây đàn xuống, Nhất Sơ lấy từ trên tường xuống một cây rìu, đặt bên cạnh cây đàn, đứng một bên lẳng lặng thưởng thức “Các ngươi có biết một số loại âm vật là trời sinh một cặp. Ở cùng một chỗ, có thể phù hộ người ta được bình an, tách ra lại biến thành âm vật hại người.” Tôi tựa hồ hiểu ý của Nhất Sơ, hẳn là cây đàn và cây rìu là một đôi?
Lúc tôi mới vào nghề gặp phải đôi giày thêu, cũng là một đôi. Nhưng đôi giày thêu vốn là trái phải một cặp, thiếu một cái cũng không được. Nhưng cây đàn và cây rìu thì có liên quan gì đâu? Một cái là vật nho nhã dành cho nữ nhân và văn sĩ, một cái là dụng cụ của người lao động…
Tôi hỏi Nhất Sơ về ý nghĩa trong đó. Nhất Sơ bảo chúng tôi ngồi xuống, hắn tinh tế quan sát cây đàn, nhẹ nhàng gảy một chút, cây đàn phát ra thanh âm có chút linh động. “Câu chuyện Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ, các ngươi đều nghe qua rồi chứ?” Nhất Sơ nói. Đúng là một câu làm tỉnh người trong mộng, Nhất Sơ nhắc đến hai người này, tôi lập tức hiểu ra, chuyện rõ ràng như vậy, tôi sao lại không nghĩ tới? Bá Nha quẳng đàn cảm tạ tri âm, là điển cố nổi danh trong lịch sử Trung Quốc! Từ “tri âm” cũng bởi vậy mà được biết đến.
Năm đó Bá Nha cầm kỹ hơn người, chấn kinh cả nước, hắn đàn tấu từ khúc như cao sơn lưu thủy, như gió thổi cỏ lay, mỗi một tiếng đàn đều khiến cho người nghe tâm thần thanh thản, rất nhiều người tán tụng. Nhưng hắn lại mỗi ngày rầu rĩ không vui, cảm thấy không ai có thể chân chính hiểu được khúc nhạc của hắn. Ngày hôm đó hắn đi tới một dòng suối nhỏ trong núi, không khỏi đại phát nhã hứng, liền tấu một khúc “Cao sơn lưu thủy”, mà lúc này mới phát hiện có một tiều phu nghe đến nhập thần. Bị Bá Nha phát hiện, tiều phu lập tức ngượng ngùng nói “Tiên sinh cầm kỹ hơn người, ta nhịn không được đắm chìm trong đó, thật có lỗi.”
Bá Nha trong lòng khinh thường, thầm nghĩ một tên tiều phu có thể nào nghe hiểu được tiếng đàn? Nhưng Chung Tử Kỳ lại đem cấu tạo ý cảnh của từ khúc nói ra, dùng ngôn ngữ hình tượng biểu đạt, xiết như nước sông lớn, nhẹ nhàng chậm chạp như dòng suối nhỏ, cao như đỉnh núi, trầm thấp như mặt đất.
Bá Nha giật mình, hai người trò chuyện vui vẻ, từ đó liền trở thành bằng hữu không chuyện gì không nói, gọi nhau hai tiếng huynh đệ, đồng thời hẹn nhau năm sau ngày Trung thu, hai người không gặp không về! Nhưng Trung thu năm sau, Bá Nha đến nơi lại không thấy Chung Tử Kỳ. Nghe tin mới biết được Chung Tử Kỳ đã bệnh nặng qua đời, mà thi thể lại chôn ở nơi mà hai người hẹn nhau, bên cạnh dòng suối nhỏ, chờ mong năm sau ở dưới đất có thể được nghe lại tiếng đàn mỹ diệu của Bá Nha. Bá Nha trong lòng đau xót, ai thán không thôi, ngồi trước phần mộ Chung Tử Kỳ gảy một khúc nhạc. Khúc nhạc trầm thấp sầu bi, làm lòng người tổn thương, ruột gan đứt từng khúc.
Đàn tấu xong không có lão hữu thưởng thức, Bá Nha trong lòng tiếc hận liền đập vỡ cây đàn. Không có Chung Tử Kỳ thưởng thức, ta đánh đàn cho ai nghe đây? Từ đó về sau, Bá Nha cũng không đánh đàn nữa. Hắn vì lão hữu mất đi mà đau lòng, liền đem cây đàn chôn bên cạnh mộ Chung Tử Kỳ, hẹn sau khi chết sẽ táng ở đây, cùng lão hữu nâng cốc thưởng trăng. Lúc ấy Bá Nha là đại phu cao quý của Tấn quốc, trong tay có một viên Dạ Long Đạm do Tấn Vương ban thưởng, hắn biết được Dạ Long Đạm có thể câu thông âm dương, liền chôn Dạ Long Đạm vào trong mộ Chung Tử Kỳ, mong lão hữu có thể chờ mình cùng nhau chung đường xuống hoàng tuyền.
Đây là dã sử nói về lần cuối Dạ Long Đạm xuất hiện, Nhất Sơ trong lúc vô tình nghe được từ miệng một lão tiền bối.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/11/2020 11:36 (GMT+7) |