– Sao phải vội vàng như vậy, đoạn đường này vẫn còn xa. Nếu như không thưởng thức những món rượu thịt ngon này mà anh phái người chuẩn bị thì trên đường đi quả thực quá nhàm chán.
– Có xa lắm không?
Lâm Nhược Khê tò mò hỏi.
Dương Thần hé miệng cười, vỗ vỗ tay, gọi một tiếp viên hàng không vào trong khoang.
Sau khi người tiếp viên này vào đến nơi, Dương Thần lại nói vài câu bằng tiếng Ý một cách lưu loát.
Người tiếp viên hàng không có chút khó xử đáp lại vài câu, những lời này, hai người Lâm Nhược Khê nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn thấy cô tiếp viên hàng không này đang dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn hai người.
Dương Thần thở dài, nói:
– Cô ấy nói bây giờ chuẩn bị cất cánh, hình ảnh vệ tinh không tiện mở ra.
– hóa ra như vậy, vậy thì thôi vậy.
Lâm Nhược Khê cười dịu dàng với người tiếp viên hàng không kia.
Dương Thần lại dặn dò người tiếp viên hàng không này vài câu, người tiếp viên này liền hiểu ra, sau đó lui ra ngoài.
Dương Thần nói:
– Đợi sau khi máy bay cất cánh, anh sẽ bảo cơ trưởng đưa chúng ta hình ảnh của bản đồ, sau đó lại nói lại cho hai người nghe.
– Đứa con này, vòng vo, nói nhiều thật.
Quách Tuyết Hoa cười mắng.
Sau mười mấy phút, chiếc máy bay cực lớn này từ sân bay quốc tế Yến Kinh từ từ cất cánh.
Đợi cho sau khi máy bay tiến vào tầng bình lưu thì chiếc máy bay đồ sộ này có vẻ khá ổn định.
Trên màn hình đèn LED thật lớn ở trong khoang, một bộ bản đồ hướng dẫn vệ tinh xuất hiện.
Dương Thần đứng dậy, đưa vợ và mẹ đến trước màn hình, chỉ vào tuyến đường màu trắng trên màn hình, từ vị trí của Yến Kinh kéo một đường xuống khu vực châu Âu, chỉ chỉ, nói:
– Đây là nơi chúng ta đến.
Lâm Nhược Khê cẩn thận quan sát, do dự một hồi, hỏi:
– Đây là… Địa Trung Hải?
– Nói rất đúng, là Ioniansea của Địa Trung Hải – biển Ionian.
Dương Thần cười nói.
– Đó là chỗ nào, sao mẹ chưa từng nghe qua.
Quách Tuyết Hoa buồn bực nói.
Dương Thần nói:
– Biển Ionian là một vịnh của Địa Trung Hải, ở phía bắc là biển Adriatic, phía Tây là Ý và Sicily, phía Đông là Albania và Hy Lạp.
Vì các mảng va đập vào với nhau, nên khu vực biển này có không ít các núi lửa ngầm, cũng là nơi thường xuyên xảy ra động đất. Nhưng cũng vì những mối quan hệ này mà nhiệt độ hàng năm đều rất ấm áp, phong cảnh rất đẹp.
– Ta bảo này con trai, không phải con muốn dẫn chúng ta đến biển để tổ chức hôn lễ đấy chứ.
Quách Tuyết Hoa dở khóc dở cười nói.
Dương Thần cười thần bí, chỉ chỉ vào điểm nhỏ màu xám ở trung tâm của biển Ionian.
– Đó là gì?
Lâm Nhược Khê vẫn muốn hỏi rõ.
– Đây là điểm cuối cùng lần này của chúng ta, nó là một quốc gia đã bị lãng quên, thuộc về anh, gọi là Forgottenrealms…
Lâm Nhược Khê lẩm bẩm hai lần, vẫn không tin được, hỏi lại:
– Anh nói… nó là của anh? Người khác đều không thể vào được sao?
Dương Thần lắc đầu, giải thích nói:
– Thực ra cái này, rất lâu trước đó có một nơi dân vẫn sống ở Địa Trung Hải thuộc sở hữu của Anh Quốc, chủ yếu được xây dựng như một nhà giam, dùng để giam giữ những phạm nhân có tội ác tày trời.
Nhưng thời điểm chiến tranh thế giới thứ II, vì sự rung chuyển hỗn loạn của châu Âu mà những phạm nhân ở trong nhà giam này đều chạy thoát, sau đó chiếm lĩnh lấy nơi này, giống như Mafia Ý của đảo Sicily.
Kết quả là, có rất nhiều người gọi là Ionians, cũng chính là người phiêu bạt. Nam nữ già trẻ của những kẻ lưu manh khi không còn cách nào tồn tại ở xã hội bình thường đều lần lượt đi lên đó.
Dần dần, những người ở đây đều tự lập thành một hệ thống, không có chính phủ, không có luật pháp, mọi người không phải là lương thiện, nhưng cũng không tranh giành lợi ích gì của nhau, chỉ yên bình sống qua ngày.
Đến cuối cùng, liền biến thành một thế giới nhỏ độc lập. Bọn họ chỉ tiếp nhận những người xấu nhưng không màng thế tục, bước vào hưởng thụ những điều kiện để sinh tồn, từ bỏ tất cả những cuộc chém giết máu me ở bên ngoài.
– Con trai… Con nói là… những người ở đó đều là những tên khốn mà không có chuyện ác nào mà không làm?
Quách Tuyết Hoa có chút cứng ngắc hỏi.
Dương Thần cười thản nhiên:
– Mẹ… mẹ nghĩ nhiều rồi, thực ra những phạm nhân ở trong nhà giam mà đã chạy thoát ra ngoài sớm đã chết hết rồi.
Bây giờ những người sống ở đó, ngoài những người đã sống từ trước ra thì đa số đều là những người trong tổ chức của con, họ chán ghét chém giết, đi đến đó một mình, hoặc là dẫn theo người nhà đến hưởng thụ cuộc sống tự do của họ.
Có lẽ bọn họ thực sự có một quá khứ mà không cách nào khiến người ta chấp nhận, nhưng bọn họ của bây giờ đều là những cư dân sống bình thường.
Quách Tuyết Hoa lúc này mới an tâm một chút, lập tức nghi ngờ hỏi:
– Theo những gì con nói, thì nơi đây khá nổi tiếng, sao mẹ chưa từng nghe nói qua?
Lâm Nhược Khê cũng nhìn Dương Thần với vẻ vô cùng tò mò.
– Trước đó con đã nói rồi. Đây từng là thuộc địa của Anh Quốc, sau đó con lại cứu vương thất Wales của Anh Quốc nên bọn họ chọn tài sản cá nhân này tặng lại cho con.
Lúc đó con nghĩ đến việc muốn có một chỗ để nghỉ ngơi, tìm một nơi yên tĩnh để sống qua ngày nên mới nhận.
Nhưng vì không muốn để cho người ngoài quấy rầy, nên con đã khiến cho toàn bộ vệ tinh của thế giới không phát hiện ra nơi này, cho nên, những vệ tinh bình thường sẽ không thể thấy được.
Còn về việc nếu như có người dựa vào vệ tinh Radar phi thường, thì chỉ cần phát hiện ra là sẽ lập tức có một tàu chiến tuần tra đi xử lý, đám người này căn bản sẽ không có cơ hội để thấy được hình ảnh thực sự truyền về.
– Vương thất Wales… anh nói là mẹ của Jane – Catherine?
Lâm Nhược Khê nói một cách chua xót.
Dương Thần khoan thai cười cười:
– Chính là cô ấy, tuy nhiên bây giờ cô ấy cũng thỉnh thoảng đến đó dạo chơi để biết thêm về những cảnh sắc tuyệt đẹp ở vương quốc của anh.
Đợi khi hai người đến đó rồi thì nhất định sẽ rất thích nơi đó. Nếu về sau hai người muốn thì anh sẽ không ngại ngần mà định cư lâu dài ở đó. Không ít những người bạn cũ của anh đều rất nhớ anh.
– Đến lúc đó hãy nói sau.
Lâm Nhược Khê cau mũi:
– Em sẽ không đi đến nơi mà người phụ nữ đó tặng cho anh đâu.
Dương Thần không nói gì, tình cảnh này cũng có thể hiểu được.
Quách Tuyết Hoa thì vô cùng ngạc nhiên nói:
– Dương Thần, con nói chính phủ các nước đều đồng ý giúp con để nơi này xóa sổ khỏi bản đồ? Như vậy thực sự quá nham hiểm?
Hiển nhiên, uy quyền của cô ấy đối với con trai của mình thật không dám tin.
– Mẹ, mẹ cảm thấy nước Mỹ cho rằng New York của họ quan trọng, hay là hòn đảo nhỏ của con quan trọng?
– Đương nhiên là người ta cảm thấy New York của mình quan trọng hơn rồi.
Quách Tuyết Hoa lập tức nói.
Dương Thần nhún vai nói:
– Con cảm thấy bọn họ không đến mức vì một việc nhỏ như vậy mà muốn trở mặt với con, dù sao… cũng có công giúp con giấu sự xuất hiện của nơi này trên bản đồ, nhưng New York của bọn họ nếu như bị con phá hủy thì không phải hai ngày là đã có thể xây dựng lại được.
Quách Tuyết Hoa nuốt cái ực, lại một lần nữa cảm thấy đứa con của mình còn vượt xa ra ngoài tưởng tượng của mình.
Còn Lâm Nhược Khê thì chằm chằm nhìn vào điểm chấm màu xám trên bản đồ, đôi mắt đẹp mơ hồ, vừa mới cất cánh đã vô cùng chờ mong một mảnh đất phong tình.
Thời gian trên máy bay vốn rất buồn tẻ, nhưng Dương Thần sớm đã nghĩ đến điểm này, vì thế bảo thuộc hạ của mình sưu tầm những đồ ăn vặt, những món ẩm thực của Địa Trung Hải để thưởng thức dọc đường đi.
Thời gian cứ trôi qua lúc nào không hay, mà tâm trạng của Lâm Nhược Khê càng ngày càng căng thẳng.
Khi máy bay bay được khoảng mười mấy giờ đồng hồ thì sắc mặt của Lâm Nhược Khê đột nhiên đỏ bừng, nhăn nhó nói:
– Ông xã… chúng ta… thực sự phải kết hôn sao?
Dương Thần đang gặm một quả sung được sản xuất ở Địa Trung Hải, nghe thấy câu này suýt nữa thì phun hết ra.
Ngay cả Quách Tuyết Hoa đang nhấm nháp rượu và đọc tạp chí cũng nhanh chóng bị rơi kính xuống đất.
Không đợi Dương Thần đặt câu hỏi, Quách Tuyết Hoa liền dịch dịch chiếc kính lão, cười gượng nói:
– Nhược Khê, con nói gì hồ đồ vậy?
Lâm Nhược Khê ngượng ngùng cắn môi:
– Con cảm thấy… hơi giống nằm mơ.
– Cần anh đánh thức em không?
Dương Thần nghiêm trang hỏi.
– Anh dám!
– Không dám.
Dương Thần cười nói:
– Cũng không phải là cô dâu mới lần đầu đi làm giấy kết hôn, là vợ chồng lâu rồi, thẹn thùng làm gì nhiều.
– Ai là vợ chồng với anh.
Lâm Nhược Khê bị nói đúng tim đen, tuy nhiên cảm giác căng thẳng lúc đầu thực sự giống như giấc mộng, liền bị tiêu tan hết.
Cứ nói chuyện tào lao như vậy, 3 người cũng trải qua được vài giờ đồng hồ, máy bay cuối cùng cũng bắt đầu từ từ bay chậm lại.
Khi máy bay từ trên cao hạ xuống, dần dần tiếp cận dần với hải vực Địa Trung Hải, Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa đều đã chờ đợi mệt mỏi, nhìn ra ngoài cửa sổ của máy bay.
Lần này, Lâm Nhược Khê lập tức kinh ngạc hô lên một tiếng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/10/2020 03:29 (GMT+7) |