Thấy tôi cứ há hốc mồm nhìn như thể trước mắt tôi đang là một ai khác chứ không phải là Ngọc Lan, nàng chỉ mỉm cười tháo hẳn chiếc kính mát bỏ vào túi xách:
– Lan cứ tưởng bé Mi đã nói cho Phong biết rồi chứ! Thôi để Lan nói lại nha! Lan bị bệnh, phải thay mắt cho nên đôi mắt xanh kia cũng không còn nữa!
Tôi bàng hoàng, nói không nên lời:
– Thật… sao?
– Hì, như Phong đã thấy rồi đó! Mắt Lan bây giờ là đôi mắt của người khác! Phong thấy hợp chứ?
Tôi thều thào như người từ cõi nào về:
– Ừ, hợp! Vẫn hợp mà!
– Thôi chắc mấy đứa chờ cũng mệt rồi, để nội với bạn Lanna về nghỉ ngơi hôm nào gặp được chứ?
Ba của Ngọc Lan hắn giọng. Có vẻ như ông muốn kết thúc cuộc gặp gỡ tại đây. Điều đó được nội của nàng đồng tình:
– Ừ, mấy cháu về nghỉ ngơi đi, cũng trễ rồi! Có gì ngày mai sang chơi với Lanna nhé!
– Dạ, vậy tụi con xin phép về ạ! – Lam Ngọc lễ phép thưa.
– Ừ, mấy đứa về cẩn thận! – Mẹ Ngọc Lan vẫy tay cười.
Ngọc Lan cũng vậy, nàng dành cho tôi nụ cười tươi tắn nhất với đôi mắt hấp háy:
– Lan về nha! Có rảnh thì hôm nào sang nhà Lan uống cappuccino!
– Ừ, Lan về cẩn thận! – Tôi vẫy chào nàng với tâm trạng bâng khuâng khó tả.
Tạm biệt gia đình Ngọc Lan, cả bọn lại bắt taxi trở về nhà tôi để lấy xe ra về. Trời giờ này đã tối hẳn, không còn thấy ánh mặt trời le lói như lúc đi nữa. Nom mặt đứa nào đứa náy đều hồ hởi vì sự trở về của Ngọc Lan. Nhưng sao tự nhiên trong lòng tôi lại thấy như thiếu một cái gì đó thân thương lắm. Phải chăng đôi mắt xanh biếc của Ngọc Lan không còn nữa đã khiến tôi cảm thấy như vậy?
Tôi nhìn đám Toàn phởn dò hỏi:
– Đôi mắt xanh của Lanna mất tiếc ghê ha bây?
Bé Phương cười tươi một cách ngây ngô:
– Hì, thì có gì đâu anh! Quan trọng là bạn ấy trở về với tụi mình rồi! Mai đây sẽ là những ngày vui vẻ đó!
Toàn phởn cười cười xòa tiếp lời:
– Phải rồi, trải qua cơn bạo bệnh mà chỉ mất có đôi mắt thì có xá chi! Lanna thì vẫn là Lanna mà, hay mày lại nghĩ gì Phong?
– Bậy, tao mà nghĩ gì chứ!
Lam Ngọc ngồi kế bác tài cũng quay xuống hỏi tôi:
– Có thật không, Ngọc thấy từ khi Ngọc Lan về nước tới giờ Phong kì lạ lắm!
– Không có đâu, tại say xe thôi!
Lí do của tôi đưa ra hợp lí đến nỗi ai cũng tin răm rắp. Thật là giờ tôi cũng đang bị say xe mà, chỉ tại sự bồn chồn trong lòng cộng với chứng say xe làm tôi bây giờ thật thảm hại. Nhưng sự thảm hại đó cũng không bằng một góc cảm giác lần đầu tiên tôi thấy đôi mắt nâu đen của Ngọc Lan nữa. Tôi phải làm gì đây?
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv.cc/doi-hoc-sinh-quyen-4/
Sáng hôm sau tôi trở lại với guồng quay trường lớp. Đêm hôm qua đối với tôi thật kinh khủng. Không hiểu sao tôi lại gặp ác mộng đến vậy. Tôi thấy đôi mắt xanh của Ngọc Lan bây lượn lờ quanh đầu mình nhìn tôi như đang oán than. Ánh mắt đó khiến tôi gặp ám ảnh đến tận khi thức dậy.
Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều, Ngọc Lan dù có mất đi đôi mắt xanh thì nàng vẫn là nàng, có phải ai khác đâu chứ. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao trong tim tôi lại cảm thấy hụt hẫn vô cùng. Ngày hôm qua lúc Ngọc Lan nhìn tôi với đôi mắt đó mà tôi cứ tưởng một người nào khác đang nói chuyện với mình vậy. Tôi tự hỏi mình rằng liệu tôi có đủ can đảm để đứng đối diện với đôi mắt đã từng là của người khác hay không?
Những suy nghĩ đó cứ đeo bám theo tôi trên suốt con đường đến trường. Nhưng chúng sớm bay đi mất khi tôi giật mình phát giác rằng thằng Bảo đang đứng chờ trước mặt tôi ở vệ đường.
Thấy tôi, nó chạy ra cản lại:
– Khoang đã, tôi muốn nói chuyện một chút!
Tôi cau mày dắt xe vào trong lề:
– Sao, muốn nói chuyện gì?
– Có phải anh với Ngọc Mi chia tay rồi không?
Tôi thoáng giật mình trước câu hỏi, nhưng cũng bình tĩnh trả lời:
– Phải, có làm sao không?
Ngay lập tức nó vung tay định đấm tôi. Theo phản xạ tôi nhảy phóc ra phía sau, trợn mắt:
– Mày điên à, sao lại đánh tao!
– Tại sao, một người con gái tốt bụng như Ngọc Mi anh lại chia tay?
Tôi biết thằng Bảo yêu Ngọc Mi đã lâu nhưng vì tôi và bé Mi đã yêu nhau nên ngậm ngùi rút lui. Nó đâu biết rằng giữa tôi và con bé chỉ là bản giao kèo. Trong lòng nó chỉ biết tôi và Ngọc Mi đã chia tay và lỗi luôn luôn sẽ thuộc về tôi. Nếu tôi nói ra sự thật đó, chắc chắn nó sẽ không tin, vả lại tôi cũng không muốn Ngọc Mi phải chịu thêm bất cứ đau khổ nào từ tôi nữa.
Thế nên tôi sẽ làm người xấu, chí ít là với thằng Bảo:
– Không yêu nữa thì chia tay thôi, có liên quan gì đến mày không?
– Dám đối xử như thế với Ngọc Mi à? Anh là thằng khốn!
Dứt lời nó vung chân tung một cú đá vòng nhắm thẳng ngay mặt. Tôi đưa tay lên đỡ lại nghe một tiếng chách rõ to. Cảm giác như vừa bị ai đó dùng khúc gỗ đập vào. Bỏ qua cảm giác đó, tôi chòm tới áp sát:
– Mày không có quyền phát xét tao và Ngọc Mi!
Khi tôi định xông tới tấn công vào giữa ngực, nó đã nhanh tay thó chặt lấy cổ tay tôi. Biết đối phương đang chuẩn bị vật mình xuống đất, tôi lập tức chặn tay ngay hông, không cho nó có thế để vật. Tuy nhiên với thể hình cao to hơn, nó dễ dàng dùng sức trâu vật mạnh tôi xuống đất đau điếng.
– Không có quyền phán xét hả! Thế thì anh cũng không có quyền gọi Noemi là Ngọc Mi!
Chưa kịp định thần, nó đã lao đến định tung cho tôi thêm một cú đá vào mặt. Giữa lúc đó, từ đâu một bóng đen lao vụt ra trước mặt tôi, tung cước đá triệt đi đòn đó.
– Lại là bà chị à? Sao thích can dự vào người khác vậy!
Giọng của thằng Bảo vang lên nghe có vẻ khó chịu. Cùng với đó là giọng Lam Ngọc vang lên trầm ấm:
– Phong vẫn còn đứng được chứ?
Tôi đứng dậy nghe cả lưng đau nhức do bị vật mạnh xuống đất. Nhưng trước mắt Lam Ngọc tôi không để mất thể diện được, đành cắn răng cười méo xệch:
– Không sao, vẫn bình thường!
Thằng Bảo thở dài sửa lại quần áo:
– Uầy, cứ tưởng sẽ được đấu một trận tay đôi chứ! Ai ngờ cũng chỉ là núp bóng con gái!
– Mày nói cái gì?
Tôi định lao lên phân bua đã bị Lam Ngọc chặn lại. Nàng trừng mắt nhìn tôi lắc đầu ra hiệu không được manh động. Thằng Bảo lúc này có vẻ không muốn khích chiến nữa, nó thủng thỉnh đi tới gạt chống xe:
– Thôi, hôm nay thế là đủ rồi! Nhưng chuyện của Ngọc Mi tôi không bỏ qua dễ như vậy đâu! Đến nói chuyện và đánh như hai người đàn ông với tôi khi nào anh muốn! Chào nhé!
Nói rồi nó dong xe đi mất. Đến giờ này tôi mới thở phào mà cảm giác từng thớ thịt ở lưng đau dữ dội. Tôi phải thừa nhận rằng nếu không có Lam Ngọc ứng cứu kịp thời chắc tôi đã bị nó hạ gục từ lâu rồi chứ không phải chỉ đau nhức như thế này.
Tôi thở hắc:
– Cảm ơn Ngọc nhé!
Nàng lắc đầu cười khẽ:
– Không có gì! Mai mốt Phong nhớ cẩn trọng hơn nhé!
– Ừ, Phong biết rồi! Mà sao Ngọc biết Phong ở đây vậy?
Nàng nhún vai đáp:
– À, do lúc sáng thấy thằng Bảo không rẽ vào trường mà đi về phía nhà của Phong. Ngọc thấy bất thường nên chạy theo xem sao thôi! Mà có phải liên quan đến chuyện của Noemi không?
– Ừ… – Tôi thở dài đáp.
– Ngọc hiểu rồi! Thôi tranh thủ lên trường đi, coi chừng trễ đó!
– Ừ, Phong biết rồi!
Chẳng còn cách nào hơn tôi đành xoay pê đan cùng đến trường với Lam Ngọc.
Mọi chuyện dường như đã đi xa sức hơn tưởng tượng của tôi. Ngọc Mi trở về ở với nội, thằng Bảo truyên chiến với tôi và hơn hết là đôi mắt xanh của Ngọc Lan. Dù rằng tôi đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng sao tôi cảm thấy thật hoang mang.
Thằng Bảo đi, những suy nghĩ đó lại tiếp tục ùa về gặm nhắm tâm trí tôi từng chút một. Tôi tự hỏi mình có phải yêu Ngọc Lan chỉ vì đôi mắt xanh của nàng hay không. Nếu như vậy tôi không khác nào một thằng khốn chỉ biết đến vẻ bề ngoài. Đây là lúc tôi cần phải quyết đoán nhất mà không hiểu sao chỉ cần nghĩ đến đôi mắt đó, bao nhiêu dũng khí trong lòng tôi bay hết. Khốn nạn thân tôi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 23/11/2018 11:38 (GMT+7) |