Lý mặt rỗ bắt lấy dây điện sau lưng cương thi, kéo mạnh về phía sau, không ngờ cương thi đột nhiên quay người lại, lập tức đẩy ngã Lý mặt rỗ, làm toàn bộ căn phòng thành một mớ hỗn độn. Lão Lý bị cương thi đuổi chạy tới chạy lui trong phòng, thoi thóp hô cứu mạng. Tôi nắm cây chổi, chuẩn bị ra đòn, nhưng cương thi tốc độ quá nhanh, nhất thời không thể ra tay. Dây điện không biết bị vướng vào cái gì, thừa dịp cương thi dừng lại một chút, tôi giơ cây chổi lên cao, nhắm vào đầu cương thi giáng xuống, cây chổi làm bằng hợp kim nhôm đã bị đánh gãy. Cương thi bực bội, hai tay bóp cổ tôi, tôi ngạt thở đỏ mặt tía tai. “Trương gia tiểu ca, ta tới giúp ngươi!” Lý mặt rỗ đứng lên, tiếp tục kéo dây điện về phía sau, cương thi ngước cổ, trong cổ họng phát ra tiếng gầm rú, hai tay ở giữa không trung tóm loạn. Tràng diện này y như trong phim Lâm Chánh Anh đấu cương thi, mỗi lần đến cuối cùng đều phải vật lộn với cương thi một trận, mỗi lần xem tôi đều xem say sưa ngon lành, tự mình thể nghiệm mới biết khổ cực thế nào.
“Trương gia tiểu ca, ta không chịu nổi rồi, ngươi có pháp bảo gì nhanh lấy ra a.” Lý mặt rỗ kêu rên. “Ngươi còn có mặt mũi mà nói à! Cố chống đỡ, ta vào bếp lấy đồ.” Tôi vừa quay người lại liền phát hiện một họng súng chĩa vào tôi, tôi vô thức giơ hai tay lên. Nữ nhân kia không biết từ lúc nào đã đi xuống lầu, mặc dù trên người đang rỉ máu nhưng trong mắt tràn đầy sát khí “Là ngươi giết hắn? Là ngươi giết Đại Long?” – “Không phải ta!” Tôi run rẩy trả lời. Nữ nhân chuyển hướng sang Lý mặt rỗ, còn chưa hỏi, Lý mặt rỗ đã liên tiếp khoát tay “Không phải ta! Là hắn! Là hắn!” Vừa nói lão Lý vừa đem chỉ về phía cương thi. “Ta giết ngươi.” Nữ nhân cắn răng bóp cò súng, đoàng đoàng mấy phát, chấn động làm màng nhĩ của tôi muốn rách ra, trên người cương thi đã có mấy cái lỗ lớn. Cương thi thống khổ gào lên, đột nhiên bộc phát sức lực, kéo đứt dây điện, sau đó nhảy vọt về phía nữ nhân, đè cô ta xuống đất cắn xé, nữ nhân liều mạng giãy giụa, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong phòng.
“Trương ca!” Lúc này Tiểu Nguyệt chạy vào, cầm trong tay mấy lá Trấn Thi Phù còn lành lặn nhặt dưới sân, tôi cầm lấy dán lên lưng cương thi, cương thi rốt cục đã bất động. Chúng tôi đẩy cương thi ra, yết hầu nữ nhân đã bị cắn đứt, lộ ra hai cái lỗ lớn, hai mắt trợn cô ta lên, đã chết. Thấy cảnh này, trong lòng tôi rất áy náy. “Nhanh rời khỏi đây, đợi chút nữa cảnh sát tới không giải thích được đâu.” Tôi vừa dứt lời, chợt có tiếng ô tô nổ máy ở gần đó, ngoài cửa sổ có một ánh lửa chiếu sáng bầu trời đêm. Hỏng bét, tên giả mạo kia không phải đã làm gì xe của chúng tôi đấy chứ? Chúng tôi chạy đến chỗ dừng xe, trông thấy xe của cảnh sát Lương nghênh ngang rời đi, búp bê có âm linh của phụ tử Ngao Bái đã bị y đốt cháy. Tôi đang chuẩn bị nổ máy xe ô tô, lại phát hiện lốp xe bị đâm thủng. “Tên vương bát đản này!” Tôi hung tợn mắng một tiếng. “Cảnh sát Lương sao lại biến thành cương thi, người lái xe là ai?” Tiểu Nguyệt hỏi. “Còn phải nói, cương thi chính là cảnh sát Lương, kẻ cùng chúng ta hành động là tên giả mạo, hắn có thể đã dùng thuật dịch dung. Ta đoán y muốn lợi dụng chúng ta tìm đến Thần Tử Cổ.” Tôi nói. Bị người chơi một vố khiến trong lòng tôi rất khó chịu.
“Các ngươi đi theo ta.” Ngay lúc này, thanh âm của một đứa bé từ đằng xa truyền đến, chúng tôi nhìn về phía tiếng nói, phát hiện một tiểu đạo đồng bím tóc sừng dê đáng yêu đang ngoắc ngoắc. Tôi vui mừng quá đỗi, đây chính là tùy tùng của Nhất Sơ, hắn tới, vậy Nhất Sơ khẳng định ở gần đây. Lúc này, cửa thôn có tiếng còi cảnh sát chói tai, chúng tôi lập tức đi theo tiểu đạo đồng. Tiểu đạo đồng nhảy nhót phía trước đưa chúng tôi đi vào trong rừng cây, chúng tôi theo sát phía sau, trong rừng cây không có một tia sáng, chỉ có thể loáng thoáng thấy một tiểu gia hỏa ở phía trước, tốc độ của hắn rất nhanh, ba người chúng tôi ở phía sau chạy thở không ra hơi mới miễn cưỡng đuổi kịp. Lý mặt rỗ chịu hết nổi, hỏi “Ta nói này tiểu tổ tông, ngươi rốt cuộc muốn đưa bọn ta đi đâu?” – “Nhanh nhanh, sư huynh đang chờ các ngươi.” Tiểu đạo đồng dừng lại, chỉ một phía, nơi đó như có ánh đèn lóe lên, sau đó lại tiếp tục đưa chúng tôi chạy trong bóng đêm.
Đoạn đường này chúng tôi đi rất chật vật, quần áo bị nhánh cây kéo rách, Tiểu Nguyệt còn xém chút bị ngã. Cuối cùng đã đi qua mảnh rừng, chúng tôi thở hồng hộc, phía trước là một sườn núi nhỏ, tiểu đạo đồng đi tới đó như giẫm trên đất bằng, nhìn qua có vẻ rất nhẹ nhàng. Tôi biết hắn là quỷ hồn do Nhất Sơ thu dưỡng, quỷ hồn đi đường tự nhiên là không có gì trở ngại. Dưới sườn núi, chúng tôi đi tới đến một con đường hoang vắng, bên đường có một chiếc xe thể thao, trong xe đèn sáng, người cầm lái là Nhất Sơ. Tôi chỉ biết là hắn rất giàu, nhưng hắn bình thường luôn có vẻ tiên phong đạo cốt, lần đầu thấy hắn lái xe sang, tôi không khỏi hai mắt tỏa sáng. Nhưng tôi lại cảm thấy người với người khí chất khác biệt, nếu là tôi hay Lý mặt rỗ ngồi lên loại xe sang trọng này, người khác nhất định sẽ cho chúng tôi là loại nhà giàu mới nổi. Nhất Sơ mở cửa, bảo chúng tôi lên xe. Chúng tôi vừa vào trong xe, Nhất Sơ đã ném một cái túi vải cho tôi, bên trong có gạo nếp, Tiểu Nguyệt nói tôi bị thương, tôi sờ sờ cổ, trên ngón tay có dính chút máu đen, có thể là vừa rồi bị móng tay cương thi cào trúng. Tôi mau chóng lấy gạo nếp để tiêu độc vết thương.
Lý mặt rỗ ngồi ghế trước, bên này sờ bên kia đụng, hỏi Nhất Sơ xe này bao nhiêu tiền, ở đại lục có chỗ bảo dưỡng không? Nhất Sơ không để ý tới hắn, chỉ đưa tay điều chỉnh kính chiếu hậu, từ trong kính có thể thấy ánh mắt của hắn. “Tiểu đạo đồng đâu, sao hắn không lên xe?” Tiểu Nguyệt hỏi. “Ta thu lại rồi.” Nhất Sơ lạnh nhạt nói. “Thu lại?” Tiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn tôi, tôi thở dài, nói khi trở về sẽ giải thích sau. “Đúng rồi Nhất Sơ, sao ngươi lại ở đây?” Tôi hỏi. “Đây chính là chuyện ta muốn hỏi chuyện các ngươi, ta được người nhờ vả, luôn truy tìm Thần Tử Cổ, không ngờ lại gặp các ngươi.” Nhất Sơ nói. “Vậy sao ngươi không sớm hiện thân một chút, chúng ta xém chút bị cương thi chơi chết rồi.” Lý mặt rỗ nói. “Người kia luôn ở cùng các ngươi, ta sợ kinh động đến y cho nên không hiện thân, hiện giờ thời cơ đã chín muồi.” Nhất Sơ đáp. “Người kia, ý ngươi nói là cảnh sát Lương giả?” Tôi hỏi. Nhất Sơ nhẹ gật đầu “Tên thật của y là Trình Tiểu Hổ, là đệ đệ của Trình Đại Long!”
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.cc/dan-buon-do-am-quyen-2/
Nhất Sơ nói lúc Trình thị huynh đệ còn nhỏ thì phụ mẫu đã mất, vì kiếm ăn mà hai huynh đệ đã nếm trải đủ ngọt bùi cay đắng của xã hội này, dần dần sa vào tà đạo, bắt đầu phạm pháp, từ trộm vặt móc túi đến giết người phóng hỏa, càng làm càng lớn. Bọn hắn phạm tội không ít nhưng vẫn luôn ung dung ngoài vòng pháp luật, có một lần bọn hắn giữ thi thể trong xe bị một hình cảnh cản lại kiểm tra, vì trốn tránh bọn họ đã giết viên cảnh sát kia, người đó chính là Lương Khiếu Nguyệt! Trình Tiểu Hổ linh cơ khẽ động, lột da mặt của Lương Khiếu Nguyệt, dùng dược thủy xử lý rồi đeo lên mặt, lúc trước y đã từng học thuật dịch dung, có thể bắt chước hành vi cử chỉ của một người giống như đúc. Thế là Trình Tiểu Hổ liền giả mạo Lương Khiếu Nguyệt trà trộn vào đội hình cảnh, diễn Vô Gian Đạo ngoài đời thực. Từ đó về sau, mỗi lần Trình Đại Long gây án tại khu vực mà cảnh sát Lương quản hạt, cảnh sát đều đến chậm một bước, hai huynh đệ vì vậy mà phát tài lớn.
Về sau có một ngày, Trình Đại Long bắt gặp Trình Tiểu Hổ tư thông với vợ mình, hai người cãi vã ầm ĩ một trận. Trình Tiểu Hổ thích tẩu tử đã lâu, muốn lợi dụng thân phận cảnh sát diệt trừ ca ca, có một lần y hạ gian kế, bắn ca ca mấy phát, làm ca ca y phải nhảy vào cống ngầm. Mâu thuẫn lên tới cực đỉnh. Trình Đại Long biết với khả năng của hắn bây giờ thì đấu không lại đệ đệ, bèn đào trong mộ tổ ra Thần Tử Cổ, dự định cá chết lưới rách. Nhưng mà đến cuối cùng, đệ đệ hắn vẫn cao tay hơn, giết chết ca ca. Nghe Nhất Sơ nói xong, tôi mới ý thức được, tài liệu cảnh sát Lương cầm tới là giả, mục đích đúng là muốn lừa chúng tôi đến giúp y diệt trừ Trình Đại Long, lòng lang dạ thú, thật là khiến người ta cười chê. Tiểu Nguyệt đưa ra nghi vấn “Không đúng, Trương ca không phải nói Khang Hi năm đó cảm thấy Thần Tử Cổ là vật bất tường, đã phái người đem giấu Thần Tử Cổ trong Trường Bạch Sơn sao?”
Nhất Sơ giải thích “Tổ tiên Trình gia là ngự tiền thị vệ phụ trách áp tải Thần Tử Cổ, nhưng hắn nổi lòng tham, giết chết những người khác, chiếm Thần Tử Cổ làm của riêng. Hắn trà trộn vào dân gian, dựa vào sức mạnh của Thần Tử Cổ hưởng thụ vinh hoa phú quý, thế nhưng tiệc vui chóng tàn, lực phản phệ của Thần Tử Cổ quá cường đại, giày vò hắn sống không bằng chết, lúc lâm chung hắn mới yêu cầu con cháu chôn Thần Tử Cổ cùng hắn, vĩnh viễn không được động tới.” – “Thật sự là tác nghiệt mà, loại âm vật hại người hại mình này…” Lý mặt rỗ vỗ đùi cảm khái nói “Mẹ nhà nó rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền a!” Tôi tràn ngập khinh bỉ trừng mắt liếc hắn một cái. “Ta có thể giúp bọn ngươi tìm Thần Tử Cổ về, nhưng có một điều kiện.” Nhất Sơ nói. “Mười điều kiện cũng không có vấn đề gì, ta hiện giờ chỉ muốn bắt được tên cảnh sát Lương giả mạo, đánh một trận cho hả cơn giận này.” Tôi nói. “Khi sự tình kết thúc, Thần Tử Cổ nhất định phải bán cho người ta chỉ định.” Nhất Sơ lạnh lùng nói.
“Người ủy thác ngươi sao?” Tôi hỏi. Nhất Sơ nhẹ gật đầu, tôi lại hỏi “Người đó lai lịch thế nào?” Lần này, Nhất Sơ chỉ từ tốn nói “Có quan hệ mật thiết với Thần Tử Cổ.” – “Được, vậy chúng ta mau hành động, Trình Tiểu Hổ hẳn là chưa đi xa!” Tôi nói. Nhất Sơ vẫn ngồi đó bất động, tôi hỏi hắn sao không đi? Hắn nói hắn không biết lái xe. Tôi xém chút phun máu ra xe, vậy hắn rốt cuộc làm thế nào đưa xe tới đây được? Lý mặt rỗ đã sớm xoa tay muốn thử, thế là liền đổi chỗ với Nhất Sơ, sau khi khởi động xe, tiếng động cơ truyền đến, Lý mặt rỗ chậc chậc tán thưởng “Xe sang đúng là không giống xe thường, tiếng động cơ nghe lại êm tai như thế.” Không biết hắn lấy ở đâu ra một cặp kính râm, tôi chửi ầm lên, bảo hắn đừng ra vẻ nữa, giờ là ban đêm, lại là ngoại ô, cẩn thận lái xe đâm chết người. Lý mặt rỗ lúc này mới tháo kính, hết sức chuyên chú lái xe. Sau khi vào đường cao tốc, Lý mặt rỗ không biết phải lái đi đâu, Nhất Sơ thỉnh thoảng lại chỉ đường, dường như hắn có cách gì đó theo dõi Trình Tiểu Hổ, thủ đoạn của Nhất Sơ tôi đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa. Nửa giờ sau, Tiểu Nguyệt đã ngủ thiếp đi trong ngực tôi, lúc này chúng tôi đã đuổi kịp Trình Tiểu Hổ.
“Thằng cháu này định đi đâu đây? Về cục cảnh sát sao?” Lý mặt rỗ hỏi. “Không thể, thi thể cảnh sát Lương ở trong biệt thự, chút nữa cảnh sát đến sẽ phát hiện ra, y trở về chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao, có thể là y định lẩn trốn.” Tôi nói. Hai xe duy trì khoảng cách hai mươi mét, Trình Tiểu Hổ đột nhiên rẽ vào một ngã ba, có thể là y đã phát hiện ra có người theo dõi. Theo chừng mười phút, Lý mặt rỗ định vượt qua, đằng sau đột nhiên có một cảnh sát giao thông đi xe máy tới gần. “Không xong, thằng cháu trai này gọi cảnh sát giao thông tới.” Lý mặt rỗ hỏi Nhất Sơ có cách gì đuổi cảnh sát giao thông đi không, hắn chỉ lắc đầu, Nhất Sơ mặc dù nhiều thủ đoạn nhưng cũng không có cách đối phó với người sống. Đây không phải như trong phim điện ảnh, chúng tôi cũng không thể đua xe với cảnh sát giao thông, cuối cùng đành phải dừng xe lại. Cảnh sát giao thông tới kiểm tra bằng lái, thẻ căn cước, còn hỏi chúng tôi đang làm gì, Lý mặt rỗ nói là đi tham gia lễ cưới bạn học, cảnh sát giao thông cũng không tin. Nhìn vào trong xe hỏi chúng tôi có phải đi cùng nhau không. “Đúng a, chúng ta đều là bạn học, ta lưu ban mấy năm cho nên nhìn qua già hơn một chút, không tin ngươi hỏi bọn hắn.” Lý mặt rỗ cười rạng rỡ nói.
Cảnh sát giao thông cuối cùng cũng cho đi, nhưng chúng tôi đã mất dấu Trình Tiểu Hổ, Nhất Sơ nói không sao, dù y chạy đến chân trời góc biển cũng đuổi được. Tôi cũng chả biết chân trời góc biển là chỗ nào, chỉ lo Trình Tiểu Hổ thật sự sẽ chạy tới đó… Bốn phía tối mịt, một mảnh trong yên tĩnh, trên đường chỉ có xe của chúng tôi đang chạy. Lúc này Tiểu Nguyệt đã tỉnh, dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói “Cánh rừng cây này có bầu không khí thật quỷ dị a.” – “Nơi này là rừng tự sát!” Tôi nói. “Cái gì?” Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt giật mình. Rất lâu trước kia tôi đã nghe nói, khu vực Vũ Hán giáp Hoàng Cương có một khu rừng kỳ quái, không biết từ bao giờ thường xuyên có người thất tình đến đây tự sát, dần dà các loại truyền thuyết kỳ quái cũng được lưu truyền. Quả nhiên, phía trước có xe của Trình Tiểu Hổ, hắn đã tiến vào rừng tự sát. Lý mặt rỗ dừng xe lại, nơm nớp lo sợ hỏi tôi “Trương gia tiểu ca, chúng ta thật sự phải vào rừng ư? Ta nghĩ, cái trống nát này cũng chỉ giá trị hơn hai mươi vạn, ta không tham lam, không kiếm số tiền đó.”
“Lần đầu tiên thấy ngươi có cốt khí như thế.” Tôi cười nói. “Đúng vậy a, làm người không thể quá để tâm vào chuyện vụn vặt, nên bỏ thì bỏ, ngươi nói đúng không, Nhất Sơ…” Lý mặt rỗ nhìn lại, Nhất Sơ đã xuống xe, sau đó tôi và Tiểu Nguyệt cũng xuống xe, Lý mặt rỗ nói muốn ở lại trông xe, xe sang trăm vạn tệ mà ném đi sao được, nói gì cũng không chịu xuống xe. Nhất Sơ nhặt chút đất lên ngửi nói “Nơi này âm khí thật nặng.” Trong rừng cây u tĩnh, cành cây đan vào nhau, không có chút ánh sáng, cảm giác tựa như đứng trước vực sâu, trong rừng thỉnh thoảng có tiếng quỷ dị không nói lên lời, khiến người ta run sợ. Nói thật, đêm hôm khuya khoắt bảo tôi đến nơi này, trong lòng đúng là không muốn. Tiểu Nguyệt cũng nắm chặt tay tôi, xem ra nàng rất sợ hãi, nhưng trên mặt lại có nét hưng phấn. Dưới cái nhìn của nàng, nơi nào có tôi nơi ấy an toàn. “Chúng ta bây giờ tiến vào sao?” Tôi hỏi Nhất Sơ. “Ừm, càng nhanh càng tốt, y hiện giờ vẫn chưa thể khống chế Thần Tử Cổ giống ca ca y, chờ khi y nắm giữ được phương pháp, chúng ta sẽ không có cơ hội…” Nói xong, Nhất Sơ giẫm lá rụng trên mặt đất đi về phía rừng sâu.
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.cc/dan-buon-do-am-quyen-2/
Chúng tôi vừa mới tiến vào rừng không bao lâu, Lý mặt rỗ đã vội vã đuổi theo, tôi hỏi hắn không phải mới vừa nói cái gì mà thà chết không đi hay sao? Lý mặt rỗ ngượng ngùng nói, mình cũng là người biết nghĩa khí trọng cảm tình nha. Cuối cùng tôi ép hỏi hắn mới nói, chúng tôi vừa đi không bao lâu, đột nhiên có một nữ nhân gõ cửa xe, hắn nhìn ngoài trông thấy một gương mặt quỷ khí âm trầm đang cười với hắn, hắn sợ hãi nên mau chóng đuổi theo. Trong rừng tĩnh mịch, tiếng cú mèo cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng bốn người chúng tôi dẫm lên lá rụng. Lúc trước tôi từng nghe trên thời sự đưa tin về rừng tự sát, hàng năm có mấy chục người tới đây tự sát, thường có thi thể, đương nhiên cũng không thiếu người trẻ tuổi tiến vào thám hiểm. Cánh rừng này tựa hồ có một loại ma lực không nói ra được, thường xuyên có người mất tích bí ẩn, đã từng có đoàn thám hiểm tới đây nhưng cuối cùng chỉ có một nữ nhân đi ra, cô ta lúc ấy đã thần trí thất thường, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đang đi, Tiểu Nguyệt đột nhiên nắm chặt cánh tay tôi, trầm giọng nói “Trương ca, huynh không cảm thấy nhiệt độ hạ xuống hay sao?” Bốn phía đột nhiên dâng lên sương mù trắng xóa, quá mười mét đã không thấy rõ người, đột nhiên có một bàn tay vỗ lên vai phải tôi, sau lưng có tiếng của Lý mặt rỗ “Tiểu ca, mượn hộp quẹt.” – “Lý mặt rỗ, ngươi không phải đang cai thuốc sao?” Tôi đang muốn quay đầu, Nhất Sơ chợt quát lên chói tai “Đừng nhìn phía sau!” Lúc tôi lấy lại tinh thần, phát hiện Lý mặt rỗ đi bên cạnh tôi, mờ mịt nhìn tôi “Vừa rồi ta nói chuyện với ngươi sao?” Ngay sau đó, cái tay kia lại vỗ lên vai trái tôi, lần này thanh âm lại biến thành một nữ nhân xa lạ “Giúp ta với, không tìm thấy con ta đâu cả…” Tôi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, liều mạng niệm Đạo Đức Kinh. Thanh âm kia luôn đi theo tôi, không ngừng nói “Van cầu ngươi giúp tìm con ta với.” Nói rồi khóc thút thít, làm người ta sợ hãi. Tôi chú ý thấy Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt sắc mặt trắng bệch, bàn tay Tiểu Nguyệt lạnh buốt, có lẽ cũng như tôi đã nghe được âm thanh ấy, sương mù ở đây hẳn là một loại chướng khí nào đó có thể làm nhiễu giác quan.
“A, có người chết!” Tiểu Nguyệt kêu một tiếng, chỉ về phía một gốc cây hòe lớn, trên nhánh cây có một nam nhân mặc quần áo thể thao treo cổ, đại khái đã chết hơn một tháng, hai chân trần đã đen như mực. Nhất Sơ ngồi xổm, dùng nhánh cây lấy một đôi giày thể thao ố vàng từ trong lá rụng ra. Hắn móc trong ngực ra một xấp giấy vàng, xoè ra như một cây quạt, “Phốc” một tiếng, trên giấy xuất hiện một ngọn lửa màu lam, tuyệt chiêu này thật là soái vô cùng. Giấy vàng đã cháy hết, Nhất Sơ mới nhét giấy vàng vào trong giày thể thao, đồng thời miệng thì thào lẩm bẩm cái gì đó. Một cơn gió lốc cuốn tàn giấy trong giày về phía ngọn cây, tôi ngẩng đầu nhìn đến khi không thấy nữa mới thôi. “Vừa rồi có một nam nhân đi qua đây sao?” Nhất Sơ hỏi. Qua mấy giây, đường chỉ ở miệng giày đột nhiên nứt ra, khép mở mấy lần, tựa như đang gật đầu. Ba người chúng tôi bị một màn này khuất phục triệt để. “Trên người hắn sát khí rất nặng?” Nhất Sơ lại hỏi. Chiếc giày lần nữa gật đầu. “Đưa chúng ta đi tìm hắn được không?” Lần này, chiếc giày lại lung lay, tựa như lắc đầu.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi, sau đó sẽ đốt vàng mã cho ngươi.” Nhất Sơ nói. Chiếc giày không trả lời, dường như đang do dự, sau đó đột nhiên như có một đôi chân vô hình đeo vào, một trái một phải bước đi vào sâu trong rừng. “Ngươi làm như thế nào vậy?” Lý mặt rỗ kinh ngạc hỏi. “Ta chẳng làm gì cả, bản thân nó đã là âm vật.” Nhất Sơ lạnh nhạt nói rồi quay người đuổi theo đôi giày kia. “Âm vật? Đồ vật hiện đại cũng có thể là âm vật?” Lý mặt rỗ khó hiểu. Tôi thì hiểu rõ, âm vật về bản chất là vật có âm linh sống nhờ, vật có lịch sử lâu đời cũng là âm vật, mà vật vừa mới thành hình cũng là âm vật. Bởi vì loại âm vật này cấp bậc tương đối thấp, cho nên không cần ra sức nhiều, chỉ cần đốt tiền giấy là có thể nhờ nó làm việc cho mình. “Đuổi theo!” Nhất Sơ nói. Chúng tôi đi theo đôi giày thể thao, dần dần đã ra khỏi phạm vi sương trắng bao phủ. Không biết đi bao lâu, giày thể thao dừng lại bên cạnh một cây đại thụ, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của một nam một nữ từ một gốc đại thụ khác truyền tới.
“Tiểu Mỹ, tha thứ cho đồ bỏ đi như anh, kiếp sau anh nhất định cưới em.” – “Đừng nói nữa, Tiểu Húc, em yêu anh.” – “Anh cũng yêu em.” Sau đó là tiếng tảng đá lăn ra, tôi chợt nghĩ không xong rồi, có người treo cổ tự sát, thế là vội vàng chạy về phía đó. Chỉ thấy một đôi tình lữ trẻ tuổi đang treo cổ trên cây, còn đang giãy giụa, tôi gọi Lý mặt rỗ tới phụ một tay, đỡ họ xuống. Ai ngờ cô bé kia được cứu thì lại cào cấu, mắng lớn “Ai bảo các ngươi lo chuyện bao đồng! Ai bảo các ngươi lo chuyện bao đồng! Ta chết thì liên quan gì đến các ngươi?” – “Ha ha, còn không biết ơn? Ta thật không hiểu bọn trẻ các ngươi, tuổi còn trẻ, có gì mà nghĩ không thông, trời sập xuống còn đỡ được, tại sao phải tự sát?” Lý mặt rỗ nói. “Ai cần ngươi lo a, xú đại thúc!” Cô bé hung tợn trả lời, trang phục của cô bé tương đối lạ, một bên tóc rất dài một bên cơ hồ là trọc lóc, mặc áo khoác da đen, đeo găng tay xỏ ngón. Thằng nhóc thì nhìn qua có vẻ văn nhược, đeo kính dày như đít chai, vai đeo ba lô. Tiểu Nguyệt hỏi “Tiểu muội muội, các ngươi có chuyện gì khó xử sao? Nói ra xem tỷ tỷ có thể giúp được các ngươi không.” Cô bé nói “Không phải chuyện của ngươi, a di!” (Dì, thím).
Cô bé hỏi Lý mặt rỗ có thuốc lá không, Lý mặt rỗ nói không có, cô bé lấy kẹo cao su ra ăn. Tôi đột nhiên phát hiện ra trên người cậu bé kia lộ ra âm khí rất nặng, người sắp chết có âm khí thì rất bình thường, nhưng cũng là đến tự sát mà cô bé kia lại không có âm khí. Tôi chợt nhìn Nhất Sơ một cái, phát hiện hắn cũng đang nhìn tôi, còn khẽ lắc đầu, tựa hồ đang cảnh cáo tôi. “Các ngươi là bạn học sao? Học trường nào?” Tiểu Nguyệt hỏi. Cậu nhóc nói “A di, chúng ta ở gần đây, hai chúng ta thật lòng yêu nhau, nhưng cha cô ấy không cho phép, sau đó chúng ta đã bỏ trốn. Ở bên ngoài thực sự không sống được nữa, đành phải tới đây tự sát…” Tiểu Nguyệt hỏi “Các ngươi còn có chỗ nào để đi không?” – “Không có, chúng ta mà trở về sẽ bị người nhà đánh chết, chúng ta đã ba ngày chưa ăn cơm, đúng rồi, a di, ta cho ngươi xem thứ này.” Y nói xong, hai tay thò vào ba lô. Tôi đột nhiên chú ý tới màu da trên mặt y lại không giống da trên tay. “Mau tránh xa y ra!” Tôi hô to một tiếng, một bước tiến lên, đá bay ba lô trong tay y.
Trong ba lô lăn ra một cái trống nhỏ, có hai cái xương sọ móc ngược, da trống hẳn cũng là da người. “Thần Tử Cổ!” Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt đồng thanh. “Mẹ nó!” Vẻ mặt của thằng nhóc trong chốc lát đã thay đổi, âm thanh dần lớn hơn, hắn không biết rút từ đâu ra môt cây chủy thủ, kề lên yết hầu cô bé “Đừng tới đây, nếu không lão tử sẽ làm thịt cô ta.” Thì ra Trình Tiểu Hổ biết đã hết đường trốn, bèn thi triển thuật dịch dung, lột quần áo của người chết đóng vai thành học sinh. Bản lĩnh bắt chước cử chỉ người khác của y quả thực có thể so với diễn viên chuyên nghiệp. Mà cô bé kia nhìn qua không như giống bị Thần Tử Cổ khống chế, có lẽ là bị Trình Tiểu Hổ bắt ép. “Trình Tiểu Hổ, ác giả ác báo, ta khuyên ngươi nên tích chút âm đức đi!” Tôi nói. “Ha ha!” Trình Tiểu Hổ ngửa mặt lên trời cười to “Đừng nói với ta cái gì mà báo ứng, ta không tin, những tham quan ô lại kia tại sao không có báo ứng, lão tử trở thành như hôm nay là do bị cái xã hội thối này này ép buộc.” Lý mặt rỗ mắng nói “Đánh rắm, lúc ta còn bé trong nhà nghèo đến nỗi ngay cả một đôi bít tất lành cũng không có, ta cũng không đi ăn trộm ăn cướp, bản thân mình đã không tốt, còn đổ cho xã hội.”
Trình Tiểu Hổ cười âm hiểm một tiếng “Đúng là đứng đó nói chuyện không đau eo, ai cũng không được lại gần, nếu không ta sẽ cắt cổ họng cô ta!” Hắn từng bước lui về phía sau, đột nhiên đẩy cô bé về phía chúng tôi, nhặt Thần Tử Cổ dưới đất rồi nhanh chóng xông vào trong rừng cây. Tôi đang chuẩn bị đuổi theo, lại bị Nhất Sơ kéo lại, Nhất Sơ bình tĩnh nói “Hắn không chạy xa được đâu.”
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.cc/dan-buon-do-am-quyen-2/
Sau khi Trình Tiểu Hổ chạy trốn, Nhất Sơ móc trong ngực ra một con hạc giấy, ném lên không trung. Hạc giấy vẫy cánh, đáp lấy gió đêm, cấp tốc bay ra ngoài, tôi đoán hắn đang mượn nhờ sức mạnh của âm hồn ở nơi này! Cô bé nhìn đến ngây người, hỏi chúng tôi là ai, Tiểu Nguyệt hỏi ngược lại “Tiểu muội muội, ngươi là ai, sao đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở đây, vừa rồi nam nhân kia uy hiếp ngươi sao?” Cô bé cắn môi một cái, nói “Không cần ngươi lo!” Rồi định chạy trốn, kết quả bị Lý mặt rỗ đứng ở phía sau bắt được. Cô bé không ngừng đấm đá phản kháng, Lý mặt rỗ sắp không chế phục được đến nơi, cô bé này nhìn qua có vẻ vô cùng phản nghịch. Mềm không được, vậy thì cứng, tôi đi qua, cố ý hằm hè nói “Này, ngươi tốt nhất nên nói thật, nơi này rừng núi hoang vắng, chúng ta muốn xử lý ngươi thế nào cũng không có ai biết.” – “Ngươi muốn uy hiếp ta sao, đại thúc!” Cô bé không hề lo lắng nhìn tôi làm mặt quỷ “Dù sao ta đến nơi này là để tự sát, thuốc ngủ cũng đã chuẩn bị, các ngươi có thể làm gì ta?” Nói rồi, cô ta vỗ vỗ ba lô của mình.
Tôi chú ý thấy trang phục của cô ta rất không phù hợp, toàn thân quần áo lộn xộn, mà lại tản mát ra thi khí rất nặng. Tôi đoán cô bé này cũng không phải tới nơi này để tự sát, cô ta lang thang ở đây, đào lấy đồ vật của người chết bán lấy tiền hoặc là tự mình dùng, lá gan này cũng thật là lớn. Thế là tôi thử hỏi “Ngươi thật sự tới nơi này để tự sát sao? Trên người ngươi âm khí rất nặng, những y phục này, găng tay, ba lô đều lột từ xác chết ra à?” Bị tôi nhìn thấu, cô bé cúi đầu không nói lời nào. “Ngươi to gan thật, nếu là ta ở đây một đêm thì đã phát điên rồi, có cần ta giới thiệu cho ngươi công việc trong nhà tang lễ hay không, trang điểm cho người chết, ngươi nhất định sẽ thích.” – “Không cần ngươi quản ta, ta ở đây sống rất tốt, đại thúc!” Cô ta mở miệng một tiếng đại thúc làm tôi rất khó chịu, tôi nghĩ tôi vẫn chưa già như vậy. “Ngươi và nam nhân kia quen biết nhau ư?” Tôi hỏi. “Quen biết a!” Cô bé nói “Mới quen vài phút, người kia nói với ta, chỉ cần ta chịu giúp y cắt đuôi mấy người các ngươi, y sẽ cho ta mượn trống, giúp ta giết cha dượng.”
Mọi người kinh ngạc, nhưng cuối cùng đã hỏi ra chút đầu mối, tôi hỏi “Cha dượng ngươi đối xử với ngươi không tốt?” – “Ngươi có từng bị người ta cưỡng gian, đánh đập, nhốt vào phòng tối, ở trước mặt người ngoài lại ra vẻ một người cha tốt chưa? Ta thấy hắn là đã muốn ói, nhưng người mẹ ngu xuẩn của ta lại bảo vệ cho hắn, đổ tất cả tội lỗi lên đầu ta, ta mong cho hai người bọn họ đi ra ngoài bị xe đụng chết.” Cô bé nói xong, tròng mắt đẫm lệ, chúng tôi thì đều trầm mặc. “Tại sao không nói gì? Đại thúc!” Cô bé chất vấn. “Người kia lừa gạt ngươi, y sẽ không cho ngươi mượn Thần Tử Cổ.” Nhất Sơ thản nhiên nói. “Y nói nhất định sẽ giúp ta, chỉ cần ta giúp y cắt đuôi các ngươi, y còn thề độc.” Cô bé không tin. Nhất Sơ lắc đầu “Y là kẻ phạm tội ác tày trời, sau khi chuyện thành sẽ giết ngươi diệt khẩu, nhưng điều y hứa với ngươi, chúng ta cũng có thể giúp ngươi…” – “Ngươi nói thật?” Cô bé kinh hỉ hỏi. Nhất Sơ nhẹ gật đầu, tôi nhìn hắn, không rõ hắn nghiêm túc hay là lừa gạt cô bé này.
Cô bé đối với bất cứ ai cũng không khách khí, duy chỉ có trước mặt Nhất Sơ là thành thật, nghĩ kỹ thì tôi nghĩ là do… hắn quá đẹp trai đi! Cho dù là Song Joong Ki ở trước mặt Nhất Sơ cũng chỉ như con vịt so với thiên nga. Lúc này, hạc giấy đã từ trong rừng bay trở về, Nhất Sơ duỗi tay, để nó đậu lên đầu ngón tay, hạc giấy không ngừng gật đầu, tựa hồ đang nói chuyện với hắn. “Đi bên này!” Nhất Sơ chỉ một hướng. Chúng tôi đuổi theo Nhất Sơ, càng vào sâu trong rừng, âm khí càng lúc càng thịnh. Tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bảo Lý mặt rỗ, Tiểu Nguyệt và cô bé đi ở giữa, Nhất Sơ đi đầu mở đường, tôi thì đi sau cùng, cầm Thiên Lang Tiên, miệng niệm Đạo Đức Kinh. Cô bé trên đường cứ líu lo không ngừng hỏi han, mặc dù có chút phiền, nhưng có người nói chuyện, không khí cũng đỡ căng thẳng. Phanh phanh! Phanh phanh! Một tràng tiếng trống từ trong rừng cây truyền đến, tôi lập tức căng thẳng thần kinh. Đám lá dưới đất bỗng nhiên phát ra tiếng sột soạt, một đám hủ thi (thi thể thối rữa) từ trong đống lá cây ló đầu ra, chậm rãi đi về phía chúng tôi, có thi thể đã nát rữa phần bụng, có cả thi thể không về phía chúng tôi.
Đám hủ thi bước đi tập tễnh phát ra tiếng rên rỉ quái dị, thân thể cứng ngắc vặn vẹo, khung xương không trọn vẹn cũng phát ra tiếng răng rắc. Tôi vung Thiên Lang Tiên, cuốn lấy một thi thể khẽ kéo về phía sau, lập tức nó tan thành từng mảnh. Nhất Sơ vọt thẳng qua, trường kiếm ra khỏi vỏ, một đạo hào quang màu lam hiện lên đã xử lý xong hai cỗ hủ thi. “Quá soái!” Cô bé vỗ tay ầm ầm. Những hủ thi này kém xa so với hoạt thi mà Trình Đại Long tỉ mỉ luyện chế nên rất dễ đối phó, chỉ là số lượng hơi nhiều, tôi và Nhất Sơ tả hữu khai cung, dần dần giết ra một con đường, bảo ba người còn lại đi mau, hai chúng tôi ở lại bọc hậu. Nhất Sơ đột nhiên hô một tiếng “Tránh ra”, tôi cảm giác trên đầu có cái gì đó rơi xuống, vội vàng lùi một bước. Một cỗ hủ thi từ trên cây rơi xuống định vồ lấy tôi đã bị Nhất Sơ dẫm lên lưng, một kiếm đâm xuyên miệng. Ở phía trên, cành cây rung động, tôi mới chú ý thấy đám hủ thi đổi sang chiến thuật ‘tập kích từ trên không’, ở trên ngọn cây nhảy tới nhảy lui, nhanh chóng bao vây chúng tôi lại. Hủ thi có thân thể không rắn chắc, nhảy xuống đã tan thành từng mảnh, nhưng vẫn vây kín chúng tôi với số lượng không nhỏ, lần này có chút khó giải quyết, tôi hỏi Nhất Sơ có chiêu gì không?
“Dùng Nam Đẩu Thiên Lang Quyết của gia gia ngươi.” Nhất Sơ nói. “Cái gì? Không phải Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết sao?” Tôi hỏi. “Thiên Lang Tiên Pháp có phân chia Nam Đẩu và Bắc Đẩu, Nam Đẩu chuyên đối phó với cương thi, Bắc Đẩu chuyên đối phó với yêu tà, niệm theo ta: Long xuất cửu tiêu, vạn pháp lôi đình!” Nhất Sơ nói gấp. Tay trái tôi kết ấn, đọc theo Nhất Sơ một lần, sau đó đem Nam Đẩu Thiên Lang Quyết gia trì lên Thiên Lang Tiên, tôi lập tức cảm giác Thiên Lang Tiên trong tay như sống dậy, như một con mãng xà chuyển động thân thể. Tôi thuận theo cảm giác vung roi hất lên không trung, chỉ thấy tiếng ba ba ba ròn vang, roi như gió xoáy không ngừng xoay tròn trên ngọn cây, đánh nát tất cả hủ thi. Xương cốt rơi xuống như một trận mưa to. Trong chớp mắt đã tận diệt đám hủ thi, trong lòng tôi thống khoái không nói nên lời, thuận thế thu Thiên Lang Tiên lại. Cô bé lại lớn tiếng khen hay, tôi hỏi cô ta cảm thấy ai lợi hại hơn, cô ta chỉ Nhất Sơ, tôi kinh ngạc hỏi vì sao? “Trong manga đều là như thế, người lợi hại sẽ không nhiều lời! Ngươi nói quá nhiều, đại thúc!”
Cô ta nói lời trẻ con không kiêng kỵ đã chọc cười Nhất Sơ, nhưng cũng chỉ là nhẹ mỉm cười, thoáng qua đã biến mất, nhưng việc hắn cười quả thực so với hiện tượng thiên văn học còn hiếm thấy hơn. Vừa mới nhẹ nhàng thở ra, tiếng trống lại truyền đến, lần này cách chúng tôi rất gần. “Một hơi lao tới bắt Trình Tiểu Hổ!” Tôi nói. “Ừm!” Nhất Sơ khẽ gật đầu. Tôi và Nhất Sơ phóng đi trước mở đường, tiếng trống càng ngày càng gấp, khi tôi gạt một đám cành cây ra, phát hiện Trình Tiểu Hổ đang liều mạng gõ trống, hủ thi có thể thao túng ở quanh đây đã bị chúng tôi tiêu diệt hết, hắn gấp đến độ đầy đầu mồ hôi. “Dừng tay!” Tôi hô một tiếng. Trình Tiểu Hổ hung hăng cắn răng, lại chạy vào trong rừng cây, vừa chạy vừa điên cuồng gõ trống, tiếng trống phanh phanh không ngừng bên tai. Tôi nghĩ thầm con thỏ con này chạy cả đêm, chúng tôi chẳng lẽ cũng phải đuổi cả đêm hay sao? Đang nghĩ thì tiếng trống bỗng im bặt, phía trước có tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, quanh quẩn trong rừng cây u tĩnh làm người ta sợ hãi, tôi và Nhất Sơ liếc nhìn nhau, cấp tốc chạy tới. Khi chạy đến, tôi phát hiện một đám hủ thi tụ lại một chỗ, đang điên cuồng cắn xé Trình Tiểu Hổ, mùi máu tươi gay mũi tràn ngập trong không khí, tay chân y run rẩy mấy lần, cuối cùng đã bất động.
Có lẽ do hắn không thể hàng phục được âm linh Ngao Bái bên trong Thần Tử Cổ, lại sử dụng không chút kiêng kỵ cho nên cuối cùng tự nhận lấy ác quả. Nhất Sơ niệm một câu chú ngữ, ném kiếm lên không trung, kiếm hạ xuống cắm trước mặt Trình Tiểu Hổ, trường kiếm tản mát ra lam quang lạnh buốt, đám hủ thi đang điên cuồng cắn nuốt tựa hồ vô cùng e ngại, đã nhao nhao ngừng lại, dùng tứ chi bò trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động biến mất trong rừng cây…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |