Tất cả mọi thứ đều mông lung với chính tôi, tôi chẳng biết tình cảm tôi dành cho dì là tình yêu, hay chỉ đơn thuần là ham muốn bởi vì dì quá đẹp… Không tôi yêu dì chứ, tôi thương gì chứ… nhưng có chăng tình yêu và tình thương đó là của một người con dành cho người phụ nữ đã mang đến cho mình cái hơi ấm, cái tình thương của mẹ mà trong 6 năm tôi chưa được trải qua…
Những cái suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu khiến tôi như muốn nổ tung, tôi chẳng xác định được bất cứ thứ gì trong trái tim tôi hiện tại còn có một người con gái khác nữa, có phải chăng tôi đang làm khó dì, đang bẻ cong cuộc sống hạnh phúc của dì, không tôi cảm nhận được tình yêu của dì dành cho tôi, nhưng mà tình yêu của dì là thứ gì đây tình mẹ con hay sâu sắc hơn là tình yêu nam nữ, có lẽ câu trả lời chỉ sáng tỏ khi tự tôi làm rõ cái tình yêu mông lung mình dành cho dì là thứ tình yêu gì…
… Bạn đang đọc truyện Dì Lan tại nguồn: http://truyensextv.cc/di-lan/
Tại tập đoàn NE…
Trong phòng chủ tịch của tập đoàn NE, hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau, vẻ mặt mỗi người đều có những sắc thái khác nhau và chẳng khó để nhận ra người ngồi bên ở vị ghế đơn là chủ tịch hiện tại của NE Dương Văn Nghĩa, còn ngồi ở hàng ghế dài là tổng giám đốc NE Nguyễn Đình Trường, khẽ nhấp một hớp trà ấm nóng, gương mặt thoải mái có vẫn đắc ý nhìn vào ông Nghĩa…
– Khà khà đúng là chè thượng hạng có khác, uống bao nhiêu vẫn thấy nghiền – tên Trường khẽ gật gật đầu bình phẩm rồi đặt chén trà xuống…
– Cậu muốn gì với những tờ giấy này, uy hiếp tôi sao – ông Nghĩa vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng, nhưng ẩn sâu bên trong đôi mắt vẫn lộ ra một tia sợ hãi thoáng qua…
– Ô no no, tôi sao dám uy hiếp chủ tịch phận làm cấp dưới tôi chỉ có ý để cho chủ tịch biết lỗi của mình mà sửa thôi – tên Trường khẽ cười nhếch mép, đến thằng ngu cũng biết hắn đang có ý phía sau…
– Hừ nói luôn ra đi, đừng có lòng vòng nếu không mày tự biết hậu quả – ông Nghĩa lạnh lùng buông lời đe dọa, nhưng dường như những điều đó là vô ích…
– Ha Ha Ha… Ông đang dọa trẻ con sao, tôi thật sự bất ngờ lắm, không ngờ tên cầm lưỡi lại đi đe dọa thằng cầm chuôi, bất ngờ lắm ha ha – tên Trường cười lên khùng khục liên tục lắc đầu…
– Có gì mày nói ra đi, yên tâm tao chưa từng đe dọa suông đâu – ông Nghĩa vẫn bình thản nâng chén trà lên nhấp một cái…
– Hừ đừng đe dọa tôi, ông biết không năm đó tôi chỉ là thằng phó phòng chẳng mất mấy công sức tôi đã đá bay đi thằng bạn thân của tôi để ngồi vào đó, tôi đã giúp ông biết bao nhiêu chuyện, đãng nhẽ giờ tôi phải được lên chức phó chủ tịch chứ nhỉ, nhưng không ông lại đi cho một thằng bất tài mới ra trường không lâu vào làm, con mẹ nó có phải ông sợ tôi cướp luôn cái chức chủ tịch của ông không – tên Trường gầm lên đôi khẽ ánh đỏ, trông khuôn mặt hắn lúc này toát lên sự giận giữ, oán nghiệt…
Trái ngược với sự giận dữ của tên Trường, ông Nghĩa vẫn lặng lẽ ngồi nhâm nhi ly trà vẻ mặt vẫn bình thản như không hề quan tâm đến xung quanh…
– Con mẹ nó ông bớt cái vẻ mặt bình tĩnh đó lại đi, nếu tôi giao ra những bằng chứng này không chỉ mất ghế chủ tịch mà có khi ông sẽ phải sống nốt mấy chục năm tuổi già ở trong tù đấy – tên Trường lại quát lên khi thấy vẻ mặt bình tĩnh có phần không quan tâm của ông Nghĩa, lúc này ông Nghĩa mới khẽ đặt chén trà xuống dưới nhìn vào tên Trường mà cười nhẹ…
– Ngày trước mày biết vì sao mày lên được chức giám đốc không, không phải vì mày tài giỏi gì đâu, nếu tao không ép thằng Quang bắt nó phải đền bù hợp đồng rồi đuổi nó đi mày nghĩ mày sẽ thắng được nó sao, mày còn non lắm đâu rồi cái vẻ mặt tự tin cao ngạo kia đâu rồi, mày có biết vì sao tao chọn mày mà không phải thằng Quang không, vì mày có những chiêu bài bẩn thỉu tao thì rất cần mấy thứ đó, thứ hai mày là một con chó tốt nếu cho mày đủ chỗ tốt thì mày đúng là một con chó tốt thật sự, nhưng người xưa nói đúng, chó hoang tựu chung lại vẫn lên để nó ở vùng hoang dã – ông Nghĩa nhìn tên Trường nở một nụ cười ý vị…
– Ha ha chó sao, một con chó thì không thể giết chết được một con hổ, nhưng với con hổ giấy như ông thì không cần đến một bầy chỉ cần một mồi lửa thôi – tên Trường giận quá bật cười rồi cầm điện thoại lên gọi cho ai đó nhưng chỉ lại những tiếng tút tút vô cảm…
Gọi liên tục mấy cuộc điện thoại nhưng không hề nhận được phản hồi, tên Trường bắt đầu sốt ruột…
Nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột như vậy ông Nghĩa liền bật cười sảng khoái, kèm theo sự châm chọc…
– Ha Ha mày định gọi cho con vợ mày và thằng đàn em của mày tung bằng chứng này lên mạng chứ gì, mày biết vì sao tao làm chủ của mày không… vì cái này này – ông Nghĩa nói dứt câu đưa tay chỉ về đầu mình trên môi nở nụ cười vui vẻ…
– Không mày không thể biết được kế hoạch của tao, tao không tin – tên Trường gầm lên liên tục bấm điện thoại nhưng đều nhận lại những tiếng “tút… tút…” lạnh lẽo, những tiếng tút tút ấy như những vết dao đang cắt xé tan nát cái kế hoạch của hắn, hắn không tin, hắn không tin một thằng chủ tịch chỉ nhận hối lộ và mê gái này lại có thể đoán được kế hoạch của hắn…
– Mày có người phía sau thâu tóm lại số cổ đông mà tao đã mua chuộc – tên Trường nhìn ông Nghĩa với ánh mắt sợ hãi…
– Mày giỏi lắm, đúng tao không hề biết kế hoạch của mày, mày cũng thâm lắm vì muốn chiếc ghế của tao mà mày bắt cóc người nhà của Kiều thư ký của tao để lấy thông tin, lén lút phía sau phá hoại những bản hợp đồng làm ăn và mua chuộc những vị cổ đông lớn của tập đoàn, à còn tờ giấy chứng cứ hối lộ và tham nhũng của tao mày cũng tính toán sâu lắm, nhưng mày biết không trên đời mà có tiền là có sự thật, mày có tiền bằng tao không – ông Nghĩa cười lên khoái trá khi cái kế hoạch của tên Trường đã bị đổ bể…
Thật ra ông Nghĩa không hề biết chút gì hết, đúng như tên Trường nói ông ta chỉ như con hổ giấy, tập đoàn NE từng là một tập đoàn có tiếng lớn trong nước, đã từng có thời điểm hưng thịnh hợp tác với một hai tập đoàn nước ngoài, nhưng khi cố chủ tịch Lâm chết, Lâm Văn Nghĩa hay chính xác hơn là Dương Văn Nghĩa con trai của của tịch Lâm lên thay, còn vì sao hắn họ Dương có lẽ chỉ có những người trong cuộc là biết…
Đến khi tiền và quyền lực đến tay Nghĩa ngay lập tức thay đổi một bộ mặt cực kỳ khác, hắn liên tục vướng vào bê bối hối lộ, tham nhũng và đặc biệt hắn chi rất nhiều tiền vào những thứ vô bổ, gái đẹp chân dài mà hắn cho đó là cuộc sống hào môn phải hưởng dụng…
Chỉ một năm tập đoàn NE xuống dốc không phanh từ một tập đoàn lớn nhất trong nước ngang hàng với tập đoàn XX trở thành tập đoàn đứng thứ hai việc đó đã làm rất nhiều cổ đông lên tiếng đòi chủ tịch từ chức nhưng mẹ hắn tức là Lâm Phu Nhân đã đứng ra mua chuộc phần lớn cổ đông để bác bỏ đi ý kiến sa thải chủ tịch…
Sau lần đó hắn đã thay đổi chút ít tập trung vào điều hành tập đoàn gượng lại được đôi chút, nhưng chừng đó là chưa đủ để thuyết phục các vị cổ đông lớn hiện tại…
Tên Trường tất nhiên rất hiểu chuyện này, hắn khổ tâm để bày ra kế hoạch này hắn muốn mình phải đứng đầu, hắn là một kẻ tham vọng nếu cho hẳn đủ thời gian đủ tiền bạc hắn có thể tạo dựng cho mình được một vùng đất quyền lực lớn mạnh không thua ai tâm cơ của hắn có lẽ chỉ thua mỗi một người đó là Dương mà thôi, nhưng hắn đã sai một điều nữa mọi kế hoạch của hắn đổ bể chỉ vì người mà hắn cho rằng đã chắc chắn phục tùng hắn đó là Kiều…
Hắn cứ nghĩ hắn vẫn nắm giữ gia đình Kiều trong tay lên hắn mới có sự tự tin đến đây để đe dọa ông Nghĩa…
Như chợt nhớ ra việc gì tên Trường khuôn mặt trắng bệch bấm số điện thoại lần này thì đầu dây bên kia đã bắt máy hắn liền hỏi dồn dập…
– Mẹ con nhà nó sao rồi, trả lời tao ngay đi thằng khốn – tên Trường gầm lên giận giữ…
– Ha ha mẹ con họ vẫn trong tay em, anh yên tâm đi – một giọng nói giễu cợt kèm theo tiếng cười nhẹ vang lên…
– Mày là thằng nào, mày không phải Lục Sẹo thằng khốn – tên Trường gầm lên điên dại, nếu bị lộ thì tội bắt cóc người trái phép coi như đời hắn đã tàn…
– Giám đốc Trường bình tĩnh xem nào, tôi sẽ đưa mẹ con họ đến gặp anh – giọng nói lạ lùng kia lại vang lên rồi cúp máy…
Tiếng ” tút tút ” lần nữa vang lên giống như tiếng chuông chấm dứt cuộc đời còn lại của hắn, đôi bàn tay buông thõng run rẩy ” mất rồi, hết rồi… hết rồi ” hắn liên tục lẩm bẩm những từ gì đó, từ trước đến giờ hắn chưa từng thất bại, chưa từng một lần…
Ánh mắt vô thần nhìn về phía của ồn Nghĩa bỗng hắn bật cười lớn…
– HA HA HA tao thất bại thế nhưng mày đừng vui mừng quá sớm, thỏ cùng đường cũng cắn người mà thôi, tao đã tính đến nước này rồi mày không phải người nhà họ Lâm, mày là con rơi của mẹ mày và thằng đàn ông khốn khiếp nào đó, nếu tin này tung ra thì sao mày nghĩ mày có thể ngồi yên trên cái ghế này sao – tên Trường đôi mắt đỏ lừ cười lên dữ tợn, nhưng thực chất hắn chỉ buông lời đe dọa mà thôi hắn vẫn đang nghi ngờ nhưng cùng đường lên hắn còn sợ gì nữa…
Ánh mắt của ông Nghĩa khẽ co rút lại, rồi lập tức trầm ngâm, không ai biết trong lòng ông đang nổi lên một nỗi sợ hãi, ông thật sự sợ hãi vì nếu bí mật này được nói ra ông ta và mẹ ông ta sẽ mất tất cả…
Đúng lúc này cánh cửa phòng chủ tịch mở ra, bước vào phòng là một người đàn ông cao ráo khuôn mặt tuấn tú đang nở một nụ cười nhẹ, bên cạnh là cô gái xinh đẹp với đường cong cơ thể quyến rũ, đó là Dương và Kiều…
Đi lại gần bàn uống nước Dương và Kiều ngồi xuống vị trí giữa hai người, Kiều đưa tay với lấy ấm trà rót cho Dương một chén rồi im lặng ngồi bên cạnh, Dương khẽ nhấp một hụm trà ấm rồi nhìn đưa mắt nhìn cả hai, khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng…
– Chào Chủ Tịch Lâm, chào Nguyễn Tổng không biết tôi có làm phiền hai người không nhỉ – Dương khẽ lên tiếng chào hỏi, đáp lại Dương là ánh mắt chết chóc của tên Trường…
– Ha ha Dương tổng thật sự rất giỏi, Trường tôi bội phục rồi – tên Trường cười một nụ cười dữ tợn nhìn Dương…
– Ô hình như Nguyễn Tổng biết hơi muộn thì phải – Dương nhún vai vẻ mặt hết sức vô tội…
– Hừ tao với mày vốn chẳng thù oán gì, tại sao mày lại ra tay giúp lão ta – tên Trường rốt cục không kìm lại được nữa bắt đầu gầm lên…
– Nào bình tĩnh, hít thở đều, nếu không dễ bị đột quỵ lắm đấy – Dương nhìn tên Trường cười lạnh…
– Sao ông nghĩ kế hoạch của ông kín đáo lắm sao, à tôi có món quà tặng cho ông đây, hy vọng ông đây sẽ thích – Dương tiếp tục nói, Kiều bên cạnh mở cặp lấy ta tờ giấy bên trên ghi “Bản Xét Nghiệm ADN” đặt lên bàn…
Cầm tờ giấy lên đọc, tên Trường thật sự sụp đổ hắn thất bại toàn tập, cánh cửa bên ngoài mở ra bên trong 5 người đàn ông trang phục công an bước vào với lệnh bắt khẩn cấp “Nguyễn Đình Trường” vì tội bắt cóc người trái phép, tham nhũng và có hành vi đe dọa… những tội án được đọc ra, công an nhanh chóng giải tên Trường lên đồn làm việc…
Công An đi khuất, ông Nghĩa khẽ thở phào một hơi nhìn Dương với ánh mắt sợ hãi, ông ta sợ cũng phải thôi, nếu không có Dương thì chắc chắn người bị công an bắt phải là ông ta chứ không phải tên Trường…
– Cảm ơn cậu, tôi sẽ giữ đúng lời hứa 60% cổ phiếu của tập đoàn này sẽ thuộc về cậu, và… – ông ta chưa nói hết câu thì bị Dương đưa tay dừng lại…
– 60% Thì hơi nhiều, như này đi 10% tôi sẽ để cho Kiều giữ, yên tâm đi tôi nói ông sẽ ngồi yên trên cái ghế chủ tịch này thì ông sẽ đừng sợ, hãy tiếp quản cho tốt sắp tới sẽ có nhiều hạng mục cần làm đấy, à còn nữa Kiều từ giờ sẽ trở thành cổ đông của tập đoàn XX cho lên những việc trước kia ông làm với cô ấy hãy nhớ đừng lặp lại nếu không ông biết rồi đấy – nói xong Dương cùng với Kiều đi thẳng ra ngoài trước ánh mắt bất lực kèm theo oán hận của ông Nghĩa…
Ở ngôi biệt thự lớn tại trung tâm thành phố, rất nhanh công an đã ùa vào, giải ra ngoài là một người phụ nữ gần 50 nhưng nét đẹp và sự trẻ trung vẫn chưa bị thời gian xóa nhòa…
Nhưng bây giờ trên gương mặt xinh đẹp đó đang chảy một dòng nước mắt, trong mắt chỉ còn tuyệt vọng lẫn sợ hãi…
Trước khi bước lên xe người phụ nữ khẽ ngoái đầu lại nhìn về phía căn nhà nhưng bất chợt trong mắt hiện lên một người, không thể nào quen thuộc hơn…
– Cứu mẹ… cứu mẹ với!!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dì Lan |
Tác giả | Kally Kun |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ dì, Đụ máy bay, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Update Phần 30 |
Ngày cập nhật | 13/01/2023 12:39 (GMT+7) |