Hắn liên tiếp đi nhầm không biết bao nhiêu lần, nhưng sau khi dùng Minh thanh linh mục phá vô số ảo cảnh, rốt cuộc tìm được Truyền tống trận tiến vào tầng tiếp theo. Trách không được ngày đó Man Hồ Tử có tu vi vượt trội tất cả, cũng chỉ có thể thành thành thật thật đi phía sau hai người Cực Âm tổ sư, chấp nhận thu liễm vẻ tự cao tự đại.
Nhẹ nhàng bước đi trên con đường vừa tìm được, sau khi đem ngũ ma và Khôi Lỗi cất kỹ, liền một kiếm chém đôi cửa đá tàng bảo thất.
Kết quả không tìm thấy bảo vật gì, cũng không phát động cấm chế gì, hắn liền truyền tống ra ngoài.
Không biết là bởi vì không dùng Hư Thiên Tàn Đồ mở cửa đá ra, hay là bởi vì không đến ngày Hư Thiên Điện mở ra. Tất cả bảo vật này đều dùng cấm chế khác cầm cố, những cấm chế trước đây bây giờ đều đã mất đi hiệu dụng.
Hàn Lập không cam lòng, ở mỗi gian Tàng bảo thất đều cẩn thận tìm kiếm một phen, nhưng cuối cùng phải thừa nhận Trận Pháp sư bố trí pháp trận trong Hư Thiên Điện tạo nghệ thật sự là siêu việt ngoài sức tưởng tưởng của hắn. Hắn dù biết rất rõ rằng những chỗ này có cấm chế huyền diệu khác, nhưng cũng không làm gì được.
Rốt cuộc hắn đành chấp nhận lui ra, tắt vọng tưởng đem tất cả bảo vật trong Hư Thiên Điện thu lấy.
Chẳng qua tuy rằng loại cấm chế này hắn không thể phá giải, nhưng thường là nơi để khống chế pháp trận lợi hại nhất hẳn là sẽ đặt trong khu vực quan trọng nhất. Mà chỗ quan trọng nhất trong Hư Thiên Điện, tự nhiên chính là tầng năm cự tháp. Ngày đó đám người Cực Âm lão tổ một phần vì sợ hãi cấm chế tầng năm, phần còn lại vì đang mưu đồ đoạt Hư Thiên Đỉnh, cho nên không dám cẩn thận tìm tòi tầng này.
Mà lấy tu vi hiện tại của hắn và thần thông Minh thanh linh mục, nói không chừng có thể tìm ra một ít thứ gì đó.
Về phần con thập cấp Băng phượng kia, dù có thi triển thần thông không gian độn di đến nơi nào đi nữa, Hàn Lập cũng không hề lo đến việc yêu vật này có thể trực tiếp chui ra khỏi cự tháp hay Hư Thiên Điện.
Bởi vì hắn đã sớm đã cẩn thận kiểm tra vách tháp của cự tháp. Mặt trên vách được hạ hơn mười loại cấm chế.
Hơn phân nửa cấm chế đó hắn đều không thể phân biệt nổi, nhưng trong vài loại cấm chế hắn nhận ra thì đã có mấy cái chuyên môn ngăn cản không gian lực. Trừ phi sử dụng Truyền Tống trận đặc thù trong điện, nếu không muốn sử dụng loại thần thông không gian khác để rời khỏi tháp này thì thuần túy là mơ mộng hão huyền.
Hơn nữa cho dù lấy tu vi hiện tại của hắn cảm ứng, vẫn có thể cảm giác được các cấm chế khác trên vách đá vô cùng đáng sợ. Nếu không e ngại các cấm chế này thì hắn đã sớm tìm kiếm cách khống chế pháp trận, hoặc trực tiếp dùng đại thần thông để phá vỡ vách tường rồi ly khai nơi này.
Sau khi liên tiếp trải qua hai tầng truyền tống, Hàn Lập cuối cùng đã tới tầng năm cự tháp, cũng xuất hiện trước Hàn Ly thai mà ngày trước chứa Hư Thiên Đỉnh.
Lại nói tiếp, Đại trưởng lão của Tiểu Cực Cung từ xưa đến nay đều là lấy tên Hàn Ly thượng nhân, có thể coi là một ít chứng cứ nói lên Tiểu Cực Cung có chút liên quan với Hư Thiện Điện.
Chẳng qua Hư Thiên Đỉnh đã bị lấy đi, bậc thang nơi này sớm trở nên không được đầy đủ trọn vẹn, lưu lại dấu vết đại chiến ngày đó của đám người Cực Âm lão tổ cùng Vạn Thiên Minh.
Có chút ngoài dự đoán của Hàn Lập là, ngân bào nữ tử thế nhưng cũng đang đứng trên đài cao, vẻ mặt trầm ngâm chăm chú nhìn vào cái tế đàn ngày đó.
Hàn Lập tiến vào, hiển nhiên kinh động đến nàng.
Nàng lạnh lùng xoay người nhìn thoáng qua Hàn Lập, bỗng nhiên thân hình nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo tinh hồng hướng phía ngoài thạch thai bay đi, trong nháy mắt đã tiến vào trong thông đạo bằng đá.
Hàn Lập lẳng lặng nhìn nàng ta rời đi, một chút ý tứ ra tay ngăn cản đều không có. Hắn chờ tới sau khi độn quang nàng này thật sự biến mất mới một lần nữa từ từ đi tới chỗ tế đàn, nhìn vào bên trong Hư Thiên Đỉnh động quật vài lần, chậm rãi mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Nhưng không biết là nơi để khống chế pháp trận được ẩn giấu cực kỳ cẩn mật hay là hắn chưa tìm ra được mà cả buổi Hàn Lập vẫn không có thu hoạch gì.
Một ngày trôi qua, khắp nơi trong tầng thứ năm đều có dấu vết tìm tòi của Hàn Lập để lại. Nhưng là hơn nửa ngày sau, hắn ngoại trừ sắc mặt ngày càng âm trầm thì vẫn không tìm thấy chút bóng dáng nào của nơi khống chế pháp trận.
Sau một ngày nữa, Hàn Lập vẫn không có thu hoạch gì, tựa lên trên một cây thiết thạch trụ, ngẩn ngơ ngồi tại chỗ suy tính.
Chẳng lẽ nơi khống chế pháp trận của Hư Thiên Đỉnh không nằm ở tầng này mà nằm ở một trong bốn tầng còn lại.
Hàn Lập tự nhủ.
Đang lúc thần sắc hắn âm trầm bất định, bỗng nhiên phụ cận bạch quang chợt lóe. Một tiếng ‘Tư lạp’ xé rách không gian truyền đến, thân hình ngân bào nữ tử theo đó hiện ra.
Hàn Lập ánh mắt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào nàng ta không chớp mắt.
Hắn tin nàng này không vô duyên vô cớ tìm đến, đang muốn nghe xem ý đồ đến của đối phương.
Dù sao mấy ngày này này không thấy nàng ta xuất hiện ở tầng thứ năm, chẳng lẽ ở mấy tầng khác tìm được phương pháp đi ra ngoài rồi sao?
“Thế nào, Hàn đạo hữu đã tìm được phương pháp rời khỏi nơi này chưa?”Ngân bào nữ tử từ từ hỏi.
“Nếu tìm được rồi, tại hạ sao lại còn phải ở chỗ này! Nghe khẩu khí đạo hữu, chẳng lẽ có phát hiện gì?”Hàn Lập trong lòng bình tĩnh trở lại, dường như trước đây nàng này với hắn chưa từng nói chuyện tử tế với nhau.
“Nơi này ta đại khái đã nhìn qua toàn bộ, muốn cậy mạnh mà phá vỡ cấm chế ra ngoài thì ít nhất phải hai, ba Hóa Thần kỳ tu sỹ liên thủ mới được, hiện tại nơi đây cũng chỉ có hai người ta và ngươi, chuyện này đừng nên nghĩ tới.”Trong mắt ngân bào nữ tử thu quang lưu động, chậm rãi nói.
“Việc này không cần đạo hữu nói ta cũng đã biết.” Hàn Lập trong lòng động dung, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ thờ ơ.
“Hừ! Ngươi chẳng lẽ không phải đang tìm nơi không chế pháp trận sao?”Ngân bào nữ tử có chút không kiên nhẫn, mắt phượng chợt lóe, hừ lạnh một tiếng.
“Khống chế pháp trận, Hàn mỗ đích xác đang tìm nơi đó. Phượng tiên tử có gì chỉ giáo sao?” Hàn Lập thần sắc khẽ đổi, thừa nhận nói.
“Thế thì tốt rồi, nơi khống chế pháp trận ta đã tìm được rồi, nhưng muốn rời khỏi nơi này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, bây giờ ta muốn hỏi ngươi hai vấn đề, nơi này cùng Băng phách tiên tử năm đó có quan hệ gì? Tiểu đỉnh trong tay ngươi có phải là Hư Thiên bảo đỉnh không?”Ngân bào nữ tử hít sâu một hơi, thần sắc bỗng nhiên trầm xuống.
“Băng phách tiên tử! Nàng là ai? Kiên tiểu đỉnh kia, đạo hữu nói nó là Hư Thiên Đỉnh, chính là nó sao!” Hàn Lập đầu tiên là ngẩn ra, nhưng lập tức hàm hồ đáp.
Ngân bào nữ tử nghe xong lời này, nhìn chằm chằm Hàn Lập, hàn quang trong mắt chợt lóe, một lúc lâu sau mới lại nói: “Băng Phách tiên tử là thượng cổ tu sĩ sáng tạo ra Kiền Lam Băng Diễm, cũng là tổ sư khai phái của Tiểu Cực Cung! Nhìn dáng vẻ của ngươi, có vẻ đối với việc này thật sự hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng sự tình Hư Thiên Đỉnh, tốt nhất là ngươi hãy nói cho rõ ràng. Nếu tiểu đỉnh kia là Hư Thiên Đỉnh thì chính là vật dùng để khống chế pháp trận. Còn nếu không phải thì nói với ngươi cũng không có tác dụng gì, ta tất nhiên sẽ không nói ra nơi đó cho ngươi.”
Hàn Lập vẻ ngạc nhiên lóe lên, sau khi hơi cân nhắc, cũng không tiếp tục do dự nói:
“Nếu đạo hữu đã nói vậy thì ta cũng không có gì giấu diếm. Tiểu đỉnh kia chính xác là Hư Thiên Đỉnh! Không biết là nơi khống chế pháp trận rốt cuộc nằm ở đâu?”
“Tốt lắm, nếu đạo hữu thừa nhận, vậy đi theo ta. Bây giờ chúng ta nếu muốn rời khỏi nơi này chỉ còn cách liên thủ một lần. Trước khi rời khỏi nơi này, ân oán của ta và ngươi tốt nhất gác lại một bên, nếu không vô luận là ai cũng không thể một mình rời khỏi đây.”Ngân bào nữ tử trấn định trở lại, không có chút ý muốn trả lời Hàn Lập, lập tức thân hình nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo tinh quang thẳng đến thông đạo đá mà đi.
Hàn Lập nhướng mày, nhưng không nghĩ nhiều cũng hóa thành một đạo thanh hồng theo sát.
Nhưng chỉ phi độn trong chốc lát, Hàn Lập liền lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Bởi vì tinh quang dẫn đường phía trước rõ ràng là hướng về phía Hàn Ly thai mà bay đến. Nơi đó hắn đã tìm tòi vô số lần, làm sao còn có thể có vật gì đó mà không bị phát hiện.
Chẳng qua nữ tử phía trước một chút ý tứ dừng lại đều không có, Hàn Lập cũng chỉ có thể cưỡng chế sự kinh nghi trong lòng, một đường bay theo.
Một lúc sau, tinh quang sau khi xoay một vòng quanh đài cao cuối cùng cũng dừng lại trên tế đàn, hào quang chợt tắt hiện ra thân ảnh thướt tha của ngân bào nữ tử.
“Phượng đạo hữu, ngươi có tìm sai địa phương không? Nơi khống chế pháp trận thật sự ở trong này?”Hàn Lập đồng dạng cũng hạ xuống trên đài, rốt cuộc không nhịn được hỏi.
“Tìm sai địa phương? Hắc hắc, bổn cung cho dù nhắm mắt lại cũng có thể tìm ra nơi khống chế pháp trận kia.”Ngân bào nữ tử khinh thường nói.
“Lời này có ý tứ gì? Hay là đạo hữu trước đây đã tới nơi này?”Hàn Lập trong lòng cả kinh.
“Ta chưa hề đi qua nơi này! Chẳng qua Băng lan đảo nơi Băng phượng nhất tộc chúng ta sinh sống, có một tòa thạch thai giống với nơi này mà thôi. Kể ra mà nói, bảo đỉnh của ngươi cũng có chút quan hệ sâu xa với Băng phượng nhất tộc chúng ta.”
Ngân bào nữ tử cười lạnh nói.
Nàng không đợi Hàn Lập kinh ngạc xong, lập tức bay lên, hay tay bỗng nhiên hướng một chỗ trên không trung tế đàn điểm vài cái.
Nhất thời trên không truyền đến vài tiếng giòn vang nghe như đồ sứ vỡ vụn. Mấy đoàn bạch điểm chói mắt hiện lên trên không trung. Sau đó mấy quang điện run lên, trong nháy mắt bành trướng ra gần bằng một bánh xe nhỏ, vài cái bạch sắc quang điện này ở trên không trung đồng thời chớp động không ngừng, cuối cùng dung hợp lại làm một, trở thành một quang cầu thật lớn.
Hàn Lập hé miệng, trên mặt không che dấu vẻ khiếp sợ.
Ngân bào nữ tử liếc mắt nhìn Hàn Lập một cái, rồi lại thản nhiên tiếp tục thi pháp, mười ngón tay chuyển động nhanh, từng đạo từng đạo pháp quyết bay vào bên trong quang cầu rồi biến mất.
Cuối cùng trong quang cầu vang lên một tiếng thật lớn, rồi đột nhiên hóa thành hơn mười cái trận kỳ trắng như tuyết.
Mỗi cái đều dài năm sáu thước, mặt trên thêu một ít thượng cổ hoa văn khó hiểu.
Các trận kỳ này ở trên không quay tròn rồi hóa thành hơn mười đạo bạch hồng chói mắt hướng tới bốn phía bắn đi, chợt lóe lên rồi tiến vào trong lòng đất mất tăm.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Hàn Lập liên tiếp chớp động, trên mặt mơ hồ lộ ra một thoáng giật mình.
Mà đúng lúc này, toàn bộ Hàn Ly thai phát ra tiếng nổ vang dội. Sau một trận rung động kịch liệt, lấy tế đàn làm trung tâm hiện ra một cái pháp trận cơ hồ trải rộng toàn bộ thạch thai, trên mặt pháp trận linh quang đủ màu chớp động không ngừng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2019 03:36 (GMT+7) |