Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 4 » Phần 73

Dương Thần - Quyển 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 73

Nhìn thấy Dương Phá Quân không ngờ thật sự chĩa súng vào Dương Thần, Quách Tuyết Hoa vùng lên như một con báo mẹ, chắn trước mặt Dương Thần.

– Dương Phá Quân anh điên rồi sao? Dương Thần là con đẻ của anh, hổ dữ cũng không ăn thịt con lẽ nào anh lại không bằng lũ súc sinh đó sao?

– Súc sinh…

Dương Phá Quân xanh mặt:

– Tuyết Hoa… không ngờ… em lại nói anh không bằng súc sinh…

– Chẳng lẽ không đúng sao? Anh không cho em gặp con trai, em cũng nhẫn nhịn, anh không cho em đi cùng con, em cũng đã gần như nhẫn nhịn rồi, nhưng tại sao anh lại lấy súng chĩa vào đầu con? Nếu như anh thật sự nổ súng, vậy thì hãy dùng đạn bắn vào tim em trước đi, em vốn dĩ vẫn luôn cảm thấy áy náy với con, cả đời này cũng không thể bù đắp được, nếu như em có thể lên đường cùng con, em có chết cũng không hối tiếc.

Nói rồi, Quách Tuyết Hoa rang hay tay ra, kiên ánh mắt lạnh lùng kiên quyết nhìn Dương Phá Quân.

Dương Thần nhìn đôi vai dang ra giống như ngọn cỏ lau trước gió của người phụ nữ đứng trước mặt, trong lòng cảm thấy như hàng đợt sóng lớn ngập trời dâng lên.

Trong trí nhớ của Dương Thần, người đỡ đạn cho mình không phải là không có, lúc đó ở Hongkong, là Mạc Thiện Ny không biết lượng sức mình, xả thân ra hứng đạn cho mình.

Đó là bởi vì, Mạc Thiện Ny sau khi tranh đấu với mình lại nảy sinh tình cảm.

Trước mắt, không ngờ Quách Tuyết Hoa cũng muốn xả thân đỡ đạn cho mình, cũng không biết tự lượng sức mình, nhưng vẫn không chùn bước, gần như không nghĩ ngợi hay do dự gì đã tiến lên rồi.

Đó là cái gì?

Khóe miệng Dương Thần mỉm cười, giống như trong đêm mùa đông, có ánh sáng ấm áp của ngọn đèn vậy.

Rốt cuộc sắc mặt của Dương Công Minh đã trở nên vô cùng khó coi, nhưng lại tức giận đến mức thở gấp gáp, không thể đứng vững, lảo đảo bước lui xuống mấy bước.

May là có bà vợ nhanh tay đỡ lấy, Dương Công Minh mới không ngã.

Ông già nhìn thấy súng chĩa thẳng ngay đầu Quách Tuyết Hoa và Dương Thần, ánh mắt lộ vẻ thất vọng sâu sắc và không đành lòng, nhưng lại không hề nói nửa câu ngăn cản.

Ông biết, bản thân già nua của mình, đã không còn đủ sức ngăn cản sự tức giận của đứa con trai.

– Ông à, ông không ngăn cản bọn chúng sao?

Bà vợ đột nhiên nhìn Dương Công Minh, hỏi.

Ánh mắt Dương Công Minh chợt lóe lên, lắc đầu.

– Không cần.

Đồng thời, Dương Công Minh cũng nhìn Dương Thần đầy ý tứ…

Nếu như, hết thảy là thật, thì đứa trẻ này sẽ không việc gì hết… Dương Công Minh thầm nói.

Dương Phá Quân giận tới đỉnh điểm, cho dù là hỏa tiễn cũng sẽ không run tay, nắm chặt trong tay khẩu súng nhỏ, nhưng ở nơi đó lại lạnh đến phát run.

Hai mắt dần dần trở nên đỏ, Dương Phá Quân hỏi như huýt gió:

– Tuyết Hoa, chẳng lẽ tình cảm vợ chồng bao nhiêu năm, lại không bằng sự xuất hiện đột ngột của tên tiểu tử này sao? Lẽ nào em không biết, em làm như thế này, những cố gắng lớn lao của Dương gia ta trước đây sẽ giống như củi kiếm ba năm thiêu một giờ sao… chẳng lẽ em không biết, anh làm tất cả những điều này là vì ai sao?

– Không để ý đến tình nghĩa vợ chồng bao năm là anh, Dương Phá Quân, em đã nhận quá đủ những đạo lý lớn lao của anh rồi, em chỉ muốn yên ổn nhìn con thành gia lập nghiệp thôi, nhìn thấy người một nhà đoàn tụ hạnh phúc, nhưng hết thảy mọi thứ đều bị anh làm hỏng hết, luôn bị anh ngăn trở… cuối cùng thì anh vì ai, anh rõ hơn ai hết, lẽ nào anh biến em thành như thế này, còn muốn nói gì với em nữa sao.

Quách Tuyết Hoa áy náy nhìn Dương Công Minh:

– Cha ạ, con dâu mấy năm gần đây, luôn ở bên ngoài vì mấy cô nhi viện và quyên góp quỹ, không có nhiều thời gian để chăm sóc cha, trong lòng con cảm thấy rất có lỗi, cảm ơn cha đã đồng ý để con đi cùng với Dương Thần, đợi con bù đắp nghĩa vụ làm mẹ rồi, con nhất định đến bên cha hầu hạ cha…

Quách Tuyết Hoa nói xong, xoay người lại, đẩy lưng Dương Thần nói:

– Dương Thần, con đi lên phía trước đi, mẹ ở sau con, ông ấy không dám bắn đâu, yên tâm.

Nghe những lời nói nhẹ nhàng này của Quách Tuyết Hoa, trong lòng Dương Thần nặng trịch, tình cảm phức tạp không gọi tên lên được.

– Tôi không cần phụ nữ đỡ đạn thay mình, bất luận là vợ tôi, hay là mẹ tôi.

Trầm ngâm hồi lâu, Dương Thần nói, đẩy Quách Tuyết Hoa lên trên trước mình, để Dương Phá Quân chĩa họng súng vào ngay sau lưng mình.

Mặt Quách Tuyết Hoa tỏ vẻ vui sướng điên cuồng:

– Dương Thần, con gọi ta là mẹ? Con chấp nhận ta rồi, đúng không?

Dương Thần không đáp lời, một tay đỡ lấy bả vai của Quách Tuyết Hoa, dìu bà đi về phía con đường đã đi qua.

Dương Thần biết Quách Tuyết Hoa lúc đó hoàn toàn là dựa vào sự hưng phấn của tinh thần, không thì đã ngất đi rồi, nghĩ đến hơn một ngày rồi, bà cũng chưa ăn uống gì, lại còn bị tra tấn tinh thần như vậy.

May là Dương Thần nghe lời khuyên của Lâm Nhược Khê, nếu mình không đến, người phụ nữ này nhất định sẽ buồn bực đến suy nhược, loại người như Dương Phá Quân, sẽ không vì chuyện như thế này, mà cúi đầu thừa nhận khuyết điểm của mình.

– Đợi lát nữa, đến nhà tôi rồi, tắm rửa, rồi ăn một bữa trưa no nê, chắc bà cũng đói rồi, phòng rất rộng, bà cũng nhìn thấy rồi, để vú Vương chuẩn bị cho bà một phòng, có thể yên tâm tĩnh dưỡng được rồi.

Dương Thần thản nhiên nói.

Lần đầu tiên gần gũi với mẹ đẻ như vậy, Dương Thần cũng không biết nên nói như thế nào, nên đành phải nói năng bình thường nhất có thể.

Quách Tuyết Hoa dơ tay ra, lau lau như không thể ngừng được nước mắt, cười vui mừng, nói mấy câu trong tiếng khóc nức nở:

– Ừ, mẹ nghe con, con nói như nào thì sẽ làm như thế.

Quách Tuyết Hoa cũng rất hy vọng Dương Thần có thể gọi bà một tiếng mẹ, nhưng giờ phút này bà hiểu rất rõ, Dương Thần có thể không ghét bỏ mà còn đón nhận mình, lại còn nói những lời quan tâm chăm sóc như vậy, cũng đã là thay đổi lớn lao rồi.

Bà không thể yêu cầu Dương Thần trong chốc lát có thể đón nhận người mẹ chưa từng gặp mặt hai mươi năm trời, cần phải có sự tích lũy tình cảm để cải thiện quan hệ, nhưng bà tin chỉ cần Dương Thần đồng ý gặp bà, sẽ có một ngày hai người có thể hòa hợp với nhau.

– Đứng lại, hai người có thể đi như vậy sao? Các người thực sự nghĩ rằng tôi không dám nổ súng?

Nhìn thấy mẹ con hai người bọn họ hoàn toàn không coi mình ra gì, Dương Phá Quân sắc mặt xanh mét, bàn tay cầm súng rốt cục cũng không còn run rẩy nữa, mở chốt an toàn, nghiến răng giận dữ hét.

Dương Thần và Quách Tuyết Hoa dừng bước lại, Quách Tuyết Hoa quay đầu lại nhìn, muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Dương Thần giành trước.

– Tôi đứng ở đây, súng ở trong tay ông, dám bắn hay không, không phải do tôi, mà là do ông.

Nói xong, Dương Thần để Quách Tuyết Hoa quay người lại, hai người tiếp tục đi ra bên ngoài.

Quách Tuyết Hoa vẻ mặt u sầu, mặc dù bà hiểu Dương Phá Quân, Dương Phá Quân thực sự không đến mức phát điên muốn nổ súng bắn chết Dương Thần, nhưng cho dù nổ súng có làm cho Dương Thần xước xát chút đỉnh, thì cũng là điều mà bà không thể chấp nhận được.

Nhưng vẻ mặt Dương Thần vẫn rất thản nhiên, lại gọi Quách Tuyết Hoa đang không biết nói cái gì, trong lòng đang cầu khấn Dương Phá Quân không làm chuyện gì ngốc nghếch, bằng không duyên phận vợ chồng, sợ là thật sự sẽ phải chấm dứt.

Tuy nhiên, Quách Tuyết Hoa cũng đã xem nhẹ sự nổi giận của Dương Phá Quân lúc này.

Nhìn thấy Quách Tuyết Hoa không thèm quay đầu lại, rời đi cùng Dương Thần lúc đó, cảm xúc trong lòng Dương Phá Quân lúc đó, giống như là bị cả thế giới phản bội vậy.

Như có hàng tỷ con kiến đang gặm nhấm sự đau khổ trong lòng mình, khiến cho ánh mắt Dương Phá Quân lạnh như băng.

Trong đầu, hiện lên cảnh mình đối đãi với Quách Tuyết Hoa bằng hết thảy sự chân trọng, nhường nhịn và trả giá, lại nhìn thấy Quách Tuyết Hoa lúc này kiên quyết rời đi, Dương Phá Quân không thể lý giải nổi, tại sao lại như vậy?

Với thân phận và địa vị của mình, những người đàn ông bằng tuổi, có mấy người có thể sánh được với mình? Mình toàn tâm toàn ý với một mình cô ấy, không ngờ cô ấy lại vì một tên tiểu tử làm ảnh hưởng đến tiền đồ, đến cả sự hưng thịnh của cả gia tộc, còn nói những câu đầy ác ý với mình, còn muốn chia tay với mình?

Cho dù tên tiểu tử kia có cùng chảy một dòng máu với mình, nhưng nó không thể cướp người phụ nữ mà mình yêu thương nhất đi được.

Đầu óc của Dương Phá Quân lúc này đã không thể khống chế cơ thể mình được nữa rồi, cực kỳ phẫn nộ, thúc giục bàn tay cầm súng của mình, giật cò súng một cách hung hăng.

– Pằng!

Một tiếng súng vang lên, xé toang sự yên lặng.

Quách Tuyết Hoa đang đứng toàn thân bị chấn động, đầu tiên bị giật mình, ngay sau đó, là đau quằn quại đau đớn, lộ ra sự hoảng sợ vô cùng.

– Dương Thần!

Quách Tuyết Hoa vội vàng quay người lại, cảm giác đầu tiên của bà, là Dương Thần đã bị trúng đạn rồi.

Nhưng, mặt Dương Thần vẫn hết sức lãnh đạm, quay đầu lại… khẽ mỉm cười với bà.

Theo sát sau, sau khi nổ súng ở phía sau, Dương Phá Quân đầu óc bình tĩnh lại rồi, há hốc mồm, giống như là gặp ma vậy, nhìn chằm chằm vào Dương Thần, há to miệng, không thốt nên lời.

Không chỉ có Dương Phá Quân, những người khác đứng bên cạnh, những tên lính lặng lẽ, cũng như đang nín thở, nhìn về phía sau Dương Thần, với vẻ mặt vô cùng cổ quái.

Dương Công Minh và vợ thì nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt lộ ra sự khen ngợi, gật gật đầu.

Quách Tuyết Hoa nhận thấy Dương Thần không sao, thầm nghĩ chẳng lẽ Dương Phá Quân bắn không chuẩn? Sao lại có thể như thế được? Ở khoảng cách gần như vậy, một con ruồi ông đấy còn có thể bắn trúng mà.

Quách Tuyết Hoa mang theo sự hồ nghi, trở về thời điểm bà nhìn thấy, lúc này bà mới hiểu, tại sao tất cả mọi người đều nín thở không nói gì.

Chỉ thấy được, cách Dương Thần ba bước chân, giữa không trung, một viên đạn vàng chóe nhỏ như hạt đậu, đang lơ lửng giữa không trung giống như bị giắt ở đấy vậy, không chút sứt mẻ gì.

Đó là viên đạn? Là viên đạn bắn về phía Dương Thần?

Suy nghĩ của Quách Tuyết Hoa vô cùng hỗn loạn, nhìn Dương Thần, rồi nhìn Dương Phá Quân, rồi lại nhìn thật kỹ viên đạn phía sau, bà cũng không còn lời nào để nói, tất cả, đều giống như khoa học viễn tưởng vậy.

Nhưng những chuyện ly kỳ, còn chưa chấm dứt.

Chỉ nghe được Dương Thần đứng bên tai mình khẽ thở dài một cái, viên đạn lơ lửng giữa không trung kia, liền hóa thành một sợi vàng chóe.

– Tốc.

– Tinh.

Một âm thanh xé toạc không trung, viên đạn đó, tự động bay thẳng vào khẩu súng trong tay Dương Phá Quân.

Khẩu súng bị đạn bắn trúng, lực rất lớn, khiến cho khẩu súng trong tay Dương Phá Quân văng ra.

Tiếng kim loại va vào nhau, mới khiến cho mọi người tỉnh ra.

Tất cả mọi người đều hoài nghi không biết là có phải mình nhìn nhầm hay không, nhưng khẩu súng trên mặt đất đã nói cho họ biết chuyện đó đều là thật.

– Đây là cái gì? Siêu năng lực sao?

Dương Thần quay đầu lại, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai, trêu tức nhìn Dương Phá Quân.

– Con người tôi có tật xấu, không thích bị người ta uy hiếp, ghét bị người ta lấy súng ra chĩa vào người.

– Chỉ có điều, ông già kia nói với tôi, tôi nợ các người một ơn sinh thành, con người tôi, không thích nợ người khác, cho nên, vừa rồi ông lấy súng bắn tôi, tôi cũng không cản ông.

– Trái tim tôi, chịu đỡ viên đạn này của ông, coi như tôi đem sinh mệnh của tôi trả lại cho ông, về phần ông ông không thể giết chết tôi thì đó không phải là vấn đề của tôi, đấy là do năng lực của ông có vấn đề.

– Nói tóm lại, bây giờ ông và tôi, đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi, Dương tư lệnh, tôi đề nghị lần sau ông đừng có lấy súng ra với tôi, cũng đừng có làm cái gì, nói cái gì khiến tôi khó chịu.

– Bằng không, viên đạn mà ông bắn ra, sẽ không chỉ là bắn vào khẩu súng mà ông cầm trên tay đâu.

Dương Thần cũng không thèm để ý đến vẻ mặt và cảm tưởng của Dương Phá Quân, những điều mà hắn muốn nói, muốn làm đều đã kết thúc rồi, hắn biết rất rõ, nếu như Dương Phá Quân động thủ một lần nữa, hắn sẽ hoàn toàn không do dự mà giết chết ông ta.

Ai cũng đừng hòng mà ngăn hắn lại.

Quách Tuyết Hoa làm thế nào cũng không thể lấy lại được tinh thần, được Dương Thần dìu, chậm rãi rời khỏi doanh trại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh điều kỳ diệu mà Dương Thần vừa làm.

Dương Phá Quân đứng một chỗ hồn bay phách lạc, nhìn Dương Thần dẫn Quách Tuyết Hoa đi, không hề có động tĩnh gì, cũng không biết là sợ, vẫn đứng ngây dại ra ở đó.

– Phá Quân.

Dương Công Minh đi đến trước mặt Dương Phá Quân, sắc mặt mệt mỏi nói:

– Không cần phải ngây người ra nữa, thủ tướng Ninh người ta còn đang đợi đấy, về phòng làm việc đi…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 04/09/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 38
Nhưng mà đám người Kim Man cũng biết những người này là người của ai, thật cũng không lập tức đương trường trở mặt, nếu đổi thành năm đó lúc còn chưa bị bức vào Luyện Ngục, chỉ sợ thấy mặt đã đánh lên. Chuyện gì? Diêm Tu từ trong đám người đi ra hỏi một tiếng hắn không nhận ra...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 31
Thanh Nguyệt một bên hơi có chút lo lắng liếc nhìn túi bên hông Miêu Nghị do dự trong chốc lát, nhịn không được có chút chần chờ mà hỏi thăm: Đại nhân, ngươi đây là? Miêu Nghị cười nhạt một tiếng: Ngươi không phải là để cho ta coi chừng có bẫy sao? Mấy người nghe được xem ra Thanh Nguyệt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Giang Nam – Quyển 5
Theo tu vi hắn ngày càng tinh thâm, mỗi đột phá một cảnh giới, sẽ muốn tốn hao thời gian cũng càng ngày càng dài. Nếu ở Thần Thông bát cảnh, hắn mấy tháng là có thể đột phá một cảnh giới, mà hiện tại hắn đã bị vây ở Dao Đài Cảnh hơn nửa năm thời gian, cũng chỉ là miễn cưỡng tu luyện...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân