Đó chắc chắn là đồ của Bàn Tử mang theo, cả cái sợi dây trên người con kỳ nhông kia cũng do người ta buộc lên, chẳng lẽ đây chính là kiệt tác của Bàn Tử?
Tôi chỉ suy nghĩ một lát, liền hiểu được ngay chuyện gì đang xảy ra. Không ai lại làm những việc khó hiểu như vậy, Bàn Tử rất có thể muốn người khác đặc biệt chú ý tới con kỳ nhông này.
Lẽ nào bọn họ đang bị mắc kẹt ở một nơi nào đó nên đành phải dùng cách này để cầu cứu ra bên ngoài?
Có chết tôi cũng không nghĩ tới đó, lục quang kia chính xác là do nó phát ra. Con mẹ nó chứ! Ánh sáng đèn pin sao lại có thể biến thành mày xanh biếc như vậy?
Vài khắc tôi liền trấn tĩnh tinh thần, toàn thân nhất thời tê liệt, cả người đều thả lỏng. Xem ra tôi nghĩ không nhầm, bọn họ đã gặp phải biến cố bất ngờ ở dưới nước, hiện tại có thể là vẫn còn sống, chẳng qua là bị mắc kẹt ở một nơi nào đó, chỉ có thể thông qua cách này mà cầu cứu. Nơi đó khả năng có dướng khí, nhưng không biết vì sao đường ra lại bị chặn lại.
Tuy rằng không biết Muộn Du Bình và Bàn Tử rốt cuộc đã gặp chuyện gì, lại làm cách nào tới được chỗ kia, nhưng có thể thấy được là bọn họ còn sống, cảm thấy thật nhẹ lòng!
Với tính cách tinh quái như của Bàn Tử thì trên người con kỳ nhông kia chắc chắn còn lưu một vài manh mối, phải bắt nó mới được. Người ở trong nước hoạt động chân tay tương đối bất tiện, nhìn con vật kia bơi rất tốc độ, e là không bắt kịp.
Kỳ nhông là trùm dưới nước, cắn người cũng tương đối lợi hại, hơn nữa đầu của nó lại lớn như vậy, bị nó ngoạm cho một phát chắc cả ngón tay của tôi cũng khó giữ.
Bất chấp luôn đi! Có bị thương cũng phải thử một phát xem thế nào.
Tôi nâng dao găm lên, chậm rãi bơi tới, cố gắng thật nhẹ nhàng, nhưng chỉ mới tiến tới gần hơn một thước, nhoằng một cái con vật chợt quẫy đuôi, nhanh chứ chớp vọt đi sáu bảy thước mới dừng lại ở bên một khối đá.
Con mợ nó! Thừ này cho dù ở trên cạn cũng khó mà chặn được chứ chưa nói tới tôi giờ đang phải bắt tay không trong nước. Cũng may là nó bơi rất ngoan ngoãn, không có ý tấn công lại.
Tôi còn thử thêm lần nữa, tiếp tục chậm rãi tiến gần tới nó, lúc đó suýt thì áp sát được, nhưng đang định thò tay chộp thì trong chớp mắt nó lại nhanh chóng vọt qua một chỗ khác.
Tôi hiểu ngay ra dưới nước không có khả năng bắt được con quỷ này, mỗi lần đuôi nó di chuyển liền hình thành luồng nước rất mạnh, không khó để tưởng tượng là có bao nhiêu thành công lực trong đó, cho dù là chộp trúng thì cũng không thể giữ được.
Đèn bình dưỡng khí bỗng phát ra cảnh báo, tôi có chút luống cuống, dùng đèn pin soi khắp nơi tìm xem có thể dùng được cái gì không. Quanh đi quẩn lại mà không thấy gì cả, những tượng sắt này nặng bằng chết, cho dù có dùng được tôi cũng không thể nâng nổi nó lên.
Tôi liên tiếp xoay chuyển suy nghĩ, nhớ tới bản thân mang theo dao găm. Có thể nói đó là cột trụ tinh thần của tôi, tuy rằng cho tới giờ chưa có dùng qua.
Tôi thực sự không muốn đả thương con kỳ nhông này, nói thế nào thì nó cũng là một sinh mạng, nhưng tới giờ khắc này, trong lòng đang rất gấp nên không thể lo được nhiều như vậy. Ác tâm bắt đầu trỗi dậy, bao nhiêu thương hại cũng chỉ còn là lời nói suông.
Tôi lại bơi đi, giơ dao găm lên chuẩn bị đâm nó, đâm một cái không chết được, chí ít cũng khiến nó bị thương mà bơi chậm lại.
Nó đậu ở dưới chân giá sắt, nằm úp trên nền đá xanh, tôi nín thở, như xác chết trôi phiêu tới bên cạnh, từ từ áp sáp nó. Tới khi thấy cách nó còn nửa cánh tay, như một pha quay chậm trong phim, tôi từ từ giơ con dao găm lên, thay đổi tư thế, chuẩn bị đâm xuống.
Có thể là sát ý của tôi bị con kỳ nhông kia thấy được nên nó lại bơi vèo đi cách vài phân nữa, cùng lúc ác tâm của tôi lên tới cực hạn, một dao đâm xuống, ghim trúng vào cái đuôi của nó.
Đuôi con kỳ nhông chỉ toàn thịt, đau tới cuốn lại, nhưng khí lực quả thực rất mạnh, tôi suýt chút nữa bị tuột dao găm trong tay ra. Lập tức tôi lao tới, tóm lấy cái đèn pin, nhưng không bắt được, kỳ nhông liền dứt đứt đuôi rồi lập tức bơi cách tôi sáu bảy thước, tới một đầu khác của phòng đá.
Mất đuôi tốc độ của nó rõ ràng chậm lại.
Tôi lắc lư chân vịt đuổi theo, nhiều lần tưởng là chộp được rồi nhưng cơ thể trong nước khó mà ra tay chính xác được, lúc nào cũng tự cho là nhất định làm được nhưng lần nào có cũng để nó chạy thoát. Cứ như vậy truy đuổi mấy chục thước, tôi đã lặn được một lúc lâu nên thể lực không theo kịp được nữa.
Tôi nín thở trong giây lát, lấy tay túm lấy giá sắt để mượn lực, cố gắng bơi theo. Ánh sáng xanh bỗng nhiên ngoặt lại rồi không thấy đây nữa, lao tới chỗ nó vừa biến mất, chỉ thấy trên nền đá xanh có một cái hốc, đưa tay vào trong lập tức sờ thấy cái đèn pin, nhưng không làm thế nào để bắt được nó.
Kỳ nhông nhất định đang bám chặt bên trong vách tường.
Tôi đạp hai chân lên vách tường hai bên, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể kéo về phía sau, bỗng cảm giác tay đột nhiên buông lỏng, đèn pin lập tức được lôi ra. Cả người ngay lập tức bị hất nhào ra sau, va thẳng vào giá sắt.
Thật vất vả mới có thể ổn định được tư thế, nhìn lại thứ trong tay, dây buộc đèn pin là vải trên túi du lịch của Bàn Tử, nó chịu không nổi lực kéo liền đứt.
Dùng đèn pin soi vào trong hốc, ổ con kỳ nhông ở bên trong, nhìn bộ dáng này hẳn là không chịu ra, tôi cũng không buồn để ý tới nữa, vội vàng cầm cái đèn pin ra xem Bàn Tử có lưu lại gì bên ngoài không. Phía trên quả thực có khắc vài chữ: SOS, đi theo thủy triều siphon.
Lật lại đằng sau còn có một hàng chữ nhỏ, nhưng nhìn đã không còn nhìn rõ nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:18 (GMT+7) |