Nhưng Thư Tịnh đi đến lầu hai thì phát hiện sự việc cũng không phải như những gì nàng nghĩ, thì ra cũng không phải có người gây rối, chẳng qua có hai vị tranh dành bạn gái.
– Hai vị này là tình địch, cùng nhau theo đuổi một cô gái, cả ba đều là sinh viên trường đại học thể dục thể thao, hai nam sinh ở lớp võ thuật, nữ sinh thì lớp bóng chuyền, à, chính là cô gái kia.
Khương Phong ở bên cạnh dùng giọng bất đắc dĩ giải thích:
– Cũng không biết vì sao hôm nay bọn họ lại đến cùng một nơi như thế này, sau đó hai vị này lại muốn quyết đấu, vì thế nên lập tức lên lôi đài.
Thư Tịnh nhìn hai người nam sinh trên đài, bọn họ đều là những người cao to khôi ngô, lại nhìn qua vị nữ sinh, điều này có thể làm cho hai nam sinh quyết đấu là đương nhiên.
– Nữ sinh kia không cản lại sao?
Thư Tịnh không khỏi hỏi.
– Cũng không phải không cản, nữ sinh kia khuyên bọn họ đừng đánh nhau, nhưng hai nam sinh nói không đánh cũng được, bắt cô ấy phải chọn một. Kết quả là cô gái nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không chọn ai, hơn nữa còn nói một câu là “Các anh cứ đánh đi!”
Khương Phong có chút dở khóc dở cười:
– Nữ sinh kia cảm thấy điều kiện của cả hai nam sinh đều rất tốt, nàng giống như cũng ưa thích cả hai, ôi, không ngờ những năm nay nữ sinh cũng lăng nhăng như vậy.
– Đánh, đánh đi.
Lúc này đã bắt đầu có người ồn ào, được xem đánh nhau miễn phí, tất nhiên đối với đám người kia là tình huống cầu còn chưa được.
– Khương Phong, nói cho bọn họ biết, muốn đánh cũng được, nhưng phải tuân thủ quy tắc, bọn họ học võ thì cứ tuân theo quy tắc, đeo găng vào mà thi đấu, tôi cũng không muốn nơi đây sinh chuyện chết người.
Thư Tịnh khẽ nói.
– Được, tôi sẽ nói với bọn họ.
Khương Phong đi tới rồi lớn tiếng thuật lại lời yêu cầu của Thư Tịnh.
Hai người kia lập tức đồng ý, bọn họ chỉ muốn cướp bạn gái mà thôi, không muốn liều mạng, dựa theo quy tắc thì quá tốt.
– Bà chủ, dựa theo quy tắc thì cần một trọng tài nữa mới được.
Lúc này một nam sinh mở miệng.
– Đúng vậy, cần một trọng tài.
Nam sinh còn lại cũng tán thành.
Hai người bọn họ đều học lớp võ thuật, thật ra cũng đại khái biết rõ thực lực của đối phương, vì vậy cũng biết giữa hai bên cũng không chênh lệch quá lớn, nếu không có trọng tài thì cả hai chưa chắc có thể phân thắng bại.
– Này, cần gì trọng tài, ai ngã xuống trước thì thua.
– Đúng vậy, ai ngã xuống trước thì thua.
– Như vậy không được, không thể nói ngã xuống trước là thua, tôi cảm thấy người nào không đứng lên được mới là thua.
– Con bà nó, phiền toái như vậy làm gì, trực tiếp chơi sinh tử, ai thua thì…
– Anh bạn, cướp gái mà thôi, cần gì phải liều mạng…
Đám người bắt đầu ồn ào, điều này làm cho Thư Tịnh cảm thấy đau đầu, nàng cũng không quen thuộc quy tắc đánh võ đài, tìm ai làm trọng tài thật sự có vấn đề.
– Tôi đến làm trọng tài.
Đúng lúc này một âm thanh hùng hậu vang lên.
Mọi người xoay lại, sau đó thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, khoảng hai bốn hai lăm.
– Tôi là Giang Chấn Khôn, tôi nghĩ mình có tư cách làm trọng tài.
Tên đàn ông trẻ tuổi cười nhạt một tiếng rồi khẽ nhảy lên lôi đài.
– Giang Chấn Khôn? Nghe tên có hơi quen.
– Tôi nhớ ra rồi, người này cũng học trong trường đại học thể dục thể thao.
– Đúng vậy, là quán quân võ thuật duy nhất của trường chúng ta…
– Con bà nó, sao tên này quay về rồi?
– Hình như có trận đấu gì đó, tao hình như đã đọc được bản tin…
Đám người bên dưới nghị luận ồn ào, bên trên hai người nam sinh lại dùng ánh mắt hưng phấn nhìn Giang Chấn Khôn:
– Anh là Giang sư huynh sao? Trời, anh là thần tượng của lớp chúng tôi.
– Chuẩn bị đi, bắt đầu luận võ, cô gái bên dưới còn đang chờ bạn trai.
Giang Chấn Khôn mỉm cười làm người ta cảm thấy có vẻ rất hòa khí.
Hai tên nam sinh nhìn nữ sinh xinh đẹp bên dưới mà hóc môn đực bừng lên, vì vậy mà đám người bên dưới gào lên một tiếng, hai nam sinh cũng bắt đầu lao vào chém giết.
Trận chiến kéo dài mười phút thì tuyên cáo chấm dứt, một nam sinh ôm nữ sinh quay về, mà đám người dưới đài cũng cảm thấy đã ghiền, đều thấy rất đáng. Thậm chí có người nói nếu ngày nào cũng có lôi đài đại chiến, bọn họ dù không thể tập thể hình cũng cảm thấy đáng giá.
– Này Thư Tịnh, bạn có cảm thấy nếu chúng ta mở đấu lôi đài, như vậy nhất định sẽ làm cho kinh doanh ngày càng phát đạt hơn?
Mạc Văn Tịnh khẽ nói.
– Hừ, mình cũng không muốn kiếm nhiều tiền, mà loại chiến đấu lôi đài này cũng không phù hợp, giải trí thì được, kinh doanh thì không.
Thư Tịnh lắc đầu nói.
Mạc Văn Tịnh cũng chỉ là thuận miệng đề nghị, khi thấy Thư Tịnh không hứng thú thì cũng chẳng nói gì nữa.
Khương Phong lúc này đi đến:
– Thư Tịnh, Giang Chấn Khôn có việc muốn thương lượng với bạn.
– Mời anh ta đến đây.
Thư Tịnh đã từng nghe nói qua về Giang Chấn Khôn, nhưng nàng thật sự không có hứng với võ thuật, vì vậy không có ấn tượng về đối phương.
Khương Phong nhanh chóng đưa Giang Chấn Khôn đến:
– Giang sư huynh, cô ấy là Thư Tịnh, cũng là sinh viên đại học thể dục thể thao, câu lạc bộ này là của cô ấy.
Khi thấy Thư Tịnh thì trong mắt Giang Chấn Khôn lóe lên cái nhìn kinh ngạc, rõ ràng không ngờ bà chủ câu lạc bộ là một cô gái trẻ, hơn nữa còn cực kỳ xinh đẹp.
– Thư sư muội thật sự là tuổi trẻ tài cao đấy.
Một lúc lâu sau Giang Chấn Khôn mới cảm khái mở miệng, sau đó tỏ ra xin lỗi:
– Thật xin lỗi, thất lễ rồi, tôi thật sự không ngờ bà chủ nơi đây lại trẻ tuổi như vậy.
– Giang sư huynh, nghe nói anh có việc cần tìm tôi?
Thư Tịnh mở miệng hỏi.
– Là thế này, gần đây tôi có một cuộc tranh tài, nhưng sân huấn luyện trước đó tôi liên lạc đã có vấn đề, tôi phát hiện nơi đây rất tốt, vì vậy muốn ở lại huấn luyện vài ngày.
Giang Chấn Khôn nói ra ý nghĩ của mình:
– Vì phương diện thời gian huấn luyện của tôi có chút đặc biệt so với người khác, buổi tối đến hơi muộn, sáng cũng đến rất sớm, có lẽ khác biệt với thời gian mở quán, vì vậy Thư sư muội có thể dàn xếp được không?
– Điều này…
Thư Tịnh không khỏi suy nghĩ, điều này rất phiền, nhưng cũng không nhất định là không được.
– Kính xin Thư sư muội có thể sắp xếp cho, vấn đề phí tổn thì chúng ta có thể thương lượng.
Giang Chấn Khôn giống như sợ Thư Tịnh không đồng ý, hắn vội vàng bổ sung thêm một câu.
Thư Tịnh đang định nói gì đó thì một âm thanh vang lên:
– Người đẹp, đừng đồng ý với hắn, vì hắn căn bản không có tiền.
Giang Chấn Khôn nghe nói như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn chợt xoay người.
Mà Thư Tịnh cũng nhìn về phía phát ra âm thanh, nàng phát hiện mở miệng là một người đàn ông hơn ba mươi, miệng ngậm thuốc lá, mang giày đen, người ta đeo cà – vạt ở phía trước nhưng hắn lại vắt ở sau lưng, nhìn qua có vẻ vô cùng tà dị.
Theo sau lưng người này còn có bốn tên thanh niên đầu đinh, cả đám mặc một bộ đồ da giống nhau.
Tên đàn ông ngậm điếu thuốc tách ra khỏi nhóm người rồi đi đến trước mặt Giang Chấn Khôn và dừng lại:
– Này, tiểu tử, chú cho rằng trốn về với ông bà thì anh không tìm được ra sao?
– Mày đừng nói bậy, tao không trốn.
Giang Chấn Khôn có chút tức giận:
– Tôi đến Giang Hải thi đấu.
– Tiểu tử, đại ca nói cho chú biết, chú muốn làm gì cũng được nhưng phải báo cáo cho bọn anh, muốn đấu cũng phải báo cáo cho bọn anh.
Tên đàn ông ngậm điếu thuốc dùng giọng lười biếng nói:
– Chú muốn thi đấu, không thành vấn đề, muốn sân luyện tập cũng không thành vấn đề, anh sẽ đi sắp xếp cho chú.
– Không cấn các người sắp xếp, sau khi đấu xong tao sẽ trả tiền.
Giang Chấn Khôn hừ lạnh một tiếng:
– Hác Cường, tao biết mày có ý gì, nhưng bây giờ tao nói cho mày biết, một đồng cũng không có.
– Hừ, Giang Chấn Khôn, mày chơi trò gì với ông vậy? Mày thiếu nợ ông chủ của chúng tao năm trăm ngàn, mày dù thắng giải đấu này cũng chỉ được một trăm ngàn, đủ trả sao?
Tên đàn ông ngậm điếu thuốc tên là Hác Cường nhổ ra một bãi nước miếng rồi cũng nhả điếu thuốc lên sàn nhà:
– Thức thời thì đi theo ông, nếu không…
– Nhặt thuốc lên, còn nữa, lau sạch sàn nhà cho tôi.
Một âm thanh tức giận vang lên cắt ngang lời Hác Cường.
Người mở miệng không phải là ai khác mà chính là Thư Tịnh, nàng định không quan tâm đến vấn đề này, nhưng hôm nay nàng vừa khai trương, người này lại nhổ nước bọt lên sàn nhà mới tinh, còn ném cả thuốc xuống sàn, làm nàng khó có thể nhịn được.
Lầu hai chợt trở nên yên tĩnh, hơn mười ánh mắt nhìn về phía Thư Tịnh, đám người đến tập thể hình cảm thấy Thư Tịnh có hơi ngốc, tên Hác Cường kia là lưu manh, nàng cần gì phải xen vào chuyện này? Không phải tự tìm phiền toái cho mình sao?
Giang Chấn Khôn cũng sững sờ, hắn cũng không ngờ Thư Tịnh lại xen vào chuyện này.
– Này người đẹp, đầu óc bị hư rồi sao?
Hác Cường cũng dùng ánh mắt khó tưởng nhìn Thư Tịnh:
– Biết anh là ai không?
– Tôi không cần biết anh là ai, tóm lại lau sạch sàn nhà cho tôi, đây là quán của tôi, có ân oán gì các anh ra ngoài mà giải quyết, đừng ảnh hưởng đến khách hàng của tôi.
Thư Tịnh tức giận nói.
– Người đẹp, anh không muốn làm phiền em, em cũng đừng chủ động dây vào anh, được không?
Hác Cường lấy ra một điếu thuốc khác ngậm lên miệng:
– Có câu nói mãnh long quá giang, tuy Hác Cường tôi không phải là người thành phố Giang Hải, nhưng cũng không phải sợ nơi này, cũng không sợ phiền, em hiểu chưa?
– Lau sạch sàn nhà.
Thư Tịnh lạnh lùng nói:
– Không thì đừng trách tôi không khách khí.
– Thư tiểu thư, để chúng tôi giải quyết.
Hai tên đàn ông cao lớn đi đến, chính là vệ sỹ của Thư Tịnh, tuy Thư Tịnh bây giờ là cao thủ nhưng vẫn có hai vệ sỹ bên cạnh, tất nhiên bọn họ đứng cách xa một chút.
Trong mắt Hác Cường lóe lên cái nhìn kinh ngạc:
– Xem ra anh nhìn lầm, không ngờ lai lịch của vị tiểu thư này là không nhỏ, em có hai vệ sỹ, có vẻ thân thủ không tệ, nhưng chỉ sợ làm em thất vọng, nếu hai tên vệ sỹ của em đánh với bốn tên thủ hạ của anh, sợ rằng thiệt hại là phần em.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 23/07/2020 03:29 (GMT+7) |