Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 2 » Phần 10

Dương Thần - Quyển 2

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 10

Thời tiết Trung Hải vào thu trở nên mát mẻ hơn nhiều, thu lá vàng rơi đã cuốn đi cái nóng bức của mùa hè, làm cho người có thói quen dậy sớm như Dương Thần cũng muốn ngủ nướng.

Tụt hậu rồi, già rồi, về nước được hơn nửa năm, rốt cuộc trong đầu lại xuất hiện ý nghĩ “lười biếng”, sống trên đời hơn hai mươi cái mùa xuân chưa bao giờ Dương Thần có cảm giác như ngày hôm nay.

Có thể đón ánh nắng chiếu qua cửa sổ của ông mặt trời vẫn đang lấp ló sau những đám mây, hít thở bầu không khí trong lành của buổi sớm mai, có thể nằm trong chăn lăn đi lăn lại vài vòng, phảng phất ngửi thấy mùi hương thơm ngọt ngào của bữa sáng dưới tầng tỏa lên… không gian thật êm đềm.

– Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa và.

Giọng nói ồm ồm thân quen của vú Vương từ ngoài vọng vào:

– Cậu chủ, xuống ăn sáng, đừng để cô chủ ở bệnh viện chờ sốt ruột.

Hôm nay phải đi đón Lâm Nhược Khê về nhà, vú Vương vội vội vàng vàng lên gọi Dương Thần dậy.

Dương Thần nhanh chóng mặc lên người chiếc áo cộc tay, và cái quần đùi thể thao adidas. Vì chẳng bao giờ đề nghĩ mình sẽ ốm đau lên Dương Thần cũng chẳng sợ lạnh, thích mặc kiểu gì thì mặc.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, chạy xuống nhà thưởng thức bữa sáng thịnh soạn, bị vú Vương thúc giục, liền chạy vội ra cửa, lái xe đi đến bệnh viện.

Trên đường đi đến bệnh viện có ngang qua cửa hàng hoa, Dương Thần đắn đo một lúc, rồi nghĩ:

– Nghe lời người lớn, chắc chắn không bị thiệt đâu.

Thế là hắn dừng xe, chạy vào cửa hàng hoa, ngó đông ngó tây.

Bà chủ cửa hàng với nét đẹp của người phụ nữ trung niên nhìn thấy Dương Thần đi vào cửa, mỉm cười hỏi Dương Thần muốn tìm gì.

Dương Thần nghe vú Vương nói hoa cẩm chướng gì đó, nhưng hỏi rõ thì mới biết, hóa ra cẩm chướng cũng có mấy loại! Trắng, đỏ, vàng, tím, thậm chí là cả xanh lá cây!

Hoa gì mà mọc kỳ quái đến vậy?

Dương Thần nghĩ thầm trong bụng.

– Cậu à, mỗi màu sắc của hoa cẩm chướng lại có ý nghĩa khác nhau, để tôi giải thích cho cậu rõ rồi hẵng mua nhé.

Bà chủ nói một cách rất nhiệt tình.

Dương Thần làm gì có nhiều thời gian đến, liền xua tay từ chối:

– Không cần đâu, mỗi một màu lấy cho tôi một bông, như thế đỡ rắc rối!

Trên trán bà chủ hiện rõ nếp nhăn khó hiểu, lần đầu tiên có người mua hoa kiểu này, anh ta nghĩ cứ như là trẻ con tập tô màu sao? Màu sắc tô loạn xạ, chẳng biết cái gì với cái gì cả.

Nhưng lời nói của khách hàng là mệnh lệnh, bà chủ cửa hàng tươi cười gói cho Dương Thần một bó cẩm chướng pha tạp màu sắc đầy kỳ quái, rồi trao cho Dương Thần.

Nhiều loại cẩm chướng bó thành một bó, lên khó tính tiền, Dương Thần ném ra vài tờ giấy bạc, cũng chẳng thèm đợi bà chủ đếm tiền xong, liền vội vàng rời khỏi cửa hàng hoa.

Bà chủ cửa hàng hoa đếm xong tiền, liền phát hiện vẫn còn thiếu một trăm tệ, nhưng ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng Dương Thần đầu, tức điên lên.

Dương Thần đến bệnh viện cũng là thời gian hẹn làm thủ tục xuất viện bắt đầu, Dương Thần vừa bước vào phòng bệnh của Lâm Nhược Khê liền phát hiện ra hai bóng dáng đã lâu không gặp.

– Ngài Dương, vẫn khỏe cả chứ.

Hứa Trí Hoành vẫn dáng vẻ từ tốn lịch sự mỉm cười chào, tay cầm bó hoa lan trắng tinh.

Nhưng bên cạnh Hứa Trí Hoành lại là cái vẻ mặt nhăn nhăn nhở như muốn trêu ngươi của Mao Cầu, chắp tay về phía sau, không biết là bị muỗi cắn hay là mọc cái gì không nên mọc ở đằng sau nữa.

Lâm Nhược Khê mặc bộ váy nền trắng có in hình hoa văn màu xanh da trời, đang ngổi trên giường, bên cạnh là túi đồ đã được gói gọn gàng, Dương Thần bước vào phòng cũng chẳng chào hỏi, cúi đầu điền cái bảng biểu gì đó, hình như là giấy tờ khi xuất viện cần phải viết.

Dương Thần nhìn Hứa Trí Hoành, cái thằng này còn nhiệt tình hơn cả chồng của cô ta, xem ra tình cảm dành cho Lâm Nhược Khê vẫn không hề thay đổi theo thời gian.

Dương Thần buồn bực đáp lời:

– Người bận bịu như Hứa tổng mà vẫn có thời gian đến tặng hoa vợ tôi, thật là nể mặt tôi quá.

Hứa Trí Hoành cười gượng:

– Cái gì gọi là nể mặt anh!? Tôi tặng Lâm Nhược Khê thì có liên quan gì đến anh!?

– Anh Dương thật là khách sáo.

Hứa Trí Hoành nhìn thấy bó hoa cẩm chướng trên tay của Dương Thần, nhịn cười, giả bộ nói:

– Không biết bó hoa trên tay của anh Dương có ngụ ý gì, Hứa mỗ tôi từ trước đến giờ chưa từng thấy người nào tặng hoa kiểu này.

Lâm Nhược Khê lúc này mới mở mắt nhìn bó hoa cẩm chướng bó lộn xộn trên tay Dương Thần, cau mày lại, cô ta cũng rất tò mò Dương Thần sẽ tặng cô ấy hoa gì, nhưng nhưng bông hoa cẩm chướng đẹp thế này chẳng biết bó kiểu gì mà giống bó hoa dại đến vậy, cô ấy chẳng biết nói gì với Dương Thần cho phải.

Dương Thần cũng chẳng quan tâm cười đáp:

– Còn có ngụ ý? Không biết bó hoa lan trên tay Hứa tổng có nghĩa gì?

Hứa Trí Hoành kiêu ngạo đáp:

– Xinh đẹp, cao quý, đây là bày tỏ sự ngưỡng mộ của tôi với Nhược Khê, hoa lan chỉ là tấm lòng của tôi thôi.

– Cảm ơn ông đã quá khen vợ tôi.

Dương Thần cố tình kéo dài giọng từ “tôi” làm cho Hứa Trí Hoành cau mày khó chịu, rồi nói tiếp:

– Cái bó hoa của tôi tại sao nhiều màu sắc, vì chủ yếu tôi không biết phải khen Nhược Khê đáng yêu nhà tôi như thế nào, xinh đẹp, lương thiện, cao quý, thông minh, quyến rũ, đáng yêu, hiền lành, đoan chính, có tính thương người, chăm chỉ, khoan dung… vợ hiền dâu thảo, gương mẫu, nhân vật gương mẫu của năm… Ai dà, anh nói đi, chỗ hoa này chẳng phải thể hiện những đức tính của Nhược Khê nhà tôi sao, do đó tôi mang tất đến!

Mặc kệ nó là ba bảy hai mươi mốt, bao nhiêu hoa thế này, bao nhiêu ngôn từ thì cũng có thể xứng đáng chứ!

Dương Thần cười ha hả.

Lâm Nhược Khê được Dương Thần nịnh đến nỗi ngượng không nói lên lời, mặt đột nhiên ửng đỏ, cái gì mà nhân vật gương mẫu của năm!? Cái thằng cha này mặt dày này đã không biết mua hoa thì thôi, lại còn dám nói những lời nghe muốn buồn nôn ra nữa!

Hứa Trí Hoành cứng họng, nếu biết sớm thì cũng đã mua hết các loại hoa lan rồi, nhưng sợ mua xong rồi cũng chẳng dám nói ra những từ ngữ buồn nôn đến vậy, đành cười trừ nói:

– Anh Dương quả là học thức uyên thâm.

– Cảm ơn đã quá khen, có một chút tài mọn mà đã bị Hứa tổng phát hiện rồi! Tôi thật ra là rất khiêm tốn. Hứa tổng nếu không có việc gì, thì có thể để hoa xuống và ra về được rồi, tránh làm lãng phí thời gian vàng ngọc của ngài.

Dương Thần làm ra vẻ khách khí, cười ha hả, tay ra hiệu tiễn khách.

Nét mặt Hứa Trí Hoành xám xịt lại, suýt chút nữa thì sặc.

Thế cơ mà! Lời nói khách khí của mình mà hắn cũng nghĩ là thật, đón nhận một cách vô liêm sỉ! Lại còn dám nói mình đặt hoa xuống rồi cuốn xéo hỏi đây! Với bộ mặt nghênh nghênh cười đáng ghét làm tức chết đi được.

Mao Cầu đứng bên cạnh Hứa Trí Hoành với nét mặt cảm thông nhìn ông chủ của mình, theo đuổi một người phụ nữ, để rồi hành hạ mình ra nông nỗi này, có đáng không.

– Vậy thì… Nhược Khê hoa của anh để đây, chúc mừng em được ra viện, anh đi trước đây!

Hứa Trí Hoành cảm thấy nếu còn ở lại thì sẽ không nhịn được nữa, người ta tức giận thì nóng như nham thạch, còn mình mà tức lên thì giống như máu phun vậy.

Đợi chủ tớ nhà họ Hứa đi rồi, Lâm Nhược Khê mới tỉnh tâm, từ từ ngẩng đầu:

– Đừng có bất lịch sự với Hứa tổng như vậy, anh ta có làm gì quá đáng đâu.

– Lại còn gọi là không làm gì quá đáng!?

Dương Thần lớn tiếng nói:

– Tặng hoa còn nhanh hơn cả chồng em, chẳng phải là đang muốn chết sao!?

Nói xong, Dương Thần đi tới lấy bó hoa của Hứa Trí Hoành tặng ném vào thùng rác, rồi sau đó đắc ý cầm bó hoa của mình đến trước mặt Lâm Nhược Khê nói:

– Chúc mừng xuất viện, em yêu.

Lâm Nhược Khê có phần ngượng nghịu khi nghe thấy tiếng “em yêu”, sinh ra từ môi trường không được dạy dỗ đến nơi đến chốn, nhưng Lâm Nhược Khê vẫn đưa tay đón lấy và nói “cảm ơn”.

Dương Thần cười hì hì:

– Không cần cảm ơn, anh biết trong lòng em đang cảm động lắm rồi, nhưng đừng có chảy nước mắt, anh sợ nhất phụ nữ khóc trước mặt anh.

Lâm Nhược Khê thở dài một tiếng:

– Vẫn cái kiểu nhắng nhít, lại bắt đầu cái thói vô lại rồi đấy, tôi không làm sao thì khóc cái gì!?

Làm thủ tục xuất viện xong, Dương Thần lần đầu tiên lái xe chở Lâm Nhược Khê về nhà, trước kia tuy hai người đi cùng một chiếc xe nhưng là Lâm Nhược Khê lái chiếc xe BMW đắt tiền chở Dương Thần.

Ngồi ở ghế bên cạnh, Lâm Nhược Khê nhìn quanh cái nội thất mới mẻ của chiếc M3, bất ngờ nói:

– Dương Thần, anh giờ lái xe của em, lẽ nào là một thằng đàn ông, anh không cảm thấy hổ thẹn sao?

Dương Thần lắc đầu:

– Không hổ thẹn, dù sao Lâm tổng nhiều xe, để đó cũng lãng phí, đây là anh đang giúp em cắt giảm lãng phí, vinh quang!

– Em đang nghiêm túc đó.

Lâm Nhược Khê cau mày nói:

– Anh là một thằng đàn ông, càng phải nỗ lực để có được xe, có nhà của chính mình? Anh lái xe của một đứa con gái, lẽ nào anh không sợ mọi người chê cười sao?

– Lâm Nhược Khê đành hanh khuyên Dương Thần, chỉ hy vọng Dương Thần có một chút hổ thẹn mà có gắng nỗ lực.

Dương Thần nghĩ một lúc, rồi nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc:

– Em yêu, Nhược Khê, em nói vậy anh lại cảm thấy không ổn lắm, có một ngày nào đó anh dùng dao rạch một đường trên logo của chiếc M3 này thì M3 sẽ không còn là M3, như vậy sẽ không còn sự oai phong nữa, em nói có đúng không?

Lâm Nhược Khê rất muốn kéo mạnh vô lăng để cho xe đâm vào giải phân cách trên đường, để cho thằng vô lại này chết quách đi cho xong!

Nhìn cái bộ mặt nhơn nhơn của Dương Thần, Lâm Nhược Khê thấy lòng mình càng thêm thất vọng và nguội lạnh, sắc mặt ủ rũ, chẳng buồn nói thêm câu nào nữa.

Dương Thần biết vợ mình đang buồn vì mình không có chí tiến thủ, bắt đầu chú tâm lái xe, giả vờ như không biết gì.

Suốt quãng đường về nhà không nói một lời, vú Vương đã đứng đợi ở cửa từ lâu, nhìn thấy hai người mở cửa xe bước xuống, lập tực mừng rỡ chạy đến giúp Lâm Nhược Khê xách hành lý, sau khi để hai người đi vào phòng, liền nhanh chóng đi dọn cơm.

Lâm Nhược Khê sau khi đi vào phòng cũng chẳng thèm để ý đến Dương Thần nữa, liền gọi điện cho thư ký Ngô Nguyệt lên lầu bàn công chuyện, rồi bận cho đến lúc ăn cơm trưa mới xuống lầu.

Vú Vương rất thương Lâm Nhược Khê, bảo cô ấy đừng có vừa về đến nhà là lao đầu vào công việc, Lâm Nhược Khê đã quá quen với những lời khuyên như thế này, nhưng việc nghe là việc của nghe, còn làm thì vẫn cứ làm.

Trình độ nấu nướng của vú Vương quả là có nghề, cả bàn bao nhiêu là món ăn, mừng Lâm Nhược Khê về nhà, còn thịnh soạn hơn thường ngày nhiều, đủ loại màu sắc, hương vị, làm cho Dương Thần chỉ nhìn thôi mà đã nuốt nước miếng rồi.

– Vú Vương, vú có thời gian dạy con nấu ăn, con rất thích nấu ăn.

Dương Thần nói với vẻ mặt đầy hy vọng.

Thường thì được người khác khen ngợi bao giờ cũng cảm thấy vui vẻ, vú Vương cười tít mắt nói:

– Cậu chủ thích là được rồi, nếu có thời gian sẽ dạy cậu, bà già này lúc nào cũng có thời gian.

Lâm Nhược Khê chứng kiến cảnh vừa rồi lại nghĩ đến việc khuyên Dương Thần nỗ lực làm việc, ai ngờ cái thằng cha này chẳng chăm chỉ làm việc, chỉ muốn theo phụ nữ học nấu ăn, ánh mắt nhìn Dương Thần lại càng thất vọng hơn.

Mặc dù vú Vương làm rất nhiều đồ ăn, nhưng trong lòng Lâm Nhược Khê thấy nặng trịch nên chỉ ăn qua loa rồi nói muốn ra ngoài.

Vú Vương đá đá chân Dương Thần rồi nhìn Dương Thần một cái, Dương Thần biết ý cười cười hỏi:

– Đi đâu thế, nếu đến công ty thì có cần anh đưa em đi không? Dù sao cuối tuần cũng rảnh rỗi.

Lâm Nhược Khê lạnh nhạt nhìn Dương Thần một cái, mặt vô cảm nói:

– Không cần, tôi không đến công ty, tự tôi lái xe đi cũng được, anh ăn cơm với vú Vương đi.

Nói xong Lâm Nhược Khê liền vớ lấy chìa khóa xe trên bàn rồi cũng chẳng buồn ngoảnh đầu lại, đi thẳng ra cửa.

Không đến công ty? Dương Thần trong lòng buồn bực, lần trước đêm hôm cũng nói muốn ra ngoài. Dù rất tò mò nhưng Dương Thần cũng không thể đi theo, dù sao cũng phải tôn trọng người ta.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 23/08/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hàn Lập – Quyển 13
Hàn Lập ánh mắt xoay chuyển, lúc nhìn gương mặt của luyện thi cao lớn, lúc nhìn người đang vận phục sức Vạn Thiên Minh, thở dài một hơi. Cả người lẫn thi, hình dáng thì sai biệt, nhưng gương mặt độc nhất vô nhị. “Ta gọi ngươi là Vạn môn chủ hay Lục Đạo Cực Thánh?” Hàn Lập ánh...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Hàn Lập – Quyển 5
Tử Linh tiên tử thấy bộ dáng không tin được của Hàn Lập cũng không có giải thích bất cứ điều gì, chỉ liếc nhìn Khúc Hồn một cái rồi thản nhiên cười nói: “Vị này là Khúc tiền bối Thân Ngoại Hóa Thân của tiền bối sao?” Nữ tử này vừa nói ra như vậy, thân hình Hàn Lập chợt...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lục Thiếu Du – Quyển 38
Hướng Vấn Thiên và Tôn Cao Mộc nhìn nhau, ánh mắt lần nữa chăm chú nhìn lên trên không trung. Không ngờ Thiên Thủ môn lại làm ra chuyện như vậy. Khó trách Phạm Kiếm Nhân có thể đi vào trong Trung Thiên thế giới tu luyện, nghe nói là một mật địa không tệ của Vạn Thiên liên minh, thì ra là cầm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân