Nữ niên kỷ cỡ 25, 26, da thịt trắng như tuyết, tóc đen như mây, thân vận cung trang màu thúy lục, toàn thân toát ra một cỗ khí tức ung dung xinh đẹp. Nam tử là một gã nho sinh vận bạch bào khoảng 40 tuổi, nét mặt bình thường, nhưng hai hàng lông mày đen thui sắc như kiếm, cả người như có một cỗ sát khí, nét mặt âm lãnh băng hàn.
Hai người huyền phù ở trên cao hơn ba mươi trượng, đang đánh giá Hàn Lập.
Hàn Lập chậm rãi đứng dậy, thân thể không gió tự động bay lên.
Một lát sau, hắn đã đối diện với hai người này trên không trung.
“Thiên danh Thiên Tinh Song Thánh đã sớm như sấm bên tai Hàn mỗ. Hôm nay có thể diện kiến hai vị đạo hữu, Hàn mỗ thật là tam sinh hữu hạnh” Hàn Lập cười ha ha, ôn hòa nói.
Nhìn thấy biểu tình của Hàn Lập như vậy, lại đã từng gặp qua một lần, cung trang nữ tử thản nhiên cười, phảng phất như trăm hoa đua nở, thiên kiều bá mị.
“Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ ở Tinh Hải cũng chỉ có vài vị, nếu Hàn đạo hữu đã ước hẹn, hai người chúng ta như thế nào lại thất ước. Vị này chính là phu quân Lăng Khiếu Phong. Vợ chồng chúng ta tuy có chút danh đầu, nhưng biết tên thật hai chúng ta thật không có mấy người” Nàng hé đôi môi đỏ mọng nói.
Hàn Lập mỉm cười, không nói gì thêm, ánh mắt cẩn thận đánh giá nam tử vài lần. Lại vừa lúc cùng đối phương đối nhãn mấy lần.
Hia người đồng thời rùng mình không rõ lý do, đều cảm thấy đối phương tuyệt không phải hạng người dễ trêu vào.
“Ta đã nghe Triệu trưởng lão hồi báo, Hàn huynh đã có song tu bạn lữ, lại là Nguyên anh nữ tu, việc này đúng là sự kiện nuối tiếc. Chẳng qua, tất cả nữ tu sĩ tiến giai Nguyên anh kỳ tại Loạn Tinh Hải, cho dù là khổ tu chi sĩ, thế lực Tinh Cung chúng ta đều đã từng biết qua nhưng chúng ta vẫn chưa nghe nói đến người này, chứng tỏ xuất thân Hàn huynh không phải ở đây mà là từ Đại Tấn” Lăng Khiếu Phong vừa mở miệng nói ra đã làm cho Hàn Lập biến sắc.
“Hai vị đạo hữu cũng từng đi qua Đại Tấn?”
Hàn Lập nhẹ thở một hơi, tâm niệm xoay chuyển, ỡm ờ nói.
Khẩu khí như vậy tự nhiên làm Thiên Tinh Song Thánh phải nhận định lại phán đoán của mình.
Nam tử thần sắc lộ vẻ thừa nhận, gật đầu.
“Đại Tấn được xưng là Nhân giới tu tiên thánh địa, vợ chồng ta như thế nào lại không đi du lịch một lần. Chính là nhờ một cái thượng cổ Truyền Tống Trận từ Loạn Tinh Hải đến Đại Tấn. Nhưng vị trí Truyền Tống Trận này cực kỳ thần bí, đối với thần thông hiện giờ của vợ chồng ta đến đó vẫn có chút phong hiểm. Cho nên trừ Tinh Cung, rất có ít tu sĩ Nguyên anh đi Đại Tấn. Đương nhiên biết được sự tồn tại của Thượng Cổ Truyền Tống, căn bản không có mấy người. Bất quá tại phụ cận Truyền Tống Trận, Tinh cung chúng ta đều cử một vị trưởng lão trường kỳ trông coi. Nếu đạo hữu thông qua Truyền Tống Trận này mà đến, hai chúng ta không có khả năng không biết. Nếu không, phải tiêu tốn thời gian hơn mười năm, không ngừng phi độn thông qua mấy chỗ hải vực khác nhau mới từ đây đến được Đại Tấn hoặc ngược lại. Chính là đường đi hung hiểm vạn phần, không chừng gặp phải yêu thú vô danh cắn nuốt. Ít người làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Vậy không biết Hàn huynh bằng cách nào đến được Tinh Hải chúng ta” Có tiếng nói ôn nhu, thu ba lưu chuyển, truyền đến hỏi không chút che dấu.
“Tại hạ do cơ duyên xảo hợp mới đến được nơi đây, cũng ngoài ý muốn. Về phần phương pháp đến đây, rất khó phục chế. Hai vị đạo hữu không cần bận tâm” Hàn Lập thần sắc chợt động, nửa thật nửa giả nói, bộ dáng không muốn nói nhiều đến vấn đề này.
Lăng Khiếu Phong cùng thiếu phụ liếc nhìn nhau, tuy rằng trong lòng còn nhiều nghi vấn, nhưng không truy vấn tiếp.
Nam tử nhàn nhạt mở miệng: “Mục đích hẹn gặp, Triệu trưởng lão đã đề cập qua với các hạ?”
“Có nói. Sự tình có liên quan đến việc hai vị đạo hữu tính toán cùng tại hạ đột phá Hóa Thần cửa quan, tại hạ nghe xong như thế không động tâm mà đến” Hàn Lập cười nhẹ, đáp lời.
“Không sai. Tuy ta cùng phu quân bị khốn tại ngưỡng Nguyên anh hậu kỳ đã mấy trăm năm, nhưng tự vấn trên vấn đề đột phá Hóa Thần kỳ có thể cung cấp cho đạo hữu nhiều bí thuật đột phá Hóa Thần hiệu quả, giúp đạo hữu khỏi phải đi đường vòng. Đương nhiên khả năng đến đâu còn phụ thuộc vào cơ duyên của đạo hữu” Cung trang thiếu phụ tươi cười, nói năng thật dễ nghe.
“Nga, có chuyện tốt như vậy, hẵn hai vị sẽ không cung cấp miễn phí” Hàn Lập không tỏ vẻ cao hứng mà ngược lại mắt hiện lên một tia cẩn trọng.
“Nếu đạo hữu đáp ứng cùng Ngọc Linh kết làm vợ chồng, chúng ta đương nhiên không có điều kiện gì, nhưng đạo hữu đã không có ý này, vợ chồng ta cũng chỉ có thể cùng Hàn huynh thực hiện một cuộc giao dịch” Thiếu phụ thản nhiên nói.
“Giao dịch gì? Ôn đạo hữu tạm thời nói nghe một chút.” Hàn Lập hai mắt híp lại, nhìn chằm chằm gương mặt đối phương, mặt gợn sóng.
“Rất đơn giản, Thiếp Thân hy vọng dùng bí thuật cùng các tâm đắc, đổi lại đạo hữu phụ tá tiểu nữ chấp chưởng Tinh Cung, giúp tiểu nữ có thể ngồi vững vàng ở vị trí đứng đầu Tinh Cung” Ôn Thanh nghiêm sắc mặt nói.
“Trợ giúp Ngọc Linh đạo hữu…” Hàn Lập nghe xong lời này, nhướng mày lộ vẻ trầm ngâm.
Thiên Tinh Song Thánh cũng không sốt ruột, lẳng lặng để cho Hàn Lập cẩn thận cân nhắc.
“Lăng đạo hữu hiện tại chính là Nguyên anh sơ kỳ” Hàn Lập trầm giọng nói.
“Đúng là như vậy” Cung trang nữ tử nhướng mày, mỉm cười, tựa hồ đoán được Hàn Lập muốn hỏi cái gì.
“Không biết hai vị đạo hữu nắm chắc bao nhiêu thời gian để đưa Ngọc Linh đạo hữu tiến giai hậu kỳ. Một trăm năm, hai trăm năm, hay lâu hơn nữa?” Hàn Lập từ tốn nói.
“E hèm. Hai người chúng ta có biện pháp giúp cho tiểu nữ trong vòng trăm năm tiến giai trung kỳ, về phần hậu kỳ đâu có dễ dàng như vậy, chỉ có thể nhìn tạo hóa của chính tiểu nữ” Lăng Khiếu Phong lạnh lùng trả lời.
“Hai vị có cảm thấy nếu không có tu vi Nguyên anh hậu ký há có thể ngồi vững ở vị trí đầu Tinh Cung sao? Hai vị muốn tại hạ tiêu phí hàng trăm năm để quản chuyện này?” Hàn Lập sờ cằm, phát ra tiếng cười lạnh.
Nghe Hàn Lập nói như thế, nụ cười Ôn Thanh hơi ngưng trệ một chút, nhưng lập tức khôi phục như thường.
“Nếu đạo hữu thấy điều kiện này quá phận, tự nhiên cũng có thể đổi một điều kiện khác. Nói vậy đạo hữu cũng biết Nghịch Tinh Minh đối đầu cùng Tinh Cung chúng ta, nếu đạo hữu đáp ứng cùng vợ chồng ta liên thủ giết chết Lục Đạo cùng Vạn Tam Cô, đồng dạng vợ chồng ta đem các bí thuật phương pháp hai tay dâng lên. Ta cũng biết, vì chuyện Hư Thiên Đỉnh, đạo hữu cùng không ít tu sĩ Nguyên anh của Nghịch Tinh Minh kết thành thù hận. Điều này là nhất cử lưỡng tiện” Nàng phát ra tiếng cười dài nói.
“Quân tử bất lập nguy tường chi hạ! Lục Đạo và Vạn Tam Cô đã là đại tu sĩ thành danh đã lâu, cho dù cùng nhị vị liên thủ tại hạ cũng không có nắm chắc toàn thân trở về. Huống hồ, Hàn mỗ cũng không có ý nhúng vào tranh đấu của Loạn Tinh Hải. Sau khi hoàn tất sự việc nơi đây, tại hạ lập tức sẽ trở về bế quan khổ tu. Việc này tại hạ lực bất tòng tâm” Hàn Lập thẫn thờ lắc đầu.
Thấy Hàn Lập lại một mực cự tuyệt điều kiện thứ hai, cung trang nữ tử thu liễm nụ cười, không nói tiếp, hiển nhiên là bất mãn. Nhưng Lăng Khiếu Phong bên cạnh lại mở miệng:
“Hàn huynh có thể không biết. Các bí thuật đột phá Hóa Thần Kỳ cung cấp cho đạo hữu đều là các phương pháp đã được người đứng đầu Tinh Cung nghiên cứu qua nhiều thời đại mới nghiệm ra, đối với tu sĩ hậu kỳ chúng ta đều là báu vật vô giá. Chẳng lẻ đạo hữu muốn bọn ta cung cấp không công à” Vị nam tử mặt đầy sát khí này, nói lên khẩu khí vẻ bất thiện.
“Tại hạ như thế nào lại có ý tưởng này. Theo ta được biết, lịch đại Tinh cung chi chủ phần lớn đều là đại tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ nhưng tiến giai vào Hóa Thần kỳ lại không có mấy ai chứng tỏ bí thuật Quý cung tuy quý hiếm dị thường nhưng có hữu hiệu không thì tại hạ thật sự hoài nghi. Đương nhiên có được mấy thứ này thì có thể tham khảo không ít, đối với tại hạ vẫn vô cùng hữu ích. Nhưng làm cho tại hạ phải hơn nữa năm tháng còn lại hoặc phải mạo hiểm tính mạng liệu có đáng giá. Hai vị đạo hữu nên nói đoe62u kiện khác khả thi hơn đi. Điều kiện phức tạp quá hay điều kiện sư tử há mồm, miễn đi” Hàn Lập vẻ như không thấy thái độ bất mãn của đối phương, chắp tay lại nói.
Nghe được những lời Hàn Lập nói như vậy, hai vợ chồng sắc mặt có chút khó coi. Nhưng hai người không nói gì thêm, ngược lại ánh mắt trao đổi với nhau, môi nhúc nhích truyền âm nói cái gì.
Hàn Lập nhìn cảnh này, khóe miệng khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn trời, thờ ơ.
Một khắc sau, hai vợ chồng tựa hồ thương lượng xong, Lăng Khiếu Phong sắc mặt không đổi nói: “Hai vợ chồng ta dùng các bí thuật đổi lấy ba lần viện thủ tiểu nữ của đạo hữu. Chỉ cần đạo hữu giúp tiểu nữ ba lần, giao dịch này coi như xong”.
“Ta đáp ứng. Nhưng chỉ tại thời điểm Ngọc Linh đạo hữu bị người ta uy hiếp tính mạng hơn nữa phải là trong phạm vi khả năng của ta.” Hàn lập hơi cân nhắc, sau đó liền đáp ứng.
“Hảo. Hàn đạo hữu cũng không cần phải thề thốt gì cả. Lấy thân phận đại tu sĩ của đạo hữu, sẽ không bất tín. Đây là ba tấm phù do Thượng Cổ Tu sĩ dùng phương pháp đặc thù luyện chế gọi là Vạn Lý Phù. Do dù cách xa vạn lý, chỉ cần một người giữ tấm phù này tác động, người giữ tấm phù bên kia lập tức có thể tìm đến. Đạo hữu đem chúng cất kỹ đi”.
Lăng Khiếu Phong tay áo bào rung lên, ba miếng ngọc chế phù triện khảm bạch quang lòe lòe xuất hiện trước người. Ngón tay hướng ngọc phù vẽ vào không trung một cái.
Một đao tinh tế kim ti lóe lên, tam khối ngọc phù đột nhiên phân thành lục khối.
Tay áo hướng ngọc phù quét một cái, ba khối tách ra. Sau đó nam tử há miệng thổi, ba khối này hóa thành bạch mang bắn nhanh tới.
Hàn Lập đuôi lông mày nhướng lên, đã đem tam khối thanh ngọc phù này bắt vào trong tay, tùy ý nhìn thoáng qua.
Chì thấy trên bề mặt phù triện có chú ngữ phức tạp, tuy chỉ còn nửa khối, nhưng linh quang vẫn lưu chuyển, bộ dáng không phải phàm vật.
Hàn Lập không nói hai lời lật tay, đem tất cả thu vào trong túi trữ vật.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2019 03:36 (GMT+7) |