Băng Phượng có chút lo lắng hỏi.
“Đại chiến lực? Tên gia hoả đó ngay cả ba kích của ta cũng không tiếp được, ngươi nghĩ rằng Trưởng lão hội sẽ thật sự coi trọng sao? Huống hồ, như ta đã nói trước đây, nếu là lúc bình thường Trưởng lão hội cũng sẽ tự thân duy trì tôn nghiêm, sẽ có lẽ hướng ta tạo áp lực ngăn cản việc này nhưng mà bây giờ đại quân Ma tộc đã vây hãm thành rồi, ta cùng Thanh Long đối với Thiên Uyên thành bên nào nặng, bên nào nhẹ chẳng lẽ những lão gia hoả kia không rõ ràng sao! Phỏng chừng, hơn phân nữa sẽ vài lần phái người khuyên bảo là thôi.”
Hàn Lập thản nhiên cười, lơ đễnh nói.
“Hàn đạo hữu nói không giả, trong tình hình nghiêm trọng thế này, Trưởng lão hội đích xác sẽ không đắc tội với Hàn huynh. Nhưng mà Thanh Long thượng nhân từ này về sau sẽ cực kỳ oán hận đối với đạo hữu. Hàn huynh về sau phải cẩn thận hơn. Bản thân Hàn huynh chắc hẳn sẽ không e ngại người này nhưng e là phải dặn dò môn hạ đệ tử một chút.”
Băng Phượng suy nghĩ một lát liền thản nhiên cười, có chút nhắc nhở nói.
“Không cần phiền phức như thế. Đối với ta, Thanh Long về sau sẽ không có bất cứ phiền phức gì.”
Hàn Lập nghe xong lời này, trên mặt lại lộ ra một tia cười kỳ quái, một lúc lâu sau mới nói một câu.
“Cái gì, Hàn huynh chẳng lẽ định…”
Băng Phượng thông minh như thế tự nhiên nghe một cái liền hiểu ra ý tứ trong lời nói của Hàn Lập, cả kinh nói.
“Lòng dạ hắn hẹp hòi như vậy, nếu đã kết cừu tự nhiên không thể lưu người này lại được. Trên thế gian này có lý nào lại ngàn ngày, ngàn ngày phòng cướp?”
Hàn Lập nhẹ thổ ra một hơi, thanh âm có chút lạnh lẽo, nói.
“Hàn huynh tuy có thi triển ra thủ đoạn sét đánh nhưng việc này sợ rằng không dễ làm. Tối thiểu ở trong thành Trưởng lão hội sẽ tuyệt không cho phép Hàn huynh làm như thế. Huống hồ, cho dù là đạo hữu có âm thầm tiến hành thành công đi chăng nữa thì Trưởng lão hội chắc chắn sẽ hoài nghi.”
Băng Phượng có chút chần chờ, nói.
“Ta sẽ không động thủ trong thành, cũng sẽ không tự thân đứng ra, tự nhiên sẽ có người khác làm thay.”
Hàn Lập nghe vậy lại cười khẽ một tiếng, nói.
“Hàn huynh còn người khác giúp đỡ? Nhưng ngàn vạn lần không thể sơ sót. Thanh Long kia mặc dù ở trước mặt đạo hữu không chịu nổi một kích nhưng dù sao cũng là tu sĩ cấp Hợp Thể trung kỳ, những người khác sợ rằng rất khó đánh chết hắn.”
Trên mặt Băng Phượng lộ ra vẻ ngoài ý muốn nhưng lại vội vàng cẩn thận nói.
“Phương đạo hữu yên tâm, nếu ta đã có quyết tâm này tự nhiên đã trừu tính vạn vô nhất thất…”
Hàn Lập vừa nói vừa vung tay áo lên, một đoàn hoàng quang theo đó mà bay ra, sau khi xoay tròn một cái liền hoá thành một nữ đồng tầm ba bốn tuổi.
Nữ đồng này da trắng như ngọc, hai mắt đen nhánh dị thường đứng trước hai người, mắt không chớp nhìn về phía Hàn Lập, bộ dáng trông cực kỳ khả ái.
“Đi đi! Theo dõi Thanh Long thượng nhân cho ta. Nếu ta đoán không sai, không chừng ba ngày sau hắn sẽ lặng lẽ ly khai thành này. Ngươi âm thầm theo hắn ra ngoài thành rồi tìm một nơi nào đó yên tĩnh giải quyết hắn đi.”
Hàn Lập hướng nữ đồng phân phó một tiếng.
“Người nói thật thoải mái a! Theo dõi hắn tự nhiên là không có vấn đề gì, lấy thần thông của ta hiện giờ, một khi ẩn thân thì cho dù tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ cũng khó mà phát hiện ra, nhưng đánh giết người này e là không đủ lực a. Dù sao ta cũng mới hoá hình không bao lâu, thực lực cho dù so với hắn hơi thấp một chút nhưng chênh lệch cũng không quá xa.”
Nữ đồng kia miệng chưa động nhưng trong phòng đã vang lên thanh âm của thiếu nữ, bộ dáng thanh âm trông chừng chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi.
“Thanh Long thượng nhân đã bị ta đả thương, cho dù có lập tức ngồi xuống điều tức dưỡng thương thì chỉ ngắn ngủi mấy ngày như vậy cũng tuyệt vô pháp khôi phục lại như thường. Trừ cái đó ra ta cũng đã động tay động chân lên người hắn, một khi ngươi động thủ mười thành pháp lực hắn chỉ phát huy được hai ba thành mà thôi. Ngươi đánh chết hắn tuyệt đối là dư dả.”
Hàn Lập có chút tự tiếu phi tự tiếu nói. (Nửa cười nửa không)
“Nga, nếu đã vậy tự nhiên sẽ không có vấn đề gì rồi. Người cứ việc chờ tin tức tốt của ta là được!”
Nữ đồng chớp mắt một cái, khóe miệng lộ ra một tia cười đầy khả ái, theo đó ngoài thân kim quang chợt lóe liền hoá thành một đạo hư ảnh nhàn nhạt hư không tiêu biến tại chỗ.
“Hàn huynh, vị đạo hữu này là…”
Băng Phượng mắt thấy tất cả tự nhiên có chút khó nhịn, hỏi một câu.
“Đây là linh thú của ta, chỉ vừa mới hoá hình không bao lâu.”
Hàn Lập sờ sờ cằm, nói.
“Linh thú của đạo hữu! Nghe khẩu khí của người, nó chẳng lẽ cũng tiến giai Hợp Thể kỳ rồi?”
Băng Phượng có chút hoảng sợ hỏi.
“Ân, đích xác là có tu vi Hợp Thể sơ kỳ, nhưng mà lại kế thừa một ít Kỳ lân Chân linh huyết mạch, vì vậy tu sĩ Hợp Thể trung kỳ bình thường cũng chưa chắc là đối thủ của nó.”
Hàn Lập thản nhiên nói.
Băng Phượng nghe đến đây, khóe miệng không khỏi co quắp một cái, một lúc lâu sau mới cười khổ, nói:
“Giờ ta mới biết, Hàn huynh vì sao lại không đem Trưởng lão hội để trong mắt rồi, có linh thú phụ trợ bực này, Hàn huynh sợ rằng đã là Thiên Uyên thành đệ nhất tu sĩ hàng thật giá thật rồi.”
“Đệ nhất tu sĩ? Hàn mỗ không dám. Phượng đạo hữu không cho rằng Thiên Uyên thành có thể thủ hộ Nhân Yêu lưỡng tộc vài chục vạn năm như vậy thật chỉ có chút thực lực bề ngoài như vậy chứ? E rằng thành này còn âm thầm cất dấu không biết bao nhiêu chi sĩ đại thần thông a.”
Hàn Lập ngưng trọng, nói.
“Nga, nghe Hàn huynh nói vậy, chẳng lẽ Hàn huynh đã nghe được chút gì sao?”
Băng Phượng có chút kinh ngạc, hỏi ngược một câu.
“Không phải vậy, chỉ là tại hạ suy đoán một chút mà thôi. Được rồi, hai người chúng ta không cần phỏng đoán thêm nữa, chờ đại quân Ma tộc chính thức công thành, tự nhiên tất cả sẽ đều rõ ràng. Bất quá trước đó, ta lại cần Phượng đạo hữu trợ giúp một tay.”
Thần sắc Hàn Lập nghiêm nghị nói.
“Giúp một tay! Hàn huynh chẳng lẽ…”
Băng Phượng đầu tiên là ngẩn ra nhưng lập tức như nhớ tới cái gì đó mà khuôn mặt không khỏi có chút đỏ ửng lên.
“Không sai, tại hạ lần này xuất ngoại tuy rằng gặp không ít nguy hiểm nhưng đồng dạng cũng có một ít cơ duyên, đã có thể trùng kích Hợp Thể hậu kỳ bình cảnh rồi. Bây giờ sợ rằng cần phải mượn nguyên âm Thiên phượng của đạo hữu dùng một lát rồi.”
Hàn Lập sau khi ho nhẹ một tiếng liền chậm rãi nói ra.
“Lúc đầu nếu không phải Hàn huynh xuất thủ cứu giúp, thiếp thân sợ rằng không biết sẽ trở thành linh thú của ai đó rồi, lại càng không thể nhanh như vậy khôi phục lại thực lực, thậm chí còn tiến giai tới Luyện Hư kỳ. Bây giờ trợ giúp Hàn huynh phá tan bình cảnh là chuyện đương nhiên, nhưng không biết Hàn huynh dự định khi nào sẽ bắt đầu bế quan tu luyện?”
Vẻ ửng đỏ trên mặt Băng Phượng rất nhanh qua đi, cũng thận trọng hỏi.
“Nếu không phải tại hạ đối với lần đột phá này vốn không có nắm chắc mười thành, nguyên bản cũng không nhất định phải làm như thế. Bất kể ra sao, Hàn mỗ lần này nếu đột phá hậu kỳ thành công, công đầu tuyệt đối là thuộc về tiên tử. Về phần thời gian tất nhiên là càng sớm càng tốt, chờ khi Báo Lân thú trở về ta sẽ lập tức bế quan.”
Hàn Lập không chút lưỡng lự, nói.
Băng Phượng nghe vậy tự nhiên gật đầu đồng ý, tiếp đó cũng không có ý kiến gì thêm nữa.
Trong tình cảnh này, Băng Phượng cùng Hàn Lập tiếp tục hàn huyên một hồi, sau đó nữ tử này liền đứng dậy cáo từ rời đi.
Hàn Lập cũng không có ý giữ lại, sau khi tiễn nàng ra khỏi phòng khách cũng tựu phản hồi tu luyện thất đả tọa nghỉ ngơi.
Cũng trong lúc này, trong một toà thạch tháp điện phủ loại nhỏ cao chừng trăm trượng khác, Thanh Long thượng nhân sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên một cái ghế, bốn phía thưa thớt đứng hơn mười tu sĩ nam nữ tuổi tác không đồng nhất, người người hai mắt tinh quang chớp động, tựa hồ tu vi mỗi người đều không quá kém.
Trên một ghế khác tại đối diện với Thanh Long thượng nhân không xa, một nữ tử mỹ mạo đang ngay ngắn ngồi, bên hông đeo một cái lãng hoa tử sắc.
Đây không phải là ai khác mà chính là tu sĩ Hợp Thể kỳ còn lại của Ỷ Thiên thành, Lâm Loan tiên tử.
Nữ tử này cảm ứng được khí tức yếu ớt từ trên người Thanh Long thượng nhân truyền lại, không khỏi thở dài một hơi, nói:
“Thanh Long đạo hữu, ngươi thật quyết định ly khai Thiên Uyên thành, đi tìm nơi nương tựa khác sao? Phải biết rằng, tứ đại tông môn Thái thượng trưởng lão bây giờ chỉ còn lại ta và ngươi mà thôi, nếu như ngươi lại rời đi nữa thì thiếp thân tại thành này đúng là thân cô thế cô rồi. Sợ rằng chúng đệ tử sẽ bất lợi khi đặt chân tại Thiên Uyên thành.”
“Bổn tọa cũng không tưởng sẽ phải rời đi, nhưng người đó bức ta, ta không thể không làm như thế. Người nọ thần thông ngươi cũng biết rồi đó, dù cho là ta và ngươi liên thủ, hơn phân nửa cũng không phải là đối thủ của hắn. Tại hạ lưu lại thì có ích gì chứ!”
Khóe miệng Thanh Long thượng nhân co quắp một cái, trong mắt hiện ra một tia oán độc, nói.
“Thanh Long đạo hữu, sớm biết có ngày này lúc đầu ngươi cần gì phải trêu chọc Băng Phượng tiên tử kia. Ta luôn luôn thấy kỳ quái, nữ tử này ngay cả có chút tư sắc nhưng không đến mức khiến ngươi bốc đồng mạo hiểm như thế chứ! Lấy lý giải của ta đối với Thanh Long đạo hữu ngươi, ngươi tựa hồ cũng không phải là loại người háo sắc, lẽ nào trong chuyện này còn có nguyên do khác hay sao?”
Lâm Loan nhíu mày, hơi có chút oán giận nói.
“Tại hạ đích xác là có lời khó nói, bất quá bây giờ những lời này còn có tác dụng gì đây. Vì đề phòng tên tiểu tặc kia đuổi cùng giết tận, ta đêm nay sẽ lập tức ly khai. Nếu không phải vì môn hạ đệ tử, Thanh mỗ nguyên bản sẽ không báo cho bất cứ kẻ nào biết.”
Thanh Long thượng nhân cười khổ một tiếng, nói.
“Đệ tử tứ đại tông môn nguyên bản đồng khí liên chi. Cho dù ngươi không nói thiếp thân cũng sẽ chăm sóc tốt cho đám đệ tử Cửu Tinh tông. Lấy thân phận người nọ, e rằng sẽ không làm khó đám vãn bối. Bất quá, Thanh huynh đi Thánh Hoàng thành cũng tốt, bọn ta cũng không cần trứng, gà đặt chung một ổ. Vô luận là bên kia vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn, phương khác tông môn còn có thể vẫn tiếp tục truyền thừa xuống.”
Lâm Loan trầm ngâm một lát, cũng gật gầu đầu nói.
“Ta sở dĩ làm như thế cũng có ý cân nhắc như thế trong đó. Tốt rồi, việc này không nên chậm trễ. Bổn tọa sẽ ly khai ngay. Ngoại trừ hai gã đệ tử ra, những người khác một người ta cũng không dẫn theo. Các ngươi nghe cho kỹ, bổn tọa về sau sẽ không có ở Thiên Uyên thành, Cửu Tinh tông tất cả đều nghe theo Lâm tiền bối.”
Thanh Long thượng nhân dù sao cũng là một người quyết đoán, lời vừa nói đến đây liền lập tức đứng dậy hướng đám môn hạ đệ tử phân phó một tiếng.
“Cẩn tuân thái thượng trưởng lão pháp chỉ!”
Hơn mười đệ tử kia nghe vậy, trong lòng đại run sợ, trăm miệng một lời đáp.
Thanh Long thượng nhân gật đầu, hướng Lâm Loan tiên tử ôm quyền một cái liền bước lớn hướng ngoài điện. Trong chúng đệ tử còn có hai người khác không nói một lời bước ra theo sát sau.
Mắt thấy Thanh Long thượng nhân mang theo hai gã chớp lóe ngoài điện tiêu thất, Lâm Loan khẽ lay động một cái, trên mặt lộ ra một tia đáng tiếc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/08/2019 03:36 (GMT+7) |