– Tầng hư không thứ bốn mở ra còn cần chờ năm, sáu năm.
Giang Nam phất tay ra hiệu các tướng sĩ Huyền Châu đi nghỉ ngơi.
Giang Nam nói:
– Các người hãy nhân dịp này uy lực pháp bảo, ôn dưỡng tiên thú vừa có được đi. Mở động phủ trong tiên sơn ở năm, sáu năm chuẩn bị cho đại chiến tầng hư không thứ bốn.
Mọi người nhận lệnh rút đi.
Năm Đạo Tổ cũng đi.
Giang Nam đang định xem xét nguyên thủy chi khí kỹ bỗng nhiên lòng máy động, Lạc Hoa Âm từ tiên thiên pháp bảo xông vào Tiên giới, hùng hổ lao ra hư không thứ nhất vọt vào hư không thứ hai.
Không lâu sau nữ ma đầu tức giận trở về Huyền Thiên Tiên vực, nghiến răng nói:
– Tử Xuyên, ngươi lừa ta. Hạ giới chuẩn bị nhương thiên đại tế đồ bỏ kia, nói là sau khi hoàn thành đại tế lại trở về cướp báu vật còn kịp lúc. Lão nương đã về đây, nhưng không vớt được chút mỡ nào, ngươi đền cho ta mau!
Giang Nam cười nói:
– Sư tôn, người có được bộ đồ, nguyên thủy chứng đạo kiếm vẫn chưa thỏa mãn sao?
Lạc Hoa Âm giật mình, mừng rỡ cười toe:
– Ngươi không đòi lại thanh kiếm này mà tặng cho ta?
– Tất nhiên.
Giang Nam cười nói:
– Kiếm này xem như bù đắp mất mát cho sư tôn.
Lạc Hoa Âm vui vẻ cười toe toét:
– Ngươi thiệt thòi lớn! Ta tận mắt thấy ngươi dùng thanh kiếm này giết Cự Linh Đạo Quân như xắt rau. Phải rồi, ngươi tặng kiếm cho ta rồi lấy gì nghênh địch? Quỷ bà bà nói kiếp số của ngươi hầu như không có đường sống…
Sắc mặt Lạc Hoa Âm liên tục thay đổi, nàng bỗng cắn răng rút nguyên thủy chứng đạo kiếm ra trả lại cho Giang Nam.
Lạc Hoa Âm nói:
– Cho ngươi mượn tạm thanh kiếm, nhớ trả lại, cái này không phải tặng ngươi. Sau khi độ qua kiếp số rồi ngươi nhớ trả cho ta, nếu ngươi chết ta sẽ dùng thanh kiếm này báo thù cho ngươi.
Giang Nam không biết nên nói cái gì, hắn đẩy nguyên thủy chứng đạo kiếm lại.
Giang Nam cười nói:
– Sư tôn, bây giờ ta ít khi dùng pháp bảo, thanh kiếm này ta có dùng hay không đều không sao.
Giang Nam không nói khoác, bây giờ nguyên thủy chứng đạo kiếm không giúp ích gì nhiều cho Giang Nam. Chỉ cần Giang Nam muốn, hắn tùy thời lấy thân làm kiếm thi triển ra Khai Nguyên, tịch diệt, hằng cổ đẳng kiếm thức, uy lực không thua gì dùng nguyên thủy chứng đạo kiếm.
Hiện giờ không có nhiều pháp bảo lọt vào mắt xanh của Giang Nam, chỉ báu vật Đạo Quân, tiên thiên pháp bảo thì họa may.
Giang Nam đề nghị:
– Sư tôn, lần này ta có một pháp bảo, là báu vật Đế và Tôn ban cho ta. Hay sư tôn và ta cùng nghiên cứu nó xem?
Lạc Hoa Âm tò mò hỏi:
– Là bảo bối gì?
Giang Nam chỉ thần luân sau gáy. Lạc Hoa Âm nhìn chằm chằm nhưng không thấy gì, thầm khó hiểu.
Giang Nam tiến tới trước, nữ ma đầu chạy theo hắn. Lạc Hoa Âm nhìn chằm chằm thần luân sau gày Giang Nam, vươn tay sờ, thầm hoảng sợ. Bàn tay Lạc Hoa Âm vởna nhưng cách thần luân này càng xa, không cách nào chạm vào.
Giang Nam đi đến bên Chú Đạo thiên đàn, đánh thức con rồng to.
– Rồng to, ta muốn mượn phúc địa của ngươi một lúc.
Con rồng to tỉnh dậy, ồm ồm nói:
– Ngươi cứ vào đi.
Con rồng to há to mồm.
– Sư tôn, chúng ta đi vào.
Giang Nam bay vào miệng con rồng to, Lạc Hoa Âm nhìn cổ họng sâu không đáy, hơi run nhưng vẫn cắn răng bay theo.
Bay vào miệng con rồng to rồi Lạc Hoa Âm đánh giá bốn phía, thế mới thấy không gian trong cơ thể nó khác với cảnh tượng dữ tợn máu me như nàng tưởng tượng.
Trong người con rồng to không có cấu tạo cơ thể như cơ bắp xương cốt bao tử dạ dày mà là trời sao bao la vô ngần. Các tiên thiên bất diệt linh quang to như tinh cầu, có tinh hệ bầu dục. Có tinh hệ vòng tròn, có tinh hệ tròn quay, có biến thành ngân hà, muôn màu muôn vẻ.
Các tiên thiên bất diệt linh quang tỏa ánh sáng rực rỡ nhấp nháy.
Giang Nam chọn chỗ này là vì con rồng to chính là tiên thiên pháp bảo hoang dãi, ở trong người nó thì đừng hòng có ai rình ngó được bí mật của hắn.
Tại đây dù là năng lực thần toán của Ma Kha Thiên Quân cũng không tính ra được.
Lạc Hoa Âm khen không dứt:
– Không ngờ trong người tiên thiên pháp bảo hoang dại này có cảnh tượng khác, như vũ trụ Càn Khôn cỡ nhỏ.
Giang Nam bay vào tinh hệ tiên thiên bất diệt linh quang hắn dừng bước, thò tay vào thần luân. Thần luân xao động, một luồng nguyên thủy chi khí bị Giang Nam kéo ra, tách khỏi thần luân.
Lạc Hoa Âm xoe tròn mắt:
– Tử Xuyên, đây là pháp bảo Đế và Tôn ban cho ngươi?
Lạc Hoa Âm nhìn nguyên thủy chi khí chằm chằm, hét thất thanh:
– Keo kiệt quá vậy? Đây là pháp bảo? Đế và Tôn lấy thứ này ra cho, bủn xỉn.
Giang Nam mỉm cười nói:
– Pháp bảo này lợi hại hơn xa người tưởng tượng, nhìn đây!
Lòng Giang Nam máy động, nguyên thủy chi khí lắc một cái biến thành Vạn Chú Thiên Chung, tiếng chuông chấn động, hơi thở bất diệt bắn lên cao.
Lạc Hoa Âm giật mình chưa lấy lại tinh thần thì Vạn Chú Thiên Chung trong bàn tay Giang Nam lại thay đổi, biến thành một con rồng to giống y như rồng thật, ngửa đầu gầm rống.
Con rồng to biến mất, thay thế là một đóa sen năm màu, tiên thiên ngũ sắc liên lắc lư ướt át, năm loại bất diệt thần quang phóng lên cao.
Sen năm màu hóa thành tạo hóa chi môn, sức mạnh tạo hóa hùng dũng tràn ngập bỗng biến thành nguyên đỉnh, rồi nguyên tháp, nguyên đỉnh, lại biến thành Thần Mẫu Đạo Quân, giống y như đúc.
Giang Nam phất tay một cái, Thần Mẫu Đạo Quân biến thành nguyên thủy chứng đạo kiếm rồi trở về hình dạng nguyên thủy chi khí.
Lạc Hoa Âm ngẩn ngơ nhìn nguyên thủy chi khí, thật lâu sau lấy lại tinh thần.
Lạc Hoa Âm lẩm bẩm:
– Trên đời có báu vật kỳ lạ như vậy?
Giang Nam cười nói:
– Thiên hạ to lớn không gì không có. Năng lực Đế và Tôn kinh thiên động địa chế tạo ra báu vật như thế không khó. Nhưng mới rồi những hình dạng sư tôn thấy chưa phải kiểu mạnh nhất của pháp bảo này.
Lạc Hoa Âm tỉnh táo lại:
– Nguyên đỉnh, nguyên tháp, nguyên chung cũng không phải hình dạng mạnh nhất của nó, vậy thì là gì?
– Sư tôn xem đây.
Giang Nam cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu vào nguyên thủy chi khí, bỗng chốc nguyên thủy chi khí biến đổi. Lần này thay đổi khác với lần trước, Lạc Hoa Âm trợn mắt há hốc mồm, ú ớ không nói nên lời.
Trước mặt Lạc Hoa Âm, bên cạnh Giang Nam có thêm một Giang Nam.
Nguyên thủy chi khí biến thành hình dạng Giang Nam, giống y như đúc, không khác chút nào.
Khí thế, hơi thở, đại đạo của Giang Nam đều giống y, không khác nhau.
Lạc Hoa Âm tiến lên chọc thử, lòng rất ngạc nhiên. Nguyên thủy đại đạo biến thành Giang Nam là thân xác thịt.
Lạc Hoa Âm xem xét kỹ, cuối cùng tìm ra chỗ khác biệt. Giang Nam là Đạo Tổ còn sót lại của thần đạo, là tổ thần duy nhất nên trong nho nhã chứa thần bá đạo, bá khí nội liễm.
Nguyên thủy chi khí biến thành Giang Nam không có thần bá đạo, mà tăng phần nhẹ nhàng xuất trần như tiên đạo.
Đây là điểm khác biệt duy nhất giữa Giang Nam.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 25 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/01/2015 11:29 (GMT+7) |