– Đừng nghĩ bậy, đây là bà vú ở Tiêu gia đã nuôi dưỡng Tình Nhi từ nhỏ cho đến lớn, bà ấy tên Tố Tâm.
– Bà vú của Chỉ Tình?
Lời giới thiệu này khiến hai người họ vô cùng bực bội, sao không cứu Tiêu Chỉ Tình mà lại cứu bà vú?
Dương Thần cũng biết trong nhất thời không thể giải thích rõ ràng, nói.
– Sau này anh sẽ giải thích tường tận cho.
Hai cô gái gật gật đầu, hai người vừa tới Cổ Bảo thì vừa may tới giờ cơm trưa, đúng là trùng hợp, các cô gái đều đầy đủ cả.
Nhìn thấy Dương Thần và Tố Tâm, họ đều tỏ vẻ vui mừng và đầy thắc mắc, vây lấy hai người.
– Ông xã, sao anh về rồi? Cứu được Chỉ Tình chưa?
An Tâm mặc chiếc váy với thắc lưng màu hồng nhạt đem đến một luồng gió thơm vui mừng nhất chạy tới, cô là người phóng khoáng nhất, ôm lấy cổ Dương Thần rồi hôn mấy cái lên mặt, mong chờ hỏi.
Dương Thần ôm lấy eo cô gái, phát hiện An Tâm đã đạt đến Tiên thiên đại viên mãn, hài lòng cười nói.
– Vẫn chưa, trở về có chút chuyện, tiện thể xem thử mọi người thế nào. Bảo bối An Tâm à, thành quả thật không tệ, bây giờ cách Hóa thần kỳ chỉ còn là sớm muộn thôi.
– Không chỉ có em đâu, các chị em khác cũng tiến bộ vượt bậc vậy.
An Tâm nhướng lông mi cong cong của cô lên một cách đắc ý.
Dương Thần dùng thần thức đảo qua, cũng phát hiện sự thay đổi sau nửa tháng hắn rời khỏi.
Sắc Vi và Thái Ngưng đã bước vào Hóa thần cuối kỳ, chỉ đợi bước vào Độ kiếp kỳ thôi, chỉ là không biết có thể bước vào Thiên kiếp của cảnh giới gì thôi.
Mạc Thiện Ny, Lưu Minh Ngọc, Thái Nghiên và Đường Uyên, thậm chí là Trinh Tú tới sau cũng đã đạt đến Tiên thiên đại viên mãn.
Dương Thần dùng linh đan với số lượng lớn làm hậu thuẫn phía sau, sự tiến bộ của các cô gái vô cùng khủng khiếp.
Thực ra những linh đan nếu cho người ở Huyễn cảnh, tuyệt đối họ sẽ không dám dùng một cách phóng khoáng như vậy, nhưng các cô gái được Dương Thần yêu cầu là không được tiết kiệm, cứ tận lực nâng cao tu vi một cách nhanh chóng, cho nên cũng không quản được nhiều như vậy.
Dương Thần đưa mắt nhìn một lượt, không thấy bóng dáng của Lâm Nhược Khê và Lam Lam, tò mò hỏi.
– Nhược Khê đi đâu rồi? Sao không thấy?
– Mới sáng tinh mơ đã dẫn Lam Lam đi ra ngoài rồi, đang tính đi kêu họ về, Lam Lam chắc cũng đói rồi.
Mạc Thiện Ny đang mang tạp dề cười nói.
Sau khi các cô gái ở cùng nhau, ngoại trừ việc tu luyện và cùng các cư dân trên đảo nói chuyện uống trà thì cũng rất rảnh rỗi, cho nên những người có thói quen ở nhà nấu nướng giống như Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc thì sẽ bận rộn nấu ăn.
Vốn dĩ Ron muốn tìm một đầu bếp, đâu dám làm phiền các cô gái Minh vương các hạ đích thân xuống bếp, nhưng đã bị các cô Mạc Thiện Ny từ chối.
Dương Thần gật đầu, giới thiệu Tố Tâm cho mọi người làm quen.
Tố Tâm lúc nãy đã nhận ra mối quan hệ giữa các cô gái này với Dương Thần, bề ngoài thì không có vẻ gì kinh ngạc nhưng trong lòng thì có nhiều lo lắng, không ngờ tiểu thư của bà lại thích dạng người đa tình như vậy.
Nhưng bà không phải vì vậy mà cảm thấy Dương Thần không tốt, người ta đã không tiếc tính mạng tới Huyễn cảnh cứu người thì đã là đủ tốt rồi, làm gì có người đàn ông nào hoàn hảo vô khuyết chứ, vẫn tốt hơn những đệ tử đạo mạo ngoài mặt thì quân tử nhưng lại âm thầm ăn cắp ăn trộm của gia tộc Ẩn thế.
Dương Thần cũng không nói nhiều, ngăn Thái Ngưng tính đi tìm người, rồi nói.
– Các em cứ ngồi đợi đi, anh sẽ đi tìm Nhược Khê và Lam Lam về.
Các cô gái cũng không có ý kiến, thực ra họ cũng hiểu, Dương Thần chắc chắn muốn một mình nói chuyện với hai mẹ con họ.
Sau khi dùng thần thức dò tìm, bóng dáng Dương Thần lóe lên, đến một nơi đầy hoa vàng cỏ xanh, cảnh sắc mê người trên sườn núi.
Đây là ngôi mộ Mười Bảy, nơi lúc đầu hắn đã dẫn Lâm Nhược Khê tới.
Một dáng người với cái váy lụa cổ tròn màu trắng, những sợi tơ xanh mềm mại nhẹ nhàng bay theo gió, hình ảnh tuyệt đẹp của cô gái giữa xuân hạ giao hòa dung hòa làm một khiến cho người nhìn chỉ muốn nín thở thưởng thức mà không dám phá vỡ.
Lâm Nhược Khê dường như đang yên lặng nghĩ gì đó, đứng lặng trước bia mộ Mười bảy, dường như không phát hiện ra sự xuất hiện của Dương Thần cách đó không xa.
Nhưng cô bé mập nhìn có vẻ chán nản ngồi xổm ở bên cạnh đang chơi cùng với một đóa hoa dại màu trắng, đột nhiên nhìn thấy Dương Thần xuất hiện, trong đôi mắt to đen lóe lên một niềm vui bất ngờ.
– Ba.
Giống như một cơn gió, Lam Lam hai ba bước, bay trực tiếp vào lòng của Dương Thần.
Lâm Nhược Khê hồi phục tinh thần, hất đầu nhìn về phía người đàn ông, trong đôi mắt đẹp có chút bất ngờ và vui mừng.
Dương Thần tươi cười rạng rỡ, ôm lấy cô bé mập mạp nặng trịch, hôn mấy cái lên đôi má phúng phính của nó, khiến cho Lam Lam cười khanh khách.
– Mới có nửa tháng mà dường như nặng lên mấy cân rồi, ở trên đảo chắc ham ăn lắm hả.
Dương Thần lấy tay sờ vào cái bụng nhỏ của con gái cưng, chỗ đó tròn trịa căng tròn, cứ tiếp tục thế này hắn thật sự lo rằng nó sẽ mắc chứng béo phì thôi.
Có điều cùng với tu vi nâng cao của Lam Lam, một số mỡ mập trên người cũng nhanh chóng thông qua chân khí cơ thể lưu chuyển tiêu trừ bớt, nếu muốn giảm mập cũng sẽ là nhanh thôi.
Dương Thần dò xét một chút, chân khí của Lam Lam đã được nâng cao, chắc là ở đẳng cấp “Mạc vấn” trong tầng thứ năm của Vãng niệm diễn sinh kinh, cách cảnh giới Tiên thiên cũng không xa nữa.
Điều này không chỉ dựa vào tài năng thiên bẩm và ngộ tính cực cao của Lam Lam, mà còn phải dùng linh đan với số lượng lớn làm nền móng, không giống như các cô gái chỉ dùng Hóa Long đan đột phá.
Còn về tương lai có thể giống cha của nó không thì phải dựa vào công pháp thần kỳ nhưng vô cùng khó khăn này để bước vào Hóa thần kỳ, Độ kiếp kỳ, Dương Thần cũng không nắm chắc được, nhưng cái cách nghĩ “vọng tử thành rồng, vọng nữ thành phượng” thì Dương Thần cũng có, vẫn hy vọng bản thân hắn và đứa con Mười Bảy có thể trở nên xuất sắc nhất.
Lam Lam ngập ngừng nói nhỏ.
– Là Lam Lam đã khôn lớn, không phải là mập lên đâu.
Dương Thần nựng mặt con.
– Còn muốn chống chế, lớn cũng lớn về mặt da thịt thôi nhưng thấy con chăm chỉ luyện tập, nên muốn ăn thì cứ ăn.
Lam Lam cười hì hì, ngọt ngào hỏi.
– Ba có đem quà về cho Lam Lam không?
Đứa bé luôn nghĩ hễ ba ra ngoài làm việc thì sẽ đem quà về cho nó, vì Dương Thần lúc trước cũng toàn dùng chiêu này để dụ nó.
Dương Thần nghĩ một lát, từ nhẫn không gian lấy ra một một cái vòng tay mềm mại màu bạc giống như bằng bạc nhỏ nhắn, bên trên toàn là những phù văn bí mật, nhưng nhìn vào trông rất đẹp, được khắc một cách tinh xảo.
Đây là một vòng tay pháp bảo hắn lấy được từ trên người của một nữ trưởng lão từ Thanh Đế tháp, chỉ là pháp bảo hạ phẩm, nếu dùng chân nguyên thúc đẩy, vòng tay màu bạc này sẽ phóng thích ra ngàn vạn sợi tơ màu bạc, có thể trói được những tu sĩ từ Độ Kiếp kỳ trở xuống, nhưng đối với tu sĩ từ Độ Kiếp trở lên thì tác dụng không còn lớn nữa.
Dương Thần có để lại cũng không dùng tới, chỉ có thể làm đồ chơi hoặc trang sức, cho Lam Lam đeo lên cổ tay nhỏ nhắn trắng trẻo mập mạp đó.
Vòng tay này là pháp bảo nên khi đeo vào tay của Lam Lam thì tự động thu nhỏ mấy lần, nhìn rất vừa vặn.
Lam Lam có chút tiếc nuối vì không phải là món quà có thể ăn được nhưng cái vòng tay này trông cũng rất đẹp nên nó cũng thấy vui, còn rất biết lấy lòng hôn lên mặt Dương Thần mấy cái.
Lâm Nhược Khê lặng lẽ đứng một bên, nhìn hai cha con chơi đùa với nhau, khóe miệng tản ra thứ hạnh phúc ngọt ngào.
Đi tới trước mặt Dương Thần, thấy con gái đang chơi cái vòng tay màu bạc.
– Đây chắc là pháp bảo phải không, anh tùy tiện tặng cho Lam Lam làm đồ chơi, thật quá lãng phí.
Dương Thần cười rạng rỡ nói.
– quà tặng cho con gái, sao có thể nói là lãng phí được, nếu bảo bối Nhược Khê em muốn, anh vẫn còn một đống, đều là thứ lấy từ Huyễn cảnh.
– Pháp bảo hạ phẩm trung phẩm có quá nhiều, anh thực sự không cần, đang tính tặng hết cho các em.
– Em là Bà xã đại nhân, hay là anh sẽ lấy hết ra cho em chọn trước rồi anh mới lấy những pháp bảo còn lại đem phát hết.
Lâm Nhược Khê liếc hắn một cái.
– Còn dám nói là “lấy được” nữa chứ, em nghĩ nếu không phải anh giết người rồi cướp của người ta thì người ta dễ gì đưa pháp bảo cho anh? Chỉ Tình cứu ra chưa? Lần này đi xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Thần quay đầu hướng về phía Thành Bảo chép chép miệng nói:
– Đi, trên đường về anh sẽ kể em nghe.
Dương Thần một tay bế Lam Lam, một tay nắm chặt tay Nhược Khê, men theo đường núi đi một cách thong thả, thật ra khoảng cách không xa, quan trọng là muốn tận hưởng cái cảm giác ở bên cạnh vợ con mà thôi.
Trải qua từng mối nguy hiểm mai phục bốn phía trong Huyễn cảnh, lại vừa trải qua một trận đấu kinh người, Dương Thần đặc biệt trân trọng những giây phút ấm áp ngắn ngủi này.
Vừa đi, Dương Thần vừa lẩm bẩm chuyện xảy ra ở Huyễn cảnh, nói tình hình cụ thể, rõ ràng là những chuyện đầy mùi máu tanh, gây cấn nguy hiểm nhưng lại được kể lại như đang bình luận về một chuyện thường thấy một cách thản nhiên.
Lâm Nhược Khê nhiều lúc chỉ “ừm” một tiếng một cách bình thản, lâu lâu mới hỏi vài từ, cứ nói chuyện với nhau nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.
Trên đường gặp một số dân cư sống trên đảo, thấy Dương Thần bỗng nhiên xuất hiện, họ đều lộ vẻ cung kính, hành lễ kính trọng môt cách đơn giản.
Dương Thần chào hỏi một số người thân quen, thấm thoát đã dẫn hai mẹ con về đến Thành Bảo.
– Đúng rồi, sao em lại nghĩ đến việc dẫn Lam Lam tới chỗ ngôi mộ Mười Bảy đó, không cảm thấy khó chịu sao?
Dương Thần đã cố nén trên đường về, cuối cùng cũng kiềm chế không nổi hỏi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/11/2020 11:29 (GMT+7) |