Tất nhiên tôi sẽ chỉ giải quyết bằng lời nói thôi. Dù gì đến nhà nó cũng có thể được ví như vào hang cọp, không thể manh động một chút nào được. Khu nó ở cũng gần với nhà của Lam Ngọc nhưng là ở phía bên kia cầu Khánh Hội tức là quận 4, nằm trên đường Tôn Đản. Phải rất khó khăn mới tìm được nhà của nó do khu đường này khá đông đúc và sầm uất.
Tìm được ngôi nhà đúng như địa chỉ đã ghi. Nhưng bọn tôi lại không tìm được chuông cổng. Thế là cả hai thằng đứng nhìn nhau như thể đang đùng đẩy cho nhau việc phải gọi cửa một ngôi nhà chưa bao giờ tới. Đứng suy nghĩ được một lúc tôi đập vai thằng Toàn:
– Thôi giờ tao với mày cũng kêu một lượt đi cho công bằng.
– Rồi mày, có mỗi chuyện kêu cửa cũng nạnh! – Toàn phởn chẹp miệng lều bều.
– Vậy nghen, Tao đếm tới 3 là kêu “Tiến ơi” đấy!
Hứa hẹn là thế nhưng khi tôi vừa đếm đến 3, chỉ có một mình giọng tôi cất lên, thằng Toàn dường như chả hé một lời. Biết mình bị nó lừa, tôi quay sang định cốc cho nó một cú thì cánh cổng án ngữ trước mặt bọn tôi đã mở ra. Xuất hiện ngay sau đó là vẻ mặt ngạc nhiên của thằng Tiến. Nhìn thấy bọn tôi nó càng ngạc nhiên hơn và chuyển sang kinh ngạc:
– Sao tụi bây biết nhà tao vậy?
– À, do mò địa chỉ thôi! – Tôi quẹt mũi cười khì.
– Nhưng mà tao cũng không có thời gian tiếp bọn mày, tạm biệt!
Tôi kịp vịn cửa lại khi nó có ý định đóng sầm. Toàn phởn nhíu mày:
– Bọn tao tìm mày có việc cần bàn, không phải để đi chơi đâu! Mày cũng phải nể mặt đội trưởng này chứ nhỉ?
Toàn phởn nhíu mày, thằng Tiến càng nhíu mày hơn. Mặt nó sầm lại như có việc gì đó phật ý nó. Mà quả thật là hai tụi tôi đang làm phật ý nó mà, nhưng vì lợi ích của đội nên bọn tôi phải làm thế. Dẫu sao thì cuối cùng thằng Tiến cũng đồng ý:
– Được, ra quán nước đầu đường đi, ở đây bàn không tiện.
Bọn tôi theo nó ra quán cà phê gần đấy. Thật thì sống ở đây lâu tôi biết tiếng quận 4 ghê lắm. Nội đi trên đường thôi đã thấy đầy rẫy các thanh niên xăm trổ, tóc nhuộm vàng nhuộm xanh chạy xe nẹt bô ngoài đường. Vào quán cà phê cũng vậy, bọn đấy cứ nhìn Toàn phởn với tôi bằng ánh nhìn lạ lẫm. Tôi cứ sợ rằng thấy hai tụi tôi lạ hoắc bọn nó có thể kiếm chuyện. Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị thằng Tiến dập tắt:
– Tụi bây đừng lo, ở đây toàn là người quen của tao thôi!
– Gì đâu mà sợ mày, hề hề! – Tôi đáp lại bằng một giọng cười có chút giả tạo.
– Vậy tụi bây tới tìm tao có việc gì?
– Thì đương nhiên là hỏi tại sao mày nghĩ tập đá và luôn tránh mặt bọn tao! – Toàn phởn nhanh chóng vào vấn đề ngay.
Cái vấn đề mà bọn tôi cho là nghiêm trọng lại được thằng Tiến giải đáp một cách gỏn lọn chỉ sau một hớp cà phê:
– Thì đương nhiên, tao chẳng thích đá chung với tụi bây!
– Tại sao? – Tôi nhăn mặt.
– Còn phải hỏi à, tụi bây đá như hạch. Mới đá tập thôi đã thua gần chục trái, đến khi đá giải chắc không ngẫng đầu lên được.
Với câu nói này tôi đã rất kìm nén nắm đấm của mình để khỏi phải tọng vào mặt thằng này một cách vô ích. Nhưng nhớ đến những lời dặn dò của Lam Ngọc, tôi đành tự dằn lòng mà nói với nó:
– Mới đá đội hình lần đầu mà sao ăn ý được! Vả lại thằng Huy với bọn xóm tao đá hay lắm, thua nó là đương nhiên!
– Nhưng tao vẫn không có hứng đá!
Đến lúc này Toàn phởn cũng chẳng giữ được bình tĩnh, nó đã định nhỗm dậy và có lẽ đã tọng vào mặt thằng Tiến nếu không có tôi giữ tay lại. Vẫn trên tinh thần đàm phán hòa bình, tôi bình tĩnh nói với nó:
– Thế này, mày cứ đá với bọn tao trận tập ngày mai. Nếu thua, mày làm gì bọn tao cũng được.
Toàn phởn vừa nghe đã nhìn tôi kinh ngạc. Nhưng tôi vẫn tiếp tục:
– Sao, mày đồng ý chứ! Chẳng lẽ mày lại hèn như vậy?
– Có thật là tao làm gì mày cũng được chứ?
– Thật!
Tôi gật đầu không ngần ngại và tự nuốt khan một cái cho cái tinh thần không sợ chết này. Nhưng chắc có lẽ tôi sẽ bảo Huy đô đá nương chân một tí cho qua trận đấy để tiếp tục tính chuyện với thằng Tiến.
Tuy nhiên có lẽ thằng Tiến đã đọc được nhưng suy nghĩ trong đầu tôi. Nó hỏi rất nhanh:
– Nhưng tao có biết bọn bây có cấu kết với nhau không?
Đến lúc này tôi đành hứa chắt nịt:
– Thật. Tao không có cấu kết với thằng Huy vào trận ngày mai đâu. Mày khỏi lo!
– Ờ vậy được, ngày mai cố mà đá hết sức!
Đàm phán đã xong. Vậy là tôi phải đá một trận quyết tử vào ngay mai nếu không muốn phải đá với đội hình chấp vá như trận trước. Huy đô hoàn toàn không biết chuyện này, nó có lẽ sẽ đá máu lửa như mọi khi để rèn chân cho bọn tôi. Chắc chắn sẽ không có chuyện khoan hòng hay cấu kết gì ở đây vì tôi cũng chẳng muốn nuốt lời với thằng Tiến. Dù sao thì tôi cũng đã giữ lời với Lam ngọc rằng không được động tay động chân với nó.
Suốt buổi tối tôi ngồi trên bàn học với tờ giấy để suy nghĩ về chiến thuật đá với bọn thằng Huy để không phải nhận những bàn thua đậm đà.
Có lúc tôi đã suy nghĩ đến đội hình 4 hậu về và một tiền đạo cắm.
Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng được tôi gạt ra khỏi đầu vì sựt nhớ rằng thằng Tiến sẽ không bao giờ chịu đá như thế.
Kể cả thằng Toàn cũng vậy.
Bí cách, tôi phóng luôn lên giường mong cho tâm trí được thư thái mà nghĩ ra được cách hay.
Nhưng có vẻ càng thư thái tôi càng thấy bí đường.
Mà càng bí đường tôi lai càng thấy nản.
Bỏ luôn tờ giấy, tôi nhắm mắt nghe cơn gió lùa thổi hiu hiu qua khe cửa sổ khẽ ru tôi vào giất ngủ nồng nàng.
Bất chợt tiếng điện thoại réo vang lên kéo tôi về thực tại phũ phàng. Đó là số điện thoại của Lam Ngọc. Tôi cố suy nghĩ xem ngày mai có bài tập gì không vì thường thì giờ này nếu nàng có gọi tôi thì cũng chỉ nhắc nhở về chuyện chuẩn bị bài vở cho ngày mai. Nhưng lần này lại khác, khi mới vừa nhấc điện thoại lên, đã nghe giọng sốt sắng của nàng:
– Sao rồi, mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?
Biết nàng đang hỏi về chuyện của thằng Tiến. Tôi bình thản:
– Không có chuyện gì đâu, mọi chuyện giải quyết xong hết rồi!
– Thật chứ?
Vẫn câu nói hoài nghi như mọi khi nhưng lần này tôi vẫn tự tin:
– Thật mà, Ngọc không cần lo đâu, hề hề!
– Ừ, vậy thì tốt. Mà Phong làm bài chưa? Mai phải nộp bài tập toán cho thầy đấy!
– À… ờ, Phong đang làm nè!
– Ừ, cứ làm đi. Mai Ngọc sửa cho!
Họa vô đơn chí, tôi phải bật dậy làm nốt số bài tập mà thầy giao tuần trước. Những 4 bài tập đại số. Biết ngay mỗi lần Lam Ngọc gọi là có điềm xấu liền mà. Khổ gì đâu!
Bữa chiều hôm sau. Tôi đến chỗ tập để đấu một trận quyết định với bọn thằng Huy.
Đúng như đã hứa, thằng Tiến đã tới, theo sau nó còn có thằng Hiếu. Tôi biết thằng Hiếu rất nghe lời thằng Tiến nên chỉ cần rũ thằng tiến là có thể rũ được luôn thằng kia, một công đôi chuyện.
Trước khi bắt đầu trận đấu. Thằng Toàn liền chạy đến tụi thằng Tiến nói chuyện cốt để tôi tập trung những thằng còn lại bàn chuyện với tụi nó. Tôi gông cổ cả đám vào thủ thỉ:
– Tụi bây nghe đây, hôm nay là trận quyết định đấy, tất cả phải đá hết sức nghe chưa?
– Gì nghe ghê thế mày, mới đá tập mà! – Khanh khờ khục khịa chen vào.
– Tao hứa với tụi thằng Tiến rồi, nếu đá thua nữa nó rời khỏi đội đó!
– Đệt, có chuyện này nữa à, thằng đó láo thế?
Khang đinh gằn giọng định đi về phía của thằng Tiến nhưng tôi đã kịp ngăn lại:
– Mày bình tĩnh, tại bọn nó sợ thua nên không dám đá. Giờ thì phải đã hết sức cho tụi nó thấy mình không phải nghiệp dư. Rõ hết chưa?
– Rồi, chơi mày luôn, đó giờ tao đá vẫn máu lửa mà!
Bàn bạc coi như đã hoàn tất, trận thi đấu bắt đầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/10/2018 03:38 (GMT+7) |