Liễu Thì Nguyên giận dữ, không có gió mà quần áo bay phần phật, hàn kiếm rời khỏi vỏ, chân nguyên ào ạt, hư không trường kiếm toát ra vô số màu sắc sặc sỡ bao quanh thân thể ông ta, gào thét, uy thế kinh người.
Lạc Thiên Thu cũng không để ý, đưa lưng về phía ông ta, không chút dao động.
– Liễu trưởng lão, đây không phải lúc động thủ.
Lúc nàến Vô Trần lên tiếng ngăn cản, sau đó ra lệnh cho các tu sĩ Hồng Mông ở đây:
– Các tu sĩ Hồng Mông từ Thiên giai trở xuống, lập tức rời khỏi đảo Thiên Khung!
Các tu sĩ Hồng Mông xì xào bàn tán, không hiểu tại sao Yến Vô Trần lại phải cho các tu sĩ Thiên giai trở xuống lui lại, loại tình huống này rất hiếm thấy.
Tuy nhiên, uy tín tứ đại trưởng lão không gì sánh kịp, mọi người bao gồm cả Yến Phi Vân cùng không ít người có quan hệ cũng đều lặng lẽ rời khỏi đảo Thiên Khung.
Rất nhanh, bốn phía đài cao ngoại trừ bốn người Lạc Thiên Thu chỉ còn lại một đám các Thiên giai trưởng lão.
Sau khi an tĩnh lại, Yến Vô Trần trầm giọng nói:
– Hôm nay, tam đại gia tộc các người tới đây, chẳng lẽ là muốn xin sự giúp đỡ từ Hồng Mông chúng ta?
Ninh Chính Phong cười nói:
– Yến trưởng lão, đây không phải là vấn đề đơn giản là “Trợ giúp”, chẳng lẽ với thực lực của tam đại gia tộc không ngăn cản được một hồi, thật sự Hồng Mông có thể tự mình thu phục sao?
– Không phải Ninh mỗ khinh thường các vị Thiên giai trưởng lão Hồng Mông, nhưng với tu vi Thái Thanh Thần Lôi kiếp trung kỳ trở lên của Thiên Thu huynh và Lạc Bình Triều Tiên Sinh, toàn bộ Hồng Mông có ai có thể kháng cự?
Yến Vô Trần híp mắt nói:
– Bản trưởng lão thừa nhận, tu vi Lạc gia chủ cao hơn tôi không chỉ một tầng nhưng… Hồng Mông có “Thập Nhị Đô Thiên Thần Ma Đại Trận” phù hộ cho dù là vua của chư thần Thiên vương Zues cũng bị nhốt trong đó, bọn chúng còn có năng lực gì gây khó dễ cho chúng tôi?
– Lần này, nếu không phải các người chủ động tiến công ra hải ngoại là lãnh địa của chư thần, bọn họ cũng không chủ động chém giết với các người. Thực tế, hơn hai vạn năm qua, bọn họ cũng không dám mạo hiểm xâm phạm vào lãnh thổ Hoa Hạ, không phải sao?
– Yến trưởng lão, người ngay không nói láo, ông đã cho đám nhãi nhép kia lui thì đừng nói mấy lời phô trương thanh thế này.
Ninh Chính Phong cười gian như tên trộm.
– Ơ này… Ý tứ như thế xem ra Ninh gia chủ biết không ít rồi nhỉ, ha ha…
Diêm Tú Minh dùng quạt lông che khuôn mặt cười khanh khách.
Sắc mặt của không ít các Thiên giai trưởng lão ở đây đều rất khó coi.
Ninh Chính Phong ngẩng đầu nói:
– Thập Nhị Đô Thần Thiên Ma Đại Trận, là do Thượng cổ tiên nhân bày bố, lợi hại vô cùng, bằng không cũng không thể vây khốn Thượng cổ yêu ma vô số năm qua như vậy.
– Nhưng, các vị trưởng lão Hồng Mông thật có đủ khả năng khống chế không hoặc là nói không hiểu cách thúc dục đại trận này ra sao?
– Theo tôi biết, Hồng Mông tuyên bố với bên ngoài là đại trận duy trì liên tục nhờ việc chuyển vận chân nguyên nhưng thực ra chỉ là ngụy trang…
– Thần Ma Đại Trận từ xưa đến giờ đều là tự nó hấp thu linh khí trong trời đất, không ngừng vận động, tại sao có việc con người chuyển vận chân nguyên?
– Chuyện trong Hồng Mông, Ninh gia chủ không nên cuồng vọng võ đoán, không tốt đâu.
Mặt Yến Vô Trần không đổi sắc nói.
Ninh Chính Phong hừ hừ nói:
– Tôi đương nhiên hy vọng các vị trưởng lão trong Hồng Mông có thể không chế đại trận, chống đỡ các chư thần nhưng tình hình trước mắt có khả năng các trưởng lão không đủ sức đúng không?
Tứ đại trưởng lão đều trầm mặc, cũng không có vị trưởng lão nào nói năng gì cả.
Trên thực tế, mỗi vị đều rõ, cha con Lạc gia đều bị đánh lui trở về, thực lực các chư thần đến mức bọn họ tạm thời không thể lay động.
Nếu mười một chủ thần cùng tiến công vậy bọn họ cũng không có năng lực phản kháng.
Lúc này, thân thể Lạc Thiên Thu từ từ dâng lên, dừng lại trên không ngang bằng với mười hai vị trưởng lão.
– Đã đến mức này, chỉ có một con đường có thể chọn, chẳng lẽ không bỏ mặt mũi xuống được sao?
Thần sắc các vị Thiên giai trưởng lão đều trở nên cổ quái, dường như trong lời của Lạc Thiên Thu có cái gì đó cấm kị khiến bọn họ cảm thấy khẩn trương.
Trái lại, người mở miệng trước phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch là pháp sự Viêm Vân.
– A di đà phật… Lạc thí chủ, xét cho cùng các vị muốn tìm không phải những tu sĩ Hồng Mông chúng tôi mà hai vị hỗ trận giả có đúng không?
Nói tới ba chữ “Hộ trận giả”, bầu không khí trên đảo Thiên Khung trở nên ngưng trọng.
Trong mắt đám người Lạc Thiên Thu, Ninh Chính Phong lóe ra tinh quang, lộ ra sự hưng phấn.
– Xem ra, Hộ trận giả cùng Hông Mông thực sự có quan hệ, dù sao các người tự xưng là người thủ hộ Hoa Hạ càng gần với họ.
Khóe miệng Lạc Thiên Thu nhếch lên.
Ninh Chính Phong cũng chậm rãi bay lên, cảm thán:
– Vẫn chỉ nghe tổ tiên truyền lại, nhưng chưa bao giờ thấy, hai vị Hộ trận giả là người thủ hộ đại trận chân chính, tu vi thông thiên, sâu không lường được, trừ khi Hoa Hạ gặp nguy nan còn lại tuyệt đối không dễ dàng xuất thủ.
– Dấu vết duy nhất của hai vị Hộ trận giả có thể lần ra là xuất thân từ hai gia tộc trong tứ đại gia tộc trong thế tục Dương gia và Lý gia, cho nên bất luận thế lực nào trong giới tu hành đều cấp vài phần mặt mũi cho họ.
– Từ khi tôi làm chủ Ninh gia tới nay, cũng không dám để chi nhánh Ninh gia ở thế tục gây bao nhiêu khó dễ với Dương gia và Lý gia, tuy không hoàn toàn tin vào sự tồn tại của Hộ trận giả, lại luôn im lặng nhưng không dám coi thường di huấn tổ tiên.
– Bây giờ, xem ra Ninh mỗ là kẻ đối đầu với họ nhưng còn may phản đối việc trực tiếp xuống tay với Dương gia và Lý gia. Nếu không hai vị Hộ trận giả thực tồn tại, lấy sự truyền thừa của Dương gia, Lý gia ít nhất cũng phải hơn nghìn năm thọ nguyên rồi.
– Hộ trận giả từ trước tới nay chưa lấy khuôn mặt thật gặp người lạ, tôi cũng chưa từng gặp chỉ nghe tin đồn về họ, hư vô mờ mịt. Chúng tôi cũng không biết làm sao bắt liên lạc được với hai người họ.
– Các vị muốn cầu viện hai người bọn họ tới tìm chúng tôi chỉ phí thời gian, nên về sớm thì hơn.
Giọng nói Yến Vô Trần rất lạnh lùng.
Ninh Chính Phong đắc ý nói:
– Yến trưởng lão, ông coi thường tôi quá, Ninh gia kinh doanh ở thế tục, các người nghĩ chúng tôi không biết gì sao?
– Hồng Mông trực tiếp có liên hệ ở thế tục, đó là tướng quân Viêm Hoàng Thiết Lữ mà bao trùm phía trên Hồng Mông và tướng quân là nhiều lần đảm nhiệm thủ tướng số một, bởi sau lưng ông ta là Hộ trận giả đúng không?
Không ít các Thiên giai trưởng lão biến sắc, không dấu nổi sự kinh ngạc, hiển nhiển Ninh Chính Phong lại biết những bí mật này, không thể tưởng tượng nổi.
Trên thực tế, Hoa Hạ trải qua vô số triều đại, Chính phủ mới nhất của Hoa Hạ thành lập cũng không đủ trăm năm.
Nói cách khác, Hộ trận giả giúp đỡ người ở thời đại khác nhau cũng không phải một ngươi, một nhóm, đế vương cũng không hẳn sẽ đạt được sự ưu ái của họ.
Người Hộ trận giả ưu ái thông thường là một số ít người chân chính có tấm lòng khiêm nhường, có thể giúp đỡ các tu sĩ Hoa Hạ.
– Như đương nhiệm thủ tướng số 1, nếu không phải tình nguyện sinh lão bệnh tử, lại có trí tuệ lớn, vì sự phát triển của Hoa Hạ mà suy nghĩ, cũng không có dã tâm gì, thì chưa chắc Hộ trận giả sẽ đứng bên hắn.
– Hộ trận giả cũng là người được nâng đỡ từ trước tới giờ đều đè lên đầu Hồng Mông, nếu không cho biết từ trước người được nâng đỡ là ai, các người sao có thể tình nguyện đem Hoa Hạ cho Số 1, mà không phải tập trung quyền lực vào tay tướng quân.
– Cho nên, các vị trưởng lão Hồng Mông nhất định biết bối cảnh đấy, vì thế có thể suy đoán Hộ trận giả có liên hệ cùng Hồng Mông.
Ninh Chính Phong tiếp tục suy luận:
– Chính phủ Hoa Hạ hiện tại không tới trăm năm, các vị trưởng lão thọ nguyên tới mấy trăm năm. Trong vòng trăm năm trở lại đây, Hộ trận giả cùng liên hệ với các người đã quên sao? Đây không phải trò cười sao.
– Không hổ được gọi là cơ trí đứng đầu Huyễn cảnh Ninh gia, Ninh gia chủ, ông thật biết ăn nói, chúng tôi muốn chống chế cũng không nổi.
Diêm Thanh Tú cười khanh khách, hướng Yến Vô Trần nói:
– Yến trưởng lão, xem ra bọn họ đến đã có sự chuẩn bị từ trước, không gặp được Hộ trận giả họ không tin lại đổ thừa lên chúng ta.
Sắc mặt Yến Vô Trần như cũ, không hề để ý, lặng lẽ không nói.
– Hộ trận giả muốn gặp là có thể gặp sao, cho dù chúng ta biết sự có mặt của họ cũng không có cách nào liên lạc với họ, các người nếu đã biết người được họ giúp đỡ là số 1, vì sao không tới tìm số 1 đi?
Liễu Thì Nguyên căm tức nói.
– Chúng tôi biết rằng không gặp được.
Ninh Chính Phong thản nhiên trả lời:
– Thực ra, Hộ trận giả thực sự tồn tại, lấy năng lực bọn họ nhất định biết đã xảy ra chuyện gì.
– Chúng tôi tới đây là để xác nhận, đồng thời cũng nhắc nhở các vị trưởng lão Hông Mông, Hộ trận giả không giúp các gia tộc ẩn thế chưa chắc sẽ giúp Hồng Mông dù sao đại trận không phải dựa vào các người thủ hộ, bản chất các người cùng chúng ta đâu có gì khác nhau.
– Về phần Dương Thần kia theo lý là con cháu Hộ trận giả, chẳng lẽ lại để mặc hắn làm xằng làm bậy?
Nói xong, Ninh Chính Phong ngẩng đầu, hướng bốn phương tám hướng nhìn một vòng, dường như muốn nói chuyện với người nào đó trong không gian mịt mờ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/11/2020 11:29 (GMT+7) |