Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Đạo mộ bút ký – Quyển 4 » Phần 20

Đạo mộ bút ký - Quyển 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 20

Linh cung đại điện là bộ phận chủ thể của kiến trúc lăng mộ, quy mô lớn nhất, sau khi tiến vào, đầu tiên mắt nhìn thấy trong gian đại điện là hai hàng cột đá lớn đứng hai bên, cách khoảng năm thước có một cây, tôi nghĩ tới ảnh họa ban đầu bọn họ dùng “Bay tới tiễn” thăm viếng quan tài thời điểm, nói vậy những thứ ở nơi này, đều là dùng phương thức như vậy từng chút theo vách núi đen đưa lên, bằng cái lối mà chúng tôi cho rằng không người nào có thể vượt qua.

Trong bóng tối giữa hàng cột đá, có thể mơ hồ nhìn đến hình thù thật lớn của một cái đăng nô màu đen, còn mặt sau tối đen một mảnh, không biết vì cái gì mà đèn pin chiếu qua, lại không có ánh sáng phản xạ lại, tựa hồ nơi đó là một mảnh trống rỗng, cũng không hề thấy có vật bồi táng.

Bàn Tử đánh một đốm lửa nhỏ, muốn đi châm thử cái đăng nô, tôi liền ngăn hắn lại, nói một tòa kiến trúc sững sững còn đứng vững trong này không bị sập, nhân tố quan trọng nhất chính là nhiệt độ nơi này rất thấp, nếu châm đăng nô thành một ngọn lửa lớn, hòa tan tuyết trên đỉnh ngói, khả năng sẽ tạo sụp lún quy mô nhỏ, cho nên vẫn là thôi đi.

Chúng tôi chỉ có thể dùng tay lần mò trong bóng đêm, bị hoàn cảnh ảnh hưởng, mọi người không ai nói lời nào, cứ như sợ sẽ đánh thức thứ gì đó trong linh cung này vậy, bốn phía yên tĩnh dọa người, trong không khí chỉ còn lại tiếng vang của chân bước cùng tiếng hít thở sâu của từng người.

Hiệp Thành là một trong những người chưa quen hoạt động trong bóng tối, đi được vài bước liền nhịn không được nói: “Thực con mẹ nó im lặng, tôi cảm thấy lành lạnh thế nào ấy, càng không có thanh âm càng thấy sợ, chúng ta nói chuyện chút đi, đừng có đi như ăn trộm thế này -”

Còn chưa dứt lời, Muộn Du Bình đã ra hiệu im lặng, làm cho hắn ngậm miệng lại. Bàn Tử nhẹ giọng nói với Hiệp Thành: “Anh con mẹ nó đừng nói ra chủ ý ngu dốt nữa đi, chúng ta còn không phải là trộm sao? Vị tiểu Ca này lỗ tai thính nhất, anh cứ nói nhảm, chúng ta dẫm lên cơ quan lúc nào không biết, anh chịu trách nhiệm được không?”

Hiệp Thành vừa nghe nơi này khả năng có cơ quan, liền lấy tay tự bịt miệng, khẩn trương nhìn bốn phía, như sợ có ám khí gì đó bay tới.

Hoa Hòa Thượng nói: “Cũng không cần khẩn trương như vậy, nơi này dùng làm đài hiến tế. Chính quyền Đông Hạ, có khả năng hàng năm tế lễ ở đây, khả có cơ quan không lớn. Hơn nữa nơi này còn chưa vào sâu, không cần lo lắng.”

“Nói bậy.” Bàn Tử vừa nghe, đã muốn phản bác Hoa Hòa Thượng.

Tôi vỗ nhẹ hắn, làm cho hắn bớt nhiều chuyện, vừa rồi còn nói người khác im lặng, bây giờ chính mình lại đứng ngồi không yên.

Bên ngoài băng khung dầy như vậy, một khi phong bế sẽ rất khó mở, sạn đạo bên ngoài cũng đã sớm bị thiêu rụi, điều này chứng minh người cuối cùng phong bế linh cung đã không tính chuyện trở về, Hoa Hòa Thượng không có khả năng không nghĩ tới, có điều loại chuyện này nói ra chỉ tăng thêm sự hoảng sợ không cần thiết.

Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, đi được chưa đến năm phút đồng hồ, đã muốn đi tới trung tâm của Linh cung đại điện, phía trước liền xuất hiện một tòa ngọc đài, bao quanh có mấy pho tượng đồng đầu người mình chim thật lớn, đài ngọc chạm khắc không phải người cũng không phải phật, một thứ giống như cây cột nhăn nhó đầy đất, ai cũng nói không ra đó là cái gì, nhìn qua phi thường quỷ dị.

Bàn Tử hỏi Hoa Hòa Thượng nói: “Này con mẹ nó là cái gì? Linh điện không phải chỗ đặt tượng chủ mộ sao? Chẳng lẽ mộ chủ là chính là cái giống này? Này… Không phải một con đại mã hoàng sao?”

Hoa Hòa Thượng nói, “Cái này có thể là”Trường sinh thiên”bị dị hóa trong tôn giáo Đông Hạ… Chủ thần của bọn họ.”

“Chủ thần này trông cũng nhẵn nhụi quá đi.” Bàn Tử lẩm bẩm nói. “Cùng chày gỗ giặt quần áo có gì khác nhau?”

Tôi lại vỗ nhẹ Bàn Tử, ý bảo hắn tích chút âm đức cho cái miệng, chúng tôi bây giờ còn ở địa bàn của nó, hắn không sợ sẽ bị báo ứng.

Có điều đồ đằng màu đen quỷ dị này, tôi biết chắc không phải trường sinh thiên, tôi với Tát Mãn tuy rằng không có nhiều hiểu biết, nhưng tôi biết trường sinh thiên không có hình tượng, trường sinh thiên đại diện cho thứ không thể nắm bắt, lực lượng vô hạn, là một loại sùng bái vũ trụ. Hoa Hòa Thượng nói như vậy hoặc là bị Bàn Tử làm cho hoang mang, hoặc là để che dấu chính mình chột dạ.

Hoàn cảnh nơi này xác thực làm cho người ta có một loại cảm giác khẩn trương khó hiểu, trừ bỏ Trần Bì A Tứ cùng Muộn Du Bình vẫn giữ cái bản mặt vô cảm, những người khác đều ít nhiều có biểu hiện khác thường.

Nhưng bên trong linh điện không đặt điện thờ thần, thì cũng phải là nơi tượng chủ mộ an tọa, chẳng lẽ đúng như Bàn Tử nói, trưởng hoàng tộc Đông Hạ là cái dạng này? Không có khả năng? Cái này… cái này căn bản không phải hình dạng người, càng nhìn càng giống Tà thần trong hải bái vật giáo, tôi từng xem qua một lần ở triển lãm Thượng Hải, thần ở đó nhìn mới giống miếng cháy dữ, giống như động vật nhuyễn thể bình thường nhưng có kích thước hơi bị lớn một chút.

Tôi đột nhiên nhớ mấy lời ghi trên con đồng ngư: Đông Hạ hoàng tộc đều là quái vật từ dưới đất chui lên, chẳng lẽ chính là thứ này? Không phải chứ, thứ này chỉ có thể nói là yêu nghiệt, tôi tin người Đông Hạ sẽ không ngu đến mức nhận một khối miếng cháy làm hoàng đế.

Nếu có thể đọc nốt những điều ghi trên hai con cá còn lại thì tốt rồi. Tôi nghĩ thầm, sẽ không cần phải ở đây vất vả đoán già đoán non, không biết khi nào mới có cơ hội này.

Đang miên man suy nghĩ, Phan Tử ở một bên kêu chúng tôi một tiếng: “Các cậu xem nơi này.”

Chúng tôi quay đầu lại, phát hiện Phan Tử đã trèo hẳn lên một pho tượng đồng, ở trong miệng của con chim mặt người, thật cẩn thận bưng ra một thứ.

Phan Tử cũng là một người tinh tế đến rắc rối, tôi khẩn trương nói: “Cẩn thận cơ quan.”

Phan Tử gật gật đầu, thập phần cẩn thận, rất nhanh, lôi ra từ họng của con chim mặt mũi hung tợn một con khỉ ánh sắc vàng, trên mình còn điêu khắc vô số hoa văn kỳ lạ, giống như hình xăm tiểu quỷ.

Chúng tôi đều rất ngạc nhiên, chưa từng gặp qua thiết kế tôn khí như vậy. Phan Tử nhảy xuống, bưng đến giữa chúng tôi, vài người vây quanh xem xét. Nhìn ngắm kỹ lưỡng, mới phát hiện thứ này dĩ nhiên là Thanh Đồng, cả hắn cũng không thốt nên lời.

Trong khảo cổ loại sự tình này là thông thường, bởi vì mộ táng vừa chịu những quy định nghiêm khắc thần bí học, vừa nói lên câu chuyện của chủ mộ, có rất nhiều mộ táng bên trong đều xuất hiện những vật bồi táng không thể dùng lời mà giải thích, có thể đi ngược với quy tắc trước giờ, vô hạn tiếp cận sự thật, chỉ có thể dùng ý chí chủ quan mà giải thích, có rất nhiều trường hợp, trong lịch sử chỉ xuất hiện một lần, trừ bỏ khổ chủ của ngôi mộ, ai cũng không thể biết ý đồ ẩn dấu bên trong.

Hoa Hòa Thượng kiểm tra một lượt bốn cái tượng đồng, cũng phát hiện y hệt, hắn phỏng đoán nếu cây chày gỗ này đúng là chủ thần thật, bốn phía hẳn là hộ thú của chủ thần. Cái này rất có khả năng liên quan đến truyền thuyết địa phương của bọn họ, chúng ta không ở triều đại đó, đã muốn không thể hiểu được tình huống chân thực nữa rồi. Chẳng qua điều khiến hắn thắc mắc là, vì cái gì nguyên liệu là Thanh Đồng, từ Minh triều đã là thời đại đồ sắt cực kỳ thịnh vượng rồi.

Ở đồ đằng bốn phía xem xét một vòng không có phát hiện gì. Chúng tôi tiếp tục đi vào sâu hơn, mặt sau một mảnh hắc ám, không rõ sâu đậm.

Lúc này tôi thấy có chút kỳ quái, trong khu vực Linh cung đại điện, bình thường nơi dùng hiến tế có cự đỉnh và trường minh hướng sinh chúc, thiết Noãn các, bảo giường, ngai vàng và thần vị, hiện tại mấy thứ đó đều không rõ tung tích, có điểm kỳ lạ. Tuy nhiên có thể do quá lạc hậu, Đông Hạ quốc vẫn luôn cư ngụ ở rừng rậm sâu trong núi Trường Bạch, cũng không biết tình hình đời sống của họ như thế nào, mấy thứ này nói không chừng không có trong tập tục của người Nữ Chân.

Bàn Tử lúc này có chút trách móc. Mục đích của hắn tới nơi này, chính là để tìm cổ vật minh khí. Vất vả một đường thế mà không có thứ đồ vàng mã gì có thể đem đi, làm sao không buồn bực cho được. Hắn đi tới hỏi nhóm chúng tôi, có thể cho hắn đi đốt đăng nô lên, nhìn xem trong bóng đêm phía sau có cái gì hay không.

Muộn Du Bình khoát tay áo với hắn, ý tứ là không được, hắn lấy ra một cây pháo sáng, ném sang phía bên kia nhưng chỉ lưu một đạo ánh sáng màu xanh, rơi xuống đến mặt sau đăng nô, ánh sánh xanh lập tức biến mất, giống như bị bóng tối nuốt trọn.

Bàn Tử nhìn đến líu lưỡi, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

Muộn Du Bình khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Tôi nói với hắn: “Chúng ta lúc ở đại điện xét thấy không gian không lớn, nhưng đèn pin không phản quang, tường điện khẳng định có có nước sơn hút sáng, nếu tách ra đi một mình, tôi cam đoạn cậu khó trở về, không cần hành động thiếu suy nghĩ.”

Bàn Tử nói: “Vậy các cậu buộc dây thừng lên lưng tôi, lấy được cái gì sẽ chia các người một phần, theo tính toán của dân buôn đồ cổ nhà cậu. Mười ăn… một, như thế nào?”

Tôi phiền nhất là cái tính này của Bàn Tử, tức giận nói: “Cậu muốn phát điên thì chờ chúng tôi đi ra ngoài đã, hiện tại đừng liên lụy đến chúng tôi.”

Phan Tử cũng nói: “Cậu con mẹ nó gấp cái khỉ gì, nếu cho cậu buộc dây thừng đi vào trong, đến khi lôi ra chỉ còn thấy cái chân, cậu nói xem chúng tôi là nên đi vào tìm nốt xác cậu hay là bỏ đi luôn hả? Cậu xem đội ngũ Trần lão gia người ta đồng lòng như một, cậu yên đi, đừng làm Tam gia chúng ta mất mặt.”

Bàn Tử thở dài một tiếng, thất vọng nói: “… Mấy người các cậu… nghe lời cậu, Bàn gia tôi cứ theo an bài của tổ chức là được chứ gì, không điều tra rõ địch tình phía trước, tuyệt đối không phản bội tổ chức.”

“Điều tra rõ cũng không được phản bội, cậu con mẹ nó hiện tại mà lao theo dòng nước, làm sao vào địa cung giờ? Cậu có thể trả bao nhiêu cho cái mạng mình?” Tôi trợn mắt nói.

Bàn Tử nhấc tay tỏ vẻ đầu hàng, cợt nhả, tôi biết tính tình của hắn, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, ngăn hắn không có cách nào, đành phải nhắc nhờ chính mình để mắt đến hắn, tránh cho chính hắn gặp rắc rối.

Đi theo hướng cũ, chúng tôi liền thấy được phía cuối đại điện, nơi đó còn có một cánh cửa ngọc, chỉ dùng bốn phiến cẩm thạch khảm tiếp mà thành, trục cửa là ngọc lưu ly chế bàn trăm chừng long, cạnh cửa điêu khắc vũ nhạc tạp kỹ, trên cửa điêu khắc hai cái thủ vệ đồng tử, phía sau cửa cũng không có khối đá như thường lệ, cửa chỉ mang tính chất tượng trưng, sau khi chúng tôi nhấc lên, phát hiện phía sau cửa là hanh lang thông tới Linh cung hậu điện, tối đen một mảnh.

Bàn Tử nhìn đến hai con rồng trên cửa, nhất thời lấy lại tinh thần, ánh mắt tỏa sáng, nói với chúng tôi: “Tôi ở ở chợ đồ cổ từng gặp qua loại cửa này. Cái này là ngọc lưu ly xuyên làm bàn long trục, một phiến cửa hoàn chỉnh giá đến hai triệu, hai triệu đô la Hồng Kông, ái chà, cửa này nhìn qua cũng không phải rất nặng…”

Tôi biết hắn nghĩ đến cái gì, liền dội luôn cho một gáo nước lạnh: “Cậu tỉnh lại đi, đó là giá thầu, hiện tại bán đồ cổ, có thể vượt qua 2000 vạn chính là giá trên trời, cửa này nhiều nhất chỉ giá trị bốn mươi vạn.”

“Không thể nào.” Bàn Tử không tin: “Giá 40 vạn sao lại nói lên đến 2 triệu? Có chuyện thái quá vậy sao?”

Lòng tôi nói hai còn đồng ngư trong túi tôi đây cũng không phải giá hai nghìn vạn đâu, nhưng là thời điểm bán không có ai mua, hiện tại làm hoạt động đấu giá ai chẳng biết, đều muốn ba năm không treo biển, vừa mở liền ăn cả đời, một cái phiến cửa lăng bán được hai triệu, thì chắc đến kiếp sau việc còn lại vẫn chỉ là tiêu tiền.

Thế giới quan của Bàn Tử nhất thời bị tôi páh hủy, hắn nhìn cái cửa, thần tình có điểm dại ra, chúng tôi không thèm để ý đến hắn, đi vào hành lang, hướng về phía hậu điện.

Thông thường hậu điện là nơi đặt cửa vào địa cung, bình thường đều có một ít đồ trang sức trang trí, đốt ngọn nến trường sinh, quanh năm bất diệt, hoặc là chồng chất nhiều loại tế phẩm. Đông Hạ chỉ là một nước nhỏ ở biên giới lại chiến tranh liên miên, lường trước sẽ không có nhiều đồ tốt lắm, có điều đó lại là nơi thiết lập cửa vào địa cung, chúng tôi nhất định phải nhìn.

Tiến vào hành lang, hai bên và cả trên đỉnh đầu, đều bích hoạ, trên bích hoạ che một tầng băng, đông lạnh mờ ảo. Sau khi trông thấy hai tầng bích họa trong khe hở nham thạch, tôi đối với những câu chuyện kể kiểu này liền cảm thấy hứng thú, vì thế bật đèn pin lên xem xét.

Vừa xem chợt lạnh cả người, chỉ thấy bích hoạ phía trên, cơ hồ đều là vẽ chăm trừng long quay quanh mây mù, cuộn tròn, bay lên, che hết bức tường, thoạt nhìn chẳng khác con rết khổng lồ là bao.

Bích hoạ chia làm nhiều bộ phận, có bích hoạ còn vẽ rất nhiều binh lính mặc trang phục da cừu, hướng trăm chừng long trên trời làm lễ bái.

Có đầu vẽ hai con trăm chừng long quấn nhau một chỗ, không biết đang giao cấu, hay là đang tranh đấu.

Mỗi phần bích họa, trăm chừng long tất nhiên là bộ phận chủ thể. Con người bốn phía đều có vẻ phi thường nhỏ bé, hơn nữa cực kỳ khiêm tốn, hiển nhiên người Đông Hạ đối với loại rồng rết này rất mực sùng bái, so với người Hán chúng tôi sùng bái Bàn long chỉ có hơn chứ không có kém.

Hiệp Thành lấy ra máy ảnh chụp lại toàn bộ bích họa, cái này thời điểm bán đồ cổ có thể dùng đến, bởi vì Đông Hạ là chính quyền chưa được xác định có thật hay chỉ là truyền thuyết, có ảnh chụp lăng mộ, giá chắc chắn sẽ đội lên vài lần.

“Các cậu nói xem lăng tuẫn táng này có thể chôn ai, vợ Vạn Vương hay là thủ hạ, tại sao lại cúng loại bích họa như thế này?” Hiệp Thành một bên chụp một bên hỏi.

Tôi cũng không biết, trong lòng cũng thấy được khác thường.

Chủ nhân lăng tuẫn táng có hai loại, một loại là con nối dõi của hoàng đế hoặc thân chúc, một loại là sủng thần của hoàng đế, con nối dòng và thân chúc trong bích họa thường kể lại cuộc sông sinh hoạt, sủng thần thì nội dung bích họa bình thường là cảnh tượng trên triều chính, ví dụ như quan văn trị thủy, quan võ phạt binh. Vẽ nhiều hình rồng thần hóa như vậy, nếu ở lăng chủ còn có thể nói là bình thường, ở trong này thì sẽ không thích hợp. Hơn nữa… Bên trong bức họa không tìm thấy hình tượng của chủ mộ.

Cho dù lấy rồng làm chủ thể, vẽ rồng rết xông ra uy nghiêm, thì trong đám người thành kính vái lạy ở dưới hẳn phải có một đầu lĩnh, bởi vì là lăng tuẫn táng, người đứng đầu tất nhiên là Vạn Nô vương, còn chủ nhân của cái lăng này hẳn là ở ngay bên tả hữu của Vạn Nô vương, nhưng những người trên bích họa hoặc là nô lệ hoặc là binh lính, không có người nào trông có vẻ cao quý.

Bích họa bên trong hoàng lăng này, quả thực không hợp với lẽ thường, không phù hợp tam quy ngũ thường bích hoạ, vẽ cũng như không vẽ.

Bàn Tử đột nhiên hỏi: “Có thể nào bích họa ở đây cũng là song tầng?”

Tôi sờ soạng một chút, bích hoạ nơi này đã hơi tróc ra, bên dưới không phát hiện có gì đặc biệt, liền lắc đầu nói không phải, bích họa trong khe hở núi lửa kia, phía sau khẳng định ẩn dấu một câu chuyện cổ xưa nào đó, bằng không ở chỗ như vậy có một bức họa hai tầng, thật sự không thể nào giải thích nổi.

Tôi một bên miên man suy nghĩ, đi được khoảng hai trăm thước, bích hoạ đột nhiên kết thúc, đến cuối hành lang, lối vào hậu điện xuất hiện phía trước mặt.

Chỗ lối vào không có cánh cửa, có điều ở giữa đặt một cái đế đèn chân hạc Thanh Đồng, cao khoảng nửa người, tạo hình kỳ lạ, mặt trên nổi lên một tầng màng băng màu trắng, khiến cho màu sắc thoạt nhìn không rõ ràng.

Chúng tôi vòng qua cái đế, đi vào trong hậu điện, Bàn Tử thắp một điểm sáng quan sát xung quanh, phát hiện hậu điện cũng giống đại điện, nhưng nhỏ hơn rất nhiều, chúng tôi có thể trực tiếp nhìn thấy tường điện bốn phía, trên tường như cũ vẫn là bích họa trăm chừng long đầy trời, màu sắc cũng là một sắc đỏ tiên diễm, đến giờ đều đông lạnh thành tro.

Bên trong hậu điện rỗng tuếch, không có vật bồi táng, ngay cả đi chung quanh xem xét cũng không cần, vừa nhìn đã thấy rõ. Toàn bộ bề rộng gian giữa đặt ba chiếc giường đá bàn long lôi văn màu đen, trên đài điêu khắc bao trùm vân biên mộc 籉籉, đều đã muốn bị đông lạnh rạn nứt.

Cái này gọi là đình quan đài, quan tài sau khi khiêng vào đây, tạm thời được đặt ở nơi này, chỗ này có ba cái giường đá, hiển nhiên lúc ấy nhập liệm không chỉ có một quan tài, vợ con nếu chôn cùng đồng thời cũng hạ táng với hắn.

Là con người mà bị đem làm vật bồi táng, cảm giác vô cùng đau khổ, nhưng ở thời đại đó, đấy là chuyện hết sức bình thường.

Phía sau ba chiếc giường đá, có một phiến đá vuông bốn cạnh rất lớn, trên phiến đá điêu khắc hai quái điểu mặt người, vần vũ xung quanh, ở giữa phiến đá có phù điêu Thái Cực bát quái đồ. Đây là đá phong mộ, cửa vào địa cung tất nhiên ở bên dưới khối đá.

Trừ mấy thứ này ra, hậu điện cái gì cũng không có, quá mức trống trải.

Bàn Tử nhìn một vòng nói: “Lão già Vạn Nô Vương thật con mẹ hắn keo kiệt, bỏ tiền xây cho thủ hạ hai cái phòng ở, còn tiếc tiền mua vật dụng bên trong, làm người ai lại làm thế, khẳng định thứ tốt hắn đều đã chiếm hết cho mình.”

Hoa Hòa Thượng nói: “Đừng nói bậy, có thể xây một cái lăng lớn như thế này, ai lại đi luyến tiếc vài cái tế phẩm? Cái này con mẹ nó chắc chắn có nguyên nhân gì đặc biệt.”

Tôi cũng cảm giác không đơn giản như vậy, tình hình bên trong hậu điện, có điểm không thích hợp, mặc dù chỉ là quốc gia nhỏ vùng biên giới, như chúng tôi đoán thì quốc lực không đủ, nhưng nói thế nào đi nữa, phá thuyền cũng có ba phần đinh. Không có vàng, đồng khí bình thường cũng phải có vài món chứ.

Lại tìm kiếm một vòng, bốn phía không có hành lang dẫn đến nơi nào khác. Sau đó đi đến một bên đá phong mộ, Bàn Tử lấy tay dùng sức vừa nâng vừa nhấc, tảng đá không chút sứt mẻ, mấy người khác lao vào hỗ trợ.

Đề phòng phía dưới hòn đá có thể có cạm bẫy cát độc nước độc gì đó, Muộn Du Bình cẩn thận kiểm tra xung quanh và mặt trên của phiến đá. Sau khi kiểm tra xong, Quách Phong đem Thuận Tử đặt lên một cái đinh quan đài, rồi cùng Hòa Thượng, Hiệp Thành bọn họ hiệp sức đẩy phiến đá.

Mấy người vạm vỡ hợp lại khí lực không phải dạng thường, chợt nghe đinh chát một tiếng, phiến đá bị dịch chuyển một chút, bọn họ tiếp tục dùng sức, chậm rãi đẩy hẳn tảng đá sang một bên.

Chúng tôi tụ lại chỗ hòn đá vừa đẩy ra, lại lắp bắp kinh hãi, dưới đáy phiến đá không hề có dấu vết gì của một lối vào bí mật [không có phong mộ môn điều thạch], mà chỉ là lớp nền thanh chuyên giống như mặt đất bên cạnh, chẳng qua, bởi vì phiến đá này đã đặt ở đây hàng trăm năm, nền bị lún xuống thành hình con dấu bốn cạnh sâu đến mấy hào, dùng chân chà xát, chỉ là nền gạch bình thường.

“Sao lại thế này?” Phan Tử kỳ quái: “Đá phong mộ này là giả, đồ trang trí sao?”

“Không có khả năng, đây là công thức cơ bản nhất của việc an táng, đùa cái gì chứ không đùa cái này, cửa vào khẳng định ngay tại đây thôi.” Hoa Hòa Thượng nói.

“Có thể nó ở ngay dưới tầng gạch thanh chuyên này thôi?” Hiệp Thành hỏi.

Tôi nhíu mày, gạch nền không có tương đỏ bao kín, nhìn qua hình như có chút vấn đề, nhưng muốn đưa ra một kết luận, tôi lại không biết nên nói như thế nào.

Bàn Tử nói: “Mặc kệ nó. Dù sao ở đây cũng không có ai, có mấy cơ hội được đổ một cái hoàng lăng, cứ phá lớp nền gạch này ra sẽ biết.”

Hiệp Thành lập tức phụ họa. Kỳ thật tôi cũng vậy nghĩ như vậy, chúng tôi đến lúc này đã không còn gọi là trộm mộ nữa rồi, chúng tôi hiện tại rõ ràng phải gọi là minh thưởng. Trộm mộ còn phải sợ kinh động đến người dân sống xung quanh, sợ gặp tuần tra cảnh sát, nhưng hiện tại cục cảnh sát gần nhất đã ở ngoài tám trăm dặm, chúng tôi căn bản là không cần sợ cái gì.

Adrenalin trong máu ai nấy đều như tự động tăng vọt lên, đào móc và khai mở địa cung luôn mang đến một cảm giác hưng phấn quá liều, có đôi khi khai quan cũng không khẩn trương bằng thời khắc này, điểm này ai cũng không thể phủ nhận.

Muộn Du Bình ngồi xổm xuống, dùng ngón tay dài một cách kỳ lạ của hắn kẹp một viên gạch thanh chuyên, dùng sức nạy một cái, những viên gạch khác theo đó một đường dựng thẳng hết cả lên, Hiệp Thành và Hoa Hòa Thượng xem trợn mắt há hốc mồm, không thốt ra nổi lời nào.

Bàn Tử rất đắc ý, trên mặt mang một vẻ rất ư ba chấm, biểu tình như muốn nói đã thấy huynh đệ của chúng ta lợi hại như thế nào chưa. Muộn Du Bình cũng không cho hắn mặt mũi, không thèm liếc hắn lấy một cái. Sau khi tạo ra một cái lỗ hổng, mọi việc trở nên dễ dàng, chúng tôi đi đến hỗ trợ, dùng móc leo núi đào gạch ra.

Điều khiến chúng tôi thấy kỳ quái là, gạch phía dưới như cũ không có dấu vết tương đỏ, toàn bộ kết cấu lần lượt thay đổi, không có khó khăn gì phát sinh.

Dự cảm không rõ ràng của tôi tăng thêm một chút. Bởi vì lối vào địa cung là bộ phận thành lũy sâu nhất cũng nghiêm ngặt nhất, năm đó Tôn mặt rỗ đào mộ Từ Hi, nếu không có thuốc nổ, ngay cả đá phong mộ lông da bên ngoài cũng đào không xong. Nơi này dễ dàng đào xới lên như vậy, khẳng định không đúng rồi, có thể phía dưới có thứ gì kỳ quái chăng.

Nhưng Muộn Du Bình như cũ không nói chuyện, bình thường nếu có vấn đề hắn chắc chắn có thể lập tức phát hiện, nếu hắn không nói lời nào, tôi cũng cảm thấy mình không có tư cách nói cái gì.

Hết thời gian nửa điếu thuốc, chúng tôi rất nhanh đào được một cái hố to, tầng thanh chuyên cuối cùng bị mở ra, đếm qua chỉ có bảy tầng, đại khái là vì độ cao kiến trúc nơi này bị giới hạn, nếu muốn không đụng vào đỉnh, chỉ có thể hy sinh lượng vật liệu bên dưới. Dưới mặt hố, lại lộ ra một khối màu đen, tựa hồ như lớp vỏ cứng có hoa văn che kín.

“Có phải đây chính xác là giấy dán phong thạch?” Hiệp Thành hưng phấn đứng lên.

“Không phải.” Hoa Hòa Thượng ở dưới cùng gõ gõ mấy cái, đem đất đá xung quanh phủi hết xuống, phía dưới gạch, xuất hiện một thứ lớn cỡ bàn bát tiên, thạch điêu rùa hai đầu màu đen, hoa văn trên xác rùa, nhìn kỹ, thì ra toàn bộ là chữ nữ chân.

“Thế này là thế nào?” Mọi người khó hiểu, đây là nơi có cửa vào địa cung, thế nhưng giờ lại chôn một tảng đá rùa.

“Tại sao không có cửa vào mộ?” Phan Tử vừa rồi bỏ sức nhiều nhất, buồn bực thở phì phò.

“Trước cứ đào ra đã có gì nói sau! Nhìn xem phía dưới con rùa có gì.” Hoa Hòa Thượng cũng nghĩ không ra, bắt đầu chỉ huy loạn.

Kỳ thật không cần bàn cãi nhiều chắc chắn bên dưới con rùa này chẳng có cái gì hết, tôi nhìn thấy bên dưới nó đen thui một màu đá núi, chúng tôi đã muốn đào đến đáy động.

Mấy người tay chân luống cuống nhảy vào trong hố, muốn nâng rùa đá lên trên. Vừa mới ngồi xổm xuống, Bàn Tử liền “Ừm” một tiếng, tựa hồ phát hiện có cái gì không ổn.

Tôi đi tới chỗ hắn, chỉ thấy Bàn Tử buộc xẻng công binh ở thắt lưng, không biết vì sao cái xẻng lại dính lên lưng con rùa, Bàn Tử dùng sức đẩy đẩy xuống dưới, buông tay một cái, xẻng công binh kia lập tức bị hút qua.

Tôi thấy kỳ quái, chẳng lẽ con rùa này, điêu khắc từ nam châm sao?

Mấy người khác cũng dồn lại, đều chậc chậc lấy làm kỳ lạ. Bàn Tử lôi ra một đồng xu giơ lên, vù một tiếng, bị hút chặt chẽ. Hắn lẩm bẩm: “Hừ, làm cục nam châm to thế này, chẳng lẽ lão chủ mộ muốn thu sắt vụn?”

Trần Bì A Tứ nghỉ ngơi ở bên trên, thấy chúng tôi phát hiện cái gì, nghĩ đã tìm được cửa vào, hỏi có chuyện gì vậy, Hoa Hòa Thượng đem tình huống bên dưới báo cáo cho hắn.

Còn chưa nói xong, sắc mặt Trần Bì A Tứ liền thay đổi, hắn kêu Hiệp Thanh đỡ mình xuống dưới, đến gần con rùa, lấy ra kim chỉ bắc từ túi tiền xem thử, xong đâu đó, sắc mặt hắn cơ hồ tái mét, hung hăng ném kim chỉ bắc kia xuống đất, dùng thanh âm lạnh lùng nói: “Không xong, chúng ta bị lừa! Cái lăng tuẫn táng này là cạm bẫy, chúng ta trúng kế rồi!”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Danh sách truyện cùng bộ:
Đạo mộ bút ký – Quyển 1
Đạo mộ bút ký – Quyển 2
Đạo mộ bút ký – Quyển 3
Đạo mộ bút ký – Quyển 4
Đạo mộ bút ký – Quyển 5
Đạo mộ bút ký – Quyển 6
Đạo mộ bút ký – Quyển 7
Đạo mộ bút ký – Quyển 8
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hạ Thiên – Quyển 1
Tình huống như thế nào? Thấy Lãnh Băng Băng không nói chuyện, Hoàng Hải Đào nhịn không nổi hỏi trước. Cục trưởng, hắn nói không sai, hai người kia đều đã tỉnh dậy, mà lại... Lãnh Băng Băng cắn cắn răng, dùng ánh mắt rất tức giận nhìn vào Hạ Thiên. Mà lại cái gì? Hoàng Hải Đào khẽ nhíu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Tên côn đồ và ba mẹ con - Tác giả The Kid
Hiển và Tố Tố là hai vợ chồng hạnh phúc sống trong một căn hộ chung cư. Nhưng Hiển mất sớm bỏ lại Tố Tố và hai đứa con gái dễ thương. Đứa con gái lớn tên Thanh Thanh, 19 tuổi. Đứa con gái nhỏ tên Na Na, 17 tuổi. Thanh Thanh là đứa con gái ngoan hiền, trong khi Na Na là đứa con gái bướng bỉnh...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lục Thiếu Du – Quyển 11
Công tử! Chưởng môn! Hai thân ảnh nhảy xuống từ trên lưng một đầu yêu thú phi hành, chính là Lục Tiểu Bạch cùng Lưu Nhất Thủ. Hai người sao tới đây? Lục Thiếu Du nhướng mày, người của Phi Linh môn đều tới đây, sẽ không còn ai trấn thủ bổn môn. Thiếu Du, là ta để họ tới, nguyên bản lo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân