Những áp – phích, đèn nê ông treo đầy khắp thành phố Trung Hải, đã lộ rõ sự ảnh hưởng của Tuệ Lâm ngày nay ở Hoa Hạ, thậm chí dần dần còn ảnh hưởng đến phạm vi toàn cầu.
Mọi người bình nhạc không ít người ca ngợi tung hô, đó là một luồng gió mát đối với nơi phồn hoa nhưng lại nặng nề, vẩn đục này, những ca khúc đơn thuần mà trong trẻo, khiến cho đối với việc biểu diễn kỹ xảo và các nhóm nghệ sĩ với tục lệ nịnh hót, liên quan đến chuyện xấu xa… giống như một sự đả kích.
Cùng với thời đại với xu hướng chính không tương xứng với nhau, nhưng lại hiện rõ là những thứ khiến mọi người thích thú, tự nhiên sẽ được mọi người hoàn toàn đồng ý và đam mê.
Buổi biểu diễn sẽ diễn ra trong ngay ngày hôm đó, Dương Thần trở thành tổng giám đốc của công ty giải trí thành viên, tất nhiên cần phải đến trình diện sớm, dù là chỉ đứng đó, dù thế nào cũng là sự thể hiện thái độ.
Vú Vương, Trinh Tú, và vợ chồng Viên gia, Viên Dã cùng với Đường Đường cũng đều hứng thú đi đến hiện trường, thậm chí ngay cả những người phụ nữ như Thái Nghiên, Mạc Thiện Ny, Sắc Vi cũng đều có mặt, mặc dù nói rằng không quen biết lắm với Tuệ Lâm, nhưng thuần túy là những người mê ca hát, các cô gái cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Xem bối cảnh của sân khấu, đèn cũng đã sắp xếp gần xong, trung tâm thể dục quốc tế Trung Hải ước chừng có thể tiếp nhận được hơn ba mươi ngàn người, đã sẵn sàng cho buổi khai mạc, Dương Thần tương đối hài lòng.
Nhìn xung quan hai bên, trừ những người trong nhà và những người phụ nữ, ghế trước dành cho chỗ ngồi của các khách quý đã sẵn sàng, những khán giả mua vé cũng đã lần lượt đi vào, chỉ duy nhất không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Nhược Khê.
Lẽ ra buổi biểu diễn của Tuệ Lâm, cô ấy mới là người quan tâm nhiều nhất, tại sao vẫn chưa đến?
Dương Thần khẽ nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi.
Nhưng, tiếng chuông điện thoại kêu lên mấy tiếng, nhưng không có người bắt máy.
Rơi vào đường cùng, Dương Thần chỉ còn cách gọi điện cho Triệu Hồng Yến, sau khi chuông điện thoại vang lên, giọng nói đều nghi hoặc của Triệu Hồng Yến truyền đến:
– Dương Thần, tại sao lại gọi điện cho em lúc này?
Dương Thần hỏi thẳng:
– Nhược Khê có ở bên cạnh em không?
Triệu Hồng Yến buồn bực nói:
– Tổng giám đốc Lâm hơn một tiếng trước đã đi đến buổi biểu diễn rồi, tại sao lại hỏi em chuyện này?
– Cái gì!?
Dương Thần giật mình.
– Nhưng tại sao cô ấy vẫn chưa đến?
Triệu Hồng Yến cũng sửng sốt một hồi.
– Tại sao lại… lái xe đến đó cho dù là bị kẹt xe, một tiếng đồng hồ hoàn toàn còn thừa thời gian.
Trong lòng Dương Thần có dự cảm không tốt, nhưng lại thấy kỳ lạ, tự mình rõ ràng để cho đội viên của Hải Ưng bảo vệ chu đáo Lâm Nhược Khê, cho dù có nguy hiểm, tự mình lẽ ra cũng nhận được thông báo mới đúng.
Trong tình cảnh sốt ruột, Dương Thần đang định gọi điện hỏi Molins chuyện gì đã xảy ra, nhưng thật không ngờ, Lâm Nhược Khê cũng vừa lúc gọi điện lại.
– Nhược Khê, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, em ở đâu vậy?
Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi.
Lâm Nhược Khê dường như rất mệt mỏi, yếu ớt nói:
– Em… Bị đâm xe rồi…
– Bị đâm xe!?
Dương Thần chỉ cảm thấy trái tim của mình như muốn bay ra, tại sao vừa mới biến mất trong chốc lát lại xảy ra tai nạn rồi!?
– Em không sao chứ!?
– Không phải em… Là em đã đâm vào người ta…
Lâm Nhược Khê thẹn thùng nói.
Dương Thần ngạc nhiên một lúc, bình thường Lâm Nhược Khê lái xe cũng không nhanh, tại sao lại xảy ra chuyện này.
Thảo nào đội viên của Hải Ưng lại không thông báo gì cho mình, dù sao không có nguy hiểm đến sự an toàn của bản thân Lâm Nhược Khê, những việc khác, Hải Ưng chỉ cần theo dõi diễn biến của nó, bằng không sẽ can thiệp vào cuộc sống đời thường của Lâm Nhược Khê.
Để cho các chị em phụ nữ không nhận thấy chình mình bị theo dõi, Dương Thần cũng lệnh cho họ ngoài việc an toàn của thân thể ra, những chuyện khác không được phép hỏi.
– Nghiêm trọng sao?
Lâm Nhược Khê nói:
– Bây giờ em đã đến bệnh viện rồi, em vừa rồi bận hỏi chuyện thầy thuốc không nghe điện thoại của anh được, là lúc em rẽ vào đường con không cẩn thận đụng vào một bé gái, chân của cô bé bị thương, em chỉ biết trước tiên đưa cô bé đến bệnh viện… Bây giờ như vậy, em cũng không thể đi đến xem biểu diễn được.
Dương Thần thở dài, nói:
– Em ở bệnh viện nào, anh đi cùng với em.
– Không cần đâu… em không có ở đó, nếu anh rời khỏi đó, Tuệ Lâm sẽ rất buồn…
Lâm Nhược Khê do dự nói.
Dương Thần cười khổ:
– Em “gặp tai nạn xe cộ” anh còn xem biểu diễn gì nữa, anh sẽ nói với Tuệ Lâm, lần sau chúng ta sẽ đi xem cô ấy biểu diễn thôi, dù sao sau này vẫn còn cơ hội.
Lâm Nhược Khê cũng không từ chối nữa, phụ nữ lần đầu tiên gặp chuyện này, vẫn còn sợ hãi hơn nhiều so với việc gạt người lừa ta trên thương trường, dù sao cũng đã thật sự đâm vào người ta rồi, nếu không phải đối phương kịp thời né tránh, có lẽ đã gây lên đại họa.
– Vậy anh cần nói rõ ràng với Tuệ Lâm, đừng để nó quá buồn, lần sau chúng ta sẽ đi xem, em gọi điện cho nó, để nó yên tâm biểu diễn.
Lâm Nhược Khê nói.
Sau khi hai người nói xong câu chuyện, Dương Thần vội vàng đi tới hậu trường, nói rõ tình hình với Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm cũng đang nhận điện thoại của Lâm Nhược Khê, được biết Lâm Nhược Khê lái xe đâm vào người ta, cô thuận miệng hỏi cũng là trách Lâm Nhược Khê tại sao không để một tài xế chở mình đi.
Một người phụ nữ đáng giá mấy trăm tỉ cả ngày tự mình lái xe, nếu không có Dương Thần âm thầm bảo vệ, có lẽ bị cướp bóc, bắt cóc cũng nên.
Ở bên kia đầu dây Lâm Nhược Khê giống như cô bé làm sai bị trách mắng, hiển nhiên lần này cô cũng tự trách mình.
– Chị cũng có phần sốt ruột, muốn nhanh chóng đến đó xem mà.
Lâm Nhược Khê không khỏi phần oan ức nói.
Tuệ Lâm nhìn vào mắt của Dương Thần đang bước vào cửa, khuôn mặt ửng hồng, nói:
– Dù sao lần sau em biểu diễn chị và anh nhất định phải có mặt, nếu không em sẽ không hát nữa!
Dương Thần buồn rầu nói:
– Vậy làm sao được, em hát một hồi, chúng ta đã kiếm được hơn một trăm triệu đó, làm sao lại không hát.
Trong điện thoại nghe thấy Dương Thần xen vào, Lâm Nhược Khê không chịu được mắng một tiếng:
– Anh còn cười sao!?
Dương Thần cười ha hả, đợi Tuệ Lâm gác máy, nói lời tạm biệt với cô, mặc dù trong mắt của Tuệ Lâm rất tiếc thương, nhưng cũng hiểu được tình hình.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau.
Cùng với cảnh mở màn đúng giờ buổi biểu diễn của Tuệ Lâm, Dương Thần cũng lái xe qua những dòng xe chen chúc, đi đến bệnh viện thứ nhất ở thành phố Trung Hải nơi Lâm Nhược Khê đang ở.
Dựa theo Lâm Nhược Khê chỉ dẫn, Dương Thần đi thẳng đến bên ngoài phòng bệnh cao cấp của bệnh viện.
Dù sao với tư cách là tổng giám đốc của một công ty đa quốc gia, đâm phải người nếu là người keo kiệt trong việc bồi thường chi phí, nhất định sẽ bị mọi người lên án, vì vậy Lâm Nhược Khê tỏ ra rất rộng rãi.
Làm xong hàng loạt các kiểm tra, sau khi điều trị xong, còn để cho cô gái đi đến phòng bệnh cao cấp của bệnh viện để dưỡng bệnh vài ngày.
Dương Thần vừa muốn đi vào cửa, đúng lúc Lâm Nhược Khê bước ra, nhìn thấy Dương Thần, không khỏi có chút kinh hãi.
– Tại sao anh đi bộ mà không lên tiếng.
Lâm Nhược Khê ôm.
Ngực nói.
Dương Thần sửng sốt, bản thân cảm thấy ở bệnh viện không thích hợp làm lớn tiếng, vì vậy cố ý nhẹ chân, nghĩ đến là không còn chú ý, giống như trở thành tên sát thủ lặng lẽ.
– Cô bé đó không sao chứ.
Dương Thần cười hỏi.
– Vâng.
Lâm Nhược Khê gật đầu.
Mỉm cười nói:
– Bác sĩ nói bắp chân bị thương, mặc dù chảy nhiều máu, nhưng xương cốt không sao cả, nếu ngày mai xác nhận không bị lây nhiễm, có thể xuất viện được.
– Người nhà cô bé đâu? Đã liên lạc được chưa.
Dương Thần hỏi.
Trên mặt của Lâm Nhược Khê có chút buồn rầu, nói:
– Cô bé không có người nhà đâu…
– Nghĩa là sao?
Dương Thần nghi ngờ.
Trong mắt của Lâm Nhược Khê có chút thương tiếc nói:
– Cô bé đó là trẻ mồ côi, cô bé vừa từ nước ngoài về, là một nghiên cứu sinh và trợ giáo khoa máy tính của đại học Trung Hải, không có người thân thích.
– Vì vậy em mới không muốn rời ra cô bé, dù sao bị thương lại không có người nhà, nếu em để cô bé ở lại để đi xem biểu diễn, vậy cô bé sẽ rất đáng thương.
Dương Thần khẽ thở dài một tiếng, trái tim của người phụ nữ này đúng là thật khó suy xét được, đả kích đối thủ cạnh tranh, khiến cho họ cửa nát nhà tan, dường như hoàn toàn không coi ra gì.
Nhưng lần này xe chạm vào một nữ sinh, bởi vì người ta là trẻ mồ côi, mới đa sầu đa cảm như vậy.
– Cụ thể là đâm như thế nào, lẽ nào em không nhìn thấy đèn tín hiệu sao?
Dương Thần nói sang chuyện khác.
Lâm Nhược Khê ngượng ngùng nói:
– Tình hình giao thông rất phức tạp, anh cũng không phải không biết giờ cao điểm lúc tan ca người rất đông, có thể tốc độ xe của em hơi nhanh.
Khi cô bé từ đầu đường bước ra, vừa lúc đang sửa sang lại túi, bởi vì bên cạnh có người qua đường chắn lại, cô bé không chú ý bước ra một chút, em phanh xe nhưng đầu xe vẫn cọ vào chân cô bé.
Mặc dù Lâm Nhược Khê nói không rõ ràng, nhưng đại khái Dương Thần có thể tưởng tượng được, thật ra trách nhiệm là cô nữ sinh đó, dù sao đi đường cũng không nhìn cẩn thận, Lâm Nhược Khê cũng không phải vượt đèn đỏ vi phạm quy định.
Tuy nhiên, trong xã hội này, người lái xe bao giờ cũng chịu thiệt thòi hơn người đi bộ, chỉ cần không bị đâm chết, việc bồi thường của người lái xe là hoàn toàn chính đáng, điều này khiến cho không ít tên gan to lớn mật, tìm đúng cơ hội “Bị đụng xe”.
Nhưng cô bé này mặc dù là nghiên cứu sinh và trợ giảng của đại học Trung Hải, chắc chắn không phải là cố ý đùa giỡn với mạng sống, quả thật đó chỉ là sự trùng hợp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/10/2020 03:29 (GMT+7) |