Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 15 » Phần 25

Dương Thần - Quyển 15

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 25

– Ai, Ji Yoen, Dương tiên sinh là ân nhân cứu mạng của ông ngoại, cháu cũng đừng đùa giỡn kiểu đó, tin rằng Kim Chul cũng không để ý đâu.

Park Cheon khuyên nhủ.

Kim Chul lúc này rất thức thời nói như người máy:

– Cháu không ngại.

Ji Yoen không thể né tránh, đành phải xoay người đi trước, thản nhiên mở miệng:

– Dương tiên sinh, đi theo tôi.

Hai người đi vào phòng khách, phòng ngày cách phòng ăn khá xa, cũng không sợ bị người khác nghe thấy cái gì.

Vài người hầu ở đại sảnh cũng bị Dương Thần đuổi đi, không khí lập tức trở nên yên tĩnh.

– Nói đi, có chuyện gì.

Ji Yoen có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu, mắt cũng không nhìn Dương Thần.

Dương Thần hơi có chút đau lòng, đi tới trước mặt cô, nghiêm mặt hỏi:

– Ji Yoen, nói cho anh biết, có phải đã xảy ra chuyện gì không, là em đang giận anh chuyện gì đúng không?

– Tôi không rõ lời của Dương tiên sinh có ý gì, tôi rất ổn, không phiền anh quan tâm.

Ji Yoen nói.

– Đủ rồi!

Tiếng nói của Dương Thần bắt đầu trở nên nặng nề.

Ji Yoen cũng không sợ hãi, đôi con ngươi lãnh đạm trừng mắt nhìn Dương Thần:

– Đây là nhà của tôi, mời anh đừng dùng ngữ khí hung ác đó nói chuyện với tôi.

Dương Thần cố gắng khiến mình trở nên bình tĩnh, hít sâu một hơi.

– Ji Yoen, anh thật sự rất muốn biết, nửa năm này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, em vì sao lại dùng ngữ khí xa lạ đó nói chuyện với anh? Có phải ông ngoại em nói gì với em? Hay là em có nỗi khổ gì khác?

– Dương tiên sinh, anh không biết là vấn đề anh nghĩ đến rất kỳ quái sao, chúng ta vốn không có quan hệ gì lớn, những chuyện lúc trước có thể xác thực là có chút gần gũi, nhưng đó là bởi vì ở chung dưới một mái nhà, nhưng bây giờ chúng ta nửa năm không gặp, trở nên lạnh nhạt cũng là chuyện bình thường.

Dương Thần nghẹn lời, cúi đầu trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu lên nói:

– Được, em đã nói như vậy, anh chỉ yêu cầu em một chuyện cuối cùng.

– Chuyện gì.

– Trước kia em không gọi anh là “Dương tiên sinh”, anh muốn nghe lại một tiếng “Dương đại ca”.

Thân thể mềm mại của Ji Yoen khẽ run lên, chút biến hóa này đều lọt vào mắt Dương Thần.

Khóe miệng Dương Thần kéo lên một đường cong nhỏ, cô gái này quả nhiên là che dấu cái gì, cô ấy là So Ji Yoen, không phải người khác.

– Anh thật là vô vị, tôi muốn gọi là gì là quyền tự do của tôi.

Ji Yoen quay đầu định rời đi.

Dương Thần trực tiếp túm lại bàn tay trắng muốt của cô.

– Buông… buông tôi ra.

Ji Yoen nổi giận, khí lực của cô nào có thể thoát khỏi, nhất thời đỏ mặt.

– Ai do, cuối cùng cũng biết thẹn thùng, không còn vẻ băng lãnh như lúc trước nữa. So Ji Yoen, em học ai không học, lại học chị Nhược Khê của em điểm này, ở chỗ của anh, đạo hạnh của em còn thiếu một chút.

Dương Thần đắc ý nói.

Ji Yoen giống như bị lột bỏ lớp ngụy trang, bại lộ thực lực của mình trong không khí, sự yếu ớt không chịu nổi này khiến cô cảm thấy căm uất…

– Dương Thần… Buông tôi ra.

Ji Yoen nghiên rắng, trong mắt ánh ra lệ quang.

Dương Thần sao có thể buông tay, đã đến cửa quan trọng rồi, phải làm cô gái này ngoan ngoãn nói rõ ràng.

– Gọi anh một tiếng “Dương đại ca”, anh sẽ tha cho em.

Ji Yoen rốt cục nhịn không được, nước mắt tuôn rơi khóc thút thít:

– Anh… anh tính là cái gì? Lúc không muốn để ý tôi thì coi tôi như rác rưởi ném đi thật xa, bây giờ gặp mặt, lại muốn tôi để ý anh, còn phải gọi anh, anh coi So Ji Yoen tôi là món đồ chơi sao?

Dương Thần có chút khó hiểu nói:

– So Ji Yoen, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung. Dương Thần anh làm không ít chuyện xin lỗi người khác, nhưng anh tự nhận mình không làm chuyện gì có lỗi So Ji Yoen em!

– Anh lúc nào thì coi em như rác rưởi ném đi thật xa? Lúc nào thì coi em như món đồ chơi?

– Lần này anh đến Hàn Quốc, quả thật là vì Phật tâm xá lợi, nhưng đến thăm em cũng là nguyện vọng lớn nhất, đã lâu không gặp còn rất nhớ em.

– Nhưng em thì, kết hôn cũng không nhắn cho bọn anh một tin, anh đến gặp em, em lại trả cho anh sĩ diện, dùng sắc mặt lạnh như băng nhìn, là em đùa giỡn anh mới đúng?

Bồ Tát cũng có ba phần hỏa, Dương Thần lần này không rõ ràng mà bị Ji Yoen dọa cho một trận, đương nhiên rất không vui.

– Nhớ tôi… Hừ.

Ji Yoen cười lạnh nói:

– Hay cho mặt của anh còn nói được lời như vậy, nếu anh thật sự nhớ đến tôi, vì sao một cuộc điện thoại cũng không gọi? Nửa năm qua một lần cũng không hỏi đến tôi một câu?

Dương Thần nhất thời nghẹn lời, xấu hổ nhức đầu, khoan thai cười nói:

– Chuyện này… Ji Yoen à, không phải Dương đại ca cố ý như vậy, em cũng biết, anh không phải là người thích gọi điện thoại để giữ liên lạc.

– Hơn nữa từ lần chia tay trước với em, nửa năm này anh cũng rất nhiều việc, dường như không ngừng gặp rắc rối, thiếu chút nữa còn đi tới một chỗ không thể về được. Vừa rồi còn không tiện nói, chị Nhược Khê của em bây giờ còn muốn ly hôn với anh, lần này có thể là thật sự không thể vãn hồi…

– Cái gì? Chị Nhược Khê muốn ly hôn với anh?

Ji Yoen giật mình mở to mắt, cái miệng nhỏ mở ra thành hình chữ O đủ để nhét cả quả trứng chim vào, hiển nhiên là điều này khiến cô vô cùng kinh ngạc.

Lần này, Ji Yoen cũng không còn công sức để cãi nhau với Dương Thần, lập tức bắt đầu hỏi rốt cuộc là vì sao.

Dương Thần sờ sờ mũi, vừa xấu hổ lại có chút đắc ý nói đại khái về những việc đã trải qua.

– Đại khái chính là như vậy, Lâm Nhược Khê nhất định bắt anh lựa chọn giữa cô ấy và Lam Lam, sao anh có thể không cần cốt nhục thân sinh của mình, mẹ của Lam Lam là sự tiếc nuối cả đời này của anh, anh không thể làm ra chuyện có lỗi với Lam Lam.

Dương Thần thổn thức nói.

Vẻ mặt của Ji Yoen vô cùng phức tạp, cũng không biết là khổ sở hay kinh ngạc hay là thứ gì, tóm lại, ngũ vị lẫn lộn.

Nhưng toàn diện mà nói, ánh mắt nhìn Dương Thần trở nên nhu hòa hơn nhiều, nghĩ đến loại chuyện này, quả thực đủ rung động.

Dương Thần thấy tình hình như vậy, lập tức nói tiếp:

– Ji Yoen à, quả thực là oan uổng Dương đại ca của em quá, lúc trước em gọi điện về nhà, là vú Vương nhận điện thoại, vú Vương bảo anh gọi lại cho em, chuyện này em còn nhớ không?

Ji Yoen gật đầu.

– Nhớ, nhưng anh không gọi cho em.

– Cái gì mà không gọi cho em! Anh rõ ràng gọi lại rồi, là Eum Jeong nhận điện thoại, cô ấy nói em đi ngủ rồi, nói chờ em tỉnh dậy sẽ gọi lại, nhưng em không hề gọi lại cho anh! Anh cho rằng em không có chuyện gì nữa.

Ji Yoen nhìn vẻ mặt của Dương Thần không giống nói dối, nhíu mày nói:

– Anh… anh thật sự gọi cho em?

– Thật, thiên chân vạn xác, ngay cả chuyện này anh cũng có thể nói dối em sao?

Dương Thần chỉ ra cửa nói:

– Không tin thì chút nữa hỏi Eum Jeong, cùng cô ấy đối…

Dương Thần nói được một nửa, Dương Thần bỗng tỉnh ngộ, nhìn bộ dáng vài phần mờ mịt của Ji Yoen nói:

– Chẳng lẽ… Eum Jeong không nói với em?

Vẻ mặt Ji Yoen biến ảo, gật đầu nói:

– Uh… lúc ấy em hỏi chị Eum Jeong, chị ấy nói… không gọi lại.

Hai người lúc này đều nghĩ đến thứ gì đó, nhưng không khỏi trở nên trầm mặc.

Rất lâu sau, Ji Yoen mới mở miệng nói:

– Dương… Dương đại ca…

– Ừ.

Chân mày Dương Thần cau lại, hắc hắc cười nói:

– Em cuối cùng cũng trở lại làm Ji Yoen của anh.

Má lúm đồng tiền của Ji Yoen phiếm hồng, cắn cắn môi mỏng:

– Em… em mấy tháng trước, còn gọi cho anh và chị Nhược Khê, còn gọi rất nhiều điện thoại đến nhà ở Trung Hải, anh có phải…

– Không cần hỏi, một cuộc cũng không nhận được!

Dương Thần cười khổ nói:

– Ji Yoen, anh xem như hiểu được vì sao em hận anh như vậy. Có phải em cho rằng, anh cùng Nhược Khê, vú Vương, đều là cố ý không nhận điện thoại của em?

Ji Yoen nghe tới đó, nước mắt lại không giữ được mà tuôn rơi, mín miệng, hoa lê đái vũ gật đầu.

– Em… em cho rằng… Mọi người đều không cần em nữa… Hu hu…

Khóc đến sau này, Ji Yoen “oa” một tiếng, trực tiếp nhào vào lòng Dương Thàn!

– Dương đại ca… em rất nhớ anh… rất nhớ mọi người… huhu…

Dương Thần hít vài hơi, nhẹ nhàng ôm cô, vỗ vỗ lưng cô.

– Cô bé ngốc, đã nói em ngày trước ngốc nghếch không chịu thưà nhận… cho dù Dương đại ca em không tim không phổi, chị Nhược Khê của em cũng không phải loại người như vậy.

– Nếu anh đoán không nhầm, điện thoại em gọi đi đều bị người khác dùng thủ đoạn chặn lại, chỉ cần là gọi đến khu vực Hoa Hạ đều bị chặn. Mà điện thoại bọn anh gọi đến, khẳng định đều bị theo dõi, nhìn thấy dãy số của bọn anh, trực tiếp để những người khác nhận, hoặc là không để cho em phát hiện.

Ji Yoen dựa vào Dương Thần, nước mắt làm ướt áo hắn.

– Nhất định là ông ngoại làm… Ông luôn nói với em, anh là muốn trốn tránh, không muốn để chị Nhược Khê nghĩ gì, cố ý không liên lạc với em…

Ji Yoen hoàn toàn hiểu được.

Dương Thần cũng chỉ có thể nghĩ đến Park Cheon có thể làm như vậy, hắn cũng có thể hiểu được ông ta vì sao lại như vậy. Chỉ là, khiến Ji Yoen đau khổ như vậy, thật là đáng chết.

Đương nhiên, ông ta dù sao cũng là ông ngoại Ji Yoen, là người thân, Dương Thần cũng sẽ không hạ độc thủ với ông ta.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 15
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 11/11/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Vĩnh Hằng – Quyển 2
Khoảng thời gian sau này, thần thông được Bạch Tiểu Thuần gọi là Ngự Nhân Đại Pháp đã trở thành trò chơi mới của đám hung thú, thân thể bọn nó thường xuyên đầy quái lạ mà bay bổng lên, sau đó lại rơi xuống. Thỉnh thoảng, hai chân bọn chúng lại đột nhiên dựng thẳng đứng lên. Đám hung...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Dòng suy nghĩ của mọi người được kích thích trở nên hoạt bát vô cùng, Đổng Nhân Đức nói: “Nghe Lâm công tử nói như vậy, ta đã nghĩ ra rồi. Mấy hôm trước ông chủ của Mĩ Vị Hiên bên hồ Huyền Vũ nghe nói do tuổi tác đã cao nên muốn nhượng lại quán hàng của mình để về quê nhà ở Tô...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Dương Thần – Quyển 10
Cầm chiếc lệnh bài trên tay, Dương Thần xem xét kỹ 1 lượt. Lệnh bài này cũng chẳng có gì là đặc biệt, ngoại trừ một chữ “Hoàng” triện trên mình nó. Dương Thần phóng thần thức để kiểm tra nhưng chỉ thấy được 1 vài dấu vết của 1 loại chữ khắc rất ít gặp, kiểu như 1 loại...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân