Những căn nhà gỗ được bao phủ hoàn toàn trong lớp trầm tích dưới đáy hồ, giống như một phần của con tàu đắm, dưới ánh sáng yếu ớt tôi không thể quan sát kỹ càng được. Nhưng có thể xác định là trước mắt tôi chính là một thôn trại cổ của dân tộc Dao.
Sâu bên dưới sườn núi tối đen như mực bóng đen kia như đang lay động, chắc chắn nới ấy có thứ gì đó. Tôi đoán chúng đều là những nhà sàn gỗ.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao đáy hồ lại có cảnh tượng này? Lẽ nào nơi đây từng trải qua một cơn đại hồng thủy, khiến cho núi đá đổ sụp xống chôn vùi thôn trang dưới đáy hồ này?
Nhìn gian nhà cổ mang sắc xanh âm trầm, tôi thấy suy nghĩ của mình bỗng hỗn loạn, ngay cả hoàn cảnh chung quanh cũng không nhớ gì nữa. Chỉ biết ngơ ngác nhìn tình hình trước mắt.
Đang ngần ra nhìn bỗng toàn thân chấn động nhẹ, tôi bắt đầu từ từ di chuyển lên trên mặt hồ, sờ tới đầu dây thì nhận ra là nó đã bị đứt. Giờ tôi mới hiểu được cái cảm giác con người ta nghẹn thở khi bị áp lực nước tấp vào mặt là như thế nào, lập tức dùng hết sức vội vã bơi lên trên mặt hồ.
Tình cảnh lúc đó rất khó để hình dung, như có một cánh tay vô hình đẩy tôi lên rất nhanh từ phía dưới, bốn phía tối tăm mù mịt, quầng sáng phía trên càng lúc càng rõ, đầu óc tôi thiếu dưỡng khí nên trong mắt chỉ thấy ánh sáng càng lúc càng giống như bị sương mù che khuất, lại tưởng như mình đang bơi về phía thiên đường.
Người chết đuối chắc cũng sẽ thấy được cảnh tượng cuối cùng giống như thế này đây, tôi thầm nhủ. Sau đó vài giây hô hấp của tôi đã tới cực hạn, suy nghĩ trong một khắc liền trống rỗng, trước mắt chỉ còn lại một mảnh trăng trắng. Sau đó tôi chợt cảm giác mặt mình như được thả lỏng, ánh sáng tứ phía bỗng co lại, đồng thời tôi cũng nghe thấy tiếng nước chảy và những âm thanh khác mà tôi nhất thời không thể nhận biết được, đập vào mắt là mặt hồ đầy sóng dập dềnh.
Tôi tưởng mình không còn sức để thở nữa, nhưng vừa ngoi lên đã vội hít lấy một hơi thật mạnh, hô hấp trong những giây này tưởng chừng như là phải vận khí lực toàn thân mới có thể chịu được. Chờ tới khi mình đã hít no một phổi khí còn tưởng là tôi sẽ hôn mê bất tỉnh – trời ạ, sống tới mấy chục năm, mà chưa bao giờ tôi nghĩ được hít thở lại sung sướng như vậy.
Sau giây phút hồi sinh tôi bắt đầu hít lấy hít để, cảm tưởng như nuốt hết cả không khí xung quanh mình, dần dần mọi thứ mới bình tĩnh lại được.
Cho tới khi tôi trở lại bình thường rồi giơ tay lên nhìn đồng hồ, thấy từ lúc tôi lặn xuống nước cho tới khi nổi lên mới được hơn một phút, thế mà tôi còn tưởng mình đã lặn được vài giờ rồi ấy. Quang cảnh dưới đáy nước khiến bản thân tôi bị một phen kinh hãi, vì vậy mọi cảm giác lúc này đều rất thất thường.
Mà bình thường khi đi bơi tôi nín thở cũng không ngắn như vậy, xem ra bể bơi và hồ nước sâu là hai việc hoàn toàn khác nhau. Tôi nghĩ mình cũng thật quá ngây thơ rồi.
Bè gỗ và Bàn Tử cách tôi ba mươi thước, có thể vào thời điểm cuối cùng lao lên mặt nước tôi đã phán đoán sai phương hướng. Tôi bơi tới chỗ Bàn Tử, bám vào bên cạnh bè. Bàn Tử qua hỏi tôi thế nào rồi, nhanh như vậy đã nổi lên sao.
Tôi vừa định nói thì bỗng thấy môi có cảm giác nóng nóng, sờ thử hóa ra mũi đã chảy máu. Tiếp theo là cảm giác đau nhức ở trong tai và toàn thân, người bắt đầu lả đi. Suýt chút nữa thì tay tôi tuột khỏi bè, trong giây lát Bàn Tử vội kéo lấy tôi, mơ mơ hồ hồ nghe thấy hắn gọi:
“Chết cmnr, cậu ngoi lên nhanh quá, vỡ mạch máu mất!”
Khoảnh khắc lịm đi nhanh chóng trôi qua, ngay sau đó tôi liền tỉnh táo lại. Tôi không phải là thợ lặn chuyên nghiệp, xem ra thân thể này quả thực không phù hợp cho việc lặn ngụp. Tôi lằm úp lên bè, nhìn máu mũi mình cuồn cuộn chảy xuống cằm, sau nhỏ thành từng giọt rơi trên mặt nước. Lại thầm lo lắng không biết nội tạng mình có bị tổn hại gì không.
Bàn Tử bảo tôi dùng tạm tay áo hắn để cầm máu, sau lại hỏi tôi chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại ngoi lên vội vã vậy.
Tôi ngẩng đầu lên cho máu mũi chảy ngược lại, cùng lúc thuật lại những gì mình thấy cho Bàn Tử. Hắn nghe xong liền ngẩn tò te, vẫn không tin có chuyện đấy, những thứ như vậy không tận mắt nhìn thì đúng là không thể tín nghiệm nổi.
Bàn Tử còn nói cũng muốn xuống nhòm một cái, tôi vội ngăn hắn lại nói cho hắn biết dưới kia sâu như vậy, đi một mình quá nguy hiểm.
Cùng lúc ấy lại nghe thấy ào một tiếng, Muộn Du Bình từ dưới nước ngoi lên, mở miệng hít một hơi thật lớn. Hắn xuất hiện cách bè chỉ hơn hai thước, rõ ràng là bình tĩnh hơn tôi rất nhiều.
Tôi nhìn đồng hồ một cái, so với tôi thì Muộn Du Bình lặn hơn chừng một phút, hắn gắng sức bơi tới bên cạnh bè, một tay bắt lấy thành gỗ, Bàn Tử vừa định hỏi tình hình thế nào thì bất ngờ tay kia Muộn Du Bình lôi từ dưới nước lên một vật. Vứt nó lên trên bè, bọt nước liền bắt tung tóe lên mặt chúng tôi.
Tôi còn chưa thấy rõ là vật gì, Bàn Tử đã la hoảng lên:
“Chết tiệt, đây là cái quỷ gì vậy!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:18 (GMT+7) |