“Ah… a… h…”
Hoắc Mạn Ni đang phải chịu đựng sự xâm nhập mãnh liệt từ phía sau, mái tóc dài đen mượt tán loạn khắp nơi, cả người bị ép sát xuống ghế, mông vểnh cao tiếp nhận dục vọng cuồng loạn của Hoắc Luật. Mỗi lần hắn đẩy người tiến vào thì Mạn Ni đau đến chảy ra nước mắt, nhưng lại cắn chặt răng chịu đựng, hai tay bấu chặt dưới ghế.
“Áh… a. H… ah…”
Hắn vì tác dụng của thuốc kích dục nên không thể kiềm chế được bản thân, không chút dịu dàng âu yếm chỉ toàn là phát tiết, giải đi cơn khát dục vọng trong người. Trên khuôn mặt tuấn mỹ là sự khống khổ chịu đựng và những giọt mồ hồi.
Theo từng cái động thân kịch liệt của hắn, những giọt mồ hôi cũng chuyển động theo, lăn từ trán đổ xuống cằm và rơi trên cặp mông tròn trịa cùng tấm lưng trắng mịn của Mạn Ni. Hoắc Luật lật người của Mạn Ni dậy, nắm hai chân của cô kéo tuột về phía mình, hai tay đặt dưới mông của Mạn Ni nâng lên cao, đem dục vọng một lần nữa tiến sát hoa huyệt mạnh mẽ đẩy vào.
“Á… a…” Hoắc Mạn Ni lấy tay bịt lại miệng, ngăn lại âm thanh phát ra, tiếp nhận luật động liên hồi của Hoắc Luật.
Gần ba mươi phút trôi qua thì thuốc kích dục trong người Hoắc Luật dần biến mất, phần tỉnh táo trong người hắn có lại. Mặc dù dục vọng của hắn vẫn đang chôn chặt trong người của Mạn Ni và động thân không ngừng nghỉ, nhưng tâm trí lại đặt vào một chuyện khác.
Mọi chuyện dù mơ hồ nhưng Hoắc Luật vẫn nhớ. Hắn bị người ta đánh thuốc đưa đến căn phòng lạ, và ném lên một chiếc giường. Hắn dường như đã nhìn thấy Dục Uyển nằm ngay bên cạnh mình, mặc dù lúc đó hắn không thể mở mắt ra, nhưng hắn có thể ngửi được mùi hương trên người cô, nó rất đặc biệt không thể lẫn với bất kỳ ai. Nhưng tại sao bây giờ lại là Mạn Ni, đó chỉ là ảo giác của hắn sao. Thật ra đã xảy ra chuyện gì…
Lúc này thì Hoắc Luật hoàn toàn tỉnh táo, hắn rời tay khỏi cặp mông tròn trịa của Mạn Ni và chuẩn bị rút dục vọng đang cắm sâu trong người cô ta ra. Nhưng lúc này Mạn Ni lại nắm chạy lấy tay hắn, không cho phép hắn rút ra.
“Luật! Đừng rút ra… hãy bắn vào bên trong chị.”
Hoắc Luật chấn kinh nhìn Mạn Ni. Những lời lẽ táo bạo này hắn không nghĩ sẽ từ miệng của Mạn Ni mà hắn biết nói ra. Giống như một con người hoàn toàn khac.
“Luật! Hãy cho chị một đứa con… chị muốn có đứa nhỏ thuộc về chúng ta, không phải em yêu chị sao?” Chỉ cần cô có con với Luật, thì có thể ràng buộc được cậu ta, Luật sẽ chỉ thuộc về cô mà thôi.
Đúng vậy, hắn yêu Mạn Ni, từ trước giờ vẫn vậy. Trong tim hắn cũng có mỗi mình cô, nhưng…
Hoắc Mạn Ni cảm thấy hụt hẫng tột cùng, cảm giác trống rỗng bên dưới cho cô biết Hoắc Luật đã rút dục vọng của hắn ra.
“Xin lỗi… em nghĩ lúc này không phải là lúc thích hợp để chúng ta làm chuyện đó.” Hắn mặc quần áo vào rồi bước xuống xe.
“Rầm… m…” Hắn đóng sập cửa xe lại.
Nếu là trước đây có thể hắn sẽ không ngần ngại mà đáp ứng cái yêu cầu đó của Mạn Ni. Nhưng bây giờ… không biết có thứ gì đó ngăn cách lại. Cũng giống như vừa rồi, khi hắn quan hệ với Mạn Ni lại không còn cảm giác hưng phấn trước kia, chỉ là đơn thuần là phát tiết.
“Cộp… Cộp…”
“Tách… Tách…”
Tiếng bước chân gấp rút, tiếng máy ảnh phát ra liên tục. Hoắc Luật quay sang nhìn xem có chuyện gì.
Cả một đám người từ trong sảnh lớn của Trình gia đang kéo ra. Rất nhiều ký giả đang bao vây lấy cha và anh hắn. Và cả đám đông đang xầm xì chỉ trỏ dù không rõ họ đang nói gì.
Hai chiếc xe hơi của họ Hoắc, theo lệnh của Hoắc Khiêm đã có mặt ở cổng trước của Trịnh gia từ sớm, cửa xe đã sẵn mở, chỉ đợi họ bước ra.
“Cộp… Cộp…”
Hoắc Nghị thì vội vã rời khỏi chỉ muốn nhanh chóng biến mất khỏi đây. Mặt mũi của ông ta phải nói rất là khó coi, vừa tức giận lại xấu hổ, cũng không biết giấu mặt chỗ nào cho bớt nhục, nên chỉ có thể bước nhanh và cúi mặt xuống đất tránh đi máy quay phim của ký giả.
Còn Hoắc Phi thì quần áo xộc xệch, nút áo chưa kịp cài lại. Đầu óc vẫn còn quay cuồng, chóng mặt nên phải nhờ vào Lữ Trị để dìu ra ngoài xe. Và bây giờ thì hắn đã nhận thức được, mọi thứ không phải là mơ.
Và Dục Uyển đang nằm trên tay của Hoắc Khiêm, cơn nóng nực bởi thuốc kích dục mang đến còn chưa được giải tỏa, thì lại chịu tiếp một cái nóng khắt nghiệt bên ngoài nữa, khi Hoắc Khiêm dùng tấm rèm cửa quấn chặt lấy người cô rồi ôm ra ngoài.
Cũng phải hiểu, trong hoàn cảnh nhạy cảm và gấp rút như vậy. Hoắc Khiêm không thể đứng trước mặt bao nhiêu phóng viên, bấy nhiêu con mắt của mọi người, kéo Dục Uyển dậy và mặc quần áo vào cho cô được. Hắn chỉ có thể nắm kéo một cái rèm cửa từ trên cửa sổ xuống, chạy đến bên giường chùm kín lấy cô lại.
“Anh! Dục Uyển bị làm sao vậy?” Hoắc Luật chạy đến trước mặt của Hoắc Khiêm, khẩn trương lo lắng nhìn Dục Uyển đang quằn quại.
“Khoan hãy hỏi… về nhà rồi nói tiếp.”
Hoắc Khiêm lướt nhanh qua người Hoắc Luật, đi thẳng đến chiếc xe hơi đang chờ hắn phía trước. Cửa xe đã mở sẵn từ lâu, hắn ném Dục Uyển vào trước rồi mới bước vào sau. Hoắc Luật cũng vội bước lên xe tức khắc, hắn lo lắng muốn biết tình hình của Dục Uyển thế nào.
“Cho xe chạy.” Hoắc Khiêm lên tiếng.
“Dạ thiếu gia”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv.cc/duc-uyen/
5 tiếng đồng hồ sau…
Trước ngôi biệt thự Hoắc gia, hàng tá những chiếc xế xịn đến từ những hãng xe hơi nổi tiếng như Audi, Bentley, BMW, Cadillac, Ferrari, Ford, Porsche… Toyota đang phải xếp hàng chờ đợi, suốt mấy tiếng đồng hồ trong đêm tối lạnh lẽo. Bởi vì chủ nhân của chúng còn đang bị Hoắc Khiêm giữ lại ở bên trong chưa thấy ra.
Sôi nổi, náo loạn và có rất nhiều người, đó là ấn tượng ban đầu đập vào mắt người nhìn, khi họ vừa bước vào đại sảnh Hoắc gia, giống như bị cuốn vào một thế giới bận rộn của những con người đang say mê làm việc. Mặc dù đã hết giờ làm việc, và đây cũng không phải là công ty mà là nhà riêng của ông chủ.
“Bên tôi chưa liên lạc được với ai… còn cậu thế nào?” Người thứ nhất mệt nhừ, ngã lưng ra ghế.
“Vẫn chưa tìm được địa chỉ IP… còn cậu thì sao?” Người thứ hai vò đầu như ổ quạ, nhìn sang người bên cạnh.
“Giá cổ phiếu vẫn đang rớt… còn mấy người thì sao?” Người cuối cùng chỉ muốn gục mặt xuống bàn và ngủ một giấc, mặc cho thiên hạ ra sao thì ra.
Những phần tử tinh anh, những nhân tài kiệt xuất của Hoắc thị, từ bộ phận IT, tài chính và PR đều tụ họp về đây. Vừa nhận được cú điện thoại triệu tập khẩn của Hoắc Khiêm, thì tất cả công việc trọng đại nhất đều phải tạm gác lại. Tội lắm, có người dù đã lên kế hoạch sinh con cả tháng trời, chỉ chờ đợi có mỗi đêm nay, nhưng khi nhận được cuộc gọi từ hắn, cũng phải hoãn lại, hẹn vợ vào dịp khác.
Hoắc Khiêm đứng lặng yên giữa biển người đang sôi nổi, mọi thứ như chuyển động nhanh trước mặt hắn. Đây có lẽ là scandal đầu tiên của Hoắc thị, hắn không ngờ, chuyện của Dục Uyển và Hoắc Phi lại ảnh hưởng không nhỏ đến giá cổ phiếu và danh tiếng Hoắc thị.
“Mọi người hãy tỉnh táo lại… tiếp tục… trước khi trời sáng mọi thứ phải trở lại như ban đầu.” Hoắc Khiêm lớn giọng hét lên.
“Dạ! Thiếu gia.”
Trước sự thúc giục của Hoắc Khiêm, đôi mắt lim dim rơi vào cõi mộng của bọn họ đều bừng sáng, mọi người lại bắt tay vào cuộc.
“Alo! Tôi là Lưu Thanh của Hoắc thị… xin hỏi có…”
“Lạch… cạch… lạch… cạch…”
“Bây giờ giá cổ phiếu là bao nhiêu rồi?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |