– Vậy cái anh này không phải là ma hở cô?
Nghe tôi hỏi, người phụ nữ đó chợt thở dài:
– Không phải đâu, đó là con của cô đó!
– Con của cô? – Cả tôi lẫn Toàn phởn tròn mắt ngạc nhiên?
Người phụ nữ đó tỏ ra rất bình thản với những biểu hiện của chúng tôi. Trong khóe mắt bà ánh lên một tia nhìn buồn vời vợi vào đứa con đang ngồi vắt vẻo trên tán cây dừa cao vút kia.
Cô thở ra:
– Mấy đứa vào trong nhà đi, ở ngoài này sương xuống sẽ bệnh đó!
Toàn phởn ngoái nhìn lên trên cành dừa:
– Còn anh đó…
Cô lắc đầu kéo cửa ra:
– Không sao đâu! Cứ để nó trên đó!
Dù vẫn còn nhiều điều không hiểu nhưng tôi với thằng Toàn cũng đỡ thằng Khanh đi vào trong nhà vì bọn tôi biết chỉ có nghe những lời kể của người phụ nữ đó, bọn tôi mới biết được thực sự nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Không gian bên trong căn nhà không quá rộng lớn, vì vốn dĩ nhìn từ bên ngoài đó chỉ là 1 căn nhà nhỏ. Những đồ vật bên trong căn nhà đã cũ và đầy lỗ mối mọt do đa số được làm từ gỗ dừa. Điều đó làm căn nhà có một mùi hương thoang thoảng đặc trưng mà khi bước vào tôi đã nhận ra ngay.
Bọn tôi ngồi cùng người phụ nữ đó trên một chiếc bàn xếp nhỏ được kê gần giường với mấy tách trà được rót từ chiếc bình sứ đã ngả vàng theo thời gian. Chiếc bình đó cũng được đặt trong một chiếc vỏ dừa còn nguyên trái chỉ khoét bên trong ruột cho vừa với chiếc bình.
Điều đó làm tôi cảm thấy căn nhà vừa có một chút cổ kính, cũng vừa có một chút rờn rợn khiến tôi cứ khoanh hai tay trước ngực mà suýt xoa hai bắp tay.
– Tụi con thông cảm nha, trời tối trà nguội hết rồi! – Người phụ nữ vừa cười nhẹ vừa rót trà.
– Dạ! Không sao đâu cô!
Rồi người phụ nữ đó bỗng trầm ngâm đi, nhìn về cây dừa ngoài cửa sổ:
– Cô sẽ kể cho tụi con nghe nhưng con đừng kể cho ai nhé! Cô muốn thằng Thiên được yên thân.
Nhắm nhẹ một ngụm trà, tôi gật đầu:
– Dạ, con hứa mà cô!
– Sự việc có lẽ bắt đầu từ 10 năm trước…
Theo lời kể. Người phụ nữ đó tên Tâm, làm nghề hái dừa chèo xuồng ra chợ Lách bán mỗi ngày. Và ngôi mộ ngoài kia, người mà người ta thường nói ông ba Định chính là người chồng quá cố của cô Tâm. Ông mất trong một lần trèo lên cây hai dừa cách đây 10 năm.
Hai vợ chồng có một đứa con trai duy nhất là cái người xõa tóc che kín mặt trên táng cây tên là Thiên. Anh vốn trí não kém phát triển từ bé nên cứ ù lì như một đứa con nít.
Vào cái hôm ông ba Định chết, Thiên cũng có mặt ở đó và chứng kiến tất cả. Từ đó, bệnh của Thiên vốn đã nặng lại càng nặng hơn. Thiên không cho cô Tâm cắt tóc cũng như lấy đi bất cứ thứ gì trên cơ thể mình. Vì thế tóc cứ dài ra và che kín mặt giống như bây giờ.
Ngoài ra, giờ giấc của Thiên cũng đã thay đổi, buổi sáng ngủ nhiều hơn và buổi tối thức nhiều hơn. Và cứ mỗi tối đặc biệt là những đêm trăng rằm, ngày mà ông ba Định mất, Thiên lại trèo lên cây dừa mà ông ba Định leo lúc trước rồi khóc sướt mướt suốt cả đêm mặc cho cô Tâm có khuyên bảo cỡ nào.
Điều đó vô tình được những người trong xóm thiêu dệt thành những câu chuyện ma rùng rợn lan rộng khắp cả cái cồn Phú Đa này. Và mặc nhiên không một ai dám bén mảng tới đó.
Nghe cô Tâm kể xong, bọn tôi chỉ biết thở dài. Chuyện này đã nằm ngoài tầm sức của bọn tôi. Dù muốn dù không thì cũng không có cách nào giúp anh Thiên trở lại trước đây được. Tôi không quan tâm đến danh tiếng của mình với tụi thằng Khánh cho lắm. Suy cho cùng đó cũng chỉ là hư danh. Tôi chỉ sợ sự việc cứ tiếp diễn như thế này, nó sẽ đi về đâu. Số phận cả hai mẹ con trong khu rừng dừa này sẽ ra sao?
Tôi không biết, cả thằng Toàn cũng không biết, hai đứa bây giờ chỉ biết nhắm nháp ngụm trà mà đăm chiêu suy tư.
Có lẽ cô Tâm cũng không muốn làm khó bọn tôi. Ngồi trầm ngâm được một lúc, cô nhìn chiếc đồng hồ treo lên vách:
– Đã khuya rồi, mấy đứa vẫn muốn cắm trại sao?
Chợt giật thót khi bị cô Tâm nhắc đến lời bịa chuyện, tôi gãi đầu:
– Dạ… à… không đâu cô! Giờ chắc tụi con về luôn!
– Vậy để cô kêu thằng Thiên theo tụi con ra ngoài bìa rừng nha?
Tôi giật thót chối nguây nguẩy:
– Dạ thôi! Tụi con về được mà, cô yên tâm!
– Ừ, vậy thôi mấy đứa về cẩn thận!
Tạm biệt cô Tâm, bọn tôi đi ngược về hướng chạy lúc nãy để tìm đường ra giữa khu rừng rộng lớn này. Trên đường đi, cả tôi lẫn Toàn phởn đều không nói với nhau câu nào, chỉ lẳng lặng kè thằng Khanh mà tiến bước trong khu rừng tăm tối.
Có lẽ trong đầu hai đứa tôi đều có suy nghĩ riêng của mình về chuyện của cô Tâm và người con tội nghiệp của cô. Hóa ra những trò ma quỷ mà mọi người đồn đại đều xuất phát từ những hành động nhớ cha của anh Thiên và được người trong cồn này đồn đãi thành một giai thoại nổi tiếng một vùng thời bấy giờ.
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi quay sang Toàn phởn:
– Ê Toàn! Mày có nghĩ như tao không?
Toàn phởn tròn mắt:
– Nghĩ gì? Về chuyện cô Tâm đó hả?
Tôi đăm chiêu vừa nhìn xuống đất mò đường đi:
– Ừ, có lẽ ba của thằng Long và cả những người trong xóm biết về chuyện này đó!
Toàn phởn càng ngạc nhiên hơn:
– Sao? Ba thằng Long biết chuyện này à?
– Ừ! Mày có nhớ cái lúc mình hỏi chú về chuyện ma ở rừng dừa không?
– Nhớ! Chú kêu mình tuyệt đối không được vào đây! Có gì lạ hả?
– Tao để ý sắc mặt của chú không để tâm vào việc ma cỏ lắm mà cứ kiểu như không muốn tụi mình vào trong rừng dừa. Giống như họ đang sợ mình biết chuyện gì đó vậy!
Đến đây Toàn phởn mới à lên:
– Tao biết rồi! Cái lúc ông ba Định mất làm sao mà người trong xóm không biết được. Họ chắc chắn cũng biết cả cô Tâm và anh Thiên nữa. Nhưng sao họ lại giấu chuyện này? Tao không hiểu lắm!
Tôi vuốt cằm gật gù, thay thế vị trí quân sư của Toàn phởn:
– Có lẽ người lớn trong xóm không muốn tụi nó tiếp xúc với anh Thiên, họ sợ tụi nhỏ sẽ bị ảnh hưởng nên quyết lan tin đồn này ra để không đứa nào dám vào rừng dừa. Từ đó nhà cô Tâm gần như bị cách ly với phần còn lại của cồn Phú Đa.
– Nếu như vậy thì tội nghiệp gia đình cô Tâm quá! Bộ không có cách nào toàn vẹn cả đôi đường à mày?
Tôi ngẩn lên vầng trăng rằm tròn trịa suy nghĩ một lúc rồi nhún vai:
– Có trời mới biết được!
Bọn tôi tạm thời gác qua chuyện đó vì còn có một chuyện khiến cả hai bọn tôi phải bận tâm nhiều hơn vào lúc này. Đó là tìm được đường ra khỏi khu rừng.
Thực tình thì nó cũng không rộng lớn là bao, nhưng trong màn đêm tối tăm như thế này, ngọn đuốc được bó bằng dừa khô cũng không đủ sức soi sáng đường đi để bọn tôi tìm ra được đường về. Lúc nãy lần đầu gặp anh Thiên đã khiến bọn tôi sợ chết khiếp và quên bén luôn đường ra.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/12/2018 03:38 (GMT+7) |