Lâm Nhược Khê ngoài chuyện trên thương trường ra thì những chuyện khác thì đều không biết nhiều. Đạo lý đối nhân xử thế của cô rất đơn thuần, bị cô gái bôn ba bao năm trên đời như An Tâm ức hiếp một cách vụng trộm, cô cũng chỉ có thể nhận là mình đen đủi, luôn gặp thất bại. An Tâm cũng không dám thực sự hy vọng làm lớn, chỉ là báo cáo nhỏ với Dương Thần về Lâm Nhược Khê, Dương Thần cũng kệ cô ta.
Sau khi đi vào đại sảnh của nhà khách, Lâm Nhược Khê lấy từ tay giám đốc điều hành kia hai cái thẻ mở cửa, chắc là trước khi đến đây đã đặt sẵn rồi.
Lâm Nhược Khê đưa một tấm thẻ cho An Tâm. Vì trên xe nói chuyện không ít nên trở nên hòa thuận hơn rất nhiều:
– Cô và Tuệ Lâm ở một phòng, tôi và Dương Thần ở một phòng.
Không chỉ có Dương Thần mà đến cả Tuệ Lâm cũng ngẩn người ra.
Lâm Nhược Khê không ngờ chủ động nói rằng sẽ ngủ cùng một phòng với Dương Thần?
An Tâm dường như thấy rằng không khí có gì đó không ổn, trong mắt liền có sự nghi hoặc. Nhưng cô không hỏi gì mà cười nhận lấy tấm thẻ.
Dương Thần ưỡn người ra, tiến đến bên Lâm Nhược Khê cười ha hả nói:
– Bà xã, chúng ta thực sự ở cùng một phòng?
– Làm sao, anh không muốn à? Hay là anh muốn cùng người khác ở một phòng?
Lâm Nhược Khê không chút do dự hỏi lại, trong mắt như có băng vậy.
An Tâm có chút lúng túng. Cho dù biết rõ mối quan với nhau là mối quan hệ đó, cũng không thể nói rõ ra mà. Qủa nhiên là đứa em bé nhỏ mà, xử lý mấy vấn đề tình cảm này cứng nhắc quá.
Dương Thần trả lời”Ừ” hay “Không phải” thì cũng đều đắc tội người phụ nữ của mình nên hắn chỉ đơn giản bật cười ha hả lơ đi.
Tuệ Lâm thì không sao cả. Vốn tưởng rằng sẽ ở cùng một phòng với Lâm Nhược Khê, bây giờ là An Tâm, cũng là chị em cả. Nhưng cô lại lo cho Lâm Nhược Khê cùng ngủ với Dương Thần một phòng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Khi bốn người lên đến tầng cao nhất của nhà khách, Dương Thần mới chú ý đến hai căn phòng này đều là phòng khách VIP, bên trong một phòng ngủ bốn người cũng không chật.
Chả trách Lâm Nhược Khê lại quyết đoán không chia phòng mà trực tiếp ngủ trong phòng thế này. Cảm giác như là cùng phòng nhưng hai người cũng có thể ở cách nhau khá xa.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy vẻ mặt như mất mát của Dương Thần, trong lòng hơi đắc ý.
– Vào phòng nghỉ ngơi một chút, đợi một chút rồi ăn cơm trưa.
Lâm Nhược Khê dặn dò và đi vào phòng đầu tiên.
Trong phòng trang trí rất gọn gàng ấm áp. Những mảng màu ấm kết hợp với màu trắng, trong không khí thoảng mùi thơm hoa hồng, bàn ghế loại gỗ tốt tinh xảo, cái tivi treo tường màn hình 43 inch, còn có một cái laptop đặt trên bàn làm việc nữa.
Trong phòng có một phòng khách và một phòng ngủ. Bên trong phòng khách đặt những chiếc sô pha da thật mềm mại, thảm trải lông dê nhung, bên trong phòng ngủ có hai cái giường đơn.
Dương Thần chọn cái giường ở bên cửa sổ, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống giường, kêu lên âm thanh rên rỉ thoải mái.
Lâm Nhược Khê cau đôi lông mày thanh tú, trên khuôn mặt trắng nõn lướt qua một tia đỏ ửng. Trên thực tế nguyên nhân chủ yếu cô làm như vậy là không muốn để cho Dương Thần có cơ hội cùng với An Tâm vụng trộm. Nếu không thì cô cũng chẳng dám cùng với Dương Thần ở cùng một phòng.
Nhưng hôm nay, Lâm Nhược Khê mới phát hiện ra chính mình không biết nên ở chung một phòng với Dương Thần như thế nào. Từ lúc kết hôn đến nay đã hơn nửa năm rồi. Cơ hội hai người ở trong cùng một phòng thực sự không nhiều, chứ đừng nói đến cùng phòng ngủ.
– Bảo bối Nhược Khê, đừng đứng ngây ra thế chứ. Ngồi xe cũng mệt rồi, đến bên cạnh anh nằm chút đi, rất dễ chịu.
Dương Thần ngoái đầu cười nói ẩn ý với Lâm Nhược Khê đang đứng ở hành lang.
– Không mệt.
Lâm Nhược Khê cứng rắn từ chối.
– Ôi, xấu hổ gì chứ? Anh là chồng em mà, có phải là con cọp nhà em đâu. Em không muốn với anh, anh lại cũng không ép buộc em bao giờ, em còn sợ anh sẽ làm cái chuyện đó hay sao?
– Trước đây chẳng phải anh đã nghĩ như vậy sao?
Lâm Nhược Khê cười nhạt châm biếm nói.
Dương Thần “Á” lên một tiếng. Đêm hôm đó bản thân hắn cũng thực sự là đã vụng trộm lẻn vào phòng của Lâm Nhược Khê muốn làm chuyện đó. Đến bây giờ vẫn hối hận không nguôi. Chuyện này đã trở thành chứng cứ “Phạm tội bất thành” của mình rồi.
– Đừng có lấy cái lỗi nhỏ của chồng ra để nói thế chứ. Em phải biết là mẹ của chúng ta còn chờ chúng ta sinh em bé nữa đó. Em xấu hổ như vậy thì anh cũng ngại việc”gieo giống” lắm đó.
Dương Thần nhân lúc trong phòng chỉ có hai người nên nói chẳng kiêng dè gì.
Lâm Nhược Khê đỏ bừng mặt:
– Ai… ai cần anh phải “gieo giống” cái gì. Sao anh lại nói chuyện hạ lưu thế hả?
– Anh vốn là người có văn hóa gì cả, chưa từng học tiểu học nữa, Đi làm thực sự như là thắt cổ anh vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể chơi chơi mà thôi. Em còn muốn anh giở giọng ở công ty sao?
Dương Thần đắc ý gác đùi lên, cười hi hi nói:
– Anh nói với em nè, ngày xưa khi anh bán thịt dê xiên nướng ở chợ, anh nói năng còn thoải mái hơn bây giờ nhiều, hạ lưu đến mức em còn chưa từng nghe thấy cơ? Hay là em có muốn anh nói cho em nghe không?
– Anh nói cho chính mình nghe đi.
Lâm Nhược Khê tức giận, trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi vào nhà vệ sinh đóng cửa cái “rầm”.
Không lâu sau, An Tâm và Tuệ Lâm đến gõ cửa. Dương Thần ra mở cửa, thấy Tuệ Lâm đã thay sang bộ quần áo thể thao màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ thanh thoát đầy sức sống.
Còn An Tâm thì lại thay một chiếc áo nhung màu vàng nhạt phong cách Hàn với áo khoác ngoài liền mũ, phía dưới là chiếc quần bò bó sát màu nâu nhạt càng thể hiện ra cặp chân đẹp và mông cong, khuôn mặt trái xoan trang điểm nhẹ, vụng trộm nhìn Dương Thần một ánh nhìn quyến rũ.
Dương Thần cảm thấy phong cách của cô em vợ và cô tình nhân này của mình rất khác biệt. Lâm Nhược Khê đã trở lại bình thường, đi ra từ nhà vệ sinh.
– Chị, chúng ta xuống lầu đi. Em vừa mới nhìn tấm bản đồ làng du lịch, bên trong còn có hồ nữa đó, hình như là rất đẹp, em muốn đi xem.
Tuệ Lâm không hay đi ra ngoài. Với cô ấy mà nói du ngoạn ngoài trời thật là một chuyện hiếm.
Điều khiến cho Tuệ Lâm có thể khuây khoả, Lâm Nhược Khê đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Cô mỉm cười nói:
– Được rồi, đợi chị cho người mang ít đồ sang, chúng ta sẽ có thể nướng đồ ăn bên hồ, sau đó ăn bữa trưa bên hồ.
– Ăn đồ nướng?
Dương Thần vỗ vỗ ngực:
– Việc này còn có thể cho người khác làm được hay sao? Không thấy chuyên gia đây sao?
Lâm Nhược Khê nhíu mày. Cô suýt chút nữa thì quên rằng chồng mình thực sự xuất thân là làm đồ nướng.
– Dương đại ca biết sao? Hay quá. Như thế chắc là sẽ rất thú vị.
Tuệ Lâm trong mắt đầy vẻ háo hức, trực tiếp đã thông qua quyết định này.
Dụng cụ để nướng đương nhiên là sẽ do nhân viên của làng du lịch sắp xếp. Lâm Nhược Khê đã từ chối đề nghị của giám đốc làng du lịch cho xe đánh golf đến để đưa bốn người đến đó. Bọn họ quyết định sẽ đi bộ du ngoạn.
Thực ra, một Chủ tịch như Lâm Nhược Khê hiếm có đến đây chơi, không ít người của khu du lịch này đều muốn lấy lòng cô. Chỉ tiếc là Lâm Nhược Khê trời sinh đã có kiểu xa cách cự tuyệt ngươi khác, khiến cho họ không dễ thực hiện được điều đó.
Đúng lúc tiết trời đông xuân se se lạnh, khách du lịch đến làng suối nước nóng rất nhiều. Dương Thần – một người đàn ông đi cùng với ba mỹ nữ trên đường thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.
Cái hồ nhân tạo mà Tuệ Lâm muốn nhìn là chỗ sâu nhất của làng suối nước nóng, có thể nói là một đập chứa nước nhỏ, xây trên nền đất cao, muốn lên đó thì còn phải đi một đoạn đường núi dài nữa.
Trên đường đi từng chiếc là khô vàng chốc chốc lại bay xuống, lá tùng bách, cây ngô đồng trơ trụi, cảnh sắc có chút quái dị. Nhưng không khí trong lành vẫn khiến cho bốn người tự nhiên đi chậm hơn.
An Tâm thỉnh thoảng lại thảo luận với Tuệ Lâm cái gì đó. Điều này khiến cho Lâm Nhược Khê đi trước có thần sắc không vui lắm. Dù sao Tuệ Lâm cũng là em cô, cô có cảm giác bị cô lập.
Dương Thần cười khẽ tiến đến bên tai Lâm Nhược Khê nói:
– Tiểu Nhược Khê à, nếu em cảm thấy cô đơn, hay anh nắm tay em đi nhé?
Lâm Nhược Khê trực tiếp quay đầu đi chỗ khác, giả vờ như không nghe thấy gì.
Khi chầm chậm đi đến hồ nhân tạo thì đã là buổi trưa rồi. Mặt hồ với những gợn sóng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hơi nước bốc lên hơi lành lạnh khiến cho Lâm Nhược Khê và An Tâm không kìm nổi đều run lên. Tuệ Lâm bởi vì đã luyện nội công nên không thấy lạnh gì cả, chỉ là bị thu hút bởi cảnh sắc hồ mênh mông trước mặt. Cô để lộ dáng vẻ đáng yêu mê say cảnh đẹp nơi đây.
An Tâm bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi đến phía sau Dương Thần, nhỏ giọng nói:
– Ông xã, em đói rồi, mau đốt lò nướng lên đi.
– Anh nghĩ là anh thèm ăn rồi.
Dương Thần vừa nói thuận tay liền bóp một cái lên mông của An Tâm.
Bên trong đôi mắt xinh đẹp của An Tâm đột nhiên có nước, cần biết rằng Lâm Nhược Khê đứng cách đó chưa đến một mét. Dương Thần lại sờ vào mông của mình, An Tâm cảm thấy kích thích vô cùng.
– Thật là xấu xa, ức hiếp em. Có bản lĩnh thì đi sờ em Nhược Khê ấy.
An Tâm liếm liếm môi mình.
Dương Thần hít sâu một hơi, kìm nén ngọn lửa trong lòng, liếc sang Lâm Nhược Khê dường như không phát hiện được điều gì kia, ho hai tiếng rồi nói:
– Chúng ta cùng đi ăn trưa thôi. Ở chỗ này lạnh, cẩn thận cảm không tốt đâu.
Dương Thần lo lắng nếu cứ như vậy thì mình cũng bị kích động, đến cả Lâm Nhược Khê cũng không tha, cùng sờ hai người phụ nữ mất.
Bởi vì địa điểm nướng đồ cách bờ hồ không xa lắm nên Tuệ Lâm yêu thích cảnh sắc bên hồ cũng không phản đối gì. Cô đi theo đến khu nghỉ ngơi của nơi nướng đồ với tâm trạng hân hoan nhảy nhót.
Nhân viên phục vụ đã chuẩn bị trước những dụng cụ nướng và thịt bò, thịt dê, lạp xưởng và các nguyên vật liệu nấu ăn phong phú. Dương Thần chỉ cần đốt lò than lên là có thể nướng được rồi.
Đi một đoạn đường dài như vậy, ba cô gái thực sự đều đã đói bụng. Dương Thần không nói gì, liền cởi áo khoác ngoài của mình ra, châm bếp than. Sau một hồi liên tục làm nóng lên một cách thành thục, dùng lưới thép để nướng đồ ăn đặt lên phía trên bếp than.
Xung quanh toàn bộ bếp than, cái lạnh đã bị xua đi. Dương Thần đứng ở chỗ gần bếp nóng, rất nhanh, trên mặt hắn đã chảy mồ hôi.
Dương Thần cũng không nghĩ nhiều, phát hiện ra mình toát cả mồ hôi liền cởi toàn bộ chiếc áo len và chiếc áo lót bên trong ra, ở trần cả phần trên.
Lần này, ba cô gái đều ngây cả người ra. An Tâm thì còn không sao, cô vốn tính cách khá cởi mở, cảm thấy Dương Thần nhập tâm chú ý nướng đồ như vậy cũng thấy rất thú vị. Tuệ Lâm khanh khách cười không ngừng còn đỏ cả mặt, không dám nhìn nửa thân trên tráng kiện của Dương Thần.
Lâm Nhược Khê thì thấy rất không hay. Bên đường này còn có rất nhiều du khách đi qua đi lại, hơn nữa giữa nơi công cộng thế này, có ai lại để trần như thế?
Phải biết rằng, ở công cộng mà để trần thì theo như luật pháp còn là vi phạm nữa.
– Mau mặc quần áo vào, anh như thế còn ra sao nữa?
Lâm Nhược Khê không hài lòng nói.
Dương Thần cười giải thích:
– Anh đâu có làm gì đâu chứ? Mặc đồ nhiều như vậy toát mồ hôi thì sẽ ướt hết mất, đợi một chút cho gió thổi khô đã, chứ để như thế thì khó chịu lắm.
– Như thế cũng không được. Anh xem người ta đi lại đều nhìn anh, thật là mất mặt.
Lâm Nhược Khê cũng cảm thấy xấu hổ thay cho Dương Thần.
– Quan tâm đến họ làm gì, mà có ai quen anh đâu chứ.
Dương Thần bĩu môi, cười nói:
– Em không cảm thấy chồng em rất đàn ông sao?
Nói xong, Dương Thần làm bộ gõ gõ vào những phần cơ thể góc cạnh.
An Tâm khanh khách cười vỗ tay:
– Chồng… à, không, giám đốc Dương, anh thật tài!
Lâm Nhược Khê oán hận trừng mắt nhìn An Tâm ở bên cạnh, thầm trách một câu “Đồ hồ ly tinh” rồi sau đó lại nhìn Dương Thần đang cười cợt nhả, nhắm mắt lại một cách đau khổ…
Mình lấy phải người chồng kiểu gì thế này…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/09/2020 11:29 (GMT+7) |