Trước mặt Park Chuan là một chiếc bàn, trên bàn có ba kiện công văn, đang chờ ông ký tên.
Trong phòng bệnh, Goo Chi Yong và Leen đứng bên cạnh, Trinh Tú và Park Ji Yeon và những người khác trong gia đình cũng đứng cạnh đó, Dương Thần và Lâm Nhược Khê mới sáng sớm cũng đã tới đây.
Jane và hai học trò tỉ mỉ nói về ca phẫu thuật cần tiến hành.
Sau khi nói qua về ca phẫu thuật, Jane nói:
– Hội trưởng Park Chuan, ba tài liệu trước mặt ngài là bản cam kết đồng ý làm phẫu thuật, truyền máu và gây mê, chỉ cần sau khi ký tên xong, chúng tôi có thể lập tức tiến hành phẫu thuật cho ngài. Gan và tim dùng để cấy ghép, sáng sớm nay bác sĩ Goo xác nhận là đã có rồi.
Park Chuan thắc mắc nhìn Leen đứng bên cạnh rồi lại nhìn Jane, nói:
– Đột nhiên lại đổi thành bác sĩ Jane tiến hành làm phẫu thuật cho ta, có lẽ là do ca phẫu thuật này quá khó đúng không?
Leen đứng bên cạnh khuôn mặt đỏ bừng, câu nói này của Park Chuan, rõ ràng có ý rằng kỹ thuật của ông ta không bằng Jane.
Jane cười rạng rỡ, dường như cả phòng bệnh đều tràn ngậm ánh sáng.
– Có khả năng là như vậy, không thế thì với phí để mời tôi tới làm phẫu thuật cao như vậy, những người có tiền cũng sẽ không tự nguyện mời tôi tới.
Jane chớp chớp mắt.
Park Chuan bật cười lớn:
– Hai mươi triệu bảng Anh đối với ta cũng không thành vấn đề.
Jane bỗng nhiên lắc đầu:
– Không phải hai mươi triệu, mà là bốn mươi triệu bảng Anh.
– Cái gì?
Park Ji Yeon và đám người bên cạnh đều kinh ngạc kêu lên, đến cả Goo Chi Yong và Leen cũng đều ngây ra nhìn Jane.
Jane vẻ mặt vô tội nói:
– Lúc trước là hai mươi triệu, là làm cấy ghép gan, lần này lại thêm cả cấy ghép tim nữa, độ khó tăng lên gấp nhiều lần, công sức cũng phải bỏ ra nhiều hơn, tôi đương nhiên phải tăng giá rồi.
– Cô… Cô đúng là đồ mượn gió bẻ măng!
Park Ji Yeo kêu lên.
– Tùy cô nói thế nào cũng được, dù sao cũng không được thiếu một xu.
– Cô…
Park Chuan giơ tay ra hiệu mọi người trật tự.
Nhìn xoáy vào Jane, Park Chuan cười hai tiếng, nói:
– Được, bốn mươi triệu thì bốn mươi triệu. Nếu như cô thu phí thấp, như vậy chứng tỏ cô không chắc chắn. Nếu như cô đã dám đòi cái giá này, tôi tin rằng cô có khả năng.
Chỉ là tôi muốn biết trước khi phẫu thuật, nếu như phẫu thuật thành công thì tôi có thể sống thêm mấy năm.
Jane hai tay khoanh trước ngực, nghĩ ngợi một lúc nói:
– Theo như bình thường người bệnh phải cấy ghép tim thì 80% chỉ có thể sống được khoảng trên dưới hai năm, nhưng nếu sau phẫu thuật, được chăm sóc cẩn thận, tim được cấy ghép không bị bài trừ, có thể hoạt động thống nhất với các bộ phận trong cơ thể, thì có thể sống trên mười năm cũng không vấn đề gì.
Nếu Hội trưởng Park Chuan muốn bảo đảm mình sẽ sống thêm được vài năm, thì hãy hỏi Dương Thần, có lẽ anh ấy có cách để ngài sống thêm nhiều năm đấy.
Cứu sống ngài, thì anh ấy không có khả năng, nhưng khiến cho tình trạng sức khỏe của ngài được ổn định để ngài có thể lâu hơn nữa, thì anh ấy có thể làm được.
– Dương Thần sao?
Park Chuan lúng túng tự lẩm bẩm, quay đầu nhìn về phía Dương Thần đang đứng cạnh cửa sổ.
Dương Thần cười hiền lành vỗ ngực một cái:
– Hội trưởng, tổ tiên nhà tôi có phương pháp bí truyền, người giang hồ gọi là “Nhất căn hỏa sài tam dạ bất đảo như lai thần côn nghĩ lực thần du hoàn”, năm đó dưới triều Tống Dương gia đã dựa vào phương thuốc bí truyền này để trấn hưng gia tộc. Qua thực tiễn chứng minh thì nó có tác dụng kéo dài tuổi thọ, xương cốt khỏe mạnh. Sau khi ca phẫu thuật của ngài thành công tôi sẽ bán cho ngài mấy viên, đảm bảo cho dù ngài có 80 tuổi cũng vẫn dũng mãnh như thường.
Cái tên dọa người khiến cho mọi người ở đó đều sững sờ, đồng thời khâm phục Dương Thần nói tiếng Hàn quá giỏi.
Lâm Nhược Khê giật nhẹ tay áo chồng:
– Ông xã, anh đang nói cái gì vậy?
Dương Thần dùng tiếng Hán thuật lại.
– Nhà chúng ta đâu có thứ này?
Lâm Nhược Khê đầu lông mày run run.
– Ngốc à, không phải anh đang luyện đan à, loại đan dược dưỡng khí kém nhất ấy đem bán cho ông ta hai viên, sống thêm bảy tám năm cũng không vấn đề gì, so với việc em bán quần áo thì kiếm tiền dễ hơn nhiều.
Lâm Nhược Khê mắt trợn ngược, thổi hắt một cái lọn tóc trước trán, cáu kỉnh.
Sau khi nói xong, Park Chuan lấy bút từ tay đám vệ sĩ, trịnh trọng ký tên lên ba bản văn kiện.
ký tên hoàn tất, biểu hiện của Jane bỗng trở nên rất nghiêm túc, cầm bản văn kiện, cúi người chào Park Chuan.
– Cảm ơn ngài đã tín nhiệm, tôi đảm bảo sẽ không phụ kỳ vọng của ngài. Để tránh đêm dài lắm mộng, ca phẫu thuật sẽ bắt đầu vào hai giờ chiều nay.
Park Chuan cũng gật đầu một cái:
– Làm phiền cô rồi.
Không khí trong phòng tương đối trầm lặng, trên khuôn mặt mọi người đều hiện lên vẻ suy nghĩ, ca phẫu thuật này, có liên quan nhiều đến lợi và hại về thứ, vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Park Jung Hoon vẻ khác thường hỏi Jane:
– Bác sĩ Jane, ông của tôi… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nhìn vẻ khẩn thiết tới sắp khóc của Park Jung Hoon, không một ai có thể nghi ngờ sự chân thành của anh ta.
Jane tự tin nói:
– Tôi chưa từng thất bại.
Leen đứng một bên khinh thường hừ một tiếng, nhưng rất nhanh sau đó bị Goo Chi Yong lườm cho một cái liền không dám hé răng.
Sau khi mọi người ăn qua loa bữa trưa tại bệnh viện, nghỉ ngơi khoảng một giờ, Jane cùng hai học trò của mình Vinson và Waren, triệu tập nhóm mổ, rồi đi về phía phòng mổ.
Trang thiết bị phẫu thuật ở đại học y Seoul đều là những trang thiết bị tiên tiến hàng đầu thế giới, nên không hề có vấn đề gì, Park Chuan sau khi gây mê thì được đưa vào phòng mổ.
Mọi người còn lại thì vào khán đài trong phòng mổ, từ đây họ có thể nhìn rõ quá trình mổ phía dưới. Ca phẫu thuật này cũng thu hút không ít các bác sĩ trong bệnh viện tới quan sát.
Trước khi ca phẫu thuật bắt đầu, Goo Chi Yong đã gọi một cuộc điện thoại, dường như sau khi xác nhận xong chuyện gì đó, liền nói vào loa phía trước:
– Tim dùng để cấy ghép đã bắt đầu được cắt bỏ, trong vòng một giờ sẽ đưa tới đây, gan đã đưa tới, ca phẫu thuật có thể bắt đầu rồi.
Jane ở phía dưới gật gật đầu, cô đeo khẩu trang chỉnh tề nói:
– Lần phẫu thuật này, phải dựa vào kế hoạch, Vinson phụ trách cấy ghép gan, tôi sẽ phụ trách cấy ghép tim, Waren phụ trách gây mê, phải quản lý tốt giải phẫu xâm nhập rõ chưa?
Cái gọi là giải phẫu xâm nhập, nói đơn giản chính là trong quá trình làm phẫu thuật, tiêu hao vật lí và tinh thần của người bệnh có liên quan tới sự thành công của ca phẫu thuật.
Mọi người đồng ý, ánh mắt căng thẳng, vì đây là ca phẫu thuật khó khăn nhất từ khi họ làm bác sĩ tới giờ, thậm chí còn là ca phẫu thuật chưa bắt đầu đã có cảm giác thất bại.
Mặc dù trong mắt đám bác sĩ nước ngoài này, Jane là tiêu chuẩn y học đỉnh cao nhất, nhưng họ vẫn không thể tin nổi.
Sau khi xác nhận, Vinson nói:
– Bắt đầu tiến hành cắt bỏ gan sống, kẹp, tuyến 60…
Ngay lập tức, Jane cũng nói:
– Tiến hành khuếch trương cơ tim, dao phẫu thuật…
Các y tá nhanh chóng đưa công cụ, trợ mổ cúng nhanh chóng lấy kẹp và băng gạc, trận chiến với tử thần chính thức bắt đầu.
Trên khán đài, Trinh Tú khuôn mặt lo lắng, xem ca phẫu thuật được tiến hành, bất giác hỏi Goo Chi Yong ở bên cạnh:
– Hội trưởng Goo, tại sao tim vẫn chưa tới, chẳng phải nên lấy ra sớm hơn hay sao?
Leen lúc này tỏ ra hiểu biết mọi chuyện giải thích:
– Tiểu thư Trinh Tú, tim dùng để cấy ghép, nếu cắt ra quá sớm, sẽ khiến cho các chức năng tim yếu đi, thậm chí là chết đi, cho nên lúc cắt bỏ tim, mới đưa tim tới, phối hợp tốt tiến độ phẫu thuật, mới là hợp lý nhất.
Trinh Tú cũng không hiểu lắm, nhưng nghe rồi cũng cảm thấy có lý.
Dương Thần cau mày nói:
– Sẽ không có… cái gì là không may chứ, tim không đưa tới chẳng hạn?
Goo Chi Yong khuôn mặt tối sầm:
– Cậu Dương Thần, tim và gan đều do nhà họ Goo chúng tôi phụ trách vận chuyển, nếu xảy ra chuyện, cậu cho rằng chúng tôi có thể trốn tránh trách nhiệm hay sao? Cho dù cậu có nghi ngờ sự kính trọng và chân thành của chúng tôi với Hội trưởng, cũng không nên đánh giá thấp khả năng của chúng tôi chứ.
Dương Thần nhún vai, nghĩ như vậy cũng đúng, nhà họ Goo chắc sẽ không dùng cách ngu ngốc như vậy để hại Park Chuan.
Quá trình phẫu thuật bên dưới vẫn diễn ra bình thường, tốc độ của Jane rất nhanh, khiến cho các bác sĩ cũng phải hoa mắt, Goo Chi Yong và Leen cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Jane hoàn toàn tập trung vào ca phẫu thuật, các động tác rất thành thạo.
– Cưa xương… cơ móc, backhand… dao…
Từng thiết bị phẫu thuật trong tay Jane đều trở nên linh hoạt, các động tác chính xác tới từng chi tiết nhỏ.
Điều này khiến cho Vison đang tiến hành cấy ghép gan ở bên cạnh vô cùng áp lực, sợ sẽ làm mất mặt cô giáo.
Đang lúc mọi người nín thở quan sát, Jane nói:
– Phát hiện dính liền…
– Cái gì?
Leen lập tức kêu lên, nhưng bác sĩ khác của bệnh viện đang quan sát sắc mặt cũng trầm xuống.
Trinh Tú vội hỏi:
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người lại có biểu hiện như vậy?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/10/2020 03:29 (GMT+7) |