Tôi không biết mơ hay thật nữa, quá khứ… hiện tại nó là quá lẫn lộn với nhau khi tôi không còn điều khiển ý trí. Tôi cảm nhận tôi đang nằm trên xe cứu thương, đầu mình choáng váng khi tôi đang trên đường đến bệnh viện.
… Bạn đang đọc truyện Đời là câu chuyện buồn tại nguồn: http://truyensextv.cc/doi-la-cau-chuyen-buon/
Khi tôi tỉnh lại, không một ai ở bên tôi, cảm thấy hụt hẫng, người tôi đau nhức toàn thân nhưng có thể cảm nhận được chân và tay. Mừng vì tôi không bì gãy là được rồi. Một lúc sau thằng 3 thằng đi vào cùng với cả 2 chị và Mai. Họ thấy tôi tỉnh dậy mừng lắm, tôi muốn nói nhưng chỉ nói bé tí di dí vào tai mới rõ được. Thằng Quang thấy tôi ú ớ đặt tai sát miệng tôi.
– Ta..o…o… ngất… bao…lâu….rồi.
– 2 ngày – Rồi dơ 2 ngón tay.
Tôi nói chuyện rất khó khăn, 2 chị đều khóc, tôi chỉ cười rồi bàn tay nhi nhít vết xước đắt lên tay chị. Muốn nói ”Em không sao” mà khó quá, chỉ nở nụ cười thật tươi để mọi người yên tâm là tôi ổn.
Quay xem cả căn phòng, tôi chẳng thấy nhỏ đâu, cầu mong đừng ai nói cho nhỏ biết, tôi không cần sự chăm sóc hay bất kì sự thương hại gì đến từ nhỏ. Và đúng hơn là tôi muốn cắt đứt mọi mối quan hệ từ nhỏ, tôi sẽ mãi chỉ là món đồ chơi, luôn luôn là như vậy vì khi nhỏ chơi chán, sẽ tự vứt đi chứ không cần tôi phải mục nát.
… Bạn đang đọc truyện Đời là câu chuyện buồn tại nguồn: http://truyensextv.cc/doi-la-cau-chuyen-buon/
Lại tiếp tục chuỗi ngày nằm viện, mọi người nói tôi va chạm khá nặng, đâm khá mạnh bay ra khỏi xe vào hàng bán quần áo ngoài vỉa hè nên giúp tôi tránh một lượng sát thương lớn hơn và may nhất là không có vấn đề gì về vết mổ ruột thừa của tôi. Chỉ bị sây sát nặng, đợi liền da may quá cũng không rách cả mặt, không thì hết đường đi tán gái.
Thấy tiếng gõ cửa, Quang mở cửa ra xem ai rồi đi ra ngoài đóng cửa luôn, tôi chẳng biết là ai và cũng chẳng quan tâm đấy là ai, được một lúc thì Quang bảo mọi người ra hết để nó và tôi nói chuyện. Nó ngồi ngay bên cạnh rồi hỏi.
– Mày biết ai ở ngoài kia đợi mày và chăm sóc mày suốt mấy ngày nay không.
– Ai. – Tôi ú ớ mấp máy môi với cái giọng khàn đặc.
– Quỳnh đấy. – Nó nói rồi cúi mặt.
– …
– Tao chưa nói với ai vì việc tối hôm đấy, chỉ tao, mày và Quỳnh biết. Tao nghĩ không phải lúc thích hợp để nó gặp mày. Nó đợi ngoài kia khóc từ lúc mày tỉnh đến giờ đấy.
Tôi lắc đầu.
– Mày nói với tao những điều đấy để làm gì?
– Tao cũng như mày thôi, tao chẳng đặt niềm tin qua nhiều vào con gái, chính vì thế tao chưa có người yêu cho đến ngày hôm nay. Nó còn yêu mày, tao nghĩ thế, mày có tha thứ cho nó không?
– Giờ không phải lúc nói mấy chuyện vớ vẩn này, tao đủ đau đầu rồi.
Thực sự tôi chẳng thể nói nên lời nữa.
– Vậy mày cứ suy nghĩ đi, tao sẽ bảo nó là mày không muốn gặp rồi đuổi nó về.
Tôi mặt lạnh tanh, nó ra ngoài chút rồi tất cả lại kéo vào, mỏi người mặt đều nặng như cái chì không hiểu vì sao ”người yêu tôi” lại chỉ đứng ở ngoài mà không dám vào. Nhắm mắt giả vờ ngủ, có thể là trốn tránh hiện thức về một điều kinh khủng nhất mà tôi vừa trải qua. Người tôi yêu hôn chàng trai khác, bây giờ tôi còn có thể khóc bất cứ lúc nào, mọi thứ tôi tạo ra về tương lai của 2 đứa, về túp lều tranh và 2 trái tím vàng giờ nó quá xa xôi rồi. Tôi không hề ép buộc nhỏ, tôi luôn cho nhỏ không gian riêng và tôi cũng chẳng bao giờ xâm phạm đến quyền riêng tư đấy, đây chỉ là vô cớ thôi, nếu nhỏ không bộc lộ thái độ ra như vậy chắc tôi chẳng làm quá lên như thế làm gì. Và tôi vẫn luôn hỏi… Sao lúc đấy em hoảng hốt vậy mà đến gần chàng trai kia em lại cười nói vui vẻ như thế? Quá khó hiểu.
Chợp mắt một lúc tôi thấy bên tai mọi người đã về hết, chỉ còn Quang ở lại, nó dọn dẹp vài thứ gì đấy lạch cạch mà tôi chỉ nghe thấy tiếng động nhưng nhắm mắt nên không nhìn thấy. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở, tiếng giày cao gót, tiếng đặt đồ lên trên bàn, mặc kệ, chắc chị mua gì cho tôi đây. Vẫn cố nhắm mắt để ngủ, nhưng những vết thương đau nhức khiến tôi rất khó để chợp mắt, tôi ngủ 2 ngày rồi, không biết trong lúc tôi ngủ mọi người xung quanh tôi như thế nào nữa…
Bỗng người con gái kia cầm tay tôi, đưa lên má rồi nắm chặt lại. Chẳng ai khác ngoài nhỏ cả, nhỏ xoa xoa tay tôi, thỉnh thoảng có những giọt nước mắt nhỏ xuống khiến tay tôi run lên. Tay trái tôi không bị gì nhưng tay bên phải thì nó giống như bị tra tấn vậy, đến tôi cũng không dám nhìn vì những vết rách.
– Anh về trước, em ở lại chăm nó nhé.
– Dạ, anh cứ về đi. – Run run.
– Ừ cố giải thích cho nó khi nó tỉnh nhé, anh về đây.
– Vâng anh về ạ.
Ý nó là sao, giải thích là như thế nào? Tôi vẫn mơ màng về những suy nghĩ trái chiều đan xen nhau, nhỏ định giải thích gì khi tất cả những gì tôi đã chứng kiến ở ngay trước mắt. Tôi không cần đến sự thương hại của nhỏ, tôi cũng chẳng cần phải ngu để tạo dựng cái tai nạn này để đính chính xem tôi đứng ở đâu trong tim của nhỏ cả.
… Bạn đang đọc truyện Đời là câu chuyện buồn tại nguồn: http://truyensextv.cc/doi-la-cau-chuyen-buon/
Sáng dậy, tôi mở mắt thấy nhỏ vẫn nắm tay tôi, ngồi ngay bên cạnh ngả đầu xuống giường. Tay chân bên trái thì vẫn bình thường, vẫn hoạt động tốt chỉ hơi đau nhức ê ẩm thôi, mà nhỏ cầm chắc thế này chẳng biết làm thế nào mà rút ra được cả. Cố rút thì hơi mạnh tay, làm nhỏ bật dậy, nhìn mặt nhỏ mắt sưng đỏ hết cả lên, tóc thì bù xù nhìn chẳng khác gì con ma. Chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng, rụt tay lại rồi nhắm mắt tiếp, nhỏ cũng vậy, cũng im lặng, đứng dậy bảo đi mua cháo rồi lượn đi luôn. Ngó nghiêng thấy cũng 7h rồi, cũng chẳng sớm lắm, người vẫn đau nhức, chỉ cử động được chân tay trái còn bên phải thì đau buốt và cả rát nữa, băng bó khắp người chẳng biết để làm gì, làm thế có giúp vết thương nhanh lành không thì chả biết. Có vài vết phải khâu chưa cắt chỉ nên thì ảo thật, nhi nhít nhi nhít chắc cũng phải gần 20 mũi.
Cứ thế rồi thời gian trôi đi, nhỏ bón cho tôi nhưng tôi khua tay đi không ăn, làm vậy chỉ khiến tôi khó chịu thêm chứ chẳng giải quyết được con mẹ gì cả. Mang bát cháo ra rồi quay mặt về phía ngoài, lại thấy vai nhỏ run run, thỉnh thoảng lại khua tay lau nước mắt, tôi chẳng nói gì cả, chẳng có gì để nói. Đứng một lúc rồi nhỏ đi lại gần ngồi xuống ghế, lại nắm tay tôi khi tôi chưa đồng ý.
– Anh… Em xin lỗi… – Vẫn khóc.
– …
– Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, anh cho em giải thích đi.
– Giải thích cái gì? – Vẫn cái giọng khàn đặc, nhưng không như hôm qua, giờ nói rõ và to hơn rồi.
– Chuyện hôm ở quán cafe đấy, em… em không có ý lừa dối anh đâu…
– Sao nữa.
– Anh tin em đi, em nói thật mà.
– Sao nữa.
Rồi chồm lên ôm cổ tôi, chỉ có từ vai xuống là dính chưởng nên ôm cổ chẳng sao, cứ thế rồi thút thít khóc. Tóc nhỏ bay bay trước gió rồi qua mũi tôi, vừa đau mà vừa ức.
– Em xin lỗi, em hứa không làm như vậy nữa đâu, em không ngờ anh ta lại hôn em. – Thủ thỉ
– …
Tôi vẫn im lặng, chỉ còn tiếng khóc của nhỏ và tiếng két của giường trong căn phòng rộng này, nhỏ lại tiếp tục nói.
– Anh ấy là …
Tiếng mở cửa, tiếng bác sĩ mang kéo cái xe con con chở đầy phụ kiện thuốc chích, nhỏ thấy thế liền buông tôi ra. Bác sĩ lại xem vết thương rồi nói.
– Khá tốt, liền nhanh trong 3 ngày, tí sẽ có người tới cắt chỉ cho cậu.
Rồi thay cái bịch nước khác rồi đi ra, giờ thì chẳng ai giúp nhỏ lấy lại động lực để nói với tôi chàng trai kia là ai. Tôi cũng không quá quan trọng là ai, tôi không chấp nhận được người mình yêu hôn người con gái mình yêu, và hơn thế nữa là nhỏ dối tôi.
Chìm vào giấc ngủ, tôi lại mơ mình gặp ác mộng, mơ nhỏ tay trong tay ôm hôn chàng trái ở quán cafe ngay trước mặt mình. Rồi nhỏ nói câu phũ phàng, nhỏ bỏ rơi mình lại giữa trời mưa căm căm, lạnh buốt và đau nhói. Chỉ biết đứng nhìn nhỏ đi với chàng trai kia và ánh mắt tôi vẫn không ngừng dõi theo, tôi gục ngã, tôi thét lên gọi tên em như cầu xin em trở lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời là câu chuyện buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/03/2017 06:36 (GMT+7) |