Kể từ khi gặp lại Vy tôi chưa một ngày được bình yên đúng nghĩa, mỗi ngày đều đối mặt với những nguy cơ về tâm lý cực nặng nề, bỏ thì thương mà vương thì tội, tội chính bản thân tôi thôi chứ chẳng tội cho ai cả.
Tôi dành một ngày để nghỉ ngơi, quyết định không quan tâm nhiều về cuộc sống của người khác trong vòng hai mươi bốn giờ. Cho bản thân một chút thư thả…
Hôm nay tôi lại off, một tháng chỉ được off một ngày mà tôi đã off lố rồi, tôi mặc kệ, được hay không tôi cũng off. Vì tâm trạng đang tan chậm nên không có hứng thú với việc gì…
Tôi ra Phố đi Bộ ngồi, ngồi ở cái quán quen thuộc. Lần này tôi gọi ly cam sữa, không uống cà phê nổi nữa vì chỉ uống cà phê đen đá thì chỉ khiến căng thẳng thêm thôi, tôi thì lại đang muốn nghỉ ngơi một chút.
Chiều bản thân mình một chút.
Tôi ngồi đó, ngắm những lượt người qua lại, ngắm những cặp đôi trẻ trung nắm tay nhau vui đùa, ngắm người này người nọ làm việc riêng của họ, cứ như thế… khi tai phone vẫn đang reo lên những vần nhạc.
Những lúc stress tôi chỉ muốn như thế…
… kiếm một góc, ngồi một mình, nghe những bản nhạc mình thích.
Mười mấy năm trước đã thế, bây giờ vẫn vậy không thay đổi.
Chỉ có thời gian cứ thế trôi qua… chỉ có thời gian cứ thế thay đổi… tôi thì vẫn vậy, vẫn cũ kỹ…
… Bạn đang đọc truyện Đừng làm đĩ nữa tại nguồn: http://truyensextv.cc/dung-lam-di-nua/
1h sáng.
Chuông điện thoại lại reo lên…
Những lúc thế này tôi không muốn bị làm phiền một tí nào cho dù là bất cứ ai đi chăng nữa…
Vy Gọi… thật sự không muốn nghe… nhưng không nghe lại không được.
– Đang ở đâu.
– Đang muốn một mình.
– Em hỏi anh đang ở đâu.
– Đang muốn một mình.
Cúp máy.
Cái sự dứt khoát cúp máy của Vy làm tôi thấy hơi bận lòng, cảm giác hơi có gì đó dạng như áy náy hoặc là thắc mắc vì sao gọi cho mình…
Mà thôi tôi mặc kệ. Cuộc sống mà, đôi khi cần có những khoảng lặng của riêng mình, vì người ta quá nhiều có ích gì đâu khi bản thân luôn cảm thấy mệt mỏi. Vì người khác ít thôi nếu không muốn chính mình tổn thương…
Vì sao tôi lại có cảm giác như vậy, đơn giản và dễ hiểu lắm. Vì tôi cảm thấy bị tổn thương khi mình quá nhiệt tình, vì người khác quá nhiều, nhưng họ lại không chân thật với mình…
Đằng sau còn quá nhiều uẩn khúc mà tôi không rõ được. Tôi ít ra cũng là người bạn thân của nó, ngay cả tôi nó cũng không tin tưởng được thì tôi vì nó quá nhiều để làm cái gì?
Nhưng không hiểu sao tôi vẫn gọi cho nó.
1 cuộc.
2 cuộc.
3 cuộc.
4 cuộc.
Gần mười mấy hai ba cuộc nó vẫn không nghe, tôi bực tôi lẩm bẩm “gọi được chửi chết cụ mày”.
Thôi tôi lại không gọi nữa, cứ buông thế kệ mẹ tới đâu thì tới…
Gần ba mươi phút sau thì có điện thoại lại, không ai khác là nó gọi.
– Gọi cái gì lắm vậy.
– Gọi cho anh có chuyện gì.
– Đưa em đi làm.
– Đi làm?
– Đi khách.
Tôi im lặng, nhìn lên trời, cứ nhìn một điểm như thế, đéo hiểu gì. Thật sự là tôi chả hiểu con mẹ gì, không hiểu là nó cao IQ hơn tôi hay là do tôi ngu thật sự nữa. Cảm giác lúc đó tôi bị đơ, đơ không phải shock mà là đơ vì đéo hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Là sao?
Đi khách, rồi không đi khách. Đi khách rồi không ngủ với khách, đi khách rồi không lấy tiền khách?
Đi khách theo định nghĩa của nó là gì?
Mà khoan đã, nó gọi tôi chở nó đi khách. Nghĩ gì?
Nghĩ gì khi mình là người từng theo đuổi nó, người đã thích nó từ mười mấy năm trước, hiện tại vẫn thích nó, mà thích nó không quan trọng, quan trọng mình là bạn nó mười mấy năm nay.
Kêu thằng bạn thân chở mình đi làm gái.
Nó đang định nghĩa tôi là cái đéo gì của nó vậy?
Haha, đúng là cuộc đời, đùa không vui không phải cuộc đời.
Cuộc đời là trời cho, mà trời cho là trò chơi…
Tôi bị đơ như thế một hồi rất lâu, lâu bao lâu tôi không biết, chỉ biết nó đã cúp máy từ lúc nào rồi.
Tôi gọi lại.
– Mày gọi tao chở mày đi khách, mày đùa với tao hay là mày đang chơi game với tao vậy.
– Gặp nhau đi.
– Tao đang rất mệt, và muốn một mình.
– Em muốn gặp anh.
– … ừ.
Đàn ông nào không chết vì vẻ đẹp của phụ nữ.
Phụ nữ đẹp đã nguy hiểm, phụ nữ biết dùng lời nói để kiểm soát tâm trí đàn ông lại càng nguy hiểm hơn.
Phụ nữ biết dùng cả hai thì đàn ông trở nên điên dại vì họ. Nguy hiểm bội phần…
Tôi cũng là đàn ông, cũng chết vì vẻ đẹp của nó, lại càng chết khi nó tình như thế, điểm yếu của tôi là thích ngôn lù. Nó chỉ cần ngôn lù một chút tôi sẽ ngu lồn ngay lập tức.
Cứ thế tôi lại vác con xe chiến mã không ai thèm ngồi lên của mình sang đèo nó. Chỉ có nó là không ngại, không ngại cái nét kiêu sa của mình mà từ chối ngồi lên con chiến mã của tôi. Nó kiêu kỳ nhưng không tự đại…
Chẳng mấy chốc tôi đã tới nhà nó…
– Vyyyyyyyyyyyyyyyy.
Tôi réo rắt gọi tên nó ra mở cửa.
– Vyyyyyyyyyyyyyyy.
Tôi cứ đứng réo như thế…
5 phút.
10 phút??
Tôi đứng gọi nó tận 10 phút không một hồi âm, không một ánh điện mở lên… tôi móc điện thoại ra và đã chuẩn bị những lời để chửi nó làm sao cho phong cách nhất.
Lại một cuộc gọi, hai cuộc gọi nó vẫn không nghe…
Tôi bắt đầu nãn, nãn dần với con hâm dở này rồi, nó dắt tôi còn ghê hơn mấy thằng đập đá dắt nhau nữa. Thật sự tôi đứng đó thẫn thờ hút không biết bao nhiêu là thuốc rồi mà vẫn chưa nghĩ ra…
Thật sự là Vy muốn gì?
Tôi mở khóa xe, chuẩn bị đi thì có cuộc gọi.
– Anh đang ở đâu.
– Ở ở cái lồn mẹ mày.
Tôi cúp máy, nổ máy xe phóng đi như một thằng điên, thật sự cũng chưa biết đi đâu nhưng cứ đi đã.
Tôi cứ thế chạy khắp ngõ này phố kia, nhưng vẫn không có cuộc gọi tiếp theo nào…
Đi rồi cũng mệt, tôi trở về khách sạn tầm 4h sáng.
Về tới khách sạn thì thấy có bóng dáng một người ngồi đó…
Là Vy à?
Ừ là Vy, nó ngồi ở ghế sảnh khách sạn, tôi không rõ nó ngồi đấy làm gì, tôi cũng đang tức nên vào tính gây sự với nó thì…
… nó nhìn thấy tôi về, tôi vừa tắt máy xe, tháo mũ bảo hiểm ra cũng là lúc nó vừa ra tới chỗ tôi đứng…
Nó ôm tôi…
Nó lao vào ôm chầm lấy tôi…
Lại ôm, mỗi lần như thế tao lại rất phiền lòng, phiền lòng lắm đấy.
Tôi nói.
– Lại khóc nữa rồi, sao cứ lấy nước mắt ra trêu đùa với anh mãi.
– Em gọi anh mãi không được.
Tôi nghe xong cảm thấy mình hơi ngáo, là sao ạ. Là sao nhỉ, tôi gọi nó mãi không được, nó gặp tôi lại bảo gọi tôi không được, hic. Cảm thấy mình ngáo thật sự…
Tôi đặt hai tay lên vai của nó, đưa nó ra một đoạn vừa đủ tầm rồi hỏi.
– Em đừng làm anh ngáo nữa được không, anh gọi em mãi không được, em lại bảo gọi anh không được.
– Chuyện dài, nhưng anh xem lại đi, em gọi anh không được nên mới sang đây đợi, anh đã đi đâu?
Tôi lớ ngớ móc điện thoại ra thì mới vỡ lẽ, đúng thật, điện thoại tôi hết pin lúc nào tôi cũng không biết. Đang lớ ngớ láo ngáo thì Vy nói.
– Đi đâu đó đi, em muốn nói chuyện một chút.
– Đợi anh một lát.
– Anh lại đi đâu nữa.
– Vào uống viên thuốc chống ngáo đã, em làm anh trở nên lú lẫn và hạ thấp IQ cực độ.
Vừa nói tôi vừa mỉm cười, nó cũng cười. Cả hai cười một chút…
Tôi đưa nó đi ra chỗ vài tiếng trước tôi đã ngồi, gọi nước xong không đợi tôi hỏi, nó nói trước.
– Nãy em đi khách, nhưng gặp khách không đàng hoàng. Nên em không từ chối được…
Nghe hai chữ đi khách sao tự nhiên tim tôi nó thắt lại bởi một sợi dây vô tình nào đó, trong vòng chỉ vài tiếng đồng hồ thôi mà tâm trí tôi đã nhảy hết thảy mười bảy cung bậc của cảm xúc rồi… tôi lại ngáo thêm một chút.
– Đi khách mà từ chối là sao, em ơi em đừng làm anh lú nữa được không, nếu thấy ghét thì nói một tiếng từ mai không còn gặp nhau nữa… là được mà.
– Chỉ là anh không hiểu, em không phải như anh nghĩ…
– Anh làm sao hiểu được khi em không muốn nói chứ.
– Thì…
Tôi bực bội gắt gỏng.
– Thì sao, thì thì thì, thì gì nói mẹ đi.
– Thì em không có đi khách như mấy con cave khác, em không tới phòng rồi ngủ với người ta để lấy tiền, em chỉ đi vì thằng Dương nó bắt em đi, nhưng em không ngủ…
Chợt Vy dừng lại như đang mắc nghẹn gì đó trong cổ họng mà nói không được… tôi chen vào.
– Rồi sao nữa.
Vy lại tiếp tục nói trong âm thanh hơi khó chịu, như vừa nghẹn vừa nói.
– N h ư n g k h ô n g p h ả I k h á c h n à o c ũ n g n h ư v â y. Một vài người họ không đồng ý và bắt em ngủ với họ, nhưng chỉ là số ít.
– Hơi lú, chưa hiểu lắm.
– Sao anh ngok ngek thế nhỉ, nghĩa là em đi khách trên danh nghĩa, nhưng phần lớn là em không đồng ý ngủ, em tìm lý do, ai tình cảm thì em tâm sự. Ví dụ anh Tư (Anh VP)… em đi vì điều kiện với thằng Dương. Nhưng phần lớn là không ngủ với ai, trừ một vài trường hợp bất đắc dĩ không phản kháng được. Ví dụ như hôm nay.
Tôi hơi sock, hơi lú, hơi ngáo… hơi… hởi gì đéo biết nữa, nói chung là hơi ngok ngek một tí… thật sự lúc này cũng không biết dùng từ ngữ nào để tả cái cảm giác đó nữa… đại loại là vừa ngáo vừa lú vừa ngok ngek dồn vào một lúc.
Tôi ngáo ngơ hỏi ngược.
– Hôm nay làm sao.
– Khách hôm nay họ đòi phải ngủ cho bằng được, nếu không họ gọi ông Dương, Không đồng ý để em về.
– Còn những lần trước.
– Em lấy nhiều lý do, bệnh, sốt, cảm, tới tháng… v… v.
– Kỳ vậy, nhưng mà nhiều khách như thế thì thằng Dương nó phải biết em đã từ chối nhiều khách như thế chứ??
– Sao anh ngok ngek vậy, với giá 8tr thì khách đâu có nhiều đến mức như thế, đâu phải 800 ngàn mà ngày nào cũng tiếp vài khách hay một chục khách…
À, tới đây tôi đã hiểu ra một chút rồi… tôi lại gặng hỏi.
– Nhưng tại sao em lại làm vậy và như vậy thì sao em đủ tiền đưa mẹ qua Úc.
– Mỗi tháng thằng Dương chuyển em 50tr, tiền khách lúc nào em tiếp thì cất riêng.
– 1 Năm thì cũng chỉ mới 500tr chưa tính chi phí đủ thứ.
– Cộng 200 triệu lúc bán trinh nữa…
Nói câu này Vy có vẻ không hài lòng, cảm thấy e thẹn một chút, dứt câu cô ấy nhìn sang nơi khác. Không dám trực diện nhìn tôi… chịu không được, tôi nói:
– Vậy đã tới lúc nên dừng lại rồi…
Tôi nói tiếp.
– Em đ ừ ng l à m đ ĩ n ữ a…
Cô ấy quay sang nhìn tôi vẻ không hài lòng… rồi cúi mặt xuống nhìn mũi giày nói.
– Em không thích từ đĩ, đừng bao giờ nhắc lại nữa…
Em là Vy… Hmmm. Là một bông hoa dại vươn lên trong bóng tối, kiêu kỳ nhưng không tự đại…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đừng làm đĩ nữa |
Tác giả | La Duy |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/06/2020 12:38 (GMT+7) |