– Chân Thần chi bảo, một kiện một ngàn trượng linh thạch, cấp bậc mỗi cao hơn một bậc, thêm trăm trượng, bảo vật trộn lẫn vào dị chủng, thêm 50 trượng. Thần Tôn chi bảo, một vạn trượng, cấp bậc cao hơn một bậc, thêm trăm trượng linh thạch.
– Quá ít a? Ngươi còn không bằng chém giết ta đi!
Một Chân Thần xương bọc da tức giận nói.
– Ngươi có thể không bán.
Giang Nam lạnh nhạt nói:
– Ở bên trong thành quách khác, người muốn bán còn nhiều, rất nhiều. Tiểu đệ linh thạch có hạn, dùng hết rồi là không còn nữa.
Rất nhiều Chân Thần im lặng, nguyên một đám tiến lên, giao ra pháp bảo của mình, hoặc là đổi lấy ngàn trượng, hoặc là đổi lấy ngàn năm trượng linh thạch.
– Cái này so với đoạt còn mau hơn…
Giang Nam đem từng kiện từng kiện Chân Thần chi bảo thu hồi, trong nội tâm không khỏi cảm khái nói.
Giang Nam ở Cẩm Tú Thành Nam Hải Thương Minh, chiếm được trăm ức trượng linh thạch, mặc dù hắn là nhà giàu tiêu hao linh thạch linh dịch, nhưng mà sau khi từ Cẩm Tú Thành đi ra không bao lâu, hắn liền vào nơi vũ trụ giao hòa, thu bản sơ linh khí linh dịch, phần lớn đều dựa vào bản sơ linh khí linh dịch tu luyện, trăm ức trượng Linh thạch này, hắn vận dụng là không tới hai thành.
Một Chân Thần chi bảo mới một ngàn trượng Linh thạch, nhiều nhất bất quá hai nghìn, điểm linh thạch này đối với Giang đại tài chủ mà nói, bất quá là không đáng kể, bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng Chân Thần chi bảo giá trị không thể đo lường, là Chân thần sưu tầm các loại thần kim thần liệu, dùng tâm huyết của mình luyện chế mà thành, không phải vạn bất đắc dĩ, người nào bỏ được bán đi?
Những Chân Thần này bị trấn áp ở Thiên Ngục đệ tam trọng, tu vi bản thân đã sớm ở trong năm tháng dài dòng hao hết sạch, thân thể khô khốc, thần tính khô héo, không có linh khí dễ chịu, phải dựa vào linh thạch linh dịch mới có thể dễ chịu hồi phục, linh thạch của hắn đối với chút ít Chân Thần này mà nói, không thể nghi ngờ là cam lộ.
Cũng không lâu lắm, Giang Nam liền hấp dẫn tất cả Chân Thần trong tòa thành này, đổi lấy hơn ngàn Chân Thần chi bảo, trong đó cũng không thiếu tinh phẩm rất giỏi, thậm chí không thua chút ít Chân Thần chi bảo hắn bán cho Nam Hải Thương Minh kia!
Những Chân Thần chi bảo kia, là viễn cổ Chân Thần hiến tặng trọng bảo cho Vãng Sinh Thần Đế thưởng thức, mỗi một vật cũng uy năng kinh người, so sánh với Thần Chủ chi bảo không kém chút nào, giá trị cực cao.
Đối với Chân Thần chi bảo có thể cùng cấp bậc bảo vật này sánh ngang, Giang Nam không keo kiệt, ra giá một vạn trượng linh thạch, chủ nhân pháp bảo cũng là cường giả đứng đầu trong Chân thần, trước lúc bị giam áp ở Thiên Ngục thực lực so sánh với Giang Nam mạnh hơn, vẻ mặt thịt đau từ trong tay của hắn nhận lấy linh thạch.
Cũng có không ít người tài phú rất nhiều, thậm chí không thiếu Thần chủ chi bảo, trong pháp bảo hắn mua, lại có hơn hai mươi Thần Chủ chi bảo, có thể nói là ngoài ý muốn chi hỉ.
Thần Chủ chi bảo tốn hao thần kim thần tài thần liệu đếm không hết, nếu như đem Thần Chủ chi bảo phân giải, phân giải ra tới thần kim thần tài thần liệu, cả thảy có thể chất đầy một tòa tinh cầu!
Trong đó, cũng không có thiếu Thần vật, ví dụ như thần thủy thần hỏa các loại cấp bậc, cho dù là Ngọc Hư Thần Hỏa, cũng bị hắn mua tới mười mấy đóa, về phần Bích Du Thần Hỏa, Giang đại giáo chủ ngại cấp bậc quá thấp, không thu.
– Những pháp bảo này có thể phân giải, phân giải ra tài liệu có thể đem Tạo Hóa Tiên Đỉnh tăng lên tới Thiên Thần chi bảo! Tạo Hóa Tiên Đỉnh tăng lên tới Thiên Thần chi bảo, uy năng tuyệt đối sẽ tăng lên không dưới gấp mười lần!
Trong lòng Giang Nam có chút nóng bỏng, đối với Tạo Hóa Tiên Đỉnh Thiên Thần chi bảo tràn đầy mong đợi, bất quá đối với những Chân Thần đó chi bảo trung tinh nhưng hắn cũng không có ý niệm phân giải trong đầu, mà là tính toán mang ra Thiên Ngục, bán cho Cẩm Tú Thành, thu hoạch một số lớn linh thạch rồi hãy nói.
Trong thành quách, nhiều Chân Thần nhận được linh thạch liền rời đi, có người dắt tới một con heo, thần bí hề hề hướng Giang Nam nói:
– Lão đệ, con heo này ngươi nhìn trị giá bao nhiêu linh thạch?
– Cút!
Người nọ nắm heo mập phẫn nộ rời đi, cười lạnh nói:
– Chờ ngươi đói mấy ngàn năm, đừng nói heo, coi như là nước tiểu heo, lão tử cũng có thể bán ngươi mấy ngàn trượng Linh thạch!
Còn có một lão Chân Thần vẫn không có rời đi, mà là vẻ mặt trù trừ đứng ở Giang Nam cách đó không xa, bồi hồi không đi.
Giang Nam khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
– Đạo huynh, phải biết sống không mang theo, chết không mang đi, kịp thời hưởng lạc, thiên hạ đại cát.
Sắc mặt lão Chân Thần kia âm tình bất định, đột nhiên cắn răng, cất bước tiến lên, lấy ra một tảng đá màu xanh, hung ác nói:
– Này là Trụ Hoang Thần Thạch, ngươi nhìn trị giá bao nhiêu linh thạch?
– Trụ Hoang Thần Thạch?
Giang Nam hơi ngẩn ra, nhận lấy tảng đá, xúc tua chợt trầm xuống, trong lòng không khỏi thất kinh:
– Tảng đá kia chỉ có lớn bằng quyền đầu, làm sao trầm trọng như thế? Chỉ sợ so sánh với một viên tinh cầu còn muốn nặng một chút!
Thần thức của hắn tràn vào trong viên đá, đột nhiên thân thể chấn động, “trước mắt” nhất thời xuất hiện hàng tỉ Hồng Mông Tinh Không, tinh không trong Hỗn Độn Hồng Mông khí hội tụ thành Tinh Vân, những Hồng Mông tinh thần kia chính là trôi lơ lửng ở trong tử khí, diễn biến ra cảnh tượng trước Thái Cổ kia!
Trong Trụ Hoang Thần Thạch, Hồng Mông đạo âm chấn động không dứt, trong khoảng thời gian ngắn, liền để cho hắn có cảm giác Ngộ Đạo.
Lão Chân Thần kia lộ ra thần sắc không muốn, cắn răng nói:
– Trụ Hoang Thần Thạch chính là vật Đế Tôn luyện chế vạn giới trụ thạch, một khối này là bảo bối lão phu kinh nghiệm thiên tân vạn khổ mới có được, ngươi cấp cho ta mười vạn trượng Linh thạch!
– Đế Tôn luyện chế vạn giới trụ thạch?
Trong lòng Giang Nam thình thịch đập loạn, vạn giới trụ thạch chính là Đế Tôn dùng để định trụ chư thiên vạn giới, để cho chư thiên vạn giới không đến nỗi sụp đổ.
Loại thần vật này thật sự quá khó tìm, chỉ sợ coi như là Thần Đế cũng chưa chắc có thể tìm được, không nghĩ tới Chân Thần này lại có thể được đến một khối lớn bằng đầu quyền!
– Ta chỉ có thể cho ngươi một vạn trượng.
Giang Nam giơ lên một đầu ngón tay, lắc đầu nói.
– Một vạn trượng?
Lão Chân Thần kia ngẩn ngơ, liên tục dậm chân nói:
– Gian thương, ngươi cũng quá tâm đen a? Vì tảng đá kia, ngươi biết lão phu năm đó giết bao nhiêu người không?
Giang Nam lạnh nhạt nói:
– Tảng đá kia mặc dù tốt, nhưng cho dù là Thần Đế cũng không cách nào luyện hóa, ta mua lại cũng là vô dụng, một vạn trượng cũng là nhiều. Ngươi muốn bán liền bán, không bán liền đi.
Lão Chân Thần kia sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cắn răng nói:
– Bán! Tảng đá thuộc về ngươi, lấy linh thạch ra!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/01/2015 11:29 (GMT+7) |