Mỗi lần nhìn vào gương, tôi cứ tưởng tượng rằng trên mặt mình vẫn còn hằng rõ vết ngón tay đỏ ót của nàng mặc dù nó đã phai từ lúc nào.
Gần một tuần, đó cũng là ngần ấy thời gian Lam Ngọc không màng gì đến tôi nữa, tuy là ngồi gần nhau, tuy là vẫn chỉ bài mỗi giờ ra chơi nhưng ngoài việc đó ra, nàng chẳng thèm nói với tôi một chuyện gì khác nữa cả.
Nàng lúc nào cũng như một núi băng sừng sững, tỏa hàn khí lạnh ngắt khiến cho tôi rụng rời, tế cóng hết lần này đến lần khác.
Toàn phởn hơn ai hết là người chứng kiến tất cả sự việc lúc đó từ lúc nàng tát tôi một cú chát chúa cho đến khi nàng nổi giận đùng đùng bỏ về, nếu không có nó lôi tôi về, chắc tôi đã chết trân ở đó luôn rồi.
Thấu hiểu được tình cảnh đó, nó với bé Phương lúc nào cũng tìm cách để tôi và Lam Ngọc làm lành, khi thì tặng quà, khi thì mở lời xin lỗi nhưng mặc nhiên chẳng có cách nào hữu hiệu, nàng vẫn lạnh lùng với tôi thậm chí có phần hơn trước.
Nếu như là môt cô gái bình thường, những cách này chắc chắn sẽ hữu hiệu, còn đối với Lam Ngọc thì vô dụng, ngay cả thằng Toàn sợ chết khiếp khi đứng trước mặt Lam Ngọc huống chi là tìm cách giúp đỡ.
Nhờ người khác giúp mình chi bằng tự mình cứu mình, tôi bắt đầu tự nghĩ cách làm lành với Lam Ngọc mà không cần sự giúp đỡ của người khác. Nhưng nghĩ mãi chẳng được cách gì, tôi bèn tìm cách thăm dò, nói trắng ra chỉ là thăm dò tâm lý của con gái khi giận một ai đó thôi, thế nen tôi phải tìm môt ai đó có tính cách hao hao với Lam Ngọc nhất, theo đó trong số những người tôi quen, chỉ có hai người phù hợp với yêu cầu đó là nhỏ Thu cùng lớp và nhỏ Nhung hiện đang ở nhờ nhà tôi.
Đầu tiên là nhỏ Thu, từ ngày thoát khỏi cái chức lớp phó lao động, nhỏ bớt hung dữ hẳn, không còn cau mày, nhó mặt để chỉ huy tụi trong lớp làm lao động nữa. Tuy nhiên nhỏ vẫn được tụi trong lớp nể nang vài phần bởi tính cách vốn có của mình. Thế nên, nhân lúc nhỏ rảnh rỗi giờ ra chơi, tôi tò tò đến hỏi chuyện:
– Bà Thu này, cho hỏi xí được không?
– Hỏi gì hỏi nhanh đi, tui còn đi căn tin đấy!
– À, thì nếu bà giận một người vì người đó trót làm bà mất lòng tin thì bà có cách nào tha lỗi cho người đó không?
– Cách tha lỗi à, ông hỏi ngộ! Giận vì mất lòng tin thì tui cho người đó chết không toàn thây đáy chứ!
– Ực! Thật á?
– Tui ghét nhất là người nào làm tui mất lòng tin đấy, tuyệt giao còn chưa thấy gì!
– Uầy, vậy thôi cảm ơn bà!
– Mà ông hỏi chi đấy?
– Không có gì, thôi tui về chỗ đây!
Tôi suy xụp lết về chỗ như người mất hồn.
Thế là việc khảo sát người thứ nhất đã xong, kết quả là chết không toàn thây. Khi nghe nhỏ nói cả người tôi cứ rung lên bàn bật tim muốn lọt thỏm ra ngoài. Nhỏ Thu là người tôi kì vọng nhất sẽ thu được thông tin gì đó để làm lành với Lam Ngọc nhưng kết quả lại trái với những gì mong đợi, thế nên khảo sát nhỏ Thu thất bại.
Giờ chỉ còn mỗi mình nhỏ Nhung, tính ra thì nhỏ cũng đã ở nhà tôi hơn 3 tháng rồi, tính cách của nhỏ hiện tại thế nào tôi biết rất rõ, từ cử chỉ lẫn điệu bộ. Cũng không phủ nhận rằng nhỏ nấu ăn rất ngon, ngày nào tôi cững được ăn những món quê nhà đến no cả bụng, nhưng ngặc một nỗi tính nhỏ rất khó về khoảng vệ sinh, hễ nhà dơ một tí là nhỏ lại nhặn lên um cả nhà khiến cho tôi nhiều lúc cũng đinh tai nhức óc. Nay nhỏ là niềm hy vọng nhen nhóm nên tôi cũng phải xuống nước hỏi nhỏ nhẹ nhưng câu trả lời lại chẳng khác nhỏ Thu là bao:
– Nếu là tui ý à? Chắc chắn sẽ không tha cho người nào làm tui mất lòng tin đâu, ông cũng biết lòng tin là quan trọng nhất mà!
– Vậy à, chậc!
– Mà ông hỏi làm gì, bộ ai giận ông à!
– Đâu có!
– Nhìn mặt ông là biết ông làm cô nào giận rồi chứ gì, dễ đoán quá mà!
– Ừ thì vậy!
– Sao, kể tui nghe xem?
Xét thấy chuyện chả có gì để giấu, tôi đành kể hết cho nhỏ Nhung nghe, sau khi kể xong nhỏ chỉ lắc đầu tặc lưỡi:
– Ông biết đấy, một lần bất tín, vạn lần bất tin! Ông làm bà Ngọc giận như thế khó mà làm lành lắm!
– Hết cách thật rồi sao?
– Cũng không phải là không còn, nhìn bà Lam Ngọc này, tui nghĩ ông còn cơ hội đấy!
– Ừ, chỉ là cảm giác của con gái với nhau thôi, từ lúc dưới quê tui đã cảm giác được rồi chứ không phải chỉ mới đây đâu!
– Vậy tui phải làm gì đây?
– Chỉ cần chân thành, đơn giản là đủ!
– Nhưng mà sao mới được!
– Việc này tự ông hiểu ra thôi, tui chỉ gợi ý đến thế là cùng, cơ hội quan trọng dành cho ông đấy Phong ạ! Thôi nhé, rán cố gắng đi! Tui đi nấu cơm đây!
Nói rồi nhỏ lỉnh kỉnh đi vào bếp để lại mình tôi ngồi bơ phờ trên ghế sô pha chẳng biết làm gì.
Chân thành ư, đơn giản ư? Làm thế nào để có được hai thứ đó đây? Tôi hoàn toàn chẳng biết chút ít gì về việc này cả, đến cả nói chuyện, tôi còn không dám nói với nàng thì làm sao mà được gì chứ. Thế nên tôi lại dắt xe đi long nhong ngoài đường như mọi khi để giải tòa nỗi buồn trong lòng.
Khu xóm của tôi buổi chiều là lúc nhộn nhịp nhất, khu chợ chiều, khu hàng ăn vặt, những hàng nước giải khát đều được bày ra, ồn ào rộn lên cả một khu.
Dọc đường, những đứa trẻ trong xóm bắt đầu bầy trò chơi năm mười, phang lon các kiểu tuy không còn hao hứng và đông đảo như những năm về trước nhưng nó vẫn khơi lại trong đầu tôi nhưng kỷ niệm thật đẹp về một thời trẻ con trong xóm này, một thời mà có môt cô bé mít ướt và một thằng nhóc háo thắng chơi chung với nhau, rồi bị rượt, rồi thằng nhóc bị đánh tả tơi và con bé đó chuyển nhà đi bạc vô âm tín.
Thế mà chẳng thể nào tin được 10 năm sau hai đứa bé đó lại gặp nhau, trong một tình cảnh chẳng thể nào trớ trêu hơn được, và giờ đây, thằng bé đó phải tìm mọi cách để làm lành với con bé sau một lần phạm lỗi của mình.
Lòng vòng thế nào, tôi lại đi đến quận tư, chỗ nay cách nhà Lam Ngọc không xa, nếu như tôi cứ tiếp tục lầm lủi đi chắc có lẽ đã đến nhà nàng rồi không chừng.
Nhưng khi vừa định vòng xe trở về nhà, tôi chợt giật mình khi thấy Lam Ngọc đang chạy đạp điện ở lề đường bên kia.
Nàng đang mặc quần trắng võ phục, cũng phải hôm nay là thứ năm mà, chắc là nàng đi tập võ.
Tự nhiên lúc đó trong đâu tôi lại nãy ra môt sáng kiến, tôi vòng sang đường, đạp gồng theo nàng.
Chẳng mấy chốc sau nàng dừng lại, đi vào một câu lạc bộ karate gần đó.
Vậy đã rõ nàng học karate ở đâu, bước tiếp theo chỉ là thực hiện kế hoạch đã dự tính mà thôi. &Lt, ! – – [If!
SupportLineBreakNewLine] – – >, <, ! – – [Endif] – – >.
Nghe thì có vẻ kì công lắm, nhưng thực ra tôi chỉ muốn biết chỗ nàng học karate để tiếp cận nàng ngoài giờ lên lớp thôi ngoài ra tôi chả nghĩ ra được cách nào để tiếp cận nàng ngoài giờ lên lớp cả.
Dù thằng Tiến với thằng Hiếu không còn gây khó dễ cho tôi trong lớp học nhưng tôi vẫn chẳng thể nào bắt chuyện được với nàng lúc đang học được.
Như mọi người đã biết, tôi chỉ nói chuyện được với Ngọc trong lúc giảng bài, ngoài giờ đó nàng không hề nói chuyện với tôi một câu, tôi mà muốn bắt chuyện nàng lại nói đang học bài và lại lật cuốn sách dày cộm ra để trên bàn khiến tôi khiếp vía, thế cho nên nếu gặp nàng ngoài giờ học, tôi tin chắc nàng sẽ không còn cớ mà bắt chuyện với tôi thôi.
Chiều ngày mốt, tôi chuẩn bị cái quần thể dục để đi đến câu lạc bộ võ nơi mà nàng học, đó là một trung tâm thể dục khá lớn.
Vừa đến cổng, tôi đã nghe tiếng thét đặc trưng của karate vang lên từng hồi cùng với âm thanh đánh nhau nghe bịt bịt um cả một sân.
Nơi tập võ của trung tâm không đâu xa, nó nắm gần bìa sân với một không gian khá rộng rãi được trải đệm xốp xanh dương.
Thú thật là nhìn cả đám võ sinh mặc đồ trắng đang xếp hàng đằng kia tôi đã ngán tận cổ, huống hồ chi là mấy võ sư đang đứng dạy đằng kia, nếu không vì Lam Ngọc chắc chả bao giờ tôi lui đến chỗ này đâu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/10/2018 03:38 (GMT+7) |