Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 4 » Phần 43

Dương Thần - Quyển 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 43

Vừa xuống xe, Dương Thần liền lấy chìa khóa mở cửa ra, đi vào trong đại sảnh, tốc độ rất nhanh.

Tuy đã sớm nói rằng hôm nay sẽ về tới nhà, nhưng hắn lại tự nhiên quay trở về, khiến 2 người phụ nữ đang xem phim trong nhà cũng giật mình.

Tuy nhiên, ở đó cũng không có Lâm Nhược Khê, ở nhà chỉ có Tuệ Lâm và vú Vương, 2 người đang xem kinh kịch, vú Vương tủm tỉm cười ngân nga theo điệu kịch.

Nhìn thấy Dương Thần đột nhiên đi vào, Tuệ Lâm còn đỡ, vú Vương đang đắm chìm trong nội dung của vở kịch vỗ ngực, cười mắng:

– Cậu chủ cũng hơi khoa trương rồi đấy, về nhà mà như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung vậy.

Cách so sánh của vú Vương thật sinh động, Dương Thần được một trận xấu hổ, nhìn 4 phía xung quanh:

– Nhược Khê đâu? Cô ấy phải về nhà sớm rồi chứ, không phải cô ấy đang trong thời gian nghỉ ngơi sao? Không phải lại đi làm đấy chứ?

Tuệ Lâm nhìn thấy Dương Thần vừa đến đã hỏi Lâm Nhược Khê ở đâu, cảm thấy có chút kỳ lạ, lúc trước còn nói ly hôn, làm sao lại trở thành người chồng đối tốt với vợ như vậy chứ.

– Chị ấy đi đến nhà máy ở một xã nhỏ cạnh thị trấn khảo sát, nghe nói có công nhân gây rối.

Tuệ Lâm nói.

Dương Thần nhíu mày, nhà máy? Gây rối?

Vú Vương thở dài nói:

– Mới vừa đi chưa đến 1 giờ, cậu về nhà sớm một tí có thể đã gặp tiểu thư rồi.

Dương Thần cảm thấy có điều gì đó không đúng, công ty Quốc tế Ngọc Lôi sản xuất đủ loại thương phẩm, cho nên có không ít xưởng, nhà máy, nhưng cũng có quản lý của từng xưởng rồi, làm sao có thể yêu cầu Lâm Nhược Khê, tổng giám đốc một mình đi kiểm tra được?

– Vú Vương, vú nói cụ thể xem nào.

Dương Thần hỏi.

Vú Vương gật đầu, nói lại sự tình.

Hóa ra, tới gần tết âm lịch, Ngọc Lôi có khoảng hơn 10 người làm ở xưởng quần áo, đã xảy ra vấn đề khất nợ tiền lương.

Lý do là nhà máy không có đủ tài chính, một năm nay đều thua lỗ, nhưng các công nhân không tin, bắt đầu vây quanh nhà máy cùng một số cán bộ, còn gây rối ở thị trấn này, khiến cho cán bộ trong thị trấn rất đau đầu.

Công nhân ở đây phần lớn là người vùng khác đến làm công ở Trung Hải, muốn có tiền mang về quê mừng năm mới với gia đình, cũng đã 1 tháng rồi, đã làm việc 1 năm rồi mà tiền lương vẫn chưa trả xong 1 nửa, công nhân đương nhiên không muốn làm rồi.

Việc này vốn không cần Lâm Nhược Khê, tổng giám đốc đi giải quyết, nhưng cán bộ chủ chốt của công ty Quốc tế Ngọc Lôi đã thay nhau nghỉ lễ, đi du lịch cuối năm rồi.

Những người phụ trách phòng nhân sự, phòng thị trường đều không có mặt, chỉ còn lại vài người không có đủ khả năng giải quyết.

Sự việc cuối cùng cũng đến tai Lâm Nhược Khê, cô suy nghĩ một chút, quyết định tự mình đi giải quyết vấn đề.

– Thật ra thì trước đó Thiện Ny đã nói cô ấy muốn đi giải quyết vấn đề, nhưng tiểu thư lại không biết thế nào, nói là không muốn ở nhà, nên mới tranh đi.

Vú Vương bất đắc dĩ nói.

Không muốn ở nhà?

Dương Thần cười khổ, không muốn gặp hắn, cho nên mới tránh mặt như vậy. Hơn nữa mấy ngày nay không đi làm, cô ấy cố ý tìm việc làm để tránh về nhà, không muốn gặp hắn.

– Cô ấy không đi một mình chứ?

Dương Thần hỏi.

– Còn đi với ai nữa, cô ấy nói có thể giải quyết tốt, cho nên các giám đốc cũng không dám đi cùng.

Vú Vương nói.

Dương Thần hơi nôn nóng, sự lo lắng dành cho Lâm Nhược Khê đúng là ngoài sức tưởng tượng của hắn, cả người đều đứng ngồi không yên.

Đi xuống tầng thấp nhất của nhà máy có hàng trăm công nhân đang phẫn nộ, đây đâu phải một việc người phụ nữ trẻ tuổi nên đi giải quyết? Người ta không phải là thành phần tri thức gì cả, cô ấy đi nói đạo lý, người ta sẽ chỉ đòi tiền mà thôi, mặt khác theo lý luận gì đó, không có tiền cũng chỉ là mây bay mà thôi. Nếu như giải quyết tốt sự việc, thì những người lãnh đạo ở địa phương sớm đã giải quyết xong rồi, việc gì phải khiến tổng giám đốc Lâm đi giải quyết?

Huống chi Lâm Nhược Khê mặc dù trong kinh doanh vốn có đầu óc, nhưng chỉ số cảm xúc thuộc loại cực kỳ thấp, cả ngày mặt cứ lạnh tanh, các vấn đề xã giao đều giao cho phòng Quan hệ xã hội đi, bạn bè cũng vậy. Cô phải đối diện với một đám người quê mùa, đã từng lăn lội trong xã hội, dẹp yên sóng gió với những cán bộ địa phương là việc khó hơn lên trời!

Dương Thần càng nghĩ càng cảm thấy bất an, vì thế hỏi Vú Vương:

– Nhược Khê đi đến thị trấn nào?

– À, thị trấn Dư Bình, thuộc Trung Hải, đi mất một giờ xe, nhưng đường đi khá vòng vèo, có rất nhiều thôn nhỏ, không chừng cũng phải mất 2 giờ đi xe.

Vú Vương nói.

Dương Thần đứng dậy nói:

– Tôi hơi lo lắng, để tôi cùng đi xem tình hình, cơm chiều Vú Vương không phải chờ tôi đâu.

– Anh Dương, hay là em cũng đi, em cũng không yên tâm cho chị ấy.

Tuệ Lâm nói lo lắng.

Dương Thần suy nghĩ rồi lắc đầu:

– Một mình Vú Vương ở nhà anh cũng lo, em ở nhà với Vú đi. Nói cho cùng thì em cũng là con gái, đi cũng chẳng có tác dụng gì.

Tuệ Lâm biết Dương Thần nói đúng, bản thân cũng không thể lấy thanh kiếm mà đứng trước công nhân hô: “Bản nữ hiệp ở đây, các anh không được làm loạn” được, hơn nữa, bản thân đi xuống núi cũng không mang theo kiếm, nên không nói nhiều nữa.

Xe của Dương Thần có hệ thống hướng dẫn GPS, xe của Lâm Nhược Khê đương nhiên cũng có, cho nên Dương Thần không sợ không tìm thấy Lâm Nhược Khê, nếu hắn đi nhanh một chút, không chừng sẽ đuổi kịp cô ấy.

Trước khi đi, Dương Thần hỏi rõ ràng tên nhà xưởng là “Xưởng sản xuất quần áo Ngọc Bình”, sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại, Dương Thần lập tức xuất phát.

Hơn 20 phút sau, xe đã đi ra tỉnh vùng ngoại ô, cũng không thể đi tốc độ cao được, hai bên đường có rất nhiều lối rẽ, muốn đi nhanh cũng rất khó, thường thường có giải phân cách xe không được vượt qua.

Dương Thần đoán Lâm Nhược Khê không dám di nhanh, rất có khả năng sẽ bị hắn đuổi kịp.

Tuy nhiên Dương Thần không xem nhẹ “duyên phận” giữa hắn và Lâm Nhược Khê.

Sau 15 phút, Dương Thần đã đến một thôn nằm bên cạnh Trung Hải, ngay tại đây có một siêu thị tư nhân. Dương Thần nhìn thấy rất ngạc nhiên, xe Bentley màu đỏ của Nhược Khê đang đỗ ở đằng kia.

Dương Thần lái xe đến trước siêu thị, xuống xe nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Lâm Nhược Khê đâu cả.

Đang định vào siêu thị hỏi một chút, đã thấy một người mặc áo khoác vàng nhạt England, cổ cao màu đen, tóc đen thả tự do trên vai, tay cầm điện thoại đi ra khỏi siêu thị.

Nhìn thấy vô cùng quen thuộc nhưng lại lạnh lùng, Dương Thần cười trấn an, vẫy tay với Nhược khê.

Lâm Nhược Khê đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy Dương Thần xuất hiện ở trước mặt, thiếu chút nữa là quên nói chuyện, cứ đờ cả người ra.

Sau vài giây, Lâm Nhược Khê tắt điện thoại, không nói lời nào đi đến trước mặt Dương Thần, nhìn hắn chằm chằm, giống như đang tìm cái gì.

Dương Thần bị nhìn như vậy có chút chột dạ, xấu hổ cười:

– Tuy anh không cảm thấy mình xấu, cũng không đẹp trai, em nhìn anh như vậy anh sẽ kiêu ngạo đấy.

Lâm Nhược Khê không thèm để ý đến lời vui đùa của Dương Thần, giọng lạnh lùng hỏi:

– Ai bảo anh tới đây?

– Bà xã Nhược Khê, một mình em đi đến thị trấn này để đối phó với bọn đàn ông, làm sao anh có thể yên tâm được…

Dương Thần nói sự thật.

– Anh Dương, xin anh hãy chú ý cách dùng từ, ai là bà xã của anh?

Khuôn mặt xinh đẹp tỏa sáng của Lâm Nhược khê, ánh mắt như dao cắt xẹt qua gương mặt của Dương Thần:

– Tôi có đối phó được hay không, liên quan gì tới anh. Chúng ta chẳng qua là vợ chồng trên hợp đồng, đừng can thiệp vào chuyện của đối phương, mấy tháng nữa ly hôn, anh tránh xa tôi một chút, tôi không muốn gặp anh.

Dương Thần nhất thời bị dội gáo nước lạnh, nhưng cũng không tức giận, nói thẳng:

– Không phải em muốn đi đến thị trấn Dư Bình sao? Sao em lại dừng ở đây?

– Không cần anh quan tâm, anh về đi, việc của tôi tự tôi giải quyết.

Lâm Nhược Khê nói xong, xoay người bước đi vào siêu thị.

Dương Thần không còn cách nào, đi một vòng thì phát hiện ra vấn đề, không ngờ lốp bánh trước chiếc xe Bentley, bị một cái đinh đâm thủng.

Đi vào con đường nhỏ như thế này, chắc chắn khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện này, chẳng trách Lâm Nhược Khê không đi tiếp được.

Chiếc Bentley lịch sự tao nhã tuy rằng không thể coi là siêu xe được, nhưng không phải ai cũng có thể nói vá là vá được, huống chi nơi này lại là một thôn nhỏ, ngay cả hiệu vá xe máy cũng không có nốt, đừng nói đến loại xe cao cấp này.

Dương Thần đuổi theo hỏi Lâm Nhược Khê:

– Em liên hệ với người sửa xe chưa?

Tuy Lâm Nhược Khê không muốn trả lời Dương Thần, nhưng cô cũng không phải người phụ nữ cố tình gây sự, nổi điên, cho nên Dương Thần hỏi, cô cũng sẽ trả lời, lạnh lùng nói:

– Ngô Nguyệt đã gọi người đến đây vá xe.

– Thế còn em thì sao? Xe đưa đi vá rồi, em vẫn ở lại?

– Tôi sẽ gọi người tới đón.

Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.

– Tìm ai cơ chứ, không phải anh đang ở đây sao?

Dương Thần nói.

– Tôi phải đến Dư Bình…

– Anh đưa em đi, anh làm trợ lý của em, nhân tiện kiêm chức vệ sỹ, em biết anh đánh nhau rất lợi hại, những người đó có muốn đến gần em cũng không được.

Dương Thần nháy mắt với Lâm Nhược Khư mấy cái.

Lâm Nhược Khê do dự, cũng không phải nhanh như vậy mà tha cho hắn được, phải thỏa hiệp với hắn, phá tan tình hình căng thẳng, chỉ có điều, một mình cô ấy đi xuống tầng dưới có công nhân ở đó, nói không sợ thì là nói dối. Đối mặt với hàng nghìn công nhân, Lâm Nhược Khê lo lắng sẽ xảy ra bạo lực.

Mặc dù Lâm Nhược Khê không cảm thấy Dương Thần có thể giúp được nhiều việc, nhưng hai người sẽ mạnh hơn so với 1 người, nếu không phải trợ lý Ngô Nguyệt của cô nghỉ, Lâm Nhược Khê chắc chắn sẽ đưa cô ấy đi.

– Là anh muốn đi, tôi không bắt buộc anh đi.

Lâm Nhược Khê không muốn để Dương Thần biết cô muốn có người đi cùng, nên nói thêm.

Dương Thần cười thầm trong lòng, vẻ mặt rất cố gắng, nói theo:

– Đúng, đúng, anh sẽ lấy thân phận là nhân viên công ty, mà không phải là người nhà, tổng giám đốc Lâm hài lòng chưa?

Lâm Nhược Khê biết suy nghĩ cẩn thận của mình bị vạch trần, mặt đỏ ửng lên, hừ một tiếng rồi quay đầu đi, che giấu sự xấu hổ của bản thân.

Nhưng ai ngờ rằng, Lâm Nhược Khê vừa mới che đi sự xấu hổ của mình, bụng cô liền phát ra tiếng: “Ục ục.”

Lâm Nhược Khê 1 tay vội vàng ôm bụng, mặt như bốc hỏa, đỏ hồng lên như thể chảy ra nước được…

Chết mất, chết mất thôi!

Làm sao lại cứ liên tiếp mất mặt trước mặt hắn!?

Dương Thần cũng sửng sốt, biết ngay là Lâm Nhược Khê chưa ăn cơm trưa, bây giờ cũng đói rồi, thấy bộ dạng cô buồn bực, hắn cười:

– Có việc gì mà phải thẹn thùng, là chủ tịch hay là người đẹp thì em cũng là người, đều phải ăn cơm, không ăn cơm thì bụng phải kêu, cũng giống như đã là người thì đều phải đánh rắm.

Lâm Nhược Khê cắn chặt môi dưới, làm gì cũng không nghe đến, tuy nhiên trong lòng cũng dễ chịu một chút, cô từ nhỏ đến lớn đều không đứng trước mặt con trai mà xấu hổ như vậy, tự ái, sĩ diện đã bị vạch trần, bụng lại kêu vài tiếng… Thật thảm hại.

Dương Thần cũng không cười cô, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, đối với lòng tự trọng rất lớn của Lâm Nhược Khê mà nói có thể rất khó chịu, đặc biệt lại ở ngay trước mặt hắn, vì thế mà hắn cười thoải mái:

– Đi đến siêu thị, mua cái gì đó ăn đi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 04/09/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Giang Nam – Quyển 26
Đám người Băng Liên Thánh Mẫu, Đạo Vương, Giang Tuyết, Tịch Ứng Tình, Thị Hiên Vi cũng bao quanh bảo vệ Giang Nam vào giữa, lấy các pháp bảo ra tránh cho quần hùng giết hắn trong dòng thời gian. Giang Nam nhìn bốn phía, thấy mọi người tiến bộ siêu nhanh làm người sợ hãi, được ích lợi rất lớn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Miêu Nghị – Quyển 25
Trên trăm Lưu Tinh tiễn một lần nữa lên dây cung, bảo quang lưu chuyển, nhắm ngay mười mấy người vọt tới, trong tiếng gấp gáp bang bang, trên trăm đạo lưu quang bắn ra. Trên người trúng tên dày đặc, mặc dù không bị Lưu Tinh tiễn công phá chiến giáp phòng ngự hồng tinh, nhưng người nào cũng hộc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 21
Thiên Nguyên Hầu: Ngươi yên tâm, đã liên hệ tốt, ta sẽ phái người tới giúp ngươi, ngươi chờ tin tức của ta. Hai người hỏi thăm nhau sau đó chấm dứt liên hệ, Bích Nguyệt phu nhân lại sờ tinh linh và liên hệ với Lan Hương tại Đông Hoa tổng trấn phủ, về sau mới liên hệ với Miêu Nghị. Miêu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân