Trong cái không khí hết sức quỷ dị này, Bàn Tử và Muộn Du Bình đem những chuyện vừa trải qua thuật lại cho tôi nghe một lần, những tưởng là sẽ thấy được một cố sự vô cùng phức tạp nhưng cái không ngờ qua lời kể của bọn họ lại rất bình thường.
Sau khi tôi rời đi, bọn họ hành động không khác so với những gì tôi dự tính, bắt đầu dùng những dụng cụ thô sơ mà a quý mang tới để tiến hành trục vớt. Những hài cốt trên bãi đá được tìm thấy dưới những cánh cây khô, dự là có liên quan tới thủy triều siphon, cuối cùng thi thể đều được phát hiện trong những cành cây còn đồ đạc lại bị vứt ở nơi khác, đó là lý do mà chúng bị mắc trên hàng rào kia.
Lần hạ thủy cuối cùng trước khi mất tích, Bàn Tử là người đầu tiên. Lúc đó hắn đã chuẩn bị nổi lên, nhưng thấy có cái gì lóe lên trong phạm vi đèn pin, hình như là một vật kim loại.
Hạ thủy mục đích chính là để vớt đồ nên tất nhiên là hắn lập tức bị thứ kia hấp dẫn, nhưng tới khi bơi đến đó, lại thấy không có gì cả, duy chỉ có một khối đá lớn.
Dưỡng khí trong mũ nặn đã dùng hết, Bàn Tử cũng không thể nhìn kỹ trong kẽ đá kia, tưởng vật kia chỉ là một khối kim loại nhỏ hoặc là thủy tinh, nên không để ý nữa, chuẩn bị bơi lên trên.
Đúng lúc đó đột nhiên cảm giác được “có thứ gì cắn mình một cái”, tay lập tức tê dại, mấy giây sau lan ra khắp người. Bàn Tử thầm nhủ không hay rồi, tưởng là vẫn có thể lao lên mặt nước, nhưng đã không còn kịp, trong vài giây tiếp theo liền ngất đi. Tới khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong thạch động này.
Tình trạng của Muộn Du Bình so với hắn có phức tạp hơn một chút, nhưng cũng gần như thế. Muộn Du Bình đi tìm Bàn Tử vì thế hạ thủy rất vội, xuống nước chưa bao lâu đột nhiên cảm thấy có điểm không bình thường, tính quay đầu trở lại nhưng đã chậm, ở dưới nước dù thân thủ của hắn có tốt tới đâu cũng vẫn bị hạn chế.
Muộn Du Bình nói là: “Tôi cảm thấy lưng mình có cái gì đó di chuyển, lúc hối đầu thì đã chậm, tỉnh lại tôi cũng thấy mình xuất hiện ở chỗ này.”
Trong lòng tôi thầm cảm thấy khó hiểu, là sao có thể phát sinh ra chuyện hoang đường như vậy?
Trong tích tắc liền mất đi ý thức, sau đó tỉnh lại thấy bản thân xuất hiện ở một nơi khác, đây là chuyện người ngoài hành tinh à. Chẳng lẽ nơi này là bên trong đia bay sao?
Lần thứ hai nhìn về phía hang động, bốn phía đều là nham thạch, nếu quả thật là đĩa bay thì cũng phải là của thời kỳ đồ đá.
Tôi cảm thấy sự tình càng lúc càng trở lên khó tin, con mợ nó! Bàn Tử và Muộn Du Bình bị thứ gì đó ‘cắn’ một cái, mất đi tri giác, nếu như đó là sinh vật độc thì hẳn là cả hai sẽ chết chìm, nhưng bọn họ trái lại bỗng xuất hiện ở đây, nhìn thế nào thì cũng không phải hiện tượng thần bí, kiểu như là có người đánh ngất bọn họ rau đó đưa tới đây vậy.
Nhưng, nếu như là vì thế thì giải thích làm sao tình cảnh hiện tại bây giờ? Đây là một hang động hoàn toàn bị khóa kín, người nào lại có khả năng đi xuyên qua nham thạch để nhét chút tôi vào đây? Lưu khiêm ư?
Bàn Tử nhớ lại tình hình khi đó, vẫn còn chưa hết nghi ngờ, “tôi rất muốn không tin, lúc đó tầm nhìn dưới nước đúng là rất kém, trước khí bị đánh tới hôn mê vẫn hoàn toàn tỉnh tảo, tôi đã quan sát kỹ xung quanh, nhưng không có gì hết cả.”
“Có lẽ là một loại trùng hoặc là cá, hình dạng tương đối nhỏ nên chỉ cần đậu lên trên lưng anh, anh chắc chắn không thể phát hiện được, trên người anh có vết thương nào không?” Tôi hỏi, không thể nào vô duyên vô cớ mà bị đau được, nếu bị cái gì đâm trúng, chắc chắn là sẽ để lại vết.
“Lúc mới tỉnh lại tôi có nhìn rồi, không có bất cứ dấu vết nào cả.” Bàn Tử cho tôi xem chỗ hắn bị cắn, quả thực là chẳng thấy gì cả. “Tôi nghĩ rằng đó không phải là trùng, côn trùng nào dám cắn Tiểu Ca chứ?” Tôi tắc lưỡi một cái, chuyện này quá tà môn, nói không thông! Tất cả tình tiết đều không có gì rõ ràng, hoàn toàn không thể là do ‘người’ làm. Thực sự có thần hồ đang trêu đùa chúng ta sao?
Bàn Tử tiếp tục nói với tôi, ở đây chỉ có một chỗ khả năng ra vào được chính là cái khe hở bé bằng cổ tay trên đỉnh hang kia, đó là chỗ tôi phát hiện ra con kỳ nhông đó. Phần lớn nước dột đều là từ cái khe kia chảy xuống, bọn họ hai tuần qua cơ bản là không có gì để ăn, chỉ dựa vào nước muống để duy trì sự sống, Bàn Tử đã hao mất sáu cân, da trên người đều chảy xệ xuống. Vì không tiêu hao thể lực nên thời gian chủ yếu đều là ngồi thiền bất động.
Ngoài kia còn có một vài mảnh gỗ dùng làm gùi, có thể dùng để nhóm lửa, mỗi ngày đốt một ít, cũng may dưỡng khí không thành vấn đề.
Trước khi tôi đột nhiên xuất hiện ở đây, bọn họ đã tưởng là tôi thấy được ký hiệu trên người con kỳ nhông, vì thế mới tới được, động thời còn biết cả cách vào. Không ngờ là ngay cả tôi cũng không biết mình tới đây như thế nào, hại Bàn Tử bị buồn nhẹ.
Tôi hít một hơi, nhớ ra một chuyện, hỏi: ‘Anh nói là hai người đột nhiên bị hôn mê, vì sao lại bảo tôi đi theo thủy triều siphon? Các anh làm thế nào biết được dòng nước có liên quan tới chuyện này?
Bàn Tử nói: “Do tiếng động, tôi không biết đây là nơi nào, nhưng tôi biết lỗ hổng thủy triều ở quanh đây, vì đến buổi tối, bên ngoài nước dột theo quy tắc sẽ thu hẹp lại, thanh âm cũng rất rõ ràng, giống như là tiếng hô hấp vậy. Chỉ có cách thủy triều siphon rất gần mới có thể nghe được biên độ lớn như thế. Nếu cậu phát hiện ra con kỳ nhông, bị dẫn tới bên cạnh lỗ hổng thủy triều, khả năng sẽ thấy được nơi dẫn tới cái khe này.”
Tôi không nhịn được thầm mắt, hóa ra là thế, cũng quá cả chủ nghĩa lý tưởng đi!
Bàn Tử nghĩ hoàn toàn không có căn cứ gì cả, thực sự đi theo thủy triều siphon thì chỉ có đường chết, nhưng là tôi không bị chết nên cũng không muốn oán trách cái gì cả.
Sau khi nghe xong, tôi lại run rẩy đứng lên, tuy rằng hoàn toàn tin tưởng Bàn Tử nhưng nội tâm vẫn bị kích động mạnh khiến tôi muốn tự mình đi xem cái hang động này một lần nữa, cẩn thận dò từng kẽ đá xem thế nào.
Bàn Tử lại thở dài, lắc đầu nói: “Đừng lãng phí thể lực. Thiên chân, cậu nghĩ mà xem, con mẹ nó tôi và Tiểu Ca ở trong này những hai tuần rồi. Hai tuần đó chẳng lẽ chúng tôi lại không thế thấy cái gì sao? Bàn gia tôi ban đầu cũng hoàn toàn không tin, vẫn thầm nuôi hy vọng, tìm kiếm từng chút một, cậu biết cái cảm giác phải dòm đi dòm lại một tảng đá hàng nghìn lần nó thế nào không? Tôi nhìn tới mức muốn ói ra, nhưng vẫn không thấy cái quái gì cả.”
Vẻ mặt của hắn vô cùng đau khổ, tôi có thể tưởng tượng ra cái cảm giác đó, nhưng nếu không tự mình đi xem thì cảm giác trong lòng trống rỗng lắm, bảo hắn cứ kệ tôi.
Cố hết sức bám vào vách đá đi quanh một vòng, lần này quan sát vô cùng tỉ mỉ, Bàn Tử nói quả không sai, vách tường hoàn toàn nguyên vẹn, thỉnh thoảng chỉ thấy vài kẽ hở tự nhiên bé tới cả Dao cũng không chen vào lọt. Kẽ hở lớn nhất chính là ở hang bên ngoài, nhưng cũng chỉ bằng bàn tay, nước cuồn cuộn không ngừng chảy xuống, mặt đất đều lênh láng những vũng nước lớn nhỏ, nhưng nước lại tiếp tục chảy vào trong các kẽ hở đi nơi khác.
Cái lang động này nằm ở đâu vậy? Có phải là ở quanh chỗ tôi chết chìm không? Nhìn những vết đục đẽo này giống hệt với những dấu tích trên nham thạch trong cái giếng, nhất định là cùng một nhóm công nhân đào ra.
Như vậy thì chúng tôi cũng đang ở trong tầng nham thạch của dãy núi dưới đáy hồ này. Tôi không học nhiều về thăm dò địa chất, chỉ biết một ít kiến thức tự tìm hiểu được, nên không có chút nhận thức nào cả.
Gõ vào vách đá, nghe thấy tiếng trầm trầm, tựa như không có cơ quan gì. Hơn nữa có Muộn Du Bình ở đây nến quả thật có cơ quan, hắn đã sớm phát hiện ra rồi.
Lại đi xem đống đồ đạc chồng chất bên kia, vừa rồi nhìn qua, trong góc phòng hình như có mấy đồ đá mài, đến gần nhìn kỹ thì hình như là lò đúc, bên trong còn có cặn sắt, ở cạnh là một lượng lớn giá dụng cụ, siêu vẹo tới không ra hình dạng gì nữa.
Ngoài ra là một pho tượng thần bằng bùn chỉ cao bằng cái chai, vừa giống quan công lại vừa giống bồ tát, trước giờ chưa từng thấy qua, chắc đây là thần của dân tộc thiểu số.
Thử cầm lên thì bỗng giật mình, không biết là vì cơ thể tôi còn chưa lại sức hay là vì nó quá nặng mà thử vài lần nó cũng không nhúc nhích. Bàn Tử cũng nói hắn đã sớm qua nhấc lên, bên dưới không có lối đi gì đâu.
Quay về chỗ Bàn Tử, cuối cùng cũng xác định được hắn nói không sai, tuy rằng trước đã tin tưởng rồi, nhưng giờ là xuất phát từ trong thầm tâm. Trong đầu tôi liền dâng lên một cảm giác lo lắng, đây là phản ứng tự nhiên của con người khi rơi vào một không gian khóa kín như thế này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:18 (GMT+7) |