Giang Nam vội vàng ngăn đám người Huyền Ẩn, trầm giọng nói:
– Không ra chín trăm bước nữa, đám người Yêu Hoàng nhất định thua không cần nghĩ.
– Làm sao ngươi biết?
Đám người Huyền Ẩn Đạo Nhân không khỏi buồn bực vạn phần, cường giả loại này giao phong, cho dù là bọn họ cũng nhất thời trong chốc lát không cách nào nhìn ra ai mạnh ai yếu, càng không cách nào phân biệt ra người nào có thể thắng. Nhưng hết lần này tới lần khác Giang Nam lại nói ra Tịch Ứng Tình tất thắng, hơn nữa còn nói ra thời gian, này liền để cho bọn họ cực kỳ kinh ngạc.
Giang Nam khẽ mỉm cười, chỉ vào dưới chân nói:
– Bởi vì Hồn Thiên Đại Trận, chỉ có chín trăm thần thung.
Đám người Huyền Ẩn vội vàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Tịch Ứng Tình mỗi một bước rơi xuống, cũng vừa vặn dẫm một cây thần thung trên trận đồ phía dưới, mà thần thung kia bị hắn dậm một cước, liền lúc vào trong đất, không thấy dấu vết.
Trong lòng bọn họ nhất thời chợt hiểu ra, chín trăm thần thung tạo thành Hồn Thiên Đại Trận, mà Tịch Ứng Tình giẫm ra chín trăm bước, là có thể phá trọn Hồn Thiên Đại Trận không còn một mống!
– Tiểu tử này nhãn lực đúng là không giống tầm thường, chưởng giáo chọn hắn làm kế nhiệm chưởng giáo thánh tông, quả thật là có đạo lý!
Đám người Huyền Ẩn không khỏi tâm phục khẩu phục.
Thái Huyền Thánh Tông, trên Tông Chủ Phong, dưới Thần đỉnh, một mặt gương sáng dằng dặc, trong kính hiện ra từng màn cảnh tượng, chính là một cuộc đại chiến ở Khốn Long Quan.
Nhiều Cường giả Thiên Cung của Thái Huyền Thánh Tông tụ tập một đường, thấy Khốn Long Quan đánh một trận, sắc mặt không khỏi kịch biến, thật lâu không nói.
Mà Thái Hoàng Lão Tổ cũng ngồi ở trước gương sáng xem chiến, nhìn chiến đấu trong kính, mặt không chút thay đổi nói:
– Tịch Ứng Tình sắp phá trận, không người nào có thể cản.
Đột nhiên Cận Đông Lưu khom người nói:
– Sư tôn, Tịch Ứng Tình quá kiêu ngạo, nếu trận chiến này hắn thoát khốn, thế tất danh tiếng vô lượng, chỉ sợ uy danh còn ở trên sư tôn, chi bằng áp hắn xuống. Nếu không các đại môn phái, Thánh Địa sẽ dùng hắn, mà không biết có Thái Huyền Thánh Tông ta.
Thái Hoàng Lão Tổ gật đầu, nhẹ giọng nói:
– Vũ Thông sư đệ, ngươi mang theo Thần đỉnh của Thái Huyền Thánh Tông ta đi Khốn Long Quan, dùng thần đỉnh đập hắn một đập, để cho Tịch Ứng Tình biết thiên cao địa nghĩa, không thể quá hung hăng ngang ngược.
Một vị lão giả lông mày bạc trắng đứng dậy, do dự nói:
– Lão tổ, ta chỉ là Thiên Cung ngũ trọng, tuy có Thần đỉnh, nhưng cùng Tịch Ứng Tình vẫn còn xê xích khá xa, chỉ sở đập không đả thương hắn.
– Không việc gì.
Thái Hoàng nhẹ nhàng phất tay, chỉ thấy Thần đỉnh càng ngày càng nhỏ, có chu vi một trượng, mỉm cười nói:
– Tuy là ngươi xuất thủ, nhưng trong đỉnh có pháp lực của ta chống đở. Ta không phải là muốn đè chết Tịch Ứng Tình, mà là muốn kinh sợ quần hùng thiên hạ, để cho bọn họ biết ai mới là đương thời đệ nhất nhân, cũng muốn để cho Tịch Ứng Tình tâm e sợ.
Vũ Thông Đạo Nhân nghe Thái Hoàng Lão Tổ nói như thế, lúc này mới yên tâm, nhận lấy Thần đỉnh, phiêu nhiên đứng dậy hướng Khốn Long Quan bay đi.
Tốc độ của hắn cực nhanh, cũng không lâu lắm liền cách Khốn Long Quan vạn dặm xa, đột nhiên chỉ thấy phía trước ánh sao rực rỡ, lực lượng vô cùng của ngôi sao từ trên trời giáng xuống, hóa thành vô số viên tinh thần, tạo thành Tinh Hà, phảng phất quần tinh rơi vào phàm trần chói mắt.
Trong tinh hà, một chiếc thuyền lớn xa xa chạy tới, đem quần tinh làm thành Thủy, trôi lơ lửng ở trên Tinh Hà.
– Vũ Thông đạo huynh đây là muốn đến nơi nào?
Trên thuyền lớn, một trung niên nam tử đứng ở đầu thuyền, ống tay áo bồng bềnh, tay phiết chòm râu, rất là tuấn lãng, cao giọng cười hỏi.
– Tinh Nguyệt Ma Tông chưởng giáo Phụ Văn Cung!
Vũ Thông Đạo Nhân lập tức nhận ra người nọ trên mũi thuyền, trong lòng lẫm nhiên, hắn cũng biết Tinh Nguyệt Ma Tông cùng Huyền Thiên Thánh Tông quan hệ không tệ, hai đại phái cấu kết với nhau làm việc xấu, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
– Nguyên lai là Phụ chưởng giáo, tiểu đệ rỗi rãnh tới dạo chơi, cũng không có chuyện gì khác.
– Đạo huynh vô sự, không bằng đến trên thuyền ta, cùng tiểu đệ uống trà đàm đạo.
Phụ Văn Cung cười híp mắt muốn mời nói:
– Tiểu đệ từ chỗ Ma La sư thúc mượn tới một bảo vật, kính xin đạo hữu giám định và thưởng thức một chút.
– Phụ Văn Cung muốn chết, rõ ràng là muốn ngăn đường đi của ta, ngăn cản ta đi đập Tịch Ứng Tình một đập.
Trong mắt Vũ Thông Đạo Nhân hiện lên một đạo sát cơ, cất bước hướng chiếc thuyền lớn kia đi tới, thầm nghĩ:
– Hắn muốn hư chuyện tốt của ta, cũng không có dễ dàng như vậy, Thần đỉnh của ta mặc dù chưa chắc có thể đè chết Tịch Ứng Tình, nhưng đè chết hỗn đãn này còn dư dả!
Hắn đi tới trên thuyền, chỉ thấy Phụ Văn Cung không có chút phòng bị nào, đang muốn hạ thủ, đột nhiên Phụ Văn Cung lấy ra một thanh đại chùy khổng lồ năm màu, đưa đến trước mặt của hắn, ha hả cười nói:
– Đạo huynh mời nhìn, đây là bảo bối mà Ma La sư thúc cho ta mượn.
Vũ Thông Đạo Nhân thấy thanh đại chùy này, lòng không khỏi giật mình, khóe miệng run lên hỏi:
– Xin hỏi Phụ chưởng giáo, cái thanh đại chùy này, chẳng lẻ chính là Ma La tiền bối dùng Ngũ Sắc Kim luyện thành pháp bảo?
– Chính phải.
Phụ Văn Cung cười đến càng thêm vui vẻ nói:
– Sư thúc ta đã từng lấy bảo vật này cùng Thái Hoàng Lão Tổ của quý phái hai lần đại chiến, chỉ tiếc liên tục hai lần thua ở trong tay Thái Hoàng. Lão nhân gia ông ta rất muốn dùng thanh chuy này, đụng vào Thái Hoàng Thần đỉnh.
Vũ Thông Đạo Nhân mí mắt trực nhảy, Ma La Thập mới vừa luyện thành thanh đại chùy này, liền vui sướng đi đến khiêu chiến Thái Hoàng Lão Tổ, trận đại chiến đó hắn tận mắt nhìn thấy, biết rõ chỗ lợi hại của thanh đại chùy này, lúc ấy mặc dù Ma La Thập bị thua, nhưng ỷ vào thanh đại chùy này chạy trốn, cũng không có bị Thái Hoàng bắt, thầm nghĩ:
– Nếu động thủ, Thần đỉnh có thể áp chế đại chùy một bậc, nhưng mà tu vi của ta không bằng Phụ Văn Cung, chỉ sợ khó có thể thắng hắn…
Phụ Văn Cung đem đại chùy kẹp ở dưới nách, lôi kéo hắn mạnh mẽ ngồi xuống, ha hả cười nói:
– Đạo huynh, chúng ta khó được gặp nhau, nói những chuyện này làm cái gì, mọi người uống rượu vui vẻ!
Vũ Thông Đạo Nhân vội vàng đứng dậy, cười nói:
– Phụ chưởng giáo, ta còn có việc…
Phụ Văn Cung quơ lấy đại chùy, không vui nói:
– Mới vừa rồi đạo huynh nói vô sự nhàn du, hôm nay ngược lại nói có việc, chẳng lẽ thấy Phụ mỗ là người trong ma đạo, không xứng cùng với ngươi uống rượu sao? Nếu như ngươi để mắt Phụ mỗ, liền ngồi xuống uống rượu, nếu đứng dậy đi, Phụ mỗ liền cùng ngươi liều mạng, ngươi cho ta một đỉnh, ta đập ngươi một búa, xem một chút sọ não người nào cứng rắn!
Trong lòng Vũ Thông Đạo Nhân thầm kêu xui xẻo, chỉ đành phải ngồi xuống.
Phụ Văn Cung rót rượu cho hắn, cười nói:
– Đây là ta từ Nam Hải tốn hao trọng kim mua rượu ngon, tên là Thần Tiên Túy, nghe nói một ngụm rượu liền có thể say thần tiên và một con lừa. Rượu này ta trân quý mấy thập niên, không phải là bạn tốt ta còn không nỡ lấy ra rượu ngon bực này. Đến, đạo huynh, ta mời ngươi một chén.
– Say thần tiên cùng một con lừa? Đây là nói hắn là thần tiên, mà ta là một con lừa sao?
Vũ Thông Đạo Nhân vội vàng cười nói:
– Ta tửu lượng mỏng, vẫn là lấy trà thay rượu a.
Sắc mặt Phụ Văn Cung biến hóa, một tay cầm chén rượu, một tay bắt được đại chùy, cười lạnh nói:
– Tình cảm mỏng thì nhấp môi, tình cảm sâu uống một ngụm. Nếu Đạo huynh không uống chén rượu này, chính là xem thường Phụ mỗ, Phụ mỗ liền cùng ngươi liều mạng, xem sọ não người nào cứng rắn!
– Lưu manh này…
Vẻ mặt Vũ Thông Đạo Nhân đau khổ, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, cười nói:
– Rượu ngon! Rượu ngon! Ta muốn say…
Phụ Văn Cung cười nói:
– Tuy nói rượu này một chén liền say con lừa, nhưng tu vi đạo huynh sâu nhiều, nào có đạo lý một chén rượu sẽ say?
Đông!
Vũ Thông Đạo Nhân ngửa mặt bất tỉnh, miệng đầy mùi rượu truyền đến.
Phụ Văn Cung ha ha cười một tiếng, liếc liếc về phía Thần đỉnh của Thái Huyền Thánh Tông, mắt lộ ra một tia tham lam, chỉ thấy miệng Thần đỉnh kia như cũ bị Vũ Thông Đạo Nhân nắm trong tay, không có buông ra.
Hắn không khỏi lấy tay, muốn bắt miệng Thần đỉnh này, do dự một chút, nhưng liền ngừng lại, tùy ý thuyền lớn ở trong Tinh Hà du lịch, hai tay thu vào tay áo, ngẩn đầu nhìn trời hát:
– Thiếu niên hỉ nhậm hiệp, thấy mùi rượu đã nuốt, một ngụm say hết ngày, nói gì tới đại đạo?
– … Bạc lò rực thú thán, hồ thỏ lộn xộn pháo phần. Hạo ca lay không vân, chí khí đứng hàng Đế hôn…
Thuyền lớn dằng dặc, dọc theo Tinh Hà hướng nơi xa bay đi.
Vũ Thông Đạo Nhân len lén mở mắt, âm thầm lo lắng:
– Phụ Văn Cung này cũng cơ trí, ta vốn giả say dẫn hắn gần người, lợi dụng Thần đỉnh trấn giết, không nghĩ tới lão tặc này lại không mắc mưu. Hôm nay ta giả say, thật không có thể lập tức tỉnh lại…
Bên trong Khốn Long Quan, ánh mắt Giang Nam lấp lánh, nhìn thẳng chân của Tịch Ứng Tình, đột nhiên vui vẻ nói:
– Thần thung thứ chín trăm.
Ầm!
Hồn Thiên Đại Trận đột nhiên hoàn toàn ách hỏa, không còn có uy năng, bức họa dưới chân Tịch Ứng Tình đột nhiên thu hồi, lần nữa triển khai, chạm mặt liền lớn, đem Phượng Hoàng là Thiên Cung lục trọng đỉnh phong cường giả bá một tiếng thu vào trong trận đồ.
Vừa gặp Long Hoàng công tới, Quỳ Ngưu Thần Cổ chấn động không dứt, đầu Lão Long này thấy Phượng Hoàng bị vây trong bức họa, biết tình hình không ổn, lập tức hiện ra chân thân, thân thể Thiên Long dài đến hơn mười dặm, biến mất ở trong hư không, mở cái miệng rộng hướng Tịch Ứng Tình nuốt đi!
Tịch Ứng Tình một chưởng đánh ra, đầu Thiên Long này miệng đầy cương răng hết thảy nứt vỡ, trong miệng Long Huyết không ngừng xông ra, thân thể cũng bị đánh cho cuồn cuộn nổi lên, đau rống liên tục.
Tịch Ứng Tình tái khởi một chưởng, khắc ở trên Quỳ Ngưu Thần Cổ, tiếng trống rung trời, đem mấy vị Cường giả Thiên Cung của Vạn Long Sào chấn đến cốt đứt gân gãy, trong miệng phún huyết bay ra ngoài.
Yêu Hoàng bay tới, ba chân chộp xuống, hướng Tịch Ứng Tình chộp tới, còn chưa rơi xuống, liền thấy Tịch Ứng Tình một chưởng thường thường chém tới, boong boong hai tiếng, sinh sôi chặt đứt hai cái hân của hắn.
Yêu Hoàng bị đau, vỗ cánh liền đi, chỉ nghe dưới đất oanh ùng ùng rung động, một cây thần thung do Thái Dương Thần Kim chế tạo thành rầm rầm bay lên, bọc vị Yêu Thần Cung chưởng giáo này phá vỡ hư không bỏ chạy.
Lúc này, một bàn tay thăm dò, bàn tay che trời, hướng một cây thần kia thung chộp tới, tịch thu trên dưới một trăm cây, sinh sôi giật trở lại.
– Yêu Hoàng, lần trước ngươi đánh lén thánh tông ta, vẫn nên lưu lại chút ít lợi tức.
Tịch Ứng Tình thu trên dưới một trăm cây thần thung, cười nói.
Yêu Hoàng muộn hanh nhất thanh, không dám quá nhiều dây dưa, phá vỡ hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Mà Long Hoàng cũng xem thời cơ không ổn, sợ Tịch Ứng Tình tìm hắn tính sổ, lúc này há mồm khẽ hấp, nhiều Long Tộc cường giả rối rít bay vào trong miệng hắn, bị Cự Long này ngậm lấy, nâng lên Quỳ Ngưu Thần Cổ liền viễn độn bay đi.
Cùng lúc đó, Phượng Hoàng rốt cục phá vỡ bức họa, đang muốn hướng Tịch Ứng Tình giết tới, đột nhiên thấy Long Hoàng cùng Yêu Hoàng thua chạy, trong lòng không khỏi kinh hãi, vội vàng triệu hồi Ngô Đồng Thụ, bứt ra trở lui.
Bá…
Tịch Ứng Tình cầm Nguyệt Quế Thần Thụ trong tay đập xuống, Phượng Hoàng vội vàng tế Ngô Đồng Thụ lên ngăn chặn, chỉ nghe răng rắc răng rắc mấy tiếng, Kim Phượng Các chí bảo, Ngô Đồng Thụ bị đập đứt mấy cành cây thô to nhất, Phượng Hoàng cũng cảm thấy có một cổ lực lượng không thể kháng cự đánh tới, bị ném lăn lộn mấy vòng, lúc này hai cánh rung lên, gào thét bay đi.
Các chưởng giáo, cường giả phái khác vốn đang vây công Tịch Ứng Tình, nhìn thấy trong ngắn ngủn chốc lát công phu, Long Hoàng, Phượng Hoàng cùng Yêu Hoàng tam đại cường giả này liền riêng phần mình bị thương trốn đi, trong lòng không khỏi hoảng sợ, không biết nên tiếp tục tiến công hay bỏ chạy trối chết.
Thực lực ba người Long Hoàng, Phượng Hoàng cùng Yêu Hoàng này là bọn hắn quá rõ ràng, có thể nói là tuyệt đỉnh cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay đương thời, nhưng ba người này cũng bị thương bỏ chạy, nếu như những môn phái khác ở lại đánh, chỉ sợ sẽ đến phiên bọn họ xui xẻo.
– Chư vị đừng lo, Tịch mỗ cũng không phải là người không giảng đạo lý.
Tịch Ứng Tình thu mấy thân cành của Ngô Đồng Thụ, nhìn chung quanh một lần, vẻ mặt đám đông thu hết vào mắt, mỉm cười nói:
– Bất quá chư vị muốn giết chưởng giáo tương lai của thánh tông ta, lại hướng ta động thủ, ý đồ ngay cả ta cũng giết, này cũng có chút nói không được. Nếu ta không hoàn thủ, chính là rơi xuống uy danh của Huyền Thiên Thánh Tông ta.
Hô…
Nguyệt Quế Thần Thụ trong tay của hắn đột nhiên ngang trời đảo qua, hướng bốn phương tám hướng quét tới, Thiên Ma Bảo Chủ, Minh Hoàng Cung chưởng giáo, Bái Nguyệt Giáo Chủ, Pháp Hoa Tự chủ trì và nhiều Chưởng Giáo Chí Tôn, rối rít tế lên pháp bảo cùng trấn giáo chi bảo riêng phần mình ngăn cản, lạnh lùng nói:
– Tịch Ứng Tình, chúng ta đã nhận thua, chẳng lẽ ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
– Huyền Thiên Thánh Tông ta chính là danh môn chính phái, người trong chính đạo, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện tình đuổi tận giết tuyệt.
Tịch Ứng Tình khẽ mỉm cười, Nguyệt Quế Thần Thụ đem chư vị Chưởng Giáo Chí Tôn hết thảy quét bay, chấn đến không ngừng hộc máu, nhẹ giọng nói:
– Bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, mặt mũi Huyền Thiên Thánh Tông ta vẫn còn phải đòi lại! Đây là một giáo huấn nho nhỏ, nếu là lần sau…
Hắn phất tay áo hướng ra ngoài Khốn Long Quan bay đi, lạnh nhạt nói:
– Chư vị, còn có ai muốn ngăn trở chúng ta rời đi sao?
Mọi người chật vật không chịu nổi, rối rít bò dậy, trơ mắt nhìn hắn cùng với đám người Giang Nam đi ra Khốn Long Quan, cũng không có người dám ngăn trở nữa.
Ra ngoài quan, Giang Nam không khỏi bật cười nói:
– Thiên hạ anh hùng, hai ba người đã nhiều, thiên hạ cẩu hùng, một đoàn cũng ít!
Đám người Thiên Ma Bảo Chủ vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không thể làm gì, trong lòng chỉ cảm thấy thật sâu bất đắc dĩ:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/01/2015 03:38 (GMT+7) |