– Tốt nhất là nói cho ta biết rõ, rốt cuộc là có ý gì? Cái gì gọi là xoay chuyển trời đất?
Dưới ngọn đèn màu trắng, Ninh Quang Diệu đang đối mặt với một vị bác sĩ phẫu thuật đeo kính, lớn tiếng quát.
Vị bác vị rất sợ hãi, nhưng vẫn đành phải nói:
– Thủ… Thủ tướng, chúng tôi thực sự đã làm hết sức rồi… nhưng, nhưng Chủ nhiệm Ninh, anh ta, toàn bộ cơ quan sinh sản của anh ta, cả những cơ quan ở ngoài và trong đều bị thương nghiêm trọng đến nỗi không thể hồi phục lại được.
Việc này… cho dù là Hoa Đà tái thế, Biển Thước tái sinh thì cũng bó tay.
– Ít nói mấy lời vô nghĩa đó với ta thôi!
Ninh Quang Diệu vẻ mặt xanh mét nói:
– Ta hỏi ông một lần cuối, rốt cuộc là còn có cách… hay là hết cách rồi.
Vị bác sĩ nhìn ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của Ninh Quang Diệu, hận một nỗi không thể chạy trốn được, cuối cùng cũng phải cắn răng một cái, lắc đầu.
– Thật sự… xin Thủ tướng thông cảm cho.
– Thông cảm?
Mặt Ninh Quang Diệu co thắt lại, gật gật đầu, cười quái dị nói:
– Mỗi năm khi chi tiền cho đám người mặc áo bluse trắng các người, ta đều mắt nhắm mắt mở mà chi cho các người, nhưng số tiền đó không phải dùng cho các người trong những lúc như thế này – cầu xin sự tha thứ từ người khác.
Vị bác sĩ toát mồ hôi lạnh:
– Thủ tướng… Việc này thực sự hết cách rồi…
– Ta biết các người hết cách, vì vậy ta quyết định tha thứ cho các người…
Ninh Quang Diệu lộ ánh mắt sắc bén:
– Để đám nhân viên các người không phải mệt mỏi nữa, ta quyết định giải thoát sớm cho các người…
Nói xong, không đợi vị bác sĩ đó nghi ngờ thêm, Ninh Quang Diệu ra hiệu với người vệ sỹ ở ngoài cửa.
Sau khi người vệ sỹ gật gật liền tiến lên phía trước, duỗi thẳng cánh tay, bóp cổ vị bác sĩ chỉ trong nháy mắt.
“Rắc rắc.”
Tiếng xương kêu giòn tan, vị bác sĩ tắt thở chết ngay, mắt vẫn mở trợn trừng, dường như trước khi chết vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Quang Diệu trầm giọng nói:
– Tất cả những nhân viên y tế biết bệnh tình của thiếu gia, một người cũng không được giữ lại, làm sạch sẽ cho ta…
Các vệ sỹ nhìn nhau, lập tức không một chút do dự, gật đầu tuân lệnh.
Đợi đám vệ sỹ ra ngoài xử lý hết những việc còn lại, Ninh Quang Diệu thở dài một tiếng.
Xoay người nhìn Ninh Quốc Đống vẫn còn đang hôn mê, mặt mày nhăn lại, sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, trong mắt hiện lên sự đau lòng và phẫn nộ.
Đi đến bên giường bệnh, Ninh Quang Diệu nắm chặt lấy một tay của đứa con trai, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, quay đầu, hướng ra phía cửa, nói với người trợ lý:
– Để cho nhân viên y tế của gia đình chúng ta đến đây chăm sóc cho thiếu gia, sau đó chuẩn bị máy bay…
Trong mắt người trợ lý hiện lên sự sửng sốt, rất đỗi ngạc nhiên, đáp lại:
– Rõ!
Dưới màn đêm nặng nề, bóng đêm mập mờ của Yến Kinh.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, từng đoàn từng đoàn như đom đóm.
Trong căn phòng ngủ yên tĩnh nằm ở vùng ngoại ô của Yến Kinh, ngọn đèn nhập nhoàng, không khí tràn ngập mùi vị của phụ nữ.
Một đôi nam nữ đang ở trên một chiếc giường lớn, không ngừng phát ra những tiếng va chạm, cọ xát của các bộ phận.
Người phụ nữ với thân hình đẫy đà như một con bạch tuộc quấn chặt lấy cổ người đàn ông, đôi chân nõn nà, trắng đẹp kẹp chặt bên hông của người đàn ông.
Người đàn ông tương đối gầy yếu, nhưng lại có một cỗ máy hoạt động rất mãnh liệt.
Toàn thân ướt sũng mồ hôi, khiến hắn ta say mê một cách điên cuồng, xông vào ngực của người phụ nữ.
Khuôn mặt trưởng thành với đôi lông mày lá liễu của người phụ nữ kia trong sự tấn công không ngừng đó đang dần hưng phấn đến đỉnh điểm.
Âm thanh lục đục trong phòng, đôi chân nõn nà mặc đôi tất giấy màu đen của người phụ nữ căng lên, đứng yên tại chỗ.
Háng của người đàn ông lại rung lên từng hồi, cổ họng như phát ra một âm thanh run rẩy, giống như có tiếng răng va đập vào nhau.
Hai tay của gã từ chỗ dưới lưng của người phụ nữ vuốt dài xuống, dừng lại ở đôi mông đẫy đà đang cong lên kia, một cảm xúc dâng trào đã khiến hắn ta không muốn rời tay.
– Ưm… Tên què này, kỹ thuật của cậu càng ngày càng lợi hại, thoải mái quá đi.
Vì được hoan lạc mà lúc này, La Thúy San trông trẻ giống như một thiếu nữ 20 tuổi, chiếc lưỡi thơm tho của bà ta đang thăm dò trên khuôn mặt của người đàn ông kia.
– Gọi tôi là Văn Thao.
Văn Thao không một chút khách khí phản ứng lại, cắn vào đôi môi mọng đỏ của La Thúy San.
La Thúy San nũng nịu nói:
– Không được, tôi gọi cậu là tên què sẽ cảm thấy thân thiết hơn.
Văn Thao nhếch miệng cười nham hiểm, cái chân què của gã dưới sự giúp đỡ hùng mạnh của tiền bạc nhà họ Ninh, được chữa trị cẩn thận nên bây giờ chẳng còn què nữa.
Nhưng La Thúy San vẫn gọi gã là “Tên què”.
Văn Thao cũng có thể hiểu, người phụ nữ đã hoàn toàn biến thành kẻ lăng nhăng như hôm nay mỗi lần ân ái với gã đều nghĩ đến cảnh thê thảm ở dưới chiếc cầu lớn ở Trung Hải lúc trước, bị mấy tên ăn mày ăn hiếp.
Dường như cái quá khứ kinh khủng này lại khiến cho La Thúy San bị kích thích, làm cảm xúc của bà ta đạt tới đỉnh cao.
Đúng là chó thật… Trong lòng Văn Thao cười lạnh lùng nghĩ ngợi, nhưng vẫn làm ra vẻ mặt say mê nhìn La Thúy San.
– Bà thật đẹp, Thúy San…
Văn Thao tán dương với vẻ vô cùng thành kính.
Cả người La Thúy San giống như nước hòa tan vào người của Văn Thao:
– Tất cả những thứ này đều là vì cậu… Tôi trở thành kẻ như bây giờ, cố hết sức để trở về đây chính là vì cậu… Chỉ cần cậu đối tốt với tôi như vậy…
Văn Thao kéo bà ta vào trong lòng mình:
– Tôi vô dụng như vậy, còn nói gì đến việc đối tốt với bà.
– Không sao, chỉ cần cậu có tâm là đủ rồi.
La Thúy San vẻ mặt thỏa mãn nói.
Văn Thao vuốt ve khuôn mặt của người phụ nữ, hỏi lảng sang vấn đề khác:
– Đúng rồi, hôm nay bà đi buổi tiệc đó, việc có thành công không?
Trong mắt La Thúy San hiện lên một chút không hài lòng:
– Hừ, tên Dương Thần đó sớm đã có chuẩn bị, cho người vợ của hắn một thứ hộ thân nên vẫn chưa thể thành công được.
Nhưng không sao, tôi có thời gian, những người muốn giày vò Dương Thần, không chỉ một mình tôi, sớm muộn gì cũng sẽ giết chết hắn…
Văn Thao vẻ mặt tiếc nuối nói:
– Quả thực là đáng hận, tôi không giúp gì được cho bà, nếu như tôi có thể biến thành một người lợi hại như bà thì thật là tốt.
La Thúy San dường như có chút sợ hãi lắc đầu:
– Không được giống tôi. Chỉ cần cậu cứ ở mãi bên tôi là đủ rồi. Giống như tôi, người không phải là người, quỷ không phải là quỷ, ngay cả bản thân tôi rốt cuộc là còn sống hay đã chết cũng không biết… quả thực không dám nhìn bản thân qua gương…
Văn Thao hơi kinh ngạc, nhưng sắc mặt lại trở lại như cũ, suy nghĩ, cắn răng một cái, khẩn thiết nói:
– Với tôi mà nói, kẻ thù của bà chính là kẻ thù biển máu của tôi.
Bây giờ bà đang đối mặt với cảnh khó khăn, tôi không muốn để bà một mình chiến đấu.
Thúy San, nói cho tôi biết đi, làm thế nào để có thể trở nên lợi hại như bà. Cho dù là chỉ lợi hại bằng một nửa thôi thì tôi cũng có thể dễ dàng giúp bà hơn.
– Cậu…
– Đừng ngăn cản tôi.
Văn Thao nói:
– Lẽ nào bà vẫn không hiểu được tâm ý của tôi sao? Trước kia tôi chỉ là một tên ăn xin, một tên què không ai quan tâm, nếu như không phải là bà thì đến bây giờ tôi vẫn còn đang chết cóng, đói queo ở dưới chân cầu đó rồi.
Bây giờ tôi muốn được ở cùng bà, báo thù, sau đó cùng nhau sống những ngày tháng tốt đẹp. Chúng ta không chỉ muốn Dương Thần phải trả giá mà còn muốn tên quỷ máu lạnh nhà họ Ninh cũng phải chết không có chỗ chôn.
La Thúy San nhìn dáng vẻ vô cùng thành khẩn của Văn Thao liền cảm động rơi nước mắt.
– Cậu thực sự… muốn giống như tôi?
La Thúy San thì thào hỏi.
Văn Thao gật đầu kiên quyết:
– Nói cho tôi biết là ai giúp bà, rồi cứu bà về, là ai đã khiến bà trở nên lợi hại như thế này.
Bất luận là phải chịu bao nhiêu khổ cực, vì bà, tôi nguyện cam lòng.
La Thúy San yên lặng nhìn người đàn ông này trong chốc lát, lau nước mắt, mỉm cười duyên dáng, nói:
– Được, ngày mai tôi sẽ liên lạc ngay với Nghiêm Bất Vấn, ông ta nhất định có cách để cho cậu trong chốc lát có thể đạt được thực lực như tôi bây giờ… Chỉ là… có thể cậu sẽ phải chịu khổ rất nhiều…
– Nghiêm Bất Vấn?
Văn Thao hoài nghi nói:
– Ông ta… chính là người giúp bà?
La Thúy San cười nói:
– Tôi không có lý do nào để hù cậu cả. Đối với cậu, tôi không việc gì phải giấu. Cậu yên tâm, mặc dù Nghiêm Bất Vấn bị Dương Thần đánh cho đến nỗi phải bỏ trốn, nhưng thứ mà trong tay ông ta nắm giữ mới là đối thủ cứng đầu nhất của Dương Thần.
Trong đám thuộc hạ của Nghiêm Bất Vấn thì tôi là một kẻ vô dụng, vì vậy ông ta mới để tôi trở về Yến Kinh muốn làm gì thì làm.
Chỉ cần chúng ta sống thì sớm muộn gì cũng có một ngày có thể mượn sức mạnh của Nghiêm Bất Vấn để tiêu diệt Dương Thần và Ninh Quang Diệu.
Văn Thao vẻ mặt bối rối:
– Vậy… Ninh Quốc Đống thì sao?
La Thúy San thở dài, cười nói:
– Dù sao nó cũng là đứa con mà tôi sinh ra. Mặc dù tôi đã không còn là La Thúy San trước đó nữa, nhưng cũng không thể dứt bỏ nó được. Chỉ cần nó đứng về phía tôi thì tôi sẽ không bỏ rơi nó.
Văn Thao gật gật đầu:
– Hôm nay kế hoạch của bà thất bại thì có khiến Ninh Quốc Đống bị Dương Thần hại chết không?
– Không.
La Thúy San cười lạnh nói:
– Trước khi tôi ra ngoài, lấy danh nghĩa của tôi, âm thầm thông báo cho Ninh Quang Diệu đến chỗ bữa tiệc để cứu Quốc Đống.
Ninh Quang Diệu nhất định sẽ bị dọa cho chết khiếp, không đi mới lạ. Chỉ cần ông ta đi thì Quốc Đống sẽ không sao.
Văn Thao hiếu kỳ nói:
– Tại sao? Lẽ nào Dương Thần sợ Ninh Quang Diệu?
– Không phải.
La Thúy San mỉm cười nói:
– Tên đàn ông thôi đó trước kia tưởng rằng tôi không biết, thực ra vợ của Dương Thần là Lâm Nhược Khê chính là con gái ruột của gã.
Con đàn bà ti tiện đó và người mẹ của nó – Tiết Tử Tĩnh đức hạnh giống nhau.
Chỉ cần đề cập đến huyết thống người thân là mềm lòng mềm dạ, cái gì cũng đồng ý nhượng bộ.
Cho nên, Ninh Quang Diệu mà bức thiết thì chỉ cần cầu xin Lâm Nhược Khê, Lâm Nhược Khê đương nhiên sẽ giúp Quốc Đống cầu xin Dương Thần.
Mà Dương Thần… hắn là một người có điểm yếu. Hắn có thể máu lạnh với những người khác, nhưng đối với Lâm Nhược Khê lại vô cùng mềm yếu. Hơn nữa tình cảm mà hắn dành cho cô ta từ trước đến nay không bình thường, nhất định sẽ bỏ qua cho Quốc Đống.
Văn Thao có chút khiếp sợ:
– Lâm Nhược Khê… là con gái của Ninh Quang Diệu?
– Không sai.
La Thúy San vỗ vỗ vào má của Văn Thao:
– Sao vậy tên què, rất hoảng hốt đúng không?
Văn Thao nuốt nước bọt:
– Vậy bà muốn để cho Ninh Quốc Đống đi cưỡng hiếp Lâm Nhược Khê… Chính là muốn cho anh em bọn họ…
– Đúng là như vậy!
Trong mắt La Thúy San, ngọn lửa phục thù đang cháy bập bùng:
– Tôi muốn để cho Ninh Quang Diệu tận mắt nhìn thấy, vì hành động ngu xuẩn của ông ta đã khiến cho đứa con trai và đứa con gái của lão loạn luân.
– Nhưng như vậy thì Ninh Quốc Đống…
– Quốc Đống nhất định sẽ thông cảm cho người mẹ này của nó.
La Thúy San lạnh lùng nói:
– Hơn nữa, đứa con gái của Tiết Tử Tĩnh mà nó thích cũng phải chịu sự giáo huấn! Sao? Tên què, lẽ nào cậu cảm thấy tôi làm vậy là không đúng?
Văn Thao vội vàng lắc đầu, dịu dàng nói:
– Thúy San, bà nghĩ đi đâu vậy. Cho dù bà làm gì thì tôi cũng ủng hộ bà. Chỉ vì không giúp được bà mà tôi cảm thấy rất hổ thẹn.
La Thúy San lập tức cười quyến rũ, từ từ lướt dần từ ngực người đàn ông này xuống dưới, bổ nhào vào giữa hai chân của tên này.
Giương mắt nhìn, đôi mắt vô cùng ma mị:
– Tên què, chúng ta làm lại lần nữa nào…
Không đợi cho Văn Thao nói gì, La Thúy San đã há miệng, ngậm ngay lấy cái của quý của tên què.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/10/2020 03:29 (GMT+7) |