Mà cũng khiến hắn chợt nhớ đến Kim Lôi Trúc.
Nhưng dù cho là Vạn Niên Kim Lôi Trúc, lôi thuộc tính chi lực cũng không thể cuồng bạo như vật này, mà Tịch Tà Thần Lôi thu liễm ở phía trong.
Còn khối huyết sắc tinh thạch phát ra mùi tanh nhức mũi. Hình như là nội đan của một loại yêu thú nào đó, không thể xác định được lai lịch.
Tuy có chút hứng thú với cành thực vật nhưng sau khi nhìn một hồi, Hàn Lập lẳng lặng đi qua quầy khác.
Quầy này của một Yêu tộc bán một loại khoáng thạch có màu đen phát ra hàn khí.
Cứ như thế, Hàn Lập chậm rãi đi lướt qua tất cả các quầy hàng, khi thấy có đồ lạ hoặc cảm thấy hứng thú liền dừng lại nghiên cứu cẩn thận.
Từ đầu đến cuối hắn không mở miệng nói một câu, xem như không thấy người bán. Trong chốc lát Hàn Lập đã xem hết tất cả các quầy hàng, trong lòng có chút thất vọng. Tuy các đồ vật bán quý hiếm nhưng vẫn chưa thể làm hắn động tâm. Mà các đồ vật này đều đến từ nơi hẻo lánh hoặc từ Man Hoang, rất hữu dụng với một số người.
Hàn Lập quét ánh mắt khắp nơi, đang do dự muốn rời khỏi Thái Huyền Điện thì hốt nhiên phía sau có tiếng bước chân truyền đến hướng về phía mình.
Bạch hà trên người hắn có chút rung động. Hắn quỷ dị quay mặt lại nhìn thì cước bộ của nhân vật nọ cũng dừng lại, tựa hồ có chút kinh ngạc trước phản ứng nhanh nhạy của Hàn Lập.
Nhân vật này bao phủ toàn thân hắc khí là người của Yêu Tộc, hình như thân thể yểu điệu, đang quan sát Hàn Lập từ đầu đến chân.
Cả hai người đều được bí thuật che đậy, trừ thân ảnh mơ hồ như ẩn như hiện, cũng đều không nhìn thấy được điều gì từ đối phương.
“Các hạ có gì chỉ giáo?” Hàn Lập bất động thanh sắc mở miệng.
“Đạo hữu tìm được đồ thích hợp hay chưa?” Hắc khí khẽ run run phát ra thanh âm dễ nghe, mang đầy vẻ nữ tính.
“Không sai. Nơi này không có đồ vật nào được tại hạ nhìn trúng. Đạo hữu hỏi điều này có dụng ý gì?” Hàn Lập hỏi ngược lại.
“Xem ra các hạ lần đầu tiên đến Thái Huyền Điện. Thật ra những vật bày biện ra bên ngoài chưa tốt lắm. Đồ tốt thật sự hai bên đều tự lén âm thầm trao đổi với nhau” Nàng này không chút hoang mang nói.
“Vì sao phải làm như thế? Công khai càng khiến cho dễ dàng tìm được người mua mà?” Hàn Lập nhướng mày.
“Đạo hữu thật không biết hay là giả bộ hồ đồ? Đồ tốt lấy ra trao đổi, dù cho có bí thuật che đậy thân hình vẫn bị người dễ dàng nhớ được. Huống hồ có nhiều đồ nguyên bản là phỏng tay, căn bản không thích hợp cho quá nhiều người biết. Tốt lắm, hãy bớt nói linh tinh đi, rốt cuộc ngươi có đồ để trao đổi không?” Nữ tử Yêu Tộc có chút không kiên nhẫn, thanh âm trong trẻo lạnh lùng thêm ba phần.
“Chỉ cần đạo hữu có thứ tốt, tại hạ nguyện ý trao đổi. Bất quá vì sao đạo hữu lại tìm đến tại hạ?” Hàn Lập đáp ứng, nhưng bỗng nhiên lại hỏi.
“Đơn giản thôi. Các hạ đi xem rất kỹ đồ vật tại các quầy hàng, hơn phân nửa là người mới vào Thiên Uyên Thành. Mặc dù bị hạn chế tu vi nhưng nếu quan sát cẩn thận vẫn có thể nhìn ra đạo hữu là một Hóa Thần tu sĩ, là nhân vật thích hợp trao đổi với tại hạ. Huống hồ các hạ cũng không phải là người đầu tiên mà tại hạ tiếp xúc. Các hạ nên nói ra một chút trong tay có cái gì thích hợp cho Yêu Tộc chúng ta. Trong tay ta ngoài một số đồ của bản thân, có có thêm rất nhiều đồ của bạn bè phó thác. Cho nên đạo hữu có đồ tốt cứ lấy ra hết đi” Yêu Tộc nữ tử không thèm để ý, thản nhiên nói.
Hàn Lập nghe nói như thế, cười rộ lên:
“Đồ thích hợp cho quý tộc, tự nhiên tại hạ có một chút. Nhưng đạo hữu cũng nên để lộ một ít đồ của các hạ xem đã”.
“Hừ! Trong tay ta từ linh dược, tài liệu đến pháp bảo, cổ bảo cho Nhân Tộc các ngươi, muốn cái gì có cái đó. Ngươi muốn cái gì?” Nữ tử cười lạnh nói.
“Pháp bảo thì tại hạ không có hứng thú nhưng tài liệu thì được. Đạo hữu có Chân Thiềm Thú Linh Huyết hay không vì tại hạ đang rất cần thứ này?” Ánh mắt Hàn Lập chớp động, hỏi.
“Chân Thiềm Linh Huyết, hắc hắc, đạo hữu thật khéo chọn đó nha. Chân Thiềm Dịch là loại hữu dụng cho cả Nhân Tộc lẫn Yêu Tộc, ai lại giao dịch ở Thái Huyền Điện này” Nữ tử nghe xong ngẩn ra, rồi lập tức lắc đầu liên tục.
“Nếu như vậy thì một số đồ như Hoàng Kim Thảo năm ngàn năm…” Hàn Lập không thèm để ý khẩu khí châm chọc của đối phương, lại nhất nhất nói ra các tài liệu còn thiếu trong phương thuốc lưu truyền cho nữ tử nghe. Mà Yêu Tộc nữ tử càng nghe thì sắc mặt càng khó coi nhìn Hàn Lập một lúc lâu rối mới thốt lên:
“Không nên vọng tưởng. Những tài liệu này đều là đan dược tăng tiến tu vi, chỉ có thể tìm được ở Man Hoang thế giới. Yêu Tộc của chúng ta cũng thiếu những thứ này. Cho dù có cũng không đến giao dịch với Nhân Tộc các ngươi”.
“Đạo hữu cũng đừng nóng. Không nhất định phải là linh dược thành phẩm mà chỉ cần hạt giống hoặc ấu thảo thì tại hạ nguyện xuất giá cao để đổi” Hàn Lập nghe vậy không thất vọng, ngược lại chậm rãi nói tiếp.
“Nếu chỉ là như vậy thì không phải là không có thể. Nhưng có chút phiền là trong tay ta lúc này lại không có” Nữ tử chần chờ một chút, rồi cũng không cự tuyệt, nói.
“Chỉ cần có thể thật thu thập các loại tương tự như vậy, tại hạ nhất định còn quay trở lại đây trao đổi với đạo hữu” Hàn lập cảm thấy vui vẻ nói.
“Ân, chuyện này để ta thử xem. Mà thôi sù sao Man Hoang linh thảo, cho dù là hạt giống hay ấu thảo bình thường cũng khan hiếm cực kỳ, rất ít có người nguyện ý bán ra. Bất quá vạn nhất ta tìm được các thứ này, các hạ tính trao đổi loại đồ gì với ta. Linh thạch miễn bàn. Cao giai linh thạch ta cũng không thiếu” Yêu Tộc nữ tử ngạo nghễ nói.
Hàn Lập nghe xong thần sắc như thường nhưng môi khẽ nhúc nhích truyền âm.
“Cái gì, các hạ thật sự có vạn năm linh dược?” Nữ tử trong hắc khí chấn động, khẩu khí trở nên vui mừng dị thường.
“Chỉ cần đạo hữu đáp ứng được nhu cầu của tại hạ, tự nhiên tại hạ cũng sẽ đáp lễ bằng linh vật như thế” Hàn lập mỉm cười.
“Có linh dược như thế sao ngươi không tự đi chế biến đan dược mà lại đem trao đổi với ta?” Sau khi vui mừng xong, đột nhiên nữ tử hoài nghi.
“Chuyện của tại hạ, đạo hữu không nên hỏi nhiều mà nên cố gắng thu thập mang lại cho tại hạ nhiều đồ hơn. Lần sau quay lại đây hy vọng có thể trao đổi được với đạo hữu. Gốc linh dược này coi như tiền đặt cọc” Khẩu khí Hàn Lập trầm xuống, lập tức đan thủ phất về trữ vật trạc, một cái mộc hợp cỡ nửa thước xuất hiện trong tay, sau đó tuý ý ném qua.
Nữ tử trong hắc khí ngẩn ra, theo bản năng chụp lấy mộc hợp, sắc mặt âm tình bất định, mở một khe nhỏ nơi mộc hợp, thần niệm nhanh chóng quét vào.
Một tiếng kêu kinh ngạc phát ra, nàng cẩn thận nhìn vật trong hợp hồi lâu, rồi mới chậm rãi khép nắp hợp lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
“Các hạ đặt cọc không sợ tại hạ chiếm đoạt sao?” Yêu Tộc nữ tử lạnh lùng nói.
“Cũng chỉ là một gốc linh dược ba ngàn năm mà thôi. Thứ nhất, tại hạ tin tưởng thân phận của đạo hữu không đến mức làm chuyện đó. Thứ hai, tại hạ muốn chứng minh mình thành tâm muốn cùng đạo hữu làm sinh ý. Chỉ cần đạo hữu đúng hẹn tìm được đồ, ta sẽ đáp ứng linh dược quyết không nuốt lời” Hàn Lập trả lời.
“Xem ra đích xác các hạ có vài phần thành ý. Nhưng đồ của ngươi muốn không thể tìm trong một thời gian ngắn. Cho ta thời gian mấy năm, ta sẽ giúp ngươi sưu tập hai ba chủng loại” Nàng này cũng không khách khí, đan thủ lộn chuyển, thu hồi mộc hợp, nói vẻ tự tin.
“Hảo, Hàn mỗ yên tâm chờ tin lành tự đạo hữu” Hàn Lập cũng vui vẻ, ôm quyền đáp lễ.
Đối với hắn linh dược ngàn năm không hiếm, quăng ra một gốc đổi lấy sự tín nhiệm của đối phương tuyệt không lỗ. Hơn nữa hắn cũng tự tin mình cung cấp cho đối phương linh dược vạn năm cũng đủ khiến cho vị Hoá Hình Yêu Tu này toàn tâm kiếm đồ cho mình.
Sau đó hắn nhắc nữ tử đừng đứng đây quá lâu sẽ khiến cho mọi người chú ý. Yêu Tộc nữ tử gật đầu không nói thêm gì xoay người rời đi.
Hàn Lập nheo mắt nhìn bóng hắc khí dần dần rời xa rồi đột nhiên xoay người ra cửa tính rời khỏi cự sảnh.
Nhưgn khi hắn đi ngang qua một quầy hàng của một Nhân Tộc tu sĩ. Ánh mắt quét qua một cành cây xanh biếc, bản năng liền dừng lại, do dự một chút rồi chuyển hướng đi tới.
“Vật này lai lịch như thế nào, đạo hữu có thể cho biết hay không?” Hàn Lập đi tới trước quầy hàng, nhàn nhạt hỏi, đồng thời đan thủ trảo một cái, nhiếp cành cây xanh biếc vào trong tay, vuốt ve một hồi.
“Lai lịch? Tại hạ thấy một đạo thiên lôi đánh xuống một gốc linh mộc làm nó cháy khô, sau đó tại đây nảy mầm sinh trưởng thành cành Linh Mộc này. Cách sử dụng như thế nào thì tại hạ cũng không rõ lắm” Từ trong bạch hà truyền ra thanh âm khàn khàn, vẻ già lão. Xem ra quán chủ chắc là một vị lão giả.
“Thiên Lôi Thành Mộc, có chút ý tứ đây” Hàn Lập lăn qua lật lại cành linh mộc này vài lần, miệng thì thào.
“Hắc hắc, chuyện lạ này thật ly kỳ. Không dối gạt đạo hữu, vật này hàm chứa lôi lực quá bá đạo, vô phương hấp thu vào cơ thể để luyện hoá mà cũng không có cách nào để luyện khí. Tại hạ chỉ mong cái này có hữu dụng với Yêu Tộc. Sao đạo hữu lại cảm thấy hứng thú coi trọng cái này?” Lão giả cười hăng hắc nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/07/2019 03:36 (GMT+7) |