Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 8 » Phần 33

Dương Thần - Quyển 8

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 33

Ăn một bữa “Nếp viên” thịnh soạn đến nỗi Lâm Nhược Khê má đỏ môi hồng, tâm hồn thư thái, tâm trạng cực kỳ tốt, đặc biệt là trong quá trình thưởng thức, có thể ngồi trên ghế bên ngoài cửa tiệm, vừa ăn vừa xem phim Hàn quốc.

Nếu không phải vì bận đi phát quà thì Dương Thần nghĩ có lẽ Lâm Nhược Khê sẽ ngồi lê cho đến chiều mới thôi.

Nhìn thấy bảy tám viên nếp cứ thế bị nuốt vào bụng, Dương Thần tự hỏi tại sao cô ấy có thể nuốt trôi, nhưng cũng không dám làm gián đoạn cái “nhã hứng” của vợ, sau khi giúp vợ gói ghém phần viên thừa cả hai tiến ra bên ngoài, tiếp tục lên xe thẳng tiến đến cô nhi viện.

Nhiều quà như thế tất nhiên là không phải đơn thuần chỉ đến tặng cho một cô nhi viện rồi.

Liên tục ghé đến ba cô nhi viện, tất cả đều nằm ngoại ô thành phố Trung Hải, Lâm Nhược Khê xuống xe, chào tụi trẻ một cách thân mật, chơi một số trò chơi đơn giản cùng bọn chúng.

Đương nhiên Dương Thần sẽ trở thành thợ khuân vác bất đắc dĩ, vác tất cả đồ chơi, thức ăn vặt vào bên trong, còn việc phân phát sẽ do các bà cô và Lâm Nhược Khê đảm nhận, vì bọn trẻ không mấy thân thiện với Dương Thần, nên hầu hết cũng không ai để ý đến một ông chú có diện mạo bình thường kia.

Dương Thần cũng muốn giống như Lâm Nhược Khê, đến ôm ấp tụi nhỏ một chút, làm ra vẻ “Con người sắt đá nhu tình”, nhưng đừng nói là các cô bé, ngay cả các cậu bé cũng tránh ra thiệt xa, làm như sẽ bị thiệt thòi đi đến gần ông chú này vậy.

Thấy Dương Thần ngạc nhiên, các nhân viên trong cô nhi viện cùng Lâm Nhược Khê đều phá ra cười.

Dương Thần tuy buồn, nhưng trông thấy nụ cười của Lâm Nhược Khê nhiều hơn bất cứ lúc nào trong ngày, liền cảm thấy không có gì hết, chỉ đáng tiếc cho thân thể của mình, muốn có con, sau khi dự tính rất lâu, có dịp sẽ tìm cách cải thiện thể chất những người phụ nữ của mình, nếu không thì, không những Lâm Nhược Khê yêu thích trẻ con, mà ngay cả Quách Tuyết Hoa và vú Vương cũng đã sốt ruột lâu rồi.

Cô nhi viện sẽ đến tiếp theo là do Quách Tuyết Hoa xây dựng, cô nhi viện hy vọng mà Lâm Nhược Khê thường hay đi.

Vừa vào đến sân, bọn trẻ đang hào hứng chơi trò “Chim ưng bắt gà con”, vừa thấy Lâm Nhược Khê chúng liền chạy lại ùa vây lấy, kêu gọi ầm ĩ.

Lâm Nhược Khê thấy bọn trẻ nhiệt tình như thế, không còn cảm thấy mệt nữa, lập tức lại trở thành “gà mẹ” của lũ trẻ.

Dương Thần đang bận vác những thùng quà vào sân sau, viện trưởng chạy đến cười với Dương Thần và nói:

– Thật phiền anh quá, ở đây chúng tôi toàn đàn bà, chân yếu tay mềm.

Nhìn thấy viện thưởng, cũng coi như là gặp người quen rồi, Trinh Tú cũng được người này nuôi dưỡng từ bé, thái độ của Dương Thần đương nhiên là vô cùng tôn kính.

– Không có gì, tôi cũng chỉ làm được những chuyện vặt này thôi, dù sao thì bọn trẻ cũng chẳng mong được gặp tôi.

Dương Thần tự cười một mình, rồi hỏi:

– Mẹ tôi vừa đến đây à?

Viện trưởng Soa biết Lâm Nhược Khê và Dương Thần là con dâu và con trai của Quách Tuyết Hoa, gật đầu cười nói:

– Đã đến từ sớm rồi, những ngày này, bà Quách rất bận, không ở lại được lâu thì bà đã phải đến cô nhi viện khác, bà ấy còn nói Trinh Tú đang thi đại học, đợi nó thi xong sẽ đến đây, bảo tôi đừng trách con bé, bà Quách thật là chu đáo.

Dương Thần cảm kích gật đầu, vừa đúng lúc muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, vừa chờ đợi Lâm Nhược Khê cùng về, ánh mắt vừa chạm phải một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa cô nhi viện.

Đó là một người mặc chiếc váy trắng chấm bi màu thiên thanh, để lộ đôi chân tròn trịa trắng ngần, mang một đôi xăng – đan da màu đỏ, một cô bé độ khoảng ba, bốn tuổi, mái tóc ngắn đen láy cắt hình nấm, đằng trước cắt mái ngang, làm cho gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn sắc sảo của cô bé càng ra vẻ thanh tú xinh đẹp, đôi mắt long lanh không chút tì vết, như dòng nước trong trẻo.

Cô bé cứ một mực đứng bên ngoài cửa xem biểu hiện, trên gương mặt đó không có chút ngây thơ mà tụi trẻ con vẫn có, ánh mắt luôn hướng về Lâm Nhược được lũ trẻ bao vây ở giữa.

Vẻ hồn nhiên vốn dĩ được hiện lên trong đôi mắt kia, nhưng lại mơ hồ có một chút tâm tư phức tạp.

Dương Thần dụi dụi mắt, cứ cảm thấy cô bé kia có chút là lạ, nhưng lại không diễn tả được, nhưng Dương Thần khẳng định, mình rất có ấn tượng tốt về cô bé này, không phải bởi vì cô bé xinh như một con búp bê bằng sứ tinh xảo, mà là một thứ cảm giác không thể nói bằng lời.

– Viện trưởng Soa, cô bé kia cũng là đứa bé trong đây sao?

Dương Thần hỏi.

Viện trưởng Soa nhìn một cái, trong mắt đầy tình thương:

– Ây. Không biết là con nhà ai, xinh xắn thế kia, đẹp như con búp bê trong tranh, đương nhiên không phải là đứa bé trong viện rồi, anh xem cách ăn mặc của nó, thì biết nó là con nhà giàu có. Có thể là cha mẹ của nó tình cờ đưa nó đi qua đây, nghe thấy tiếng trẻ con nên ghé vào đây.

Dương Thần gật đầu, đang tính lấy chút đồ ăn vặt, qua đó để nói chuyện với cô bé, thì thấy một người phụ nữ hình như là bà giữ trẻ đang chạy đến bên cô bé, vẻ mặt quan tâm cầm lấy tay cô bé, hình như đang khuyên nó điều gì đó, và kéo nó đi.

Trước khi rời khỏi hẳn, cô bé không ngừng quay đầu tiếc rẻ nhìn Lâm Nhược Khê.

– Xem ra cô bé kia rất thích Lâm Nhược Khê, cũng phải, cô ấy vốn rất có duyên với trẻ con.

Viện trưởng Soa lại phát hiện thêm một điều, phá ra cười.

Dương Thần khẽ cười, nhưng trong lòng hắn không nghĩ như vậy, có đoán theo hướng nào đi chăng nữa, cũng không thể nào nghĩ rằng cô bé kia có cảm tình đặc biệt với Lâm Nhược Khê, cũng có thể do mình suy nghĩ nhiều quá chăng.

Với sự việc xen giữa này, Dương Thần không xen vào theo bản năng, ngồi trò chuyện cùng viện trưởng Soa, thời gian trôi qua nhanh đến thế.

Tại một quán trà thanh tịnh không xa cô nhi viện, cô bé xinh xắn kia, đang bước những bước lớn, nhanh chân chạy từ những bậc thang gỗ cũ kỹ lên lầu.

– Tiểu thư Lam Lam, cô hãy cẩn thận, kẻo té đấy… Ây da… Cô tiểu thư bé nhỏ của tôi…

Bà giữ trẻ liền chạy với theo, sợ cô bé bị té.

Chiếc váy của cô bé nhẹ nhàng tung bay, linh hoạt chạy lên lầu, hầu như không có chút gì là sẽ ngã, cô cũng không để ý đến bà giữ trẻ đang chạy với theo, lặng lẽ chạy đến chiếc bàn cạnh lan can, tay chân cùng hoạt động, cô leo lên chiếc ghế, rất người lớn cô cầm lấy tách trà để nguội, kề ngang miệng, “lọt tọt lọt tọt” nốc cạn một hơi.

Ngồi đối diện cô bé là một người đàn ông đã chững chạc diện mạo tuấn tú, có vẻ đang rất nhàn rỗi, mặc một chiếc áo sơ mi sọc, tay cầm một xâu chuỗi, tay kia cầm một chiếc quạt, đang quạt nhẹ nhàng, cười một nụ cười nhân từ nhìn cô bé uống hết tách trà, ôn tồn hỏi:

– Lam Lam, cháu không có đi bắt nạt những đứa trẻ khác đấy chứ?

Cô bé có tên Lam Lam đặt tách trà xuống, ngước nhìn người đàn ông mà không có chút biểu cảm nói:

– Ông nội, có một dì rất giống mẹ con.

Lời nói của cô bé không có chút biểu cảm nào, nhưng âm thanh lại thánh thót như chim hót.

Nếu như là người ngoài, lúc nghe thấy cô bé gọi người đàn ông kia là “ông nội”, thì nhất định sẽ cảm thấy như ông ta bảo dưỡng rất tốt, bởi vì dù sao đi nữa, thì nhìn ông ta cũng chỉ ngoài ba mươi mà thôi.

Người đàn ông quay đầu lại, nhìn thấy bà giữ trẻ đang hộc tốc chạy tới, hiển nhiên là đang muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Bà bảo mẫu cười nói:

– Lão gia, tiểu thư Lam Lam nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đang chơi đùa với lũ trẻ ở cô nhi viện, cô ấy thấy người phụ nữ đó rất giống mẹ cô.

Nghe xong, người đàn ông im lặng một lúc, xếp chiếc quạt lại, giọng nghiêm túc nói:

– Lam Lam, ông biết rằng cháu rất nhớ mẹ, nhưng ông đã nói với cháu rất nhiều lần rồi, mẹ cháu đã đi rất xa, sẽ không về đâu. Ông sẽ tìm cơ hội thuận lợi, dẫn cháu đến gặp cha cháu, đến lúc đó, cháu sẽ có một người cha rất thương yêu cháu, một người mẹ…

– Lam lam có mẹ! Mẹ sẽ không bao giờ bỏ Lam Lam đâu!

Cô bé mở to mắt vẻ nhất quyết, vẻ không vui nói.

Lời nói bị quắt quãng, ông thở dài, đưa bàn tay vuốt nhẹ đầu cô bé:

– Được rồi, mẹ của Lam Lam sẽ về mà, ông không nói nữa.

Lam Lam chu miệng, xem như đã tha thứ cho ông rồi, cũng không cười, cô đưa bàn tay mủm mĩm lấy miếng bánh đậu xanh trên bàn, mở to miệng, ăn trong im lặng.

Nhìn vào khuôn mặt mủm mĩm, đang ăn một cách ngon lành, ánh mắt người đàn ông lộ chút tội nghiệp, ông nhẹ giọng:

– Lam Lam, sau này chúng ta sẽ sống ở Trung Hải, Lam Lam có thích ở đó không?

Lam Lam chớp chớp mắt, dịu giọng nói:

– Ông nói sẽ dẫn Lam Lam đi gặp cha, nếu bây giờ không dọn đi nữa, vậy có phải là cha đang ở đây không?

Người đàn ông hơi khựng người lại, cười đau khổ:

– Con bé này, ranh ma lắm.

– Vậy thì tại sao bây giờ không dẫn Lam Lam đi gặp cha?

Cô bé suy nghĩ nát óc cũng không hiểu được.

Người đàn ông cầm lấy cây quạt gõ gõ vào đầu:

– Lam Lam, ông nội có lý lẽ mà, vì cha, và vì Lam Lam, thêm một thời gian nữa sẽ đến gặp cha nhé?

Lam Lam lặng lẽ nhìn ông một lúc, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Bà bảo mẫu nhìn thấy cô bé hiểu chuyện như thế, không kìm được nỗi xúc động, lấy tay ngăn dòng lệ nơi khóe mắt.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Dương Thần và Lâm Nhược Khê từ biệt viện trưởng Soa, thoáng mắt, một buổi chiều đã trôi qua, trong nhà đang có người đợi về ăn cơm tối, trễ quá không nên.

Dương Thần mở cửa cho Lâm Nhược Khê, phong độ nhường cô ấy đi trước, sau đó bước đến cửa cầm vô lăng, định bước lên xe, đột nhiên trong lòng cảm thấy như có chút gì…

Dương Thần ngẩng đầu lên, nhìn về hướng con đường xa xăm kia, chính là khu vực ở quán trà kia. Hắn nhíu nhíu mày.

– Làm sao vậy? Có người quen sao?

Lâm Nhược Khê ở trong xe tò mò hỏi.

Định thần lại, sắc mặt Dương Thần liền thay đổi, nhẹ nhàng cười nói:

– Không có gì, anh chỉ cố ý tỏ ra trầm lặng.

Lâm Nhược Khê liếc hắn một cái:

– Đi về thôi, đừng làm cho mẹ và bọn họ chờ lâu quá.

Dương Thần hài hước nói:

– Em nói thẳng là muốn ăn nếp viên còn thừa lại là được rồi.

Lâm Nhược Khê không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, như là khinh thường, chỉ là lời nói bên cạnh phản bội lại suy nghĩ của cô…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 29/09/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Giang Nam – Quyển 22
Hắn dùng tuyệt học am hiểu nhất cùng Giang Nam đánh bạc, lại bị Giang Nam đánh bại, tự giác không mặt mũi nào, bởi vậy lách mình rời đi. Giang Nam vội vàng nói: Đạo huynh, còn chuyện Huyền Châu Khai Châu... Băng Phách Huyền Nữ đột nhiên mở miệng nói: Giáo chủ yên tâm, mặc dù Nam Chiên có chút...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Hàn Lập – Quyển 18
Tại một mảnh sơn mạch, bên phía dưới một cái khe nứt sâu hoắm, một đoá bạch vân phiêu lãng lơ lửng trên không. Bên trong bạch vân, hai gã dị tộc nhân Nhung Tộc lông mao bao phủ toàn thân đang ẩn nấp trong đó thấp giọng nói chuyện với nhau. “Huyên huynh, hai tên Thiên Vân tộc kia đã chạy...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Ma Vương – Quyển 6
Tam Hồn Cộng Sinh... Việc này xem ra không thể tránh khỏi kết cục tử vong. Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu hai người cùng hợp lực, mới có thể miễn cưỡng đứng vững trước sức mạnh cường đại từ bên trong Tử ma nhãn Tiểu Khô Lâu. Lực lượng mạnh mẽ tà ác này vượt quá sức tưởng tượng của...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân