Thời đại nguyên khởi cũng là một thời đại xuất sắc, có nhiều Đạo Quân cường đại sinh ra, nhưng không bằng thời đại nguyên đạo.
Giang Nam, Công Dã Càn xuất thế, dẫn độ Đạo Quân cường đại nhất vào Đạo Quân điện, mời bọn họ cùng nghiên cứu tận cùng đại đạo.
Dù làm vậy thì Đạo Quân trong Đạo Quân điện cứ ít dần.
Giang Ái Quỳnh không có tư chất Đạo Quân nên nàng xuất thế đi vào thời đại nguyên khởi, muốn qua rèn luyện bù đắp thiếu sót của mình, chứng Đạo Quân.
Giang Ái Quỳnh đi chuyến đó không còn trở về nữa, chết trong thời đại nguyên khởi.
Giang Nam rất buồn bã, hắn trở nên yên lặng ít nói.
Lại có người tọa hóa, là Hoàng Thệ Đạo Quân đứng sau Giang Nam, Công Dã Càn, biến thành một tiên thiên chí bảo.
Chấp niệm tận cùng đại đạo khiến bọn họ quên mối nguy hiểm của tận cùng đại đạo, đi sai một bước là sẽ tọa hóa, người biến thành pháp bảo.
Đến cuối thời kỳ thời đại nguyên khởi, Đạo Quân xuất thân từ thời đại nguyên đạo chỉ còn lại hơn ba mươi vị.
Hậu nhân của Giang Nam có tư chất Đạo Quân cũng tọa hóa.
Giang Nam nói với Thiên phi nương nương:
– Thiên phi, ta đi ra ngoài với Công Dã tiên sinh một lúc.
Hiếm khi Giang Nam nở nụ cười, đã mấy chục ức năm hắn chưa cười.
Bên kia, Công Dã Càn cười nói với Nguyên Thanh Đạo Mẫu:
– Nguyên Thanh, ta và Thiên Đế đi ra ngoài một lúc.
Thiên Phi Đạo Tôn nhìn Giang Nam, mắt rưng rưng, nàng nhận ra điều gì.
Thật lâu sau Thiên Phi Đạo Tôn sửa sang quần áo Giang Nam, vuốt thái dương tóc bạc của hắn.
Thiên Phi Đạo Tôn nhẹ giọng hỏi:
– Khi nào trở về?
– Khi nào trở về? Ta cũng không biết.
Giang Nam nhìn Công Dã Càn, gã đang từ biệt Nguyên Thanh Đạo Mẫu, hai người đi ra ngoài Đạo Quân điện.
Thiên Phi Đạo Tôn chạy theo, nhìn bóng lưng Giang Nam, Công Dã Càn khuất xa.
Thiên Phi Đạo Tôn hét to:
– Ta chờ ngươi tại đây, nhất định phải quay về!
Giang Nam phất tay, cùng Công Dã Càn đi xa, cười nói:
– Ta sẽ về!
Giang Nam, Công Dã Càn đi vào tịch diệt thiên hỏa sau khi thời đại nguyên khởi bị hủy diệt, dùng hỗn độn che người trong Đạo Quân điện quan sát.
Hai người đi trong hỗn độn thật lâu sau dừng bước.
– Đế Giang, suy nghĩ của ngươi giống như ta đúng không?
Công Dã Càn im lặng một lúc sau chua xót nói:
– Ngươi và ta tuy luôn đối đầu nhau, cứ đánh suốt nhưng đời này kiếp này chúng ta chưa dốc hết năng lực giết đối phương bao giờ.
Hai ta kích thích tiềm năng đối phương, nhưng chưa đến cực hạn.
Giang Nam gật đầu, nói:
– Nếu chúng ta liều mạng đấu một trận không chừng có thể đi đến tận cùng đại đạo, nhưng trận chiến này có lẽ một trong hai ta sẽ chết, chết hoàn toàn.
Hai người đồng thanh kêu lên:
– Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta!
Công Dã Càn cười lớn, tiếng cười như nức nở.
Công Dã Càn lau khóe mắt ướt lệ, nói:
– Sống trên đời được một bằng hữu chí cốt là đủ rồi.
Đế Giang, Giang Thái Khư, ra tay đi! Để trận chiến cuối cùng của chúng ta bắt đầu, dốc hết sức ra chiến đấu, giúp đối phương đặt chân đến tận cùng đại đạo, thay đổi những bi kịch xảy ra, đảo điên tịch diệt kiếp, tái hiện thời đại nguyên đạo!
– Mời!
Công Dã Càn gầm lên, khí thế hoàn toàn bùng nổ, lay động hỗn độn và tịch diệt thiên hỏa trong hỗn độn.
Giang Nam nhìn Công Dã Càn chằm chằm, lắc đầu, nói:
– Đừng làm vậy, Tiên Ông, ta sớm tỉnh lại mà ngươi vẫn ở trong mộng.
Ngươi và ta không cần đánh nhau trong mộng làm gì.
Tiên Ông, nên tỉnh dậy đi.
Công Dã Càn sửng sốt, khí thế càng cuồng bạo.
Công Dã Càn tức giận quát:
– Giang Thái Khư, Đế Giang, ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Đến đây, hai ta đánh một trận, sảng khoái đánh đi! Dù là ngươi chém ta hay ta giết ngươi, người sống sót có cơ hội thẳng tiến tận cùng đại đạo!
Giang Nam đứng trong hỗn độn không giới hạn và tịch diệt thiên hỏa, nhìn Công Dã Càn, người bằng hữu quen nhau hơn một trăm ức năm.
Ánh mắt Giang Nam sáng trong nhìn Công Dã Càn nổi giận, nói:
– Tiên Ông, bình tĩnh đi.
Một trăm mười hai ức năm nay ta từng lạc mình, cho rằng ta là Giang Thái Khư, bằng hữu chí cốt của ngươi, cho rằng ta từng là Đế Giang.
– Ta giống như Đế Giang yêu mỗi một nữ nhân hắn từng yêu, mỗi một nhi nữ, mỗi sinh linh nguyên đạo.
Nhưng ta không phải, rốt cuộc ta vẫn không là hắn.
– Ta rất muốn mình là hắn.
Nhưng ta có nữ nhân mình yêu, ta có nhi nữ của mình, có đạo hữu của mình, có thời đại của mình.
– Có lẽ ngươi muốn đánh một trận với ta, để ta lĩnh ngộ ảo diệu tận cùng đại đạo.
Có lẽ ngươi muốn chuộc tội, mượn tay ta giết ngươi trong giấc mộng của ngươi, chuộc tội với Đế Giang chết trong tay ngươi.
Nhưng ta không phải hắn, ngươi nên tỉnh lại đưa ta về Thông Thiên các.
Công Dã Càn gào thét:
– Giang Thái Khư! Qua hơn một trăm ức năm, xảy ra nhều chuyện như vậy mà ngươi vẫn chưa tỉnh mộng sao? Lúc trước ngươi nói mình tỉnh lại thì ra là giả bộ.
Giang Nam lắc đầu, nói:
– Không phải ta chưa tỉnh, ta sớm nhờ vào tay Thiên phi thức tỉnh rồi.
Ta tỉnh khỏi cơn mộng của ngươi, còn ngươi thì chưa nên ta bị nhốt trong này.
– Đạo hữu, ta trải qua cuộc đời của Giang Thái Khư, xem mình là hắn, cảm nhận bi thương cuộc đời của ngươi và hắn, ta tôn kính ngươi.
Nhưng đi đến bây giờ, ngươi không cần tiếp tục nữa, nếu đi tiếp ngươi sẽ chết trong mơ, mãi mãi ngủ say không tỉnh dậy.
– Câm miệng!
Công Dã Càn hét to:
– Ngươi.
– Đây là giấc mơ ngươi nhờ vào Giang Thái Khư lấy mộng nhập đạo biến ra đúng không? Rất giống thật, làm ta mộng về nguyên đạo, trải qua thời gian tương lai tươi sáng, vui buồn lẫn lộn.
Giang Nam nhìn biến mất, bình tĩnh nói:
– Ngươi và Giang Thái Khư vừa là địch vừa là bạn.
Nghiên cứu lấy mộng nhập đạo của Giang Thái Khư có lẽ còn hơn bản thân hắn.
Trong giấc mơ của mình, ngươi tái hiện thời đại nguyên đạo, ta cũng bị che mắt.
– Giấc mơ của ngươi quá mạnh, thực thể hóa mọi thứ trong thời đại nguyên đạo, khién ta cho rằng những gì trải qua trong thời đại tiên đạo là mơ.
Khi ta chứng Đạo Quân cũng không cảm ứng có gì lạ, lúc ấy ta tin mình là Giang Thái Khư.
Nhưng bức tranh Thái Khư chứng đạo của Thiên phi làm ta giật mình tỉnh lại trong mộng của ngươi.
Giang Nam lấy bức tranh ra, nhẹ nhàng mở ra, nói:
– Tiên Ông, ngươi hãy xem trong tranh là ai?
Công Dã Càn nhìn tranh.
Đạo Quân trẻ tuổi trong tranh có muốn vàn dị tượng quanh thân, Đạo Quân rũ mi mắt xuống, bi thương rơi lệ.
– Rõ ràng là ngươi.
– Không phải ta.
Giang Nam lòng máy động, tiên thiên bất diệt linh quang bay ra thành minh kính phản chiếu khuôn mặt hắn.
Nam nhân trong tranh và trong gương mặc dù khí chất giống nhưng bề ngoài thì khác, là hai người khác nhau.
– Ta trông thấy bức tranh Thái Khư chứng đạo của Thiên phi mới giật mình hiểu ra đây là giấc mơ của ngươi.
Cho nên tất cả sinh linh được ngươi tạo ra trông thấy ta đều là hình dạng trong tranh, là Giang Thái Khư trong ký ức của ngươi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 27 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/01/2015 11:29 (GMT+7) |